Hoàng đế dùng bữa trưa ở cung Diên Khánh.
Hắn liếc nhìn bàn ăn, khẽ ồ lên một tiếng, có vẻ không hài lòng: “Lần trước ở chỗ nàng, trẫm uống canh trai, hương vị rất ngon, trong lòng luôn nhớ mãi, sao hôm nay lại không có?”
Ta mỉm cười, gắp một miếng cá trắng như tuyết vào bát của hoàng đế:
“Trai có tính hàn, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, mỗi tháng chỉ nên ăn một hai lần thôi. Bệ hạ hãy thử miếng cá này đi, cũng là do vị đầu bếp mới đến làm.”
Nghe vậy, hoàng đế gắp miếng cá bỏ vào miệng, nhai kỹ: “Tươi ngon mềm mại, vị rất tuyệt, chỉ là hương vị có vẻ khác với trong kinh thành, giống như cách nấu của miền Nam.”
Ta che miệng cười khẽ: “Bệ hạ thật lợi hại, ngay cả điều này cũng có thể nếm ra. Đầu bếp mới đến đúng là đến từ phương Nam, là đồng hương của thần thiếp.”
Hoàng đế vui vẻ gật đầu: “Tay nghề của đầu bếp này không tồi, nên thưởng.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Bệ hạ yên tâm, thần thiếp sẽ không bạc đãi hắn.”
“Đầu bếp đó là người thật thà chất phác, nghe nói có thể đến nấu ăn cho bệ hạ, vui mừng khôn xiết.”
“Chỉ cần người ăn hết đĩa cá sống này, thì chính là phần thưởng tốt nhất cho hắn rồi.”
Gần đây Vĩnh vương đắc ý như gió xuân.
Thái tử đã ngã xuống, không còn ai có thể tranh giành ngôi vị với hắn.
Cưới công chúa Hung Nô, giải quyết mối lo lớn trong lòng hoàng đế.
Mặc dù điều này khiến Cù hoàng hậu tức giận, nhưng lại bất ngờ lấy lòng được hoàng đế.
Chẳng phải thái tử bị phế truất là vì đã chọn nhà họ Tiết thay vì hoàng đế sao?
Bây giờ hắn ta không chút do dự chọn hoàng đế, ngôi vị ở Đông cung còn ai khác ngoài hắn.
Vì vậy, khi nha hoàn xinh đẹp mới đến phủ, San Hô, gọi hắn là Thái tử với giọng nói dịu dàng như nước trên giường, hắn không những không trách mắng mà còn rất hưởng thụ.
Về sau, San Hô càng thêm táo bạo, không chỉ gọi hắn là Thái tử vào lúc đêm khuya vắng người, mà ngay cả ban ngày trước mặt người khác, nàng ta vẫn nũng nịu gọi hắn như vậy.
Những người hầu khác cũng bắt chước theo, bắt đầu gọi như vậy.
Vĩnh vương được tâng bốc đến nở mày nở mặt.
Dù sao danh hiệu này sớm muộn gì cũng thuộc về hắn, gọi sớm một chút cũng không sao.
Chỉ là cằm ngẩng quá cao, dễ bị trẹo cổ.
Tết Thượng Nguyên, Vĩnh vương cùng San Hô ra phố ngắm đèn hoa, xảy ra tranh chấp với một ông lão mặc áo vải xanh.
Nô bộc của Vĩnh vương phủ xông lên, đ.ấ.m đá ông lão.
“Đồ già mù mắt, hôm nay phải cho ngươi một bài học, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, chủ nhân nhà ta là đương kim thái tử! Có thể tru di cửu tộc ngươi!”
Cửu tộc của ông lão không bị tru di, ngược lại còn đường đường hoàng hoàng quỳ trước cửa điện Thái Cực.
Họ chỉnh tề chia thành hai hàng.
Bên trái là các quan văn thanh liêm trên triều đình, bên phải là học sinh Quốc Tử Giám.
Ông lão áo xanh là đại nho nổi tiếng đương thời, Triệu Chi Huề.
Ông ấy dạy học ở Quốc Tử Giám đã nhiều năm, đào tạo ra vô số học trò giỏi, hơn nửa số quan văn trên triều nhìn thấy ông đều phải cung kính gọi một tiếng “ân sư”.
Một nhân vật như vậy mà lại bị gia nô của Vĩnh Vương đánh đập ngay trước mặt mọi người, rồi vứt bỏ ngoài chợ.
Nếu không phải ngự y Trương Văn Cảnh tình cờ đi ngang qua, kịp thời cứu chữa, e rằng vị đại học giả này đã mất mạng ngay tại chỗ.
Hoàng đế bị áp lực bởi tình hình, bèn phải đánh Vĩnh Vương mấy roi trước mặt mọi người, đồng thời cho phép người của Đại Lý Tự đến phủ của Vĩnh Vương để bắt giữ tên gia nô phạm tội.
Chưa đến nửa ngày, quan Đại Lý Tự khanh trở về với vẻ mặt kỳ lạ.
Ông ta còn mang về một bộ long bào mới tinh.
Được đo may vừa vặn với thân hình của Vĩnh Vương.
Hoàng đế nổi trận lôi đình.
Ngay lập tức, hắn ta tước bỏ mọi danh hiệu của Vĩnh Vương, trục xuất hắn khỏi kinh thành ngay trong đêm, đày đến vùng đất độc địa Tây Nam.
Vĩnh Vương không còn cơ hội kế vị, việc hòa thân cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đoàn sứ giả hòa thân của Hung Nô quay về giữa đường.
Tân Thiền Vu quay sang gả muội muội cho Đột Quyết, cùng nhau liên minh chống lại Đại Thịnh.
Khói lửa chiến tranh lại bùng lên ở biên giới phía Bắc.
Cùng lúc đó, một con ngựa phi nhanh vào kinh thành, mang theo cáo phó từ Hành Dương.
Cựu Thái tử Tiết Thừa Mẫn đã chết.
Cái c.h.ế.t của Tiết Thừa Mẫn không hề vẻ vang.
Hắn ta bị vài nữ nhân họ Tiết cùng nhau siết cổ đến c.h.ế.t ngay khi đang đi vệ sinh.
Khi được phát hiện, đầu hắn ta còn vùi trong bô.
Một tháng trước, Tiết Bảo Châu, con gái ruột của chi thứ ba nhà họ Tiết, mới chỉ tám tuổi, đã mất tích một cách bí ẩn khi đi ra ngoài.
Gia đình vẫn luôn nghĩ rằng cô bé bị bọn bắt cóc bắt đi, nên đã sốt sắng đi tìm kiếm khắp nơi.
Cho đến vài ngày trước, một ngư dân đã vớt được t.h.i t.h.ể từ sông và tìm đến nhà họ Tiết nhờ chiếc khóa vàng trên cổ.
Tiết Bảo Châu không chỉ toàn thân đầy những vết thương đáng sợ, mà trước khi c.h.ế.t còn bị xâm hại một cách tàn nhẫn.
Chính thất của chi thứ ba ngất xỉu ngay tại chỗ, mấy vị thiếp thất cũng khóc không ngừng.
Cha của Tiết Bảo Châu qua đời do tai nạn vài năm trước, chỉ để lại một đứa con gái này để nối dõi tông đường.
Bình thường mấy nữ nhân kia yêu thương cô bé như trân bảo, làm sao có thể chịu đựng được cái c.h.ế.t thảm thương như vậy của cô bé?
Hơn nữa, người nhà họ Tiết đều biết rõ hung thủ là ai.