Sau khi rời khỏi Mạc Nại, cậu bắt xe quay lại đường Đông Nam Kinh, tìm một chỗ có bóng râm, ngồi trên bậc thềm đợi Trần Chí Thanh.
Cậu không rõ cảm xúc trong lòng giờ phút này là gì, dù sao cũng không quá dễ chịu.
Giống như vùi đầu gỡ một mớ chỉ rối tinh rồi mù, cố hết sức mới tìm được một đầu sợi chỉ, lại phát hiện có hàng nghìn sợi khác đang chờ mình giải quyết, cảm giác này thật sự không tốt lắm.
Song, cậu lại chẳng thể kết luận chắc chắn Trần Chí Thanh và người tên Lạc Hàn kia có mối quan hệ bí mật nào đó, từ lời nói của Chu Mạt cậu không tài nào suy đoán được.
Lui một vạn bước mà nói, nếu giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì, thì đó cũng chỉ là “Đã từng”, ai mà lại không có quá khứ? Ngay cả một kẻ không xu dính túi như cậu cũng từng có quá khứ nghĩ lại mà kinh, huống hồ là Trần Chí Thanh?
Cậu không có cách nào yêu cầu một người đàn ông 35 tuổi đẹp trai, thành đạt lại không có quá khứ, điều này không thực tế.
Nhưng vứt bỏ sự “Đã từng”, Trần Chí Thanh của hiện tại chắc chắn thuộc về cậu sao?
Quan hệ của bọn họ… Mối quan hệ của bọn họ dường như chưa bao giờ là mối quan hệ có thể giải thích về quá khứ và giao phó cả tương lai.
Quan hệ của hai người bắt đầu từ một cuộc giao dịch, chuyện này, cậu chưa bao giờ quên.
Trần Chí Thanh nói buổi tối mới có thể trở về, nhưng chưa đến 5 giờ chiều đã lái xe tới đường Đông Nam Kinh, từ xa hắn đã nhìn thấy Tiêu Lâm đang ngồi thẫn thờ trên bậc thềm.
Vật nhỏ vẻ mặt lo lắng, thân hình gầy yếu ngồi ủ rũ dưới bóng cây ngô đồng, thoạt nhìn hơi đáng thương.
Trần Chí Thanh bước ra từ trong xe, đi tới đứng im trước mặt Tiêu Lâm. Tiêu Lâm ngẩng đầu, lập tức thấy được khuôn mặt tuấn tú mà mình ngày ngớ đêm mong, không hiểu vì sao, chóp mũi đột nhiên chua xót, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Cậu thật sự càng ngày càng ra vẻ, càng ngày càng yếu ớt, tất cả đều tại Trần Chí Thanh.
“Sao lại ngồi ở đây?” Trần Chí Thanh hỏi cậu.
“Chỗ này mát mẻ.” Cậu nói.
Trần Chí Thanh bị cậu chọc cười, im lặng nhìn cậu vài giây, sau đó vươn tay về phía cậu nói, “Đứng lên.”
Tháng 6 ở Thượng Hải nắng chói chang, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua xua tan chút hơi nóng. Trên đường Đông Nam Kinh người qua kẻ lại, dưới bóng cây ngô đồng, Trần Chí Thanh mỉm cười vươn tay về phía cậu, trong khoảnh khắc, đau khổ và phiền não đeo bám cậu vài tiếng đồng hồ đã biến mất ngay tắp lự, quá khứ hay tương lại tựa như chẳng còn quan trọng, chỉ có người đàn ông đẹp đẽ trước mắt là sự tồn tại quý giá nhất mà cậu cần giữ lấy.
Cậu đưa tay ra không chút do dự.
Hai bàn tay đan vào nhau giữa không trung, một thành thục, một non nớt, nhưng không hề có cảm giác mâu thuẫn.
Cậu nương theo sức lực của Trần Chí Thanh mà đứng dậy, nhào vào lòng hắn, cậu nói: “Trần Chí Thanh, tôi mua quà cho anh đấy.”
“Mua gì vậy?” Trần Chí Thanh ôm lấy cậu.
“Anh đoán xem.” Cậu nói, giọng điệu nhuốm màu nghịch ngợm của thiếu niên.
“Tôi không thích đoán, cậu tự nói đi.” Giọng Trần Chí Thanh vẫn lạnh lùng, nhưng lại đưa tay lên vò tóc cậu.
“Chẳng thú vị gì cả, anh thực sự rất giống người già.” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Khi nào lên giường cậu sẽ biết tôi có phải người già hay không?” Trần Chí Thanh nói xong bèn mờ ám vỗ mông cậu.
