Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ của Giản Ninh, Tống Yến và Triệu Mật đều phát hiện cô có chỗ gì đó không ổn. Mặc dù trước khi gặp được Đồng Phó Ngôn, Giản Ninh cũng thường có cái biểu cảm lạnh lùng ‘người sống chớ tới gần’, nhưng trông cô bây giờ lại thiếu sức sống hơn rất nhiều.
Thế là ba người ngồi nói chuyện một hồi, Tống Yến và Triệu Mật thay phiên nhau đi vệ sinh. Nhưng người sáng suốt đều biết, hai người này đang viện cớ đi vào trong gọi điện cho Đồng Phó Ngôn.
Điện thoại của Đồng Phó Ngôn vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, về sau cũng vẫn tắt máy như cũ, Triệu Mật xù lông, trực tiếp ném điện thoại di động. Nhìn thấy cô vợ nhà mình bực tức như thế, Tống Yến cũng nổi giận, sau đó anh nói có việc phải rời đi, nhưng thật ra Tống Yến chạy ra bãi đỗ xe rồi vội vàng đến cục công an.
Triệu Mật thì vẫn một mực cố gắng khuyên Giản Ninh, nhưng Giản Ninh thì vẫn một mực tỉnh táo trầm mặc, không khóc cũng chẳng cười.
Sáng hôm sau visa đã được phê duyệt, mà Đồng Phó Ngôn cũng không hề gọi tới một cuộc điện thoại nào. Giản Ninh ra sân bay đổi lại chuyến bay, chuyến bay cất cánh vào lúc 12 giờ.
Trong lúc đang ngồi đợi trong đại sảnh, lời nhắc nhở và thông báo chuyến bay vang lên không ngừng, cuối cùng Đồng Phó Ngôn mới gọi điện thoại đến. Khi đó Giản Ninh đang cầm vé máy bay đưa cho nhân viên, Triệu Mật đã đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Giản Ninh, Đồng Phó Ngôn gọi điện thoại tới.”
Nội tâm vẫn luôn trầm muộn của cô bỗng nhiên nhảy cẫng lên một niềm vui sướng không nói nên lời, cô thu hồi vé máy bay, bước nhanh sang một bên: “Đồng Phó Ngôn.”
“Tống Yến nói cho anh biết rồi.” Giọng nói của anh hết sức tiều tụy, so với giọng nói ngột ngạt trước đó, giọng nói lúc này của anh nghe phá lệ khản đặc: “Thật xin lỗi, anh đã không nghe điện thoại của em.”
Giản Ninh vội vàng phủ nhận: “Anh không có lỗi gì hết, em biết anh khẳng định là có chuyện quan trọng không thể trễ nải.”
Giản Ninh còn muốn nói chuyện cùng anh tiếp, nhưng loa thông báo đang không ngừng vang lên, có nhân viên thúc giục các hành khách mau chóng đến soát vé. Cô biết mình không thể trì hoãn nữa, chỉ nói cùng Đồng Phó Ngôn là họ sẽ gặp lại sau, rồi cô đi lên cầm vé máy bay đưa cho nhân viên, tay cô nắm lấy vé máy bay tiến vào máy bay.
Triệu Mật đưa mắt quan sát Giản Ninh đi vào, do còn đang mang thai không nên có chấn động lớn, thế nên cô mới không cùng Giản Ninh đi đến Mỹ. Đến khi Giản Ninh chậm rãi biến mất ở cửa máy bay, cô gọi điện thoại cho Đồng Phó Ngôn.
Lần này, điện thoại rất nhanh liền được bắt.
Triệu Mật tức giận hừng hực, trực tiếp chất vấn Đồng Phó Ngôn: “Đồng Phó Ngôn, rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng, mà có thể khiến anh không thèm nghe điện thoại lâu như vậy!”
Đầu bên kia điện thoại vẫn cực kỳ trầm tĩnh, Triệu Mật tưởng rằng Đồng Phó Ngôn sợ, tiếp tục cả giận nói: “Chúng tôi gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy, vì sao anh lại không tiếp, về sau anh thậm chí còn tắt máy!”
“Chuyện rất quan trọng.” Đầu bên kia điện thoại, giọng của Đồng Phó Ngôn trầm ổn chậm rãi vang lên.
“Chẳng lẽ trong lòng của anh, Giản Ninh còn kém xa những chuyện đó sao!”
