Giản Ninh theo chân đồng nghiệp cùng nhau xuất phát, bởi vì lúc bước đi mắt cá chân vẫn âm ỉ đau, cho nên Giản Ninh chọn loại giày đế bằng dễ đi một xíu, đồng thời nó cũng giúp cô phần nào dễ kiềm chế cơn đau, giả bộ bước đi giống như người khỏe mạnh bình thường.
Đến địa điểm tổ chức hội nghị, Giản Ninh cùng một vị đồng nghiệp đang thảo luận một số chuyện liên quan đến thông dịch, để chuẩn bị cho công việc thông dịch song song sắp diễn ra.
Mà thần sắc của Đồng Phó Ngôn ở đằng xa xa thì thật lạnh lùng. Anh đứng giữa hội trường, ánh mắt quét qua quét lại mọi địa phương, kiểm tra phải chăng có những vật gì khả nghi xuất hiện, hoặc phải chăng có nhân vật nào khả nghi xuất hiện hay không. Khi ánh mắt rơi trên người Giản Ninh, tay của anh đang cầm bộ đàm thì chậm rãi buông xuống.
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn thâm trầm, nhìn những người đang đứng trước cabin thông dịch bao gồm cả Giản Ninh, cô đang cúi đầu thấp giọng trao đổi gì đó cùng một người phụ nữ, thỉnh thoảng sẽ theo thói quen nhíu mày, trầm mặc một hồi lại nói chuyện với người khác.
Anh biết chỗ mắt cá chân của Giản Ninh bị giãn dây chằng, mấy ngày đơn giản tĩnh dưỡng vẫn sẽ có chút đau nhức ở chỗ bị thương, nhưng cô bây giờ trông chẳng khác gì người bình thường, ưỡn ngực đứng thẳng lưng cùng người khác trò chuyện. Bộ dạng chăm chú của Giản Ninh, ngược lại khiến cho ánh mắt của Đồng Phó Ngôn tràn ngập ánh sáng.
Sau khi cùng đồng nghiệp nữ nói xong tất cả mọi chuyện trước khi chuẩn bị cùng nhau vào cabin, Giản Ninh ngẩng đầu lên một cách thoải mái, rồi cầm tất cả giấy tờ, tiến vào cabin thông dịch.
Giản Ninh ngồi xuống, sau đó khẽ cúi người, xoa xoa cái mắt cá chân hơi đau nhức của mình. Sau đó liền đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bên ngoài là nơi hội nghị đang được triển khai, ánh đèn sáng tỏ toàn bộ hội trường, trên từng dãy ghế màu trắng đều đã có người lấp đầy, tại mỗi vị trí đầu và đuôi hàng, đều có những vệ sĩ hai tay nắm về phía sau, đứng rất nghiêm chỉnh.
Ánh nhìn của cô lặng lẽ di chuyển, sau đó một tia sáng mờ ảo hiện ra trong mắt cô. Ngay giữa hội trường phía có hai vệ sĩ đang đứng bên cạnh các lãnh đạo, mà Đồng Phó Ngôn đứng ở bên phải, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, trong ánh mắt là một loại cường thế như muốn xua đuổi không cho người khác đến gần, khác biệt rất nhiều so với dáng vẻ thanh lãnh trầm mặc bình thường của anh.
Giản Ninh rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bắt đầu trấn tĩnh để tập trung tinh thần. Bên ngoài lãnh đạo đã ngồi xuống, những người khác cũng chầm chậm bình tĩnh lại, hội nghị sắp bắt đầu.
Trong cabin thông dịch an tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm túc của lãnh đạo vang lên, đồng thời còn có tiếng của các lãnh đạo khác cũng đang nói ở bên ngoài, Giản Ninh cúi đầu tập trung nghe tất cả những lời nói kia, sau đó rất nhanh liền sắp xếp câu chữ trong nội dung, thông dịch thành tiếng Anh song song với những câu nói kia. Dòng thời gian dường như đã ngưng đọng trong căn phòng nhỏ hẹp an tĩnh.
Giản Ninh thông dịch được 20 phút, sau đó cùng một vị đồng nghiệp sau lưng nhanh chóng trao đổi, rồi người đồng nghiệp kia tiến lên tiếp tục thông dịch. Giản Ninh cảm thấy rất mỏi mệt, cầm chai nước từ từ uống, sau đó ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, những người bên ngoài cũng yên tĩnh không hề cử động mạnh, ánh mắt Giản Ninh vẫn luôn rơi trên người Đồng Phó Ngôn.
Nhưng ngay một giây sau bỗng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, lúc đầu hội nghị yên tĩnh diễn ra rất thuận lợi, nhưng có tiếng súng chói tai trong nháy mắt phá vỡ khung cảnh yên bình này. Những lãnh đạo trên đài cùng các lãnh đạo ở dưới đài, ngay khi nghe tiếng súng liền nhanh chóng ẩn trốn hoặc cố trốn thoát ra ngoài.
Cũng ngay khi tiếng súng vừa vang lên, tất cả vệ sĩ lập tức từ phía sau rút súng ra, nhanh chóng bao vây tên cầm đầu phía sau lưng, có một nhóm vệ sĩ đang hộ tống những người ở đây an toàn rời đi, còn có nhóm thì vẫn lưu lại ở hội trường, tiếp tục vật lộn cùng sinh tử.
Giản Ninh đứng trong cabin thông dịch, trước tấm kính có thể nhìn được hết thảy mọi chuyện phát sinh ngoài kia, mà người từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một mảng đen sì chẳng biết chuyện gì xảy ra ở bên trong. Cô rất nhanh liền phát giác có điều gì đó không thích hợp, trong cabin cũng có thêm hai đồng nghiệp lần đầu thấy biến cố thế này nên sững sờ không biết làm sao, Giản Ninh trấn an tinh thần, lén lút mở cửa, nhìn ra bên ngoài có một nhóm người đang rút lui. Cho nên cô rất nhanh chóng nói hai đồng nghiệp mau mau theo họ rời đi.
Giản Ninh không chọn rời đi, cô vẫn đứng trong buồng cabin thông dịch, sau đó lấy điện thoại di động ra thật nhanh, bấm điện thoại báo cảnh sát, dùng tiếng Anh lưu loát thông báo cho bọn họ có một vụ bạo loạn có nổ súng xảy ra tại khách sạn New York Manhattan, xin mau đến đây càng nhanh càng tốt.
Cô không muốn rời đi, chỉ cố gắng tỉnh táo quan sát tình hình bên ngoài buồng cabin, hai tay vịn trên tấm kính đã run lên không ngừng.
Đồng Phó Ngôn cầm trong tay một khẩu súng, cùng mấy vệ sĩ khác ẩn nấp tại khu vực an toàn, cùng xông tới chỗ của phần tử bạo loạn hòng vật lộn giật lại vũ khí, bỗng một viên đạn phi thật nhanh qua, quỹ đạo bay của nó không thể nhìn bằng mắt thường, thế nhưng lại có thể ngay lập tức nhìn thấy nó xuyên qua lồng ngực của một vị vệ sĩ, và ngay sau đấy máu tươi phun tung toé ra.
Một sinh mệnh ngay lúc này rơi xuống, nhưng không có người nào kịp quan tâm anh ta. Bởi vì trong trường hợp nguy hiểm như vậy, còn có phần tử bạo loạn đang cuồng loạn xạ kích, Đồng Phó Ngôn cùng những người còn lại, đều ngồi xổm chậm rãi di chuyển về nơi ẩn nấp.
Giản Ninh qua khung cửa sổ thủy tinh quan sát thật kỹ, ánh mắt sắc lẹm phát hiện, hướng tây nam của phòng hội nghị có một người đàn ông mặc áo đen, cùng một khẩu AK47 tự động được đỡ trên một mặt bàn, mà họng súng đen như mực kia đang cẩn thận nhắm về phía Đồng Phó Ngôn.
Cô bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, thân thể lạnh hơn mấy phần, trong lúc đấy chính mắt cô cũng thấy người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị nạp đạn lên nòng, đang chĩa súng về phía Đồng Phó Ngôn. Giản Ninh đã mất đi tất cả lý trí, dùng sức đẩy cửa ra, nhanh chóng chạy tới vị trí phía sau lưng của Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh đang chạy tới, đôi mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông áo đen, nhìn thấy tốc độ lên đạn của hắn gấp rút hơn nhiều, sau đó đã hướng về phía Đồng Phó Ngôn nổ súng. Nhưng do không nhắm chuẩn, đạn bắn chệch, hắn lại lần nữa lên đạn, muốn tiến hành xạ kích.
“Đồng Phó Ngôn —— “
Giản Ninh khàn cả giọng hô tên của anh, muốn anh phát hiện tránh ra khỏi chỗ đó. Mà lúc này, Đồng Phó Ngôn nhìn thấy đạn bắn trên tường, cũng nhìn thấy Giản Ninh đang chạy về phía mình, anh liền quay người quan sát xem họng súng ở nơi nào, nhằm chấm dứt hậu hoạn (1).
(1) Chấm dứt hậu hoạn/Dĩ tuyệt hậu hoạn – 以绝后患: Một thành ngữ mang ý nghĩa là loại bỏ gốc rễ của những rắc rối/ cái ác xảy ra trong tương lai.
Chỉ có điều người đàn ông áo đen trốn ở nơi rất bí ẩn, nhất thời Đồng Phó Ngôn cũng không thể phát hiện nhanh chóng vị trí của hắn, nhưng anh nghe thấy tiếng hô rất lớn của Giản Ninh: “Đồng Phó Ngôn, hướng tây nam có họng súng!”
Cô vừa mới nói xong, liền có đạn bắn ra, Giản Ninh nhìn thấy người đàn ông áo đen đã bóp cò súng. Cô biết Đồng Phó Ngôn không thể tránh kịp viên đạn đang lao đi như ngôi sao băng xoẹt qua bầu khí quyển kia, trong vô thức cô chỉ biết cấp tốc nhào lên trên cơ thể của Đồng Phó Ngôn, dùng thân thể của mình ngăn đạn cho anh.
Trong khoảnh khắc đó, viên đạn ngay lập tức xuyên qua cánh tay của cô, khiến Giản Ninh đau đớn kêu thành tiếng, sau đó liền ngã vào trong ngực của Đồng Phó Ngôn.
Tay trái của Đồng Phó Ngôn vòng lấy eo của Giản Ninh, ánh mắt lạnh lùng ném về phía tây nam, sau đó tay trái lập tức duỗi lên, bóp vào cò súng hướng về phía tây nam bắn một phát đạn.
Người đàn ông áo đen trong nháy mắt bị bắn ngay vào đầu.
Đồng Phó Ngôn ôm lấy Giản Ninh, sau đó cấp tốc ngồi xổm xuống, đến một chỗ ẩn nấp khác, nhẹ giọng dồn dập kêu tên Giản Ninh. Giản Ninh chậm rãi mở to mắt, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, cố nén đau nhức trao anh một nụ cười.
Cô muốn dùng nụ cười của mình, để khiến anh bớt phần nào lo lắng.
“Em không sao.” Mặc dù nói như vậy, nhưng bây giờ vỏ đạn đã cắm vào tận xương tủy khiến cô vô cùng đau đớn, trên trán Giản Ninh đã rịn mồ hôi lạnh: “Em đã báo cảnh sát, chẳng mấy chốc sẽ có người chạy đến, Đồng Phó Ngôn, anh không sao chứ.”
Cô nhớ kỹ người đàn ông áo đen kia hướng tới nơi này bắn hai viên đạn, một viên bị Giản Ninh cản trở, viên còn lại bắn đi đâu mất.
Sắc mặt của Đồng Phó Ngôn đã lạnh như là nước đá: “Ai cho phép cô qua đây.”
“Tự em.” Tay của Giản Ninh nắm chặt lấy áo của Đồng Phó Ngôn, sợ anh lo lắng, lại lần nữa hỏi thăm anh: “Nói cho em biết, anh có bị thương hay không. Đồng Phó Ngôn, anh có xảy ra chuyện gì không.”
Tiếng súng đạn vang vọng toàn bộ hội trường, xung quanh ồn ào vướng nhiều tạp âm khiến Đồng Phó Ngôn nhíu mày, anh cúi đầu xuống, môi anh đặt sát bên tai của Giản Ninh, nhẹ nhàng nói cho cô hay: “Không có việc gì, chỉ là bị vết thương nhỏ.”
Giản Ninh nhìn thấy anh cau mày, không khỏi đưa tay chậm rãi vuốt lên lông mày của anh: “Đồng Phó Ngôn, đừng nhíu mày, như vậy không dễ nhìn.”
Đôi mắt thâm thúy của Đồng Phó Ngôn nhìn cô sòng sọc, rồi giọng nói khàn khàn mà lãnh đạm lại lần nữa vang sát bên tai Giản Ninh: “Được.”
Rất nhanh, liền có một đội đặc công từ dưới lầu chạy đến, phần tử bạo loạn đã đấu một phen cùng các vệ sĩ trước đó, khiến chúng cũng chịu nhiều thương tổn, cho nên bây giờ căn bản không thể trở tay, chỉ chốc lát sau liền bị đặc công vây bắt.
Sự kiện bạo loạn này cuối cùng cũng lắng lại, trong hội trường có cảnh sát đang tìm kiếm những người bị thương sót lại, còn có đặc công cầm súng áp giải phần tử bạo loạn ra ngoài.
Đồng Phó Ngôn ôm Giản Ninh chậm rãi từ nơi này rời đi, ngồi trên xe cứu thương chạy tới bệnh viện.
Bởi vì khung cảnh tại hội nghị ban nãy rất náo động, đến khi vào bệnh viện thì bầu không khí như được tôn lên một sự yên tĩnh tường hòa, ngay cả khi nhìn vào vách tường trắng muốt, toàn bộ tinh thần của chúng ta cũng trở nên thoải mái hơn.
Giản Ninh được Đồng Phó Ngôn ôm vào giường bệnh, bởi vì những lúc như thế này không thể tránh khỏi va chạm, cô đau đến mức kêu lên.
Ban đầu Đồng Phó Ngôn một mực trầm mặc, thấy được cô đau đớn thế này, không khỏi lo lắng an ủi cô: “Nhịn một chút, bác sĩ rất nhanh sẽ đến thôi.”
Giản Ninh có chút ủy khuất nói với anh: “Đồng Phó Ngôn, anh giúp em xem vết thương một chút, sao em thấy đau quá.”
Đồng Phó Ngôn thở dài một hơi, ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nâng cánh tay phải của cô, thăm dò vết thương. Anh khẽ cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào vết thương vẫn còn rỉ máu, hàng lông mày rậm càng nhíu vào thêm, khóe miệng mím thật chặt, khiến người ta cảm thấy anh càng lạnh lùng hơn.
Giản Ninh nhìn chăm chú dáng vẻ của Đồng Phó Ngôn, sau đó cũng cúi đầu xuống, rơi xuống một nụ hôn nhẹ trên trán của anh.
Cái hôn này ngoài dự tính cửa Đồng Phó Ngôn, khiến anh lập tức ngẩng đầu nhìn thấy Giản Ninh đang mỉm cười, bên trong đôi mắt long lanh trong veo, chỉ phản chiếu khuôn mặt của Đồng Phó Ngôn trên đấy. Anh mở miệng: “Đạn hẳn không có vào xương cốt, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, tôi đi ra ngoài trước.”
Bỗng nhiên ánh mắt của Giản Ninh như có như không nhìn về phía bả vai của anh, dừng một chút lại gật đầu: “Em biết rồi.”
Đồng Phó Ngôn đứng dậy rời đi, ngay khi cánh cửa được đóng lại, thần sắc lạnh lùng trên khuôn mặt anh cũng biến mất theo, lông mày nhíu chặt, bởi vì xương bả vai trúng thương, lại bởi vì vừa rồi bồng Giản Ninh đi cả một quãng đường rất dài, có thể chịu đến lúc này, đã là cực hạn.
Giản Ninh nhìn phòng bệnh đột nhiên an tĩnh, trong đầu không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, đối với vụ án nổ súng vừa rồi, cô vừa nghĩ thôi đã cảm thấy sợ. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô tựa hồ còn có thể nhớ tới tất cả các chi tiết vừa mới xảy ra.
Đạn xuyên qua lồng ngực của một vệ sĩ, anh ấy còn chẳng kịp để lại bất kì di ngôn nào, liền trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, nhiệt độ trên cơ thể chậm rãi tản đi, cũng đồng nghĩ với việc lau đi sinh mạng của một đời người. Những người này dùng máu thịt đỏ tươi để chống lại sự tấn công của kẻ địch, nhằm tạo thêm cơ hội rút lui cho những người khác. Đây là chức trách của bọn họ, cũng là cam kết của họ.
Giản Ninh dùng tay che mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh của Đồng Phó Ngôn. Bóng dáng cao ráo săn chắc tạo nên vẻ dũng mãnh nơi anh, cùng đôi mắt kiên định luôn hướng về Thái Sơn nguy nga, cộng thêm một nốt ruồi mờ mờ trên sống mũi, cũng như cái thói quen không hé miệng nói lời nào của Đồng Phó Ngôn.
Từng cảnh tượng ấy, tất cả đều là Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh từng nói với Đồng Phó Ngôn, anh ấy trông không giống như nam nhi nhiệt huyết, bởi vì ngoại hình của anh thanh tú đẹp mắt.
Nhưng bây giờ Giản Ninh mới hiểu được, vẻ bề ngoài cũng không thể đại diện nói hết tất cả về một con người.
Người như Đồng Phó Ngôn, bên ngoài thì tuấn tú, bên trong thì kiên cường.
Tác giả có lời muốn nói:
Dốc lòng gõ chữ, dốc lòng gieo xuống từng cây đại thụ khỏe mạnh *^_^*
Rất xin lỗi bởi vì tôi vẫn còn là học sinh, cho nên chỉ có thể gõ chữ ban đêm, nhưng tôi nhất định sẽ hoàn thành mau đồng thời cũng cam đoan chất lượng cho các vị tiểu thiên sứ, ra lò những chương tươi mới.
Các tiểu thiên sứ thích truyện này, hãy sưu tầm truyện này ^ O ^ /
Đêm qua gõ chữ, nghe được một ca khúc, không hiểu sao lại cảm thấy thích hợp với câu chuyện của “Ngược chiều ánh sáng anh đến bên em”. Các tiểu thiên sứ nếu có hứng thú có thể đi nghe, «You are my sunshine ». Có thể coi như nhạc background để mường tượng về truyện.
Hiện tại thừa dịp có hai ngày nghỉ, tôi sẽ tiếp tục đi gõ chữ. (≧▽≦)
Lời editor
Đối với mình thì thấy “Ngược chiều ánh sáng anh đến bên em” có một nét gì đó giống “Merry Go Round of Life” của Joe Hisaishi mà mọi người thường biết nhiều đến như là soundtrack của “Howl’s moving catsle”. Cả hai đều có một chút lãng mạn, da diết, hoài niệm, có lúc ngọt ngào hạnh phúc cũng có những khi man mác buồn vu vơ, có những lúc nhẹ nhàng nhưng cũng có những lúc mãnh liệt cao trào. Và Merry Go Round of Life cũng như NCASADBE đều có một chút gì đó khá “tây”, như cái vẻ long lanh lộng lẫy cũng thật tinh tế của bầu không khí tại châu Âu vậy.
Khúc này không liên quan nhưng hồi học mẫu giáo bạn bè ai cũng mong được làm công chúa này công chúa kia, còn mình hồi đó chỉ ước được làm vợ Howl 😊