Xung quanh là người đi đường qua lại ngược xuôi, phía sau là các toà cao ốc san sát nhau, ngày mùa hè nắng như thiêu đốt, bọn họ ôm lấy nhau tựa như một cặp trời sinh.
Trần Chí Thanh đưa cậu về khách sạn. Trong phóng tắm, cậu tự tay thắt cà vạt đen cho hắn.
“Đẹp không?” Cậu hỏi Trần Chí Thanh.
“Ừ, đẹp.” Trần Chí Thanh nhìn cậu, ôm cậu ngày một chặt hơn.
Hơi thở của cậu bắt đầu đứt quãng, nước mắt tuôn rơi, chiếc cà vạt tinh xảo trị giá hơn một vạn ban đầu treo trên cần cổ trơn bóng của Trần Chí Thanh, cuối cùng lại thắt nút buộc trên cổ tay cậu. Cậu cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là đưa tay chịu trói.
Cậu được Trần Chí Thanh ôm ra khỏi phòng tắm, tay mềm eo đau. Trần Chí Thanh đặt cậu lên giường, cậu bỗng nhớ tới chuyện gì đó, giữ chặt tay hắn: “Cái cà vạt kia… Giặt, giặt đi còn có thể dùng được… Nó quý giá lắm… Anh đừng vứt đi!”
“Yên tâm, sẽ không vứt đâu.” Trần Chí Thanh vỗ vỗ mặt cậu, “Nằm nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn anh? Anh không nằm ở đây sao?” Cậu hỏi.
“Tôi phải xem tài liệu.” Trần chí Thanh giải thích.
“Gần đây anh bận lắm à?” Cậu kéo chăn đắp lên người, tìm một tư thế thoải mái, nghiêng đầu nhìn Trần Chí Thanh.
“Ừ, nhiều hạng mục tiến hành cùng một lúc.” Trần Chí Thanh đã đeo kính gọng vàng lên sống mũi, ngồi trước cửa sổ sát đất đọc tài liệu.
Quả thật dạo gần đây Trần Chí Thanh rất bận. Hai năm qua, hắn không quan tâm mấy đến chuyện công ty, mặc dù đã giao cho quản lý chuyên nghiệp nhưng về cơ bản công ty vẫn rơi vào trạng thái trì trệ, mãi đến gần đây hắn mới bắt đầu tiếp quản lại công việc, liên tiếp đàm phán thành công nhiều dự án lớn, thường xuyên phải qua lại giữa hai nơi.
Nhiều người bạn làm ăn cũ trước kia cứ nhìn thấy hắn là lại trêu chọc: “Giám đốc Trần rong ruổi thương trường trước kia rốt cuộc cũng quay về rồi.”
Đối với những lời trêu ghẹo như vậy hắn không phản bác, không phải vì lời của họ chính xác bao nhiêu phần trăm, mà đơn giản là hắn cảm thấy đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới.
Bởi vì hắn đã có nhiều thêm một vật nhỏ cần nuôi dưỡng.
Đọc xong một xấp tài liệu dày, hắn mở một cuộc họp ngắn qua điện thoại với người phụ trách dự án, khi kết thúc đã là 10 giờ tối. Trần Chí Thanh tháo kính xuống, mệt mỏi nhéo mi tâm, quay đầu lại, không biết Tiêu Lâm đã thiếp đi từ lúc nào.
Đầu của tiểu quỷ này rất kỳ quái, lúc ngủ cũng không thành thật, nghiêng mình ghé vào mép giường, thò một chân ra khỏi chăn, cuộn tròn trên tấm chăn màu đen tuyền, để lộ phong cảnh phía sau không sót một thứ gì.
Trần Chí Thanh cởi áo ngủ, đi đến bên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng rồi tắt đèn.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa hôm sau, Trần Chí Thanh đứng lên nghe một cuộc điện thoại, khi trở lại giường định đánh thức cậu thì bị cậu câu lấy cổ kéo xuống giường.
Sau khi xử lý xong mọi sự vụ của công ty, Trần Chí Thanh buông thả, ôm cậu ngủ một giấc trọn vẹn.
Khi tỉnh dậy, hai người đã bàn bạc sẽ tắm rửa rồi ra ngoài đi dạo, kết quả lúc ở trong phòng tắm, cậu không biết sống chết mà trêu chọc Trần Chí Thanh, lại bị hắn ấn lên vách tường vững chắc lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ.
Bước ra khỏi cửa đã là chạng vạng tối, Trần Chí Thanh lái xe đưa cậu đến bến Thượng Hải.
Tuy đã ở Thượng Hải hơn một tháng, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên Trần Chí Thanh đưa cậu đến đường Trung Hoài Hải đi dạo khi cậu vừa tới, thì cậu căn bản không có cơ hội ra ngoài đi dạo.