“Cô ấy cũng rất quan trọng.” Ngữ khí của anh kiên định tựa Thái Sơn: “Đặc biệt quan trọng. Thế nhưng chắc chắn sẽ có một số chuyện, mà tôi bắt buộc chỉ chọn được một.”
“Cho nên anh liền lựa chọn thứ kia?”
Triệu Mật vô cùng tức giận, thế nhưng cô không biết là tình trạng của Đồng Phó Ngôn lúc này cũng có thể nói là mới vừa quay trở về từ Quỷ Môn quan, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện. Anh biết được tin tức của Giản Ninh, cũng là nhờ Tống Yến nghe tin sau đó đến bệnh viên thăm anh mới kể cho anh nghe.
Khi đó Tống Yến chạy tới cục công an, liền muốn thông báo chuyện này cho Đồng Phó Ngôn. Vạn lần không ngờ rằng, từ miệng người khác mà anh biết được, trong lúc tổ điều tra đang tiến hành điều tra hiện trường ở vùng ngoại ô, lại bị băng đảng buôn ma túy tập kích.
Năng lực chiến đấu của Đồng Phó Ngôn rất cường hãn, vả lại còn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, cho dù trong mưa bom bão đạn vẫn có thể sống sót. Tống Yến tin anh không gặp quá nhiều nguy hiểm, nhưng khi Tống Yến đến bệnh viện, lại phát hiện tâm lý của Đồng Phó Ngôn lại còn tổn thương nghiêm trọng hơn những thương tích da thịt.
Trong nhà xác âm u đầy tử khí, càng khiến nơi đây âm lãnh hoang vu, Đồng Phó Ngôn đang đứng nghiêm trang trước một thi thể nằm bất động trên giường bệnh. Ánh đèn chói lọi từ ngoài hành lang lướt vào trong phòng, tạo ra một cái bóng nhàn nhạt chiếu trên người Đồng Phó Ngôn, càng khiến tim người ta cảm thấy ai oán bi thương.
Tống Yến đi đến bên cạnh anh, trước mặt là một người đàn ông đã bị một tấm vải trắng che mất mặt rồi, thế là anh cúi người xốc tấm vải lên.
Người kia thình lình hiện ra trước mắt Tống Yến, khuôn mặt chất phác, lương thiện, giờ đây đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, đã mất dấu hiệu của sự sống. Tống Yến kinh ngạc khi nhìn thấy Trương Ninh đang nằm trên đó, trong lòng dâng lên một trận co rút đau đớn, anh run rẩy đắp lại tấm vải trắng lên đầu cho Trương Ninh.
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn vô cùng lạnh lùng, không chút biểu cảm xoay người rời khỏi nhà xác. Tống Yến cũng theo sát anh rời đi, nhìn thấy Đồng Phó Ngôn dừng bước tại một hành lang thật dài lại còn lạnh lẽo, sau đó anh quay người tựa lưng trên mặt tường, tựa hồ đã mất đi tất cả sức lực, lộ ra vẻ tiều tụy.
Đồng Phó Ngôn cảm thấy sự cáu kỉnh của mình bị đè nén đến cực điểm, vô thức đưa tay sờ túi, trong lúc đang lấy bao thuốc trong túi ra, tay của anh chợt dừng lại rồi đặt gói thuốc xuống.
Anh vẫn nhớ kỹ, mình phải cai thuốc. Bởi vì chính mình từng nói là mình phải cai thuốc, đến khi nào thân thể của mình sẵn sàng, liền cho cô một đứa bé.
Nghĩ đến Giản Ninh, trong lòng của anh ngũ vị tạp trần, có chút cúi đầu. Tống Yến đến gần, nói chuyện cùng anh: “Giản Ninh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cậu, mà cậu không nhấc máy.”
Đồng Phó Ngôn trầm ngâm không nói, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ánh mắt của Tống Yến có chút hướng xuống, lại phát hiện trên cánh tay trái của Đồng Phó Ngôn còn đang chảy máu ròng ròng, do bây giờ anh không nhúc nhích, từng giọt máu đang liên tục nhỏ trên mặt đất tạo thành một vũng máu đỏ tươi vô cùng chói mắt.
“Ừm.” Hắn qua thật lâu mới mở miệng: “Chắc lúc đó đang đánh nhau, điện thoại bị va chạm rồi tắt máy.”
Lời của anh còn chưa nói hết, Tống Yến đã trước một bước cầm cánh tay trái của anh: “Cậu bị thương sao còn không chữa trị, cậu không muốn sống nữa à!”
