*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Vân Xuyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống như vậy khi đang cố gắng tìm một lối thoát cho bản thân, thậm chí cậu còn không biết xấu hổ nói với sếp rằng cậu nghĩ vợ của sếp rất xem trọng cậu…
Quả thực, chết như thế nào cũng không biết.
Cậu không dám ở lại nữa, lúc này càng lắc lư trước mặt Trần Thiệu là càng muốn chết.
Khóe miệng Trần Thiệu hơi giễu cợt.
Vừa cúi đầu đã thấy sticker mà Diệp Sơ Khanh vừa gửi qua– Phục vụ không tệ, thưởng.
Cô ấy thực sự có khả năng này, chỉ cần nói một tiếng là các tiểu thịt tươi xếp hàng chờ lâm hạnh.
Trần Thiệu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động một hồi, lúc sau không biết tâm tính xuất phát từ đâu, anh truyền lại lời của Lục Vân Xuyên cho cô.
[Diệp Sơ Khanh: Lục Vân Xuyên là ai?]
Trần Thiệu: “…”
Tốt lắm, kéo quần lên liền quên sạch.
Ngay sau đó, cô gửi một loạt tin nhắn thoại—
“À à à, tôi nhớ rồi, người của công ty anh mà tôi đã gặp hôm qua, lúc ấy tôi buồn ngủ chết mất.”
“Tôi biết đoàn làm phim đó, nhưng tôi chưa bao giờ can thiệp vào việc tuyển chọn, hơn nữa loại phim này đang tìm kiếm một người mới có khuôn mặt lưu lượng giống cậu ta, có khá nhiều ứng cử viên, cậu ta lại không tới, Trần Điệp ngồi uống cà phê cả buổi, vì cậu ta chậm trễ việc quay phim nên các diễn viên khác còn không ăn cơm.”
“Công ty giải trí Nhất Minh thật sự phải sa thải người này. Ngu xuẩn như vậy mà anh còn hỏi tôi.”
Trần Thiệu nghe xong, mặc dù còn bị chế nhạo một trận nhưng không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.
Anh nghe xong cũng không trả lời, vừa để điện thoại sang một bên rồi lại rung lên, Chủ tịch Diệp gửi một sticker khác – *Anh thấy bàn tay này không, giây tiếp theo nó sẽ xuất hiện trên mặt anh.jpg*.
Không biết người này lấy nhiều sticker lung tung như vậy từ đâu ra.
Chuyện của Lục Vân Xuyên cứ thế trôi qua, mặc kệ “xem trọng” trong miệng cậu ta có ý tứ gì, Trần Thiệu đã hoàn toàn chặn đường cậu ta bằng một câu đơn giản mà khắt khe – “bà chủ của Công ty giải trí Nhất Minh”.
***
Nhưng Diệp Sơ Khanh không biết về hành vi của Trần Thiệu, một tuần sau còn đến Nhất Minh bàn chuyện làm ăn.
Cô đã đến đây mấy lần rồi, đi thang máy đến thẳng phòng tổng giám đốc, ngựa quen đường cũ, đến trước mặt trợ lý: “Hiện tại Trần tổng của cô có ở đây không? Tôi có hẹn với anh ấy.”
Khi trợ lý nhìn thấy Diệp Sơ Khanh thì vội vàng đứng lên: “Có ạ có ạ, mời ngài.”
Chuyện Chủ tịch Diệp là bà chủ của Công ty giải trí Nhất Minh đã được một truyền mười mười truyền trăm.
Trợ lý dẫn đường cho cô như tiếp khách quý, hỏi: “Đúng rồi, ngài muốn uống chút gì không, cà phê hay trà?”
Diệp Sơ Khanh bị hành động hưng phấn của cô ấy dọa sợ, nghĩ thầm, trước đây cô đến nhiều lần như vậy sao không được đãi ngộ như bây giờ?
“Cà phê là được rồi, cảm ơn.” Ngừng một chút, cô lại hỏi: “Cô không cần thông báo trước với anh ấy một tiếng sao?”
“Không cần, không cần.” Trợ lý rất hiểu chuyện, đoán chừng có thể là đến kiểm tra đột xuất, còn nói thay sếp, “Trần tổng họp cả ngày, ngài ấy vừa mới trở lại văn phòng thôi.”
Mặc dù Diệp Sơ Khanh cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, bước vào văn phòng, Trần Thiệu đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
Anh nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, ra hiệu cho cô ngồi trước.
Lát sau trợ lý mang cà phê vào, mùi hương thơm mát, giống hạt cà phê thượng hạng mới được xay, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với mấy loại cà phê hòa tan thông thường trong công ty.
Tuy nhiên, sau đó cô nghĩ một công tử giàu có và quyền quý như Trần Thiệu có thể mở một khu đồ uống trên tầng cao nhất của công ty cho mọi người thưởng thức, và việc dùng hạt cà phê mới xay để chiêu đãi mọi người là điều bình thường.
Cùng lúc đó, vị công tử này đứng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng tràn vào dừng trên vai anh, xuyên qua áo sơ mi, thậm chí còn có thể nhìn rõ vòng eo bên trong.
Với trí nhớ của Diệp Sơ Khanh về hai đêm say xỉn đó, có vẻ dáng người Trần Thiệu không tồi, có thể nhìn ra vết tích tập thể hình.
Cô dựa vào sofa, ỷ vào việc Trần Thiệu đưa lưng về phía mình, ánh mắt dừng trên người anh, thưởng thức một hồi.
Sau đó, vị công tử phú quý này nói: “Cô có trở về hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Diệp Sơ Khanh: …?
Nãy giờ chờ đợi khiến cô hơi mơ màng, nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, vểnh tai lên nghe bát quái của chồng sắp cưới.
Trần Thiệu: “Gọi tài xế đến đón đi, gọi tôi làm gì?”
Trần Thiệu: “Vậy thì đừng quay lại.”
Diệp Sơ Khanh: …??
Chuyện gì vậy, mối tình đầu bạch nguyệt quang?
Anh trai à, anh đang ngồi đây với vợ mình, quá lộ liễu rồi.
Trần Thiệu trực tiếp cúp điện thoại, ngồi đối diện với cô, liếc nhìn chân cô: “Sao lại đi giày cao gót?”
Thái độ của anh quay ngoắt 180 độ, thậm chí giọng điệu có thể gọi là ấm áp, hoàn toàn không giống người nói chuyện với “mối tình đầu bạch nguyệt quang” vừa rồi.
Diệp Sơ Khanh sửng sốt một chút mới cúi đầu nhìn: “À, nếu không thì sao, tôi không đi giày cao gót, người khác sẽ hoài nghi tôi đang mang thai.”
“Em đã mang thai.”
Hôm nay Diệp Sơ Khanh có mặt tại đây để tham dự một sự kiện liên hoan phim do Công ty giải trí Nhất Minh tổ chức. Cần phải bàn lại một số chi tiết với Trần Thiệu.
Cô đưa cho Trần Thiệu những tài liệu mà cô đã chuẩn bị trước đó.
Họ đã từng hợp tác với nhau, bây giờ còn có thêm một tầng quan hệ thân mật, Trần Thiệu chỉ xem qua loa rồi ký tên.
Vừa đặt bút xuống, điện thoại di động trên bàn của Trần Thiệu lại vang lên.
Diệp Sơ Khanh liếc nhìn, tên chú thích: Khâu Dao.
Giác quan thứ sáu nói với cô rằng đây chính là người vừa gọi Trần Thiệu.
Diệp Sơ Khanh nhanh chóng nhìn vẻ mặt của Trần Thiệu, thấy người này hơi nhíu mày, thẳng tay cúp máy, tiện thể kéo số vào danh sách đen.
“…”
Quá độc ác.
Nhưng không hiểu sao cô hơi hơi thích.
Diệp Sơ Khanh nghiêng người về phía trước: “Ai vậy?”
“Ừ?” Vẻ mặt Trần Thiệu mất kiên nhẫn, “Xem như em họ của tôi.”
Diệp Sơ Khanh sửng sốt, sau đó lại dựa lưng vào ghế: “Anh có nhiều em gái thế, sao trước đây chưa từng nghe nói anh còn có cô em họ này?”
Trần Thiệu: “Nó ở nước ngoài nhiều năm rồi. Chắc nghe tin tôi kết hôn nên trở về một chuyến, muốn đến làm phiền tôi, không cần để ý đến nó.”
Diệp Sơ Khanh bật cười: “Tại sao anh lại ghét em họ của mình đến vậy, trước kia là Trần Thư Viện, bây giờ là cô em họ này.”
“Quá phiền.”
“Tuy nhiên.” Diệp Sơ Khanh đến gần, chống tay ôm hai má: “Có phải ban đầu anh cũng thấy tôi rất phiền không?”
Trần Thiệu thành thật trả lời, cười đáp: “Em đỉnh của chóp, còn hơn hai đứa nó cộng với Trần Điệp.”
“…”
***
Buổi tối, Trần lão gia tử hẹn bọn họ về ăn tối, sau khi Diệp Sơ Khanh ký hợp đồng xong cũng không vội, đợi ở văn phòng của Trần Thiệu một lát, sau khi anh xong việc thì cùng nhau rời đi.
Đi thang máy xuống tầng hầm đậu xe, đã đến giờ tan làm, giữa chừng lại có người vào thang máy.
Diệp Sơ Khanh không hề biết rằng cô đã bị Trần Thiệu bán đứng, tin tức phu nhân đến thị sát đã lan truyền khắp tổ công tác của công ty.
Để che giấu dư luận, cô còn giả vờ nói chuyện nhỏ nhẹ với Trần Thiệu trong thang máy về công việc chính thức của liên hoan phim.
Mọi người: “…”
Thật bất ngờ, phu nhân của tổng giám đốc thực sự là một người cuồng công việc.
Trần Thiệu cũng không nhắc nhở cô, thản nhiên “ừm” một tiếng, tùy ý để cô nói tiếp.
Mãi đến khi tới bãi đậu xe, bước ra khỏi thang máy, Diệp Sơ Khanh mới ngậm miệng, lên xe cùng Trần Thiệu, lái về phía nhà chính của Trần gia.
Diệp Sơ Khanh từng gặp Trần lão gia tử vài lần, ông là một người lớn tuổi dễ hòa đồng, nhưng để tránh lải nhải quá mức, cô vẫn đổi giày cao gót sang giày bệt trước khi xuống xe.
Trong những trường hợp như vậy, Trần Thiệu sẽ để sẵn giày bệt của cô ở trong xe.
“Tí nữa phải nói chuyện tử tế, biết chưa?” Diệp Sơ Khanh một bên thay giày một bên dặn anh.
Trần Thiệu lười biếng dựa vào ghế lái nhìn cô thay giày, bàn chân của cô rất đẹp, gầy và hẹp, mu bàn chân đều, có thể nhìn thấy gân xanh mờ ảo trên đó.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, sau đó chậm rì rì đồng ý: “Được.”
Tại bàn ăn, Trần lão gia tử hỏi một số điều cần chú ý về việc mang thai của cô, cuối cùng còn không quên quan tâm xem gần đây Trần Thiệu đối xử với cô thế nào.
Vẻ mặt Diệp Sơ Khanh tươi cười, gật đầu nói, “Anh ấy đối xử với cháu rất tốt.”
Ngay khi Trần Thiệu ngồi bên cạnh định giở giọng cợt nhả, Diệp Sơ Khanh đạp chân anh dưới gầm bàn khiến anh đành phải câm miệng.
Sau bữa tối lại bàn bạc về chuyện hôn lễ, bởi vì hai tiểu bối không hề quan tâm đến đám cưới, thậm chí còn nghĩ không cần làm cũng được, vì thế hai vị trưởng bối đành phải chuẩn bị.
Hai nhà Trần, Diệp cũng xem như là gia tộc lớn, hôn lễ cần chiêu đãi rất nhiều khách mời, mấy ngày nay đã thống kê danh sách hoàn hảo, sẽ bắt đầu gửi thiệp mời sau khi xác nhận.
