Người Cá Medusa

Chương 33: C33: Hình bóng xưa còn sót lại



Trung – Việt: Linh Thần

– —

*Tàn ảnh xưa kia

(Tác có nhắc lại một đoạn của chương 32 cho dễ đọc, nhưng mình bỏ qua phần lặp đó luôn nhé)

“Vì sao lúc nãy không phát sóng âm luôn vậy thầy?” Trước màn hình phòng giám sát mờ tối, Frukz hơi thắc mắc nhìn về phía Clorokawa. Gương mặt yêu kiều phi giới tính kia ẩn phân nửa trong bóng tối, mặt mày u ám ngậm điếu thuốc của nữ nhỏ dài. Sau đó rút điếu thuốc xuống, khẽ nhả ra một ngụm khỏi: “Chẳng phải vì Hoàng đế nhỏ cử người đến, nói ngày mai muốn gặp cậu ta sao… Lỡ đâu tối nay người cá kia làm đến mức cậu ta bất tỉnh, tôi không trốn được trách nhiệm. Phải nghĩ cách đưa bọn họ đến nơi Hoàng đế nhỏ kia và Niga không thể cản trở mới được.”

“Ngài định làm thế nào?” Frukz hỏi.

“Thuận nước đẩy thuyền.” Clorokawa nhếch khóe môi đỏ tươi, cười cười nói một câu hai nghĩa: “Cậu quên rồi à, viện nghiên cứu của chúng ta trên mấy tàu lớn. Để bọn họ tạm thời rời khỏi nội địa Đế quốc, giao phối xong thì đưa về, không phải chuyện gì khó.”

“Rào…”

Nước lạnh dội khắp người mới có thể làm mùi hương và hơi nóng Celuecus để lại trên người anh giảm bớt. Medusa cẩn thận chà xát bàn tay đau mỏi của mình một phen, đến mức da trắng bệch mới thôi.

Anh ưa sạch sẽ bẩm sinh, nhưng cả ngày toàn tiếp xúc với đồ bẩn, thật mỉa mai. Medusa tự cười trào phúng, ném găng tay và đồ bảo hộ vào thùng rá, thay một bộ mới.

Anh mặc một bộ đồ bảo hộ khô ráo vào, nhưng dường như trong đùi vẫn còn cảm giác cọ xát với phiến vảy, điều đó khiến toàn thân anh khó chịu.

Medusa nằm vào khoang ngủ, uống một ngụm nước, hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Trong mơ hồ, dòng nước trơn mát như tơ lụa lướt qua cơ thể, anh mở mắt ra. Sóng biển bạc ngàn cuồn cuộn quanh người, giống như mây lúc giông bão ập đến, cuốn anh lên cao, đưa anh đến đỉnh ngọn sóng, bên dưới là từng cơn sóng biển cuồn cuộn, vô số dòng nước chảy ngược, chảy về phía vòm trời bao phủ bởi tinh vân màu tím xanh rực rỡ. Chưa kịp cảm thán về cảnh tượng vừa xa lạ vừa lạ lùng này, anh đã không khống chế được tầm mắt quay lại nhìn phía sau, con ngươi giãn to.

Say lưng anh có một bóng dáng gầy nhỏ đang nhảy lên không trung, dường như đang cố gắng đuổi theo con sóng cuồn cuộn này, mái tóc đen nhánh tung bay hỗn loạn trong không khí, hắn kéo theo một đuôi cá vàng kim nhỏ dài, một hết một bên, trông vây đuôi hơi bất thường sắp không còn hình dạng nữa, rõ ràng việc đuổi theo thế này rất trầy trật.

Đây là một người cá tuổi còn nhỏ.

Medusa nhìn vào đôi mắt xanh lục mở to kia, trong thoáng chốc xác định được đây là Celuecus. Dù trong giấc mơ này, trông hắn nhỏ hơn hiện tại nhiều, giống như một đứa trẻ tầm mười ba tuổi.

Anh không khống chế được đưa tay ra, nắm lấy đuôi cá đang vung vẫy kia, Celuecus cắn lên cánh tay anh, ánh mắt tràn ngập lửa giận, đôi tai hình cánh giương lên, hệt như một con chó sói nhỏ bị trêu chọc.

Anh xách đuôi hắn lên, đưa ra mặt biển bên dưới rồi buông tay. Celuecus rơi xuống, phát ra tiếng gào chói tai: “Keto…”

Medusa ngồi dậy, xoa xoa giữa mày.

Anh lại mơ thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Hay vì Ceto trên tay này?

Anh nhìn tay trái của mình, nhớ lại cảm tượng khác lạ thấy được sau khi chạm vào hoa văn trên người Celuecus, hình như rất giống cảnh trong mơ. Có thể là do ảnh hưởng của việc tiếp xúc đêm qua khiến anh có thể thấy được quá khứ của Celuecus?

Xem ra, trong thế giới của người cá, Celuecus cũng sống không tốt lắm.

Bảo sao, trong mơ thấy hắn khổ sở như vậy.

Anh chuyển tầm mắt ra ngoài cửa thủy tinh, Celuecus vẫn chưa đi, yên tĩnh cuộn trong trong hồ nước cạn như bình thường hắn vẫn ngủ, giống một chú chó giữ nhà trung thành.

Tối qua bị anh đối xử như thế mà cũng không tức giận là vì bạn bè trước kia đối xử với hắn tệ hơn sao?

Medusa đẩy cửa ra, quỳ một gối bên bờ hồ.

Celuecus nhắm mắt, không cảnh giác anh đến gần, vẫn im lặng ngủ say. Nửa gương mặt thiếu niên tuấn tú ngâm trong nước, mái tóc đen quấn quanh cổ, dấu vết trên cổ vẫn còn rõ mồn một. Medusa giơ tay ra, ngay lúc vừa chạm vào vết hằn kia đã rụt tay lại.

… Thương xót luôn là thức nguy hiểm.

Medusa đứng lên, đóng cửa lại, bỏ rèm xuống.

Celuecus mở mắt trong nước, sờ sờ cổ. Cảm giác chạm tay thoáng qua ấy vẫn còn đấy, vẫn còn vương lại nhiệt độ lạnh băng.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang, bóng người ấy đã bị bóng đêm ngăn cách.

Hắn nhìn chằm chằm vào ảnh ngược cô độc của mình, liếm liếm răng nanh.

Quả nhiên, cái chạm ban nãy chỉ là ảo giác của hắn thôi. Sao anh thương xót hắn được… Lúc trước, anh vẫn chưa nhìn hắn lấy một lần.

Sáng sớm.

“Ồ, xem tra trong khoảng thời gian này cậu cũng có vài thu hoạch, Đại úy Medusa.” Frukz nhìn bản mẫu đầy bàn và ghi chép trên tường, cười với Medusa: “Có phải ở chung với người cá cả ngày rất thú vị không?”

Medusa nhìn vào đôi mắt hồ ly đượm ý trêu đùa của anh ta là biết chắc chắn anh ta thấy được chuyện anh làm với Celuecus làm hôm qua rồi, đang cố ý giễu cợt.

“Cậu muốn lấy bào tử của người cá nhỉ?” Thấy anh không nói gì, Frukz cười suồng sã hơn: “Theo tôi biết, dùng cách của con người không thể khiến chúng bắn ra được đâu. Phải để người cá động dục, tìm bạn đời hợp khẩu vị của nó nữa mới được. Cậu không biết nhỉ, thật ra người cá…” Anh ta muốn nói lại thôi, nhìn camera trong góc, đôi mắt hồ ly xám khói nhìn anh đầy vẻ mờ ám, khẽ cười: “Hoa hồng Đế quốc xinh đẹp thế này, nếu đổi lại là con người thì chắc nhìn thôi đã có thể bắn rồi.”

“Tiến sĩ Frukz, anh đến làm gì, kiểm tra công việc của tôi sao?” Đối với mấy phát ngôn quấy rối chẳng lạ lẫm gì thế này, Medusa chỉ lạnh lùng nhướng mày, trả đũa: “Hay là đến nhắc tôi lần nữa, đừng kể chuyện ‘một đống đầu thuốc lá’ trong WC tối hôm trước?”

Sắc mặt Frukz cứng đờ: “Thuốc lá gì, tôi không nhớ.”

“Là vì thiếu niên xuất hiện cùng với ngài Công tước sao?” Medusa quan sát biểu cảm của anh ta, hỏi tiếp: “Có phải trước đó anh quen cậu ấy không?”

Frukz lại mỉm cười, quay về dáng vẻ bỡn cợt đời như bình thường: “Tôi không biết cậu đang nói gì, Đại úy Medusa. Tôi vào để kiểm tra công việc của cậu, sẵn tiện thông báo với cậu tin Hoàng đế bệ hạ muốn gặp cậu.”

“Hoàng đế bệ hạ?” Medusa gật đầu, Frukz quay đi, trước khi đi còn dùng bước: “Cậu rất giống với một người tôi từng quen cách đây rất lâu. Đại úy Medusa, tôi thật sự tán thưởng cậu… nhưng vận may của cậu không tốt lắm.”

Ý gì?

Medusa nghi ngờ híp mắt.

Vườn hoa trong không trung trên đỉnh tháp cao hệt như thiên đường. Đế vương trẻ quay lưng với anh giơ tay lên, con vẹt máy ngậm một cành tường vi bay đến đậu trên tay cậu ta.

“Vẫn chẳng có mùi thơm gì.” Selan khẽ than, đưa tường vi cho anh. Medusa nhận lấy ngửi ngửi, rõ ràng hoa tường vi thời tận thế tỏa ra mùi cực nồng, là mùi của một sinh mệnh giãy chết vẫn cố gắng nở hoa.