Đồng Phó Ngôn thấp giọng, nhìn vào hành lang tĩnh lặng trông thật chát chúa: “Bị thương như vầy thì có đáng là gì.”
Tống Yến cũng không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng Phó Ngôn.
“Mình tuyệt sẽ không nương tay.” Đồng Phó Ngôn lạnh lùng giương mắt, nhìn chăm chú lên Tống Yến: “Chúng ta quen biết hơn mười năm, trơ mắt nhìn nhiều huynh đệ trúng đạn ngã xuống như vậy, cậu thấy mình còn có thể để bọn chúng phóng túng càng quấy như vậy được nữa không?”
“Đồng Phó Ngôn, sự phẫn nộ của cậu, mình đều hiểu, nhưng hiện tại nội gián trong cục còn chưa bắt được, lại còn băng đảng buôn ma túy đang nằm chờ thời hành động, không dễ dàng như cậu nghĩ đâu.” Tống Yến nhắc nhở anh.
Đồng Phó Ngôn lại cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Đó chẳng qua là trước kia.”
Khi thấy ánh mắt của anh, Tống Yến dâng lên một hồi chuông cảnh báo không được tốt cho lắm, liền vội hỏi anh: “Cậu định làm gì?”
Đồng Phó Ngôn chỉ lạnh lùng cười, không thèm trả lời câu hỏi của Tống Yến.
Anh không nói cho Tống Yến, thực ra hồi trước khi còn nằm vùng làm nội ứng, anh cũng có quen biết rất nhiều người trên đường, trong đó còn có một số con buôn ma túy cũng là người cung cấp thông tin cho anh, đồng thời cũng giúp anh tra ra được nguồn gốc của rất nhiều vấn đề.
Ánh mắt của Tống Yến và Đồng Phó Ngôn giằng co thật lâu, đến cuối cùng Tống Yến vẫn phải chịu thua. Bởi vì Tống Yến biết rõ Đồng Phó Ngôn cố chấp thế nào, một khi cậu ta quyết định một việc gì thì vĩnh viễn cũng không thể nào từ bỏ.
Cho nên cuối cùng, Tống Yến nói với anh: “Bất luận cậu làm gì, mình biết mình ngăn không nổi cậu. Nhưng cậu thử đặt bản thân vào trường hợp của Giản Ninh mà coi, cô ấy đợi cậu 5 năm, thật vất vả mới được ở cùng với cậu, cậu lại muốn cô ấy mất cậu một lần nữa sao?”
===
Thời điểm Giản Ninh hạ cánh xuống New York đã là chín giờ tối. Đi ra khỏi sân bay, cô lập tức bắt xe taxi đến bệnh viện New York.
Có nhân viên công tác trong bệnh viện dẫn cô vào nhà xác, Giản Ninh cứ như vậy trơ mắt nhìn chị nhân viên kia đẩy thi thể của Scarlett ra từ trong tủ đông lạnh, chị ấy kéo dây kéo cái túi liệm xác xuống, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Scarlett dần dần lộ ra trước mặt cô.
Giản Ninh đứng lẳng lặng quan sát Scarlett đang nằm trên bàn, nội tâm cũng không mãnh liệt trào dâng sự bi thương cùng thống khổ. Cô chỉ lặng lẽ lau đi lớp băng mỏng đọng trên khuôn mặt của Scarlett, mà bên tai của cô truyền đến giọng nói của chị nhân viên kia đanh đứng gần đó.
“Nguyên nhân cái chết của bà Scarlett là do đã dùng thuốc ngủ quá liều lượng. Sau khi cảnh sát lấy chứng cứ điều tra, đã khẳng định bà ấy chết là do tự sát.” Chị nhân viên công tác đưa một tờ đơn xác nhận xử lý thi thể đến trước mắt Giản Ninh: “Mời Giản tiểu thư ký tên vào tờ đơn xác nhận, chúng tôi sẽ giúp cô tiến hành hỏa táng cho di thể của bà Scarlett.”
“Chồng của bà ấy đâu.” Giản Ninh lấy tờ đơn, nhanh chóng ký tên mình vào, chuyển tay trả lại cho chị nhân viên: “Chồng của Scarlett tên là Roly, ông ấy ở đâu.”
Chị nhân viên công tác kịp thời phản ứng: “Ngày hôm trước, Roly tiên sinh cũng đã qua đời, nguyên nhân là do ung thư tuyến tuỵ.”
Giản Ninh nặng nề nhắm mắt, trong đầu hiện ra khung cảnh lúc trước mình đến thăm nhà của bọn họ tại Long Island, Scarlett đã chuyển toàn bộ tài sản của hai người bọn họ dưới tên Giản Ninh, khi đó cô đã dự cảm được.
Trước lúc cô rời đi vào ngày hôm đó, Scarlett còn gọi cô vào trong thư phòng. Sau đó nói với cô một chuyện đặc biệt nghiêm túc: “Roly mắc bệnh ung thư, đã đến giai đoạn cuối. Mẹ và anh ấy đã thương lượng thật lâu, và quyết định từ bỏ trị liệu. Bây giờ mẹ nói cho con biết, cũng coi như một lần mẹ thẳng thắn nói rõ ràng cho con hiểu, con không cần lo lắng, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Bà ấy nói chuyện thẳng thắn như vậy không hề có chút nghi ngờ, khi Giản Ninh tiếp nhận tin tức kinh người này, cô chỉ biết rời đi trong cái nhìn tiễn biệt của mẹ mình. Mà ngày đó khi ngồi trong xe taxi, cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, tất cả đều liên quan tới chuyện quá khứ của Scarlett.
Giản Ninh chậm rãi mở to mắt, đưa tay kéo dây kéo của cái túi liệm xác lại, sau đó cô chẳng khác gì đang trốn tránh thực tại, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà xác. Cô nhìn khung cảnh ban đêm tại bệnh viện, có những người nhà của bệnh nhân đang đợi trong sảnh chính, có người đi ngang qua cô, có người đang lớn tiếng hô hào, thật sự họ khiến Giản Ninh cảm thấy đau đầu không thôi.
Ngồi trên xe, Giản Ninh tựa ở cửa sổ xe, ánh mắt ảm đạm rơi vào cảnh quan bên ngoài cửa sổ của một New York phồn hoa đèn đuốc sáng trưng, sáng đến mức không khỏi khiến người ta phải chói mắt. Bỗng nhiên hai mắt của Giản Ninh cảm thấy sao mà chua chát không chịu nổi, thế là cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô nhớ tới lần đầu tiên mình tới New York là vào một kỳ nghỉ hè của năm lớp 10. Khi đó Scarlett tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế nổi tiếng, bà ấy giành được giải đặc biệt, cực kỳ vui vẻ. Sau khi cuộc thi kết thúc, bà ấy rốt cục cũng có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, cho nên liền trở về Bắc Kinh, dẫn Giản Ninh đến New York chơi.
Thậm chí hỏi thăm Giản Ninh có thích New York không, khi đó cô gật đầu, khen New York thật đẹp, cũng giống như Bắc Kinh vậy.
Giản Ninh còn nhớ rõ lúc ấy khẩu khí nói chuyện của Scarlett như thế nào: “Vẻ đẹp này chỉ là nhân tạo, sống trên đời cũng lâu đến vậy, mẹ nhận ra hết thảy đều trở nên có chủ đích. Cho nên mẹ càng yêu thích những nơi độc đáo khác biệt, như Châu Phi hay khu vực Trung Đông, đương nhiên còn có cao nguyên Tây Tạng của chúng ta.”
Những địa danh này chỉ tồn tại trong sách giáo khoa, khiến Giản Ninh càng khao khát muốn ngắm nhìn hơn nữa.
Sau đó Scarlett cúi người, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Giản Ninh: “Ninh Ninh của mẹ còn nhỏ, đến khi nào con trưởng thành, mẹ sẽ dẫn con đi đến những nơi thật sự ngoạn mục đến ngạt thở. Đó là những nơi đó có con người tranh đấu cùng thiên nhiên mà trở nên hùng vĩ, cũng có con người tôn sùng thiên nhiên mà trở nên thuần túy.”
Cứ như vậy, mọi thứ luôn theo phong cách riêng của Scarlett. Cho nên khi Roly chết vì bệnh còn Scarlett chọn tự sát, Giản Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc gì cho lắm, bởi vì cô hiểu rất rõ mẹ mình, từ trước tới nay bà ấy luôn theo đuổi thứ gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nhìn thấy một đoạn bình luận như thế này trên internet: “Tôi rất sợ chết, nhưng khi tôi nhận ra có người có thể sống sót nhờ cái chết của tôi, đột nhiên tôi không còn sợ nữa.”
—— Gửi đến tất cả những cảnh sát phòng chống ma túy một lời cảm ơn chân thành.