“Tiểu Trần đến rồi, theo tôi đến văn phòng một chuyến”.
Trần An Bình vừa ngồi xuống, Liễu Phỉ Phỉ cũng đi tới.
“Vâng, chị Phỉ”.
Để tài liệu ở trong tay xuống, Trần An Bình đi theo Liễu Phỉ Phỉ vào văn phòng.
Liễu Phỉ Phỉ là một người mạnh mẽ có tiếng, có thể nhìn ra được từ cách trang trí văn phòng, văn phòng không lớn, chỉ chừng mười mét vuông, sạch sẽ chỉnh chu, cẩn thận tỉ mỉ.
“Cậu làm quen với tài liệu đến đâu rồi? Hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, tôi muốn kiểm tra cậu”.
Để túi xuống, ánh mắt cực kỳ hung dữ của Liễu Phi Phi rơi lên trên người Trần An Bình.
Đó gọi là khí thế. “Ừ, đọc rồi”.
Trần An Bình nhìn thẳng, anh cũng bị nhan sắc của Liễu Phỉ Phỉ làm cho kinh ngạc.
Liễu Phỉ Phỉ tuyệt đối là kiểu xinh đẹp vô cùng nổi bật, dáng người cao gầy, giống như người mẫu, làn da trắng nõn như tuyết, phong cách ăn mặc có gu lại càng thêm rực rỡ.
Mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo vest, đúng, rất trắng, hơn nữa áo sơ mi trắng có hơi trong suốt, đường nét màu đen bên trong cực kì hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Nửa người dưới là chiếc váy bút chì ngắn ôm mông ởi giày cao gót, một đôi tất màu xám, khiến cho đôi chân đẹp như được kéo dài ra, nói như vậy đi, đôi chân này quá đẹp, quá trắng, quá thon.
Trưởng thành, lạnh lùng, dứt khoát, gợi cảm.
“Tốt, vậy cậu nói xem đặc điểm nổi bật của sản phẩm Công ty Công nghệ Đổi mới Thâm Lam của chúng ta là gì”.
Liễu Phỉ Phỉ bắt đầu kiểm tra, cô ấy không hy vọng cấp dưới mà mình dẫn dắt lại là một phế vật, bộ phận kinh doanh cũng chưa bao giờ nuôi phế vật.
“Đặc điểm nổi bật?”
Trần An Bình nhỏ giọng lầm bầm nói: “Rất lớn, rất trắng…” “Hử?”
Liễu Phỉ Phỉ hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn ngực mình, mày liễu dựng thẳng, lỗ mũi toát ra từng đợt khí lạnh.
Hay cho một tên dê xôm!
Đồ không biết xấu hổi
“Chị Phỉ, chị đừng kích động, ý của tôi là, dáng người của chị tuy rằng rất đẹp, nhưng sức khoẻ của chị đã có một số vấn đề nhở”.
Trần An Bình tự biết mình đuối lý, sờ sờ mũi.
Sao mình lại không có định lực như thế?
“Sức khoẻ của tôi có vấn đề?”
Liễu Phỉ Phỉ bỗng nhiên nở nụ cười, dựa người về phía sau ghế, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá Trần An Bình: “Ngày hôm qua tôi thấy cậu giỏi giang trầm ổn cho nên mới cho cậu vào bộ phận kinh doanh, không nghĩ tới hôm nay cậu lại mang đến cho tôi một điều bất ngờ như vậy”.
“Là cậu chủ động từ chức, hay là để tôi đuổi cậu đi?” Vừa nói xong, khuôn mặt Liễu Phỉ Phỉ trở nên lạnh lẽo.
Bộ phận kinh doanh không nuôi rác rưởi, lại càng không nuôi một tên sắc lang lưu manh.
“Chị Phi, điều tôi nói là thật, sức khoẻ của chị thật sự có vấn đề”.
“Ồ? Vẫn còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Liễu Phỉ Phỉ cười lạnh: “Được, vậy cậu nói xem, sức khoẻ của tôi có vấn đề gì, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu nói đúng thì tiếp tục ở lại công ty, nói sai thì cút đi!”
“Chị bị tức ngực, mất ngủ, mơ nhiều, nhất là vào ban ngày, người sẽ có thấy
mệt mỏi hơn, cho nên, kiểu trang điểm của chị không phải là trang điểm kiểu mắt hun khói, mà là cố ý che quầng thâm mắt mà thôi, tôi nói đúng không?”
Trần An Bình nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, vẻ mặt tự tin.
Bàn về khả năng khám bệnh thì Trần An Bình chưa từng phục ai, anh đã hoàn toàn vượt qua lão sư phụ của mình.
Vì vậy, ở phòng giam số 3 đảo Hồ Lô, danh hiệu phụ của Trần An Bình là “Ngục y”!
“Ha ha, cái này cũng không có gì kì lạ, làm công việc sale có áp lực lớn, cuộc sống cũng có áp lực, mất ngủ mơ nhiều không phải rất bình thường sao? Bị tức ngực cũng có thể lý giải, phụ nữ mà, mỗi tháng khi mà kinh nguyệt đến, dù có thế nào cũng sẽ không thoải mái, có thể nói rõ được gì đây?”
Tuy rằng Trần An Bình nói đúng, Liễu Phỉ Phỉ cũng không cảm thấy đây là năng lực giỏi giang gì, chỉ cần tìm hiểu về phụ nữ nhiều một chút thì đến cả tên
ngốc cũng biết
Đồng thời, Liễu Phỉ Phỉ cũng không cảm thấy sức khoẻ của mình thật sự có vấn đề gì cả.
“Nhưng mà mỗi ngày sau khi chị tắm xong, tình trạng tức ngực sẽ hoàn toàn biến mất, chị không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”