Không biết đây là thăm dò của Đế vương hay mũi cậu ta có vấn đề, Medusa không phản bác, chỉ cung kính hỏi: “Chắc bệ hạ không gọi tôi đến đây chỉ để ngắm hoa nhỉ?”

Selan không trả lời anh, đôi mắt màu da trời nhìn về phía mặt biển xa xôi: “Mikael đã xuất phát rồi, cậu nói xem, lần này ông ấy có mang đến hy vọng không?”

Vị đế sư kia đi rồi? Bảo sao không thấy ông ta xuất hiện cùng với cậu ta. Medusa nhìn ra mặt biển, một chiếc tàu đang từ từ ẩn mình vào sương sớm.

“Bệ hạ nói… là hy vọng gì?”

“Ý nghĩa tôi tồn tại.” Selan nhếch môi, nhìn về phía anh: “Không có gì, anh sẽ không hiểu đâu. Medusa, anh là người đặc biệt, không giống với mấy tên trong Nghị viện Đế quốc, lần đầu thấy anh tôi đã biết rồi.”

“Sao bệ hạ lại chắc chắn như vậy?” Medusa thăm dò Đế vương trước mặt, trông cậu ta có vẻ chưa quá hai mươi, ánh mắt vẫn trong trẻo ngây thơ lắm, dường như vừa nhìn là có thể nhìn thấy, chỉ cần đối diện với cậu ta, sẽ cảm thấy như nhìn vào gương, có thể phản chiếu tất cả, khiến người ta khó có thể đoán được.

“Tôi tự có cách của tôi. Như anh nói đấy, tôi không gọi anh đến đây để ngắm hoa.” Selan trêu con vẹt trên tay: “Anh biết vì sao tôi tặng tước vị, thăng cấp quân hàm cho anh không?”

Medusa cười cười: “Trong tháp cao này có không ít sâu mọt. Bệ hạ muốn nuôi một con chim dữ có thể ăn sạch sâu hại mà không phải sao? Tôi bò lên từ dưới đáy xã hội, sau lưng không có thế lực quý tộc nào, lại có nhiều nhiều nhìn chăm chăm như hổ rình mồi, là lựa chọn dễ khống chế nhất. Bệ hạ muốn tôi làm gì, có thể thế nói thẳng.”

“Nói chuyện với người thông minh thật đơn giản.” Selan ngồi xuống, tỏ ý anh cũng ngồi xuống, robot phục vụ đem hai tách cà phê đến cho hai người. Selan cầm tách lên nhấp một ngụm: “Tôi cần anh, nghĩ cách vào cốt lõi của viện y học Đế quốc, lúc vaccine được nghiên cứu thành công, bí mật lấy thuốc thử đầu tiên cho tôi.”

Trái tim Medusa chợt hẫng nhịp.

“Ngài không tin viện trưởng Clorokawa? Sợ vaccine ông ta đưa cho ngài có vấn đề?”

Selan chẳng ừ hử gì, uống một ngụm cà phê.

Medusa ý thức được rằng cậu ta không muốn mình hỏi, thế là gật đầu: “Tôi hiểu rồi, Hoàng đế bệ hạ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm việc này.” Anh dừng lại một chút: “Nhưng tôi có một chuyện muốn xin ngài trước.”

Lúc cửa thang máy sau lưng đóng lại, Medusa nhìn về phía tiền đồn cảng cách đó không xa… Hillier… chắc ngày tháng sau này sẽ dễ chịu hơn chút nhỉ.

Anh giơ tay lên đè sườn eo mình.

Người bạn thân thiết năm đó đã hiến một quả thận cho anh để anh có thể sống sót sau khi bị thương nặng suy cơ quan, có thể vì vậy mà tha thứ cho sự phản bội của anh không?

“Mười hai giờ tối mai.”

Nghe thấy giọng nói này từ máy liên lạc trong tai, Hillier nhìn ra ngoài từ cửa tiền đồn.

Cảng dày đặc sương mù, nhưng viện y học Đế quốc tạo từ nhiều tàu lớn cách đó không xa vẫn đèn đóm sáng trưng, nhưng không thấy được người anh ta cực kỳ hận đang ở đâu. Anh ta che eo mình, siết chặt đồng phục quân tiền đồn trên người.

“Mười hai giờ tối mai hành động.” Giọng nói đó ra lệnh: “Để ý đến tàu nghiên cứu có người cá kia, trước hai giờ sáng chúng ta phải đưa nó rời bến.”

———

LT: Ô hô hô, hôm nay tôi vừa nghe lại KTT Desharow. Công lực tăng 200% như uống máu gà nên tôi làm luôn chương tác mới đăng hồi nãy nè.

Làm đến chương này lại lòi ra Hoàng đế nhỏ hơn Desharow, nên tui sẽ đổi lại xưng hô và ngôi ba của ông này.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.