Mặc dù chuyện của Diệp Sơ Khanh và Trần Điệp khiến nhiều người lầm tưởng rằng Trần Thiệu đã theo đuổi cô từ lâu, nhưng khi nhận được thiệp cưới sớm như vậy họ vẫn bị dọa.
Những ngày đó, điện thoại di động của cả hai như bị đánh bom, tất cả đều là người đến hỏi thăm tin tức.
Một tuần trước hôn lễ, Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu lại bị Hoàng Thịnh lôi ra ngoài, hai người ù ù cạc cạc, hỏi cũng không biết rốt cuộc phải đi đâu.
Một giờ sau, hai người đến một ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, trước mặt là một vị đại sư mặc áo cà sa mũm mĩm.
Diệp Sơ Khanh: “…”
Trần Thiệu: “…”
Hai người nhìn nhau, ngay lập tức hiểu tại sao Hoàng Thịnh không nói cho họ biết họ sẽ phải đi đâu.
Nếu không, hai người theo chủ nghĩa vô thần này sẽ nhất quyết không đến đây, kể cả có phải nhảy khỏi xe.
(*Chủ nghĩa vô thần (thuyết vô thần, vô thần luận) có ở cả người theo lẫn người theo . Nó theo nghĩa rộng nhất là sự “thiếu vắng” vào sự tồn tại của còn nghĩa hẹp hơn thì chủ nghĩa vô thần là chủ nghĩa bác bỏ niềm tin rằng thần linh tồn tại, theo nghĩa hẹp hơn nữa với một cách cụ thể thì chủ nghĩa vô thần là quan điểm cho rằng không hề có thần linh. Cre: Wikipedia.)
Trần Thiệu không muốn phàn nàn, Diệp Sơ Khanh nhíu mày nhìn Hoàng Thịnh: “Mẹ, dù sao mẹ cũng là người phụ nữ của thời đại mới, tại sao mẹ vẫn tin…”
Lời còn chưa dứt, Hoàng Thịnh đã cắt ngang: “Câm miệng! Đừng nói nhảm trước mặt đại sư.”
Diệp Sơ Khanh: “???”
Hoàng Thịnh ấn mạnh vai cô lần nữa, đánh nhẹ đầu gối cô, Diệp Sơ Khanh quỳ bụp một cái trên nệm trước mặt đại sư.
Diệp Sơ Khanh thực sự phải chịu phục, nhưng cô không thể quỳ một mình được.
Vì thế cô không nói hai lời, giơ tay nắm lấy cổ tay Trần Thiệu, cô ngẩng đầu, đối diện với anh, sau đó kéo kéo tay anh hai lần, ra hiệu anh cũng quỳ xuống.
Trần Thiệu nhướng mày, ý từ chối rõ ràng, kiên quyết không quỳ.
Diệp Sơ Khanh trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt uy hiếp: Anh có quỳ hay không.
Trần Thiệu: Em đứng lên đi.
Diệp Sơ Khanh: Anh không nhìn thấy mẹ đang ấn vai tôi à? Nhanh lên! Đại sư đang ở phía trước! Quỳ xuống đi!
Trần Thiệu: Ngốc quá.
Diệp Sơ Khanh che bụng, lông mày hơi nhíu, khẽ rên một tiếng.
Trần Thiệu quỳ xuống.
Hoàng Thịnh không biết rằng hai người họ vừa nháy mắt chiến đấu qua lại với nhau trong âm thầm, bà liền đưa tấm phù* mà đại sư yêu cầu lúc trước ra, cung kính nói: “Đây là ngày sinh của con gái và con rể tôi, cùng với thời gian lĩnh chứng, tôi muốn mời thầy chọn giờ lành cho hôn lễ của chúng.”
*Tấm phù có tác dụng giống lá bùa, nhưng mình dịch là tấm phù cho sát nghĩa nhé. Ảnh minh họa nè:
Nhắc mới nhớ, Hoàng Thịnh đã từng là một diễn viên, sau đó là một đạo diễn, tại sao có thể tin cái này?
Ngay cả Diệp Sơ Khanh cũng cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng việc đã đến nước này cũng không thể nói nhảm nhiều, cô cùng Trần Thiệu quỳ gối trên hai cái nệm, chẳng qua lòng mang bất kích, động tác cũng uể oải.
Nói là quỳ, thật ra chỉ ngồi xổm xuống mà thôi.
Đại sư nhận lấy tấm phù có viết bát tự ngày sinh của hai người, ông niệm thầm trong miệng: “Hết thảy các pháp đều sinh ra từ nhân duyên và cái nghiệp của mình, mà nhân duyên lướt qua không ở lại thì cũng giống như tia chớp thôi.”
Diệp Sơ Khanh bị những lời của ông ấy làm cho hoảng hốt: “Nghĩa là sao?”
Đại sư rất có khí chất, không tiếp tục giải thích mà lấy một ống trúc ở bên cạnh ra, trong đó có mười mấy quẻ xăm: “Lại đây, hai người mỗi người rút một quẻ.”
Hai người rút xong.
Diệp Sơ Khanh rút được một quẻ xăm thượng, còn Trần Thiệu là xăm thượng thượng.
Diệp Sơ Khanh liếc mắt nhìn quẻ xăm trong tay anh, cau mày, rất bất mãn: “Sao xăm của anh tốt hơn tôi?”
Trần Thiệu nhìn cô một cái, bởi vì có Hoàng Thịnh ở đây nên anh chỉ thể trao đổi với cô qua ánh mắt.
Diệp Sơ Khanh nhìn ra được ý nghĩa trong ánh mắt đó: Ngốc quá, em cũng tin thật à.
“…”
Đại sư lấy lại hai quẻ xăm trong tay bọn họ, bỏ vào trong ống trúc, sau đó chắp hai tay khẽ gật đầu với Hoàng Thịnh: “Bát tự phù hợp, nhân duyên đều tốt, không cần lo lắng, chọn một ngày lành là được.”
“Cảm ơn thầy.” Hoàng Thịnh cảm ơn.
Tuy Diệp Sơ Khanh không hiểu và không tin nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe “không cần lo lắng, chọn ngày lành là được”.
Cuộc hôn nhân này không nằm trong dự kiến của cô, đến giờ vẫn vô vọng.
Sau khi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Trần Thiệu đi lấy xe trước, chỉ còn lại Diệp Sơ Khanh và Hoàng Thịnh ở phía trước ngôi miếu.
“Sao mẹ lại dẫn chúng con đến đây?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
Hoàng Thịnh: “Một người bạn của mẹ nói rằng vị đại sư này rất thần linh. Hầu hết các cuộc hôn nhân dưới sự hướng dẫn của ông ấy đều hạnh phúc mỹ mãn.”
Diệp Sơ Khanh không nhịn được cười ra tiếng: “Mẹ tin cái này đến khi nào?”
Hoàng Thịnh lại đánh vào mu bàn tay của cô, trừng mắt nhìn: “Chuyện này đừng nói trước miếu của đại sư, sẽ mất linh nghiệm.”
“…”
Dừng một chút, Hoàng Thịnh thở dài nói, “Đột nhiên con kết hôn, mẹ cảm thấy không nỡ, nếu có thể nghĩ ra cách gì, mẹ sẽ làm hết.”
Diệp Sơ Khanh vỗ vỗ bả vai Hoàng Thịnh.
Trần Thiệu đã lái xe ra, hai người không nói nữa mà lên xe, sau khi tiễn Hoàng Thịnh về trước, họ cùng nhau về nhà.
“À đúng rồi, anh còn nhớ rõ vừa nãy vị đại sư kia nói linh tinh gì không?” Diệp Sơ Khanh hỏi.
Trần Thiệu nhướng mày: “Hửm?”
“Tôi hỏi một chút.”
“Để làm gì?” Trần Thiệu bật cười, “Em có vẻ rất tin tưởng.”
Sau khi nghe Hoàng Thịnh nói, Diệp Sơ Khanh cũng có chút cảm xúc: “Tôi thà tin còn hơn.”
Trần Thiệu cười nhạo cô nhưng không nói gì, lấy điện thoại ra gõ vài từ trong trí nhớ, nhanh chóng tìm được câu hoàn chỉnh đưa cho cô.
Diệp Sơ Khanh nhận lấy: “Quả nhiên anh còn nhớ.”
“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi quỳ lạy đại sư, không nghe kỹ thì thiệt thòi rồi.”
Lời giải thích này như một đống kinh Phật khó hiểu, sau khi Diệp Sơ Khanh đọc một hồi đã mệt mỏi, vẻ kính nể vừa phát sinh lập tức biến mất: “Tiếng chim gì đấy.”
Trần Thiệu cười nhẹ.
Diệp Sơ Khanh cầm điện thoại di động trả lại cho anh: “Hình như mẹ tôi lo lắng ngày nào đó chúng ta sẽ ly hôn, còn chạy đông chạy tây.”
Trần Thiệu đưa tay ra, nhưng thay vì cầm điện thoại, anh lại nắm cổ tay Diệp Sơ Khanh.
Diệp Sơ Khanh ngây người – nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng chuyện thân mật nào cũng đã làm qua, tuy mới hai lần nhưng bây giờ cổ tay cô bị nắm giống như hành động bất lịch sự vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, phát hiện tay Trần Thiệu cũng khá đẹp.
Dường như anh không cảm thấy không ổn, cứ thế nắm cổ tay cô, lười biếng nói: “Đằng nào chúng ta cũng không tin, mấy trò này cũng vô ích, chúng ta tự sống cuộc sống của mình là được.”
“…”
Người này biết nói tiếng người từ khi nào vậy?
Diệp Sơ Khanh hơi mờ mịt, kết quả Trần Thiệu nói tiếp: “Em xin đại sư, không bằng xin tôi.”
?
“Tôi xin anh!” Diệp Sơ Khanh lập tức nói.
Trần Thiệu cười thành tiếng, sau đó càng cười càng vui vẻ, bả vai cũng run theo.
Diệp Sơ Khanh càng nhìn anh càng khó chịu, cô định lấy thứ gì đó trong túi xách đánh người, nhưng khi đụng vào thứ này, cô lấy ra, suýt nữa trước mắt tối sầm.
Cô bỏ “Phúc lành nhân đôi” vào túi khi nào??
Sẽ không bị quả báo vì lấy trộm thứ này về nhà chứ??
Trần Thiệu cũng nhìn thấy thứ trong tay cô, không khỏi sửng sốt: “Em đã tin đến mức này?”
“…”
Diệp Sơ Khanh lười giải thích, cầm quẻ xăm bước vào nhà, sau đó cắm vào chậu cây trên bàn trà, phía trước còn có hoa quả, trông giống đang cúng bái.
“Cúng như vậy đi, chúc chúng ta không ly hôn.”
“…”
***
Kể từ khi trong nhà có “gậy Như Ý”, mọi thứ đều thái bình cho đến ngày hôn lễ.
Bên cạnh Diệp Sơ Khanh cũng không xuất hiện bất kỳ con thiêu thân nào khác như tiểu thịt tươi, cho nên Trần Thiệu cũng chấp nhận loại “mê tín phong kiến” này vào nhà mình.
Cho đến đêm trước ngày cưới.
Cuối cùng Diệp Sơ Khanh đã gặp được người em họ bị Trần Thiệu ném vào danh sách đen trong truyền thuyết – Khâu Dao.
Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, ăn mặc rất punk*, tóc hồng, đầu xuân mà ăn mặc rất nóng bóng.
(*Style rock rock ấy.)
Khi Diệp Sơ Khanh nhìn thấy người em họ này, cô không khỏi cảm khái rằng Trần Thư Viện cũng chỉ có thể gọi là tầm thường.
Tại sao mấy tiểu bối của Trần gia đều hơi điên rồ vậy nhỉ?
Ban đầu cô cũng không quá coi trọng, dù sao Khâu Dao cũng nhỏ hơn cô mấy tuổi, có lẽ đang trong độ tuổi phản nghịch nên có thể tha thứ, nhưng cô phát hiện hình như Khâu Dao cực kỳ cuồng anh trai.
Ngay khi cô ấy về nước, hầu như đều dính chặt Trần Thiệu, cho dù Trần Thiệu có cau mày đuổi người bao nhiêu lần, cô ấy vẫn kiên trì bám riết như cũ.
Hơi quá phận đúng không???
Đêm trước hôn lễ, trong đại sảnh của nhà chính Trần gia, vài người họ hàng tụ tập cùng nhau, Diệp Sơ Khanh ngước mắt lên nhìn xung quanh, bí mật gửi một tin nhắn cho Trần Điệp.
[Diệp Sơ Khanh: Cô em họ Khâu Dao của Trần Thiệu là sao?]
[Diệp Sơ Khanh: Em có biết chuyện gì đang xảy ra không? Hình như ngày mai chị muốn đào hôn.]
[Trần Điệp: Chị nghĩ em có biết mặt các thành viên của Trần gia không?]
[Diệp Sơ Khanh: ……]
Cuối cùng Trần Thiệu không thể chịu đựng được nữa, anh kéo Khâu Dao ra rồi đi ra ngoài hút thuốc.
Khâu Dao không biết mình đáng ghét thế nào, lại đến bên cạnh Diệp Sơ Khanh, mái tóc màu hồng cười nói: “Chị dâu.”
Gần đây Diệp Sơ Khanh trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình mỗi ngày, mỉm cười ngay lập tức, trìu mến hỏi: “Dao Dao sao thế?”
“Chị và anh Trần Thiệu của em thật sự sắp kết hôn sao?”
“Đúng vậy.”
Khâu Dao lại bước tới, giọng nhỏ như mèo kêu: “Không phải hai người kết hôn giả chứ?”
“……?”
“Em chưa từng thấy anh Trần Thiệu thích con gái, cũng chưa từng nghe anh ấy nhắc đến chuyện này, cuộc hôn nhân này quá đột ngột, nghe nói chị mang thai, chắc không phải vì tình cảm mà là đám cưới chạy bầu nhỉ?”
Người nhà đều ở xung quanh, Diệp Sơ Khanh hoảng hốt, nhưng cô thực sự không thích cô em họ này, vì vậy cô mỉm cười tươi rói, bắn một mũi tên lạnh lùng: “Anh Trần Thiệu của em không nói cho em biết chuyện của bọn chị ư? Ầy, có lẽ anh ấy quên mất, nhưng mà cũng không nên, anh ấy gặp người liền nói, chị thường dặn anh ấy đừng quá đề cao, chắc không nhớ em là ai rồi. “
“Quan hệ của bọn chị rất tốt, nhưng anh Trần Thiệu của em rất bám người, lúc nào cũng giục chị đi lĩnh chứng.” Sau đó Diệp Sơ Khanh nói với vẻ mặt như thường, “Không, phải lĩnh chứng một tháng mới đến hôn lễ.”
Khâu Dao: “……”
Cô ta không phản bác nữa, vừa ngước mắt lên đã thấy Trần Thiệu ở cửa, không biết mình nên đi hay nên ở.
Chỉ là nhìn vẻ mặt này, xem ra vừa rồi anh đã nghe hết những gì Diệp Sơ Khanh nói.
Diệp Sơ Khanh: “……”
Mỗi lần bị Trần Thiệu vùi dập kỹ năng diễn xuất của mình, Diệp Sơ Khanh cảm thấy sau khi kết hôn không bao lâu mình sẽ tức đến hộc máu.
“Đi thôi.”
Trần Thiệu dựa vào khung cửa, trên mặt có ý cười không kiềm chế được, sau đó bình tĩnh bổ sung xưng hô: “Cục cưng của anh.”
Khâu Dao: “……”
Diệp Sơ Khanh: “???”
Ngược lại là bổ sung cho vở diễn của Diệp Sơ Khanh.