Khi vẽ bùa để thực hiện phép chữa bệnh, cần phải sử dụng chu sa loại tốt.
Khi bùa chú được hình thành, nét bút không được đứt đoạn hay sai lệch.
Nhưng việc này không hề dễ dàng.
Để tạo ra bùa chú hiệu quả, phải khéo léo dẫn dắt hai khí âm dương xung quanh. Việc này không đơn giản chút nào.
Ta học vẽ bùa suốt năm năm, thường xuyên bị đứt nét bút giữa chừng, mãi đến năm nay mới thành công.
Các thái y kê đơn thuốc, Hoàng hậu uống ba ngày thì bắt đầu phát ra âm thanh nhỏ.
Hoàng đế mừng rỡ.
Hoàng hậu cũng vui mừng đến rơi nước mắt.
Thái tử khen ngợi ta: “Thần y chẩn đoán thật chính xác.”
Uống thuốc tất nhiên là có hiệu quả, nhưng do Hoàng hậu đã bệnh lâu ngày, thuốc thang cũng cần thời gian để phát huy tác dụng.
Liên tục bảy ngày, Hoàng hậu có thể phát ra âm thanh, nhưng chỉ là những tiếng rất nhỏ.
Hoàng đế hỏi ta: “Vu y có loại bùa chú nào có thể hỗ trợ thêm cho Hoàng hậu không?”
Ta đáp rằng có.
Một lá bùa hoà tan vào nước, Hoàng hậu uống xong, ngay ngày hôm sau, giọng nói của bà có thể nghe rõ từ cách hai trượng.
Hoàng đế mừng rỡ khôn xiết, liền muốn mở đàn tế lễ, tạ ơn trời đất và tổ tiên.
Hoàng hậu nắm tay ta, nước mắt chảy dài vì xúc động: “Ngươi đúng là thần y.”
Thái tử khẽ mỉm cười.
Hoàng hậu bình phục, tin tức lan truyền khắp thiên hạ, ai ai cũng đều kinh ngạc.
Hoàng đế luận công ban thưởng.
“Ngươi tên là gì?” Ngài hỏi ta.
Thái tử đứng bên cạnh đáp: “Phụ hoàng không nhớ sao? Nàng là con gái của Thẩm Tướng quân, trước đây thường vào cung thăm hỏi Thái hậu.”
Phụ thân ta là Thẩm tướng quân, đã hy sinh sáu năm trước, mẫu thân ta cũng qua đời vào năm ấy.
Hoàng đế nhìn kỹ ta: “Thì ra ngươi là nữ nhi của Thẩm gia, chẳng trách phong thái cũng như vậy, thật mang đậm khí chất của Thẩm Tướng quân.”
Hoàng đế lại hỏi ta muốn được ban thưởng gì.
“Thần nữ chỉ mong thiên hạ được mưa thuận gió hòa, bệ hạ và nương nương bình an khỏe mạnh.” Ta đáp.
Lời này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng lại làm Hoàng đế rất hài lòng.
Ngài có thể ban thưởng, nhưng ta không thể đòi hỏi.
“Trẫm phong ngươi làm Nam Chiếu Quận chúa.” Hoàng đế nói: “Ngươi đã ở Nam Chiếu, giao thiệp với người Miêu, giữ yên nơi biên giới, đó là công lao lớn.”
Ta lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng đế ban thưởng lớn như vậy, dĩ nhiên không chỉ vì ta đã chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, mà còn nhằm mượn dịp này để thu phục sức mạnh của sư phụ ta và tộc của người.
Sư phụ ta thuộc dòng dõi họ Thân ở Nam Chiếu, là người đứng đầu của tộc Miêu.
Ta là đệ tử cuối cùng của sư phụ, cũng là người kế thừa chân chính của vu y, hiện được tôn làm Thánh nữ. Trong tương lai, rất có thể ta sẽ trở thành tộc trưởng của Miêu tộc. Phong ta làm Quận chúa lúc này là nước cờ có lợi cho triều đình.
Ba tháng sau, ta rời kinh thành, được Hoàng đế cho phép lưu trú tại biệt viện hoàng gia.
Rất nhiều người đến thăm hỏi ta.
Người của ta đến kinh sau đó không lâu.
“…phủ Đường Quốc Công cũng đã gửi thiệp mời, mong muốn tiểu thư đến làm khách.” Đại nha hoàn của ta – Như Trúc, nói: “Tiểu thư, lần này chắc sẽ được vào cửa.”
Ta rất muốn gặp phu nhân của phủ Đường Quốc Công một lần để hủy bỏ hôn ước giữa ta và Thế tử.
Mối hôn sự này do phụ thân ta định ra lúc sinh thời, khi ấy Thái hậu đích thân làm mai mối.
Sau khi phụ thân ta qua đời, phủ Đường Quốc Công ngấm ngầm gây áp lực, muốn nhà ta chủ động từ hôn — họ không muốn tự mình từ hôn, sợ đắc tội với Thái hậu, mang danh “đại bất kính”.
Mẫu thân ta vô cùng cố chấp, bà chửi mắng Trưởng Tôn thị là kẻ coi thường người khác, quyết không từ hôn, cố tình gây khó dễ cho họ.
Chính điều này đã khiến mẫu thân ta suy sụp, thân thể ngày một yếu đi, cuối cùng qua đời trong cơn uất ức. Trước khi lâm chung, bà đã nhờ sư phụ ta chăm sóc ta, còn huynh trưởng ta thì lên đường ra biên cương trấn thủ.
Ta đã theo sư phụ về Nam Chiếu.
Sáu năm đã trôi qua, Thái hậu qua đời, Trưởng Tôn thị không cầu hôn cũng chẳng từ hôn, cứ kéo dài mãi.
Ta không muốn phí thời gian với họ, lần này ta quyết giải quyết dứt điểm.
Vì phu nhân Đường Quốc Công đã mời, ta bảo Như Trúc: “Ngươi đi trước một chuyến, báo trước với họ rằng ta đã trở về kinh.”
Như Trúc đáp lời.
Nửa canh giờ sau, Như Trúc trở lại, giận dữ nói: “Họ không cho nô tì vào cửa. Nô tì vừa nhắc đến Thẩm gia thì lập tức bị đuổi.”
“Ngươi nhắc đến Thẩm gia làm gì? Lẽ ra phải nói ngươi là nha hoàn của tân phong Nam Chiếu Quận chúa chứ!”
Như Trúc tức tối: “Thưa tiểu thư, nô tì chỉ muốn thử xem thế nào. Ai mà ngờ cửa phủ Trưởng Tôn gia lại cao đến vậy, thật là tức c.h.ế.t đi được. Vị hôn thê lại bị chặn ngoài cửa lần nữa rồi!”