Đợi lúc cô từ từ tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, cố gắng gượng dậy, nhưng chỉ cần động đậy một chút cả người lẫn lục phủ ngũ tạng đều nhói lên.
“A! Đau quá! “
“Em tỉnh rồi?” một nam bác sĩ mặc áo trắng đi tới, tay cầm theo băng và rượu thuốc giúp cô thay thuốc ở chân, “Chân của em bị bong khá nghiêm trọng, nếu như không thay thuốc kịp thời sẽ rất khó khỏi.
“
“Cảm, cảm ơn! ! “
Giang Uyển Thư có chút mắc cỡ nhìn bác sĩ thay thuốc cho chân mình, cô nhìn xung quanh một vòng.
“Ai đưa em đến đây thế ạ? Anh biết không?”
“Hả, anh không nhìn thấy, lúc anh chuyển ca em đã ở đây rồi.
” Bác sĩ vừa giúp cô thay thuốc vừa nói, ” Vết thương của em rất nghiêm trọng nha, là do đánh nhau sao? Cằm em cũng bị thương rồi, anh vừa mới thay băng keo cho em.
“
“Phiền, phiền anh quá.
“
“Không sao, nhớ là sắp tới đừng vận động mạnh là được rồi.
“
Lúc bác sĩ giúp cô băng xong vết thương thì liền ra ngoài, cô ngồi trên giường, nắm chặt lấy chân, cắn răng, nhịn đau mà đứng thẳng dậy.
Hắn không nhẫn tâm nhìn cô bị bắt nạt thành bộ dạng như vậy, hắn vốn là một tên sát nhân luôn làm theo những gì hắn muốn, hắn vẫn chưa thử qua cảm giác vì ai đó mà đi giết người,.
“Này, em học sinh kia.
“
Hắn cười lên không giống người thường, lại thêm tướng mạo khác biệt của hắn làm cho dung mạo tăng thêm vài phần , một nữ sinh có gương mặt kiêu ngạo liếc nhìn hắn, cuối cùng là vì thân phận giáo viên của hắn đành nghe theo, cô bước đến chỗ của hắn
“Làm gì thế? Có chuyện chuyện gì sao?”
Pasek không tức giận chút nào.
“Tôi nhớ không lầm thì em tên Nhiếp Gia Tuyền nhỉ? Đúng không?”
“Ừ.
“
“Tôi có chuyện muốn nói với em.
“
Pasek vừa nói vừa đưa cô đến chỗ hồ nước của trường học, ở đó ao hồ rất nhiều, bên dưới bùn đất bẩn không thể chịu được, dùng nó để chứa một cái xác chết thì không thể nào tốt hơn.
“Thành tích của em trong lớp cũng có thể coi là bình thường, không biết sau khi tốt nghiệp muốn bắt đầu sự nghiệp hay có sắp xếp khác?”
“Chuyện này có liên quan gì đến thầy sao?” Nhiếp Gia Tuyền ngữ khí không chút sợ sệt, cô cau mày đáp lại Pasek.
“Không có, làm giáo viên như tôi quan tâm tương lai của học sinh là chuyện bình thường mà, không phải sao?”
“Không cần thầy quan tâm, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.
“
“Này, bạn học Nhiếp!”
Bọn họ đứng bên hồ nói chuyện, lúc Nhiếp Gia Tuyền quay đầu rời đi, Pasek đã bắt cô lại, sau đó xem như “không cẩn thận” kéo cô rơi xuống hồ, trọng tâm cô không ổn định, trực tiếp từ trên bờ hồ rơi xuống!
“Không! Tôi_____Tôi không, không biết bơi!”
Cô khó khăn vùng vẫy, Pasek ở bên hồ lo lắng nhìn Nhiếp Gia Tuyền, hắn căng thẳng nói:
“Bạn học Nhiếp! Bạn học Nhiếp em không sao chứ! Em sao rồi? Em vẫn ổn chứ?!”
“Ọc ọc___”
Nhiếp Gia Tuyền giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng mà chỉ có càng lúc càng nhiều nước tràn vào cổ họng cô thôi, cô cảm giác như có một thế lực nào đó đang kéo cô xuống dưới đáy hồ.
” Bạn học Nhiếp! Em nhất định phải cố gắng, tôi đi tìm người đến cứu em!” Pasek hét to ra giữa hồ.
(Mr.
Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ)
Tô thích ăn cá thu đao:
-Parker đổi người viết rồi à? Tự nhiên đâu ra một nhân vật mới làm người tình của Pasek vậy? Cốt truyện kiểu gì thế? Tác giả đang viết cái quỷ gì vậy?
Trong mộng hoa rơi quay đầu:
-Thủ đoạn giết người lần này há chẳng phải quá đơn giản rồi sao? Nhìn chẳng giống tác phong của Pasek!
Mua mật ông tìm tôi:
-Cốt truyện lần này có chút kì quái, tính cách nhân vật thể hiện cũng khác biệt so với kỳ trước, có phải đã mời tác giả khác viết không? Vô trách nhiệm quá vậy?
!.
.
Giang Uyển Thư vừa ra một chương mới, bình luận bên dưới như nồi lửa, nhưng Giang Uyển Thư vốn không có tâm trạng đọc bình luận của người khác, cô nhìn chằm chằm vào trang văn bản, hít sâu một hơi tiếp tục viết, cô phải hoàn thành mục tiêu ba chương mỗi ngày.
Viết mãi, tay Giang Uyển Thư đột nhiên dừng lại trên bàn phím không động nữa.
“Xem tiểu thuyết sẽ đi giết người____________”
Nếu như thế thật! ! ! !
Giang Uyển Thư nhớ lại lời Tôn Lão Đầu nói với cô, nỗi đau lúc sáng vẫn in sâu trong người cô, có lúc cô rất muốn tên sát nhân đi g iết chết Nhiếp Giai Huyên.
Nhưng mà! !
Nhưng đó là một mạng người, một âm thanh trong nội tâm cô nói thư thế.
Cô không động đậy, nhìn mãi vào văn bản dày đặc chữ mà mình đánh trên màn hình máy tính, lâu như thể một thể kỷ đã trôi qua, cuối cùng, cô vẫn nâng tay lên xóa đi mấy hàng.
Sau khi làm xong động tác này, Giang Uyển Thư dường có thể yên tâm rồi, cô vặn vai, tiếp tục viết tiếp.
Tuy nhiên cô cũng hoài nghi chuyện trong tiểu thuyết làm sao thành sự thật chứ, nhưng khi nghĩ đến có thể dùng phương pháp này để tuyên án tử hình cho người khác, Giang Uyển Thư cảm thấy tim như có khối nam châm nặng trĩu, mỗi lần như vậy đều làm cô thở không ra hơi.
Cô nhìn chân mình đang bị băng bó, như vậy, trêu chọc kẻ xấu một chút, chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Lúc Nhiếp Gia Tuyền vẫn chưa chìm xuống đáy hồ, bởi vì Pasek đã hét lên thu hút người đến xem xảy ra chuyện gì, đã có một số sinh viên thể thao cởi đ ồng phục nhảy xuống cứu người, Pasek nhìn đồng hồ, lúc này Nhiếp Gia Tuyên tuyệt đối vẫn chưa chết, nếu như mấy sinh viên thể thao đó đủ nhanh, hoàn toàn có thể cứu sống đối phương.
“Thầy ơi! Thầy ơi! Bạn ấy vẫn còn sống! Vẫn chưa chết!”
Sinh viên thể thao cõng Nhiếp Gia Tuyền từ hồ lên, đối phương ở bên bờ hồ hét lên cho một tiếng báo cho Pasek.
“Vậy thì tốt rồi, không sao là được, nhanh đem em ấy đến phòng y tế đi.
“
“Tụi em đi là được rồi.
“
“Thành thật cảm ơn các em.
“
“Không có gì, đây là chuyện tụi em nên làm mà thầy.
“
Pasek nhìn mấy sinh viên thể thao mang Nhiếp Gia tuyền đi, hắn đứng chỗ đó cười, hắn không ngờ rằng bản thân lại hạ thủ tình, hắn vốn dĩ có thể kiểm soát được sống chết của thứ rác rưởi này, nhưng nửa chừng lại nghĩ đến khuôn mặt của Tưởng Uyển Thục.
Lâu lâu làm người tốt một lần cảm giác cũng không tồi.
_______(Mr.
Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ)
“Cứ vậy đi! ! “
Giang Uyển Thư nằm dài lên bàn, hai tay khoanh lại đầu cúi xuống.