Chạng vạng, khách du lịch trên bến Thượng Hải tuy nhiều nhưng cũng không đến mức chen chúc. Bọn họ dù vẫn luôn ở khách sạn bên sông Hoàng Phố song đây vẫn là lần đầu cậu đến bến Thượng Hải.
Cậu nằm nhoài trên lan can, lẳng lặng nhìn mặt sông phía xa. Mặt trời chỉ còn là một bóng đen nho nhỏ, giây lát sau đã bị nước sông nuốt gọn, cả vùng trời màu đỏ cam dần dần được thay thế bởi bóng tối, giờ phút này Lục Gia Chuỷ bờ bên kia lộng lẫy ánh đèn.
Cậu tham lam nhìn hết thảy cảnh tượng xung quanh, không hiểu vì sao lại sinh ra vài phần lưu luyến đối với thành phố này. Cậu nghĩ có lẽ do đây là nơi Trần Chí Thanh đã sinh ra và lớn lên.
Trần Chí Thanh ôm cậu từ phía sau, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Cậu xoay đầu nhìn Trần Chí Thanh nói: “Đang nghĩ Thượng Hải thật sự là một nơi tốt đẹp.”
Có thể nuôi dưỡng một người anh tuấn như anh.
Tầm mắt Trần Chí Thanh dừng lại vài giây trên mắt cậu, sau đó trượt xuống môi cậu.
Trần Chí Thanh muốn hôn cậu.
Nhận ra điều này, cậu quả thực muốn nhào lên đè hắn xuống đất mà gặm cắn, nhưng xung quanh có quá nhiều người, bất kể là Trần Chí Thanh hay là cậu đều phải nhịn.
Trần Chí Thanh nói: “Nếu nơi này tốt đến vậy, cậu có nghĩ tới việc định cư ở đây không?”
“Định cư?” Cậu lắc đầu không chút nghĩ ngợi, “Với tình trạng bây giờ, tôi làm sao mua nổi nhà ở đây?”
Trần Chí Thanh không nói chuyện nữa, mặt không cảm xúc nhìn dòng sông phía trước.
Hai, ba phút trôi qua, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra, ý của Trần Chí Thanh vừa rồi… Chẳng lẽ là mời cậu tới ở chung?!
Phải không?
Chắc không phải đâu?
Nhất định do cậu nghĩ nhiều rồi!
Trần Chí Thanh sao có thể chủ động mở miệng mời cậu ở chung. Bình thường muốn lão khốn này nói lời ngon ngọt đều khó hơn lên trời, ở chung ư, sao có thể chứ?
Cậu thu hồi những suy nghĩ lung tung rối loạn, ép bản thân không được nghĩ nhiều, rồi cùng Trần Chí Thanh ngắm nhìn cảnh đêm trên sông Hoàng Phố.
Cơn gió đêm hè mang theo hơi nước từ sông phả vào mặt cậu, cảm giác mát lạnh khó tả. Tóc cậu hơi dài, gió vừa thổi qua là che khuất mắt, vì muốn theo sát hình tượng quái gở của Tiểu Dã nên vài tháng nay cậu không cắt tóc.
Trần Chí Thanh giơ tay khẽ vén tóc mái trên trán cậu, nói: “Đóng phim xong thì cắt tóc đi, chẳng nhìn thấy mắt đâu nữa.”
“Có phải mắt tôi rất đẹp không?” Cậu hỏi Trần Chí Thanh với khuôn mặt mang theo nụ cười nghịch ngợm.
Trần Chí Thanh khẽ bật cười, nói: “Mông càng đẹp hơn.”
“Anh——” Cậu xù lông trong nháy mắt, dùng tay kéo cổ áo sơ mi của Trần Chí Thanh, chuẩn bị nói mấy câu thô tục.
Trần Chí Thanh đột nhiên cúi đầu đặt xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cậu còn chưa kịp phản ứng thì môi Trần Chí Thanh đã tách ra.
Trần Chí Thanh nói: “Đi thôi, dẫn cậu đi ăn cơm.”
Đêm đó, sau khi trở về, bọn họ làm tình thực điên cuồng. Trần Chí Thanh khi ở trên giường có ham muốn kiểm soát cực mạnh, đêm đó hắn lăn lộn cậu đến mức khóc lóc gọi ba ba liên tục mà hắn vẫn không chịu buông tha.
Cậu cảm thấy Trần Chí Thanh hình như tức giận, nhưng cậu rõ ràng đâu có chọc giận lão khốn kiếp này!
Cậu không tài nào nghĩ ra được, đến tận khi bị làm đến ngất đi, cũng chưa hiểu rốt cuộc lão khốn này bị làm sao vậy.