Viết đến đây cô cũng mệt lắm rồi, từ lúc cô rời phòng y tế về đây, ngồi trước màn hình máy tính cũng đã hơn năm tiếng đồng hồ, tiết học buổi chiều cô cũng không đi, mà ngồi ở nhà viết tiểu thuyết.
Nhưng sau khi viết xong, cô vẫn có chút đắn đo, đó là cô không biết mất bao lâu để kẻ bí ẩn đó thực hiện việc này, vả lại cô cũng không biết trình tự phạm tội của đối phương, nếu như dựa theo trình tự trong tiểu thuyết, vậy đối phương vẫn sẽ giết một cảnh sát nữa, mới có thể đến hành động trêu chọc Nhiếp Giai Huyên.
Lỡ như đối phương bỏ qua lần gây án này thì sao? Lúc trước cô quên hỏi Tôn Lão Đầu thứ tự gây án của đối phương, nếu như đối phương bỏ qua lần gây án thật, hiện tại nhất định việc đối phó với Nhiếp Giai Huyên sẽ khó hơn, nguy cơ giết cảnh sát đương nhiên cao hơn.
Giang Uyển Thư nằm dài trên giường thiếp đi, tối nay có gió, không cần bật điều hòa cũng ngủ được.
“Giang Uyển Thư!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Uyển Thư mua một đôi nạng mới, vì lần này cô mua một đôi nên đi đường dễ hơn nhiều, trước đó cô dùng nạng đơn, đi đường khó giữ thăng bằng.
“Thì ra là cậu, Ôn Hạo Nhiên.
“
“Ừm hửm, sao hôm nay cậu lại ra ngoài sớm thế, trùng hợp thật.
” Trong tay Ôn Hạo Nhiên cầm một tô đồ ăn mua bên ngoài, tay khác cầm tăm xỉa răng, cậu ta vừa ăn vừa nói: “Cậu ăn sáng chưa? Cậu muốn ăn một chút không?”
“Không cần đâu, cậu ăn đi.
“
Ôn Hạo Nhiên đi chậm lại, đi cùng tốc độ của cô, hai người bọn họ cứ như vậy mà đến cổng trường.
“Mình cần tìm giáo viên hướng dẫn để hỏi thử vấn đề ở chân mình liệu có sao không.
” Giang Uyển Thư ngừng một chút lại nói với Ôn Hạo Nhiên, “Cậu lên lớp trước đi, lát nữa mình lên sau.
“
“Được rồi, vậy mình đi trước, cậu cẩn thận một chút.
“
“Ừ.
“
Giang Uyển Thư hướng về tòa nhà hành chính, lúc cô đến văn phòng, có một bàn trong văn phòng bỏ trống, cô nhìn về bàn giáo viên hướng dẫn, cô ấy không có ở đấy.
Lên lớp rồi chăng?
“Aiz! Cốt truyện này thật nhạt nhẽo!”
“Hửm?”
Chính vào lúc Giang Uyển Thư chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, nhìn quanh phòng một lượt mới thấy có người đang ngồi ở bàn văn phòng.
“Cô, cô Nhậm?”
“Ấy, Aiya, Chào buổi sáng, lúc nãy tôi mải xem điện thoại nên không để ý em.
” Nhậm Bình Sinh đặt điện thoại sang một bên, cười nói: “Sao lại chạy đến văn phòng thế?”
“Em tìm giáo viên hướng dẫn! “
“Là vậy sao, cô ấy vừa ra ngoài rồi, em có chuyện gì muốn nói sao? Để tôi giúp em chuyển lời.
“
“Không cần đâu, thật ra cũng chẳng có gì.
” Giang Uyển Thư gãi gãi đầu, “Cô Nhậm này, cô đang xem tiểu thuyết sao?”
“Đúng rồi, bình thường xem tiểu thuyết nhằm giết thời gian thôi.
” Nhậm Bình Sinh một tay chống cằm, nhìn Giang Uyển Thư bĩu môi nói: “Đều không hay bằng em viết.
“
“Làm gì có, cô chỉ mới xem qua một lần thôi mà, cũng không thể_____”
“Tôi nói thật đấy, tôi rất thích cách em viết.
“
Nhậm Bình Sinh cười lên có hai lúm đồng tiền, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt lại góc cạnh, Giang Uyển Thư có chút đứng hình, được đối phương khen một chút, cả mặt Giang Uyển Thư phút chốc đỏ hết lên, lúc đó một câu cũng chẳng thốt nên lời.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập