Người Nổi Tiếng - Giang Nhiễm Di

Chương 30: Người hạnh phúc nhất



Người cậu yêu cũng đang ở một nơi nào đó âm thầm yêu cậu, trên đời còn có chuyện hạnh phúc hơn nữa sao?

* * *

Vì đặc biệt xin phép Nguyễn Huy rời khỏi phim trường, thế nên dù cực kì lưu luyến Trần Chí Thanh thì sáng sớm hôm sau, Tiêu Lâm vẫn phải bò dậy, kéo theo cái eo đau rã rời đi rửa mặt.

Cậu đang đánh răng thì cửa phòng tắm đột ngột mở ra.

Trần Chí Thanh để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xám đậm. Hắn ôm Tiêu Lâm từ phía sau, hôn lên vành tai cậu, sau đó cầm bàn chải đứng đánh răng bên cạnh cậu.

Trên người Trần Chí Thanh có nhiều vết màu đỏ tươi, đều là do tối qua bị làm quá thô bạo nên cậu mới cào thành như vậy. Hai người đứng sóng vai nhau, ánh mắt của cậu không tự chủ mà lướt qua nửa người trên trần trụi của Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh là một người rất có kỉ luật, tuy đã qua tuổi 30 nhưng trạng thái toàn thân vẫn không hề thua kém so với những thanh niên hai mươi tuổi. Bờ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, đi xuống chút nữa là cặp đùi săn chắc bị bao bọc trong chiếc quần đùi xám.

Quả thực xứng với bốn chữ “Tú sắc khả xan”.*

* Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Tầm mắt của cậu vẫn muốn men theo cơ bụng của Trần Chí Thanh đi xuống dưới, nhưng hắn đột nhiên ấn gáy cậu, lạnh lùng nói: “Hôm nay muốn ra khỏi cửa thì thành thật chút đi, nếu không ——” Trần Chí Thanh cong khoé môi, “Cẩn thận cái mông của em đấy.”

Lão khốn nạn! Lão lưu manh! Nhìn một tí thì đã làm sao? Chỉ có anh được nhìn em, chẳng lẽ em… Em không thể nhìn bạn trai nhà mình sao?!

Đương nhiên những lời này cậu chỉ dám nói thầm trong lòng, mở miệng sao… Tuyệt đối không dám.

Cậu nén giận đánh răng xong, nhéo mông Trần Chí Thanh một cái rồi mới xoay người chạy ra ngoài. Trên mép giường đã có một bộ quần áo mới, cũng không biết là ai đã đặt ở đó, cậu chẳng ngần ngại mặc lên người, khi vừa kéo khoá quần thì Trần Chí Thanh từ phòng tắm bước ra.

Trần Chí Thanh thong thả thay đồ, áo sơ mi sọc xám, quần tây ống ôm màu đen, đồng hồ và kính gọng vàng, lại là bộ dáng “văn nhã bại hoại”. Cậu đứng bên cạnh không nhịn được liếc nhìn đến mấy lần.

Trần Chí Thanh mặc quần áo xong cũng không dẫn cậu xuống ăn sáng như mọi khi, mà lấy từ trong tủ ra một cái va ly nhỏ.

“Đây là cái gì?” Cậu hỏi Trần Chí Thanh.

“Va ly.”

“Anh đi công tác sao? Đi đâu? Đi mấy ngày?” Giọng cậu đột nhiên trở nên khẩn trương.

“Ở lại vài ngày xem khi nào thì em diễn xong.” Trần Chí Thanh dựng va ly lên, nắm tay dắt cậu xuống dưới nhà.

Khoan đã!

Đây là có ý gì?!

“Anh muốn tới đoàn phim thăm em sao?” Cậu giữ chặt lấy cánh tay của Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh nhìn cậu, khẽ gật đầu: “Đi xuống đi, bữa sáng dì nấu xong rồi.”

Tiêu Lâm nào còn tâm tư để ý bữa sáng ăn cái gì nữa. Cậu câu lấy cổ Trần Chí Thanh rồi nhảy lên người hắn, hôn hắn: “Trần Chí Thanh, có phải anh lưu luyến em không? Có phải không? Có phải không?”

Trần Chí Thanh véo ngực cậu một cái, nói: “Nếu không xuống thì em cũng đừng nghĩ đến việc tới đoàn phim nữa. Tự suy nghĩ kĩ càng đi.”

“Ai da, đừng đừng đừng, em xuống, xuống ngay đây.” Khoé môi cậu vẫn ngậm ý cười, hết sức vui mừng nhảy xuống khỏi người Trần Chí Thanh.

Xuống được nửa cầu thang, cậu đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nắm chặt cánh tay Trần Chí Thanh: “Nhưng Nguyễn Huy có đồng ý cho anh đến đó không? Ông ấy rất ghét các diễn viên được đối xử đặc biệt. Ngay cả Phương…. ngay cả ảnh đế cũng không ngoại lệ.”

“Em yên tâm. Tôi đã đánh tiếng với ông ấy rồi.”

“Vậy thì tốt.” Cậu mỉm cười gật đầu, lại nói: “Tuyệt quá đi mất!”

Hai người ăn bữa sáng đơn giản ở biệt thự của Trần Chí Thanh xong

thì lái xe trở về đoàn phim. Khi nhìn thấy Trần Chí Thanh quả nhiên Nguyễn Huy không nói thêm gì, chỉ nói nhỏ một câu, “Đoàn phim đông người, hai người chú ý một chút, đừng quá lộ liễu.”

Nói xong thì quay người đi mất.

Từ đó Trần Chí Thanh bắt đầu ở lại đoàn làm phim, hắn đương nhiên là ở chung phòng với Tiêu Lâm. Ban ngày lúc Tiêu Lâm làm việc ở phim trường, hắn sẽ đeo kính râm ngồi yên tĩnh bên cạnh Nguyễn Huy, nhìn cậu thông qua camera giám sát. Hắn không nói nhiều cũng không làm ra bất kì hành động nào vượt quá giới hạn, hoàn toàn giống một người ngoài cuộc. Mấy ngày sau, nỗi lo lắng của Nguyễn Huy cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Cảnh quay của Tiêu Lâm vẫn dày đặc, trong đó hơn nửa là các cảnh phối hợp với Phương Liên Sơn.

Từ lần nói chuyện trước, không chỉ Tiêu Lâm tránh mặt Phương Liên Sơn, mà ngay cả Phương Liên Sơn cũng cố tình cách xa cậu, huống chi bây giờ còn có một Trần Chí Thanh lúc nào cũng nhìn đăm đăm trước màn hình giám sát.

Hôm nay sẽ quay cảnh Chu Khê Đình ngồi ăn cơm với Văn Quyên và Tiểu Dã.

Trước đây, khi hai mẹ con ở nhà, không khí trên bàn cơm lúc nào cũng tĩnh lặng chết chóc, sau này trong nhà đã có thêm sự xuất hiện của Chu Khê Đình.

Mỗi tối, sau khi kết thúc buổi học, Văn Quyên đều mời Chu Khê Đình ở lại dùng cơm. Ban đầu Chu Khê Đình từ chối, nhưng sau đó do không chịu nổi sự nhiệt tình của Văn Quyên, hắn đã đồng ý.

Bữa tối hôm nay rất phong phú, trước đây trên bàn cơm của hai mẹ con nhiều nhất cũng chỉ có hai mặn, một canh. Tối nay Văn Quyên đặc biệt làm bốn món mặn, ngoài thịt viên* và cải ngọt xào nấm hương mà Tiểu Dã thích ăn, còn có thêm một đĩa thịt kho tàu và vịt Bát Bảo.

Raw: 香菇菜心: Rau cải ngọt xào nấm hương

* Thịt viên: Raw: 狮子头: Đầu sư tử. Mình thấy để nguyên tên nghe hơi đáng sợ nên chuyển thành thịt viên.

Vịt Bát Bảo

Không khí trong bữa cơm vẫn luôn yên tĩnh, Văn Quyên gắp cho Tiểu Dã một viên thịt rồi lại gắp một miếng thịt kho tàu để vào trong bát của Chu Khê Đình.

“Thầy Chu, anh ăn nhiều một chút.” Văn Quyên nói.

Chu Khê Đình nhìn miếng thịt trong bát của mình, sau đó bình tĩnh liếc mắt nhìn Tiểu Dã, nói với Văn Quyên: “Aiz, tôi tự làm được mà.”

Ánh mắt Văn Quyên khẽ loé lên, cúi đầu cười.

Ngoại trừ vài câu đối đáp ngắn gọn này, trong bữa cơm không còn bất cứ sự giao tiếp nào nữa. Không khí im lặng giống như màn đêm ngoài cửa, nuốt trọn căn phòng trong bóng tối sâu thẳm của mình.

Sau khi ăn xong, Văn Quyên đứng lên dọn dẹp bát đũa, Chu Khê Đình cũng đứng dậy chuẩn bị ra về. Văn Quyên thản nhiên dặn Tiểu Dã như thường lệ, “Tiểu Dã, con tiễn thầy Chu về đi.”

Nếu như bình thường Tiểu Dã sẽ chẳng nói chẳng rằng quay về phòng mình, nhưng không ngờ hôm nay cậu lại đồng ý.

“Đi thôi.” Tiểu Dã nhìn Chu Khê Đình.

Chu Khê Đình bước tới, cực kì tự nhiên xoa đầu Tiểu Dã, quay người nói với Văn Quyên: “Tôi về đây, cảm ơn chị đã chiêu đãi.”

Văn Quyên vẫn mỉm cười, bóng dáng mảnh mai đứng dưới ánh đèn vàng, căn bản không thể xua tan đi bóng tối đen đặc. Ban ngày mới có trận mưa, mặt đất bây giờ vẫn rất ẩm ướt, khi bước đi thỉnh thoảng có thể dẫm phải vài vũng nước còn đọng lại, bốn bề vắng lặng, chỉ còn ánh đèn khe khẽ lay động theo gió đêm. Chu Khê Đình đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Dã.

Tiểu Dã không giãy giụa, vẫn im lặng cúi đầu nhìn mặt đường xi măng dưới chân.

“Cẩn thận,” Tiểu Dã đột ngột giữ chặt cánh tay Chu Khê Đình, nói nhỏ: “Phía trước có vũng nước.”

Chu Khê Đình mỉm cười nhìn cậu, “Người trẻ tuổi quả nhiên tinh mắt thật.”

Tiểu Dã ngẩng đầu, liếc hắn một cái: “Thầy cũng có già lắm đâu.”

Chu Khê Đình bỗng giữ chặt lấy Tiểu Dã, đẩy cậu lên phiến đã xanh bên đường, bóng tối đen đặc lập tức bủa vây hai người. Chu Khê Đình chống lên chóp mũi Tiểu Dã, trầm giọng nói: “Tôi không già? Tôi có thể làm ba em đấy.”

Vẻ mặt Tiểu Dã tức khắc trở nên lạnh lùng: “Em có ba, chẳng qua ông ấy mất rồi.”

Chu Khê Đình phát hiện, mỗi khi nhắc đến hai chữ “ba ba”*, Tiểu Dã sẽ trở nên cực kì buồn bã, Chu Khê Đình vươn tay chạm lên má cậu, dịu dàng hỏi: “Ba em mất như thế nào?”

* Thực ra 2 chữ ba ở đoạn trên theo bản QT thì nó là ba ba đấy mọi người, nhưng để vậy hơi kì nên mình chuyển thành ba thôi.

Tiểu Dã quay đầu đi không nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp dần ngập trong hơi nước.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Chu Khê Đình quyết định không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, lúc này Tiểu Dã mới quay đầu nhìn hắn, “Bị xe đâm chết, vì đi mua điểm tâm bà ấy thích nên bị xe đâm chết.”

Tiểu Dã nói xong thì nước mắt cũng lăn dài trên má.

Chu Khê Đình đau lòng ôm cậu vào trong ngực, an ủi: “Không sao đâu, chuyện qua rồi, là tôi đáng trách không nên nhắc tới. Tiểu Dã đừng khóc nữa.”

Tiểu Dã ghé vào vai Chu Khê Đình, hai mắt dần nhoè đi, nhiều năm qua cậu chưa từng kể chuyện này với bất kì ai, cảm xúc này đã đọng lại trong lòng quá lâu, đè ép cậu đến mức không thở nổi.

“Ông ấy vốn dĩ đã về rồi, nhưng chỉ vì mua mấy chiếc bánh đậu xanh cho mẹ em, mưa to như vậy mà lại chạy ra ngoài… Tại sao bà ấy nhất định phải ăn bánh đậu xanh… Tại sao….”

Câu chuyện hoá ra là thế, không thể chấp nhận nỗi đau mất cha, lại không thể thông cảm cho người mẹ vô tội. Nhiều năm như vậy thiếu niên bé nhỏ này đã khoá chặt lòng mình, sống trong nỗi thống khổ vô tận.

Vai áo Chu Khê Đình thấm ướt, tim hắn dường như cũng bị những giọt nước mắt của cậu ngâm đến chua xót. Hắn ôm Tiểu Dã chặt hơn, vuốt ve tấm lưng gầy của cậu, vừa giống người yêu, vừa giống cha.

“Tốt, cắt!”

Một cảnh khóc đong đầy cảm xúc kéo dài khoảng năm phút mới được thông qua, Phương liên Sơn buông Tiêu Lâm ra, cúi đầu hỏi cậu: “Em có ổn không?”

Tiêu Lâm dựa người lên vách tường, yếu ớt lắc đầu với Phương Liên Sơn, “Không sao, em hơi mệt thôi.”

Trạng thái căng thẳng cao độ, lại khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Lâm cảm thấy có hơi kiệt sức.

Phương Liên Sơn giữ chặt tay cậu, nói: “Anh dìu em qua bên kia nghỉ ngơi một lát.”

Một đôi tay đột nhiên duỗi ra từ bên cạnh, thẳng thừng nắm lấy tay Tiêu Lâm từ phía Phương Liên Sơn.

Là Trần Chí Thanh.

Không biết Trần Chí Thanh đã ở đây từ lúc nào, hắn đứng cạnh Tiêu Lâm thờ ơ nhìn Phương Liên Sơn, “Không phiền anh lo lắng.”

Phương Liên Sơn vội rút tay lại, ngượng ngùng cười, nói: “Giám đốc Trần mau dẫn cậu ấy đi nghỉ đi, cảnh quay này quá tổn hại tâm trạng rồi.”

“Cảm ơn.” Trần Chí Thanh gật đầu rồi đỡ Tiêu Lâm ngồi xuống ghế tre cạnh máy giám sát.

Tiêu Lâm tựa như vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, vẫn cúi đầu chẳng nói năng gì. Trần Chí Thanh cũng không lên tiếng, ngồi một bên xoa bóp gáy cậu, vừa như an ủi vừa như cưng chiều.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, Nguyễn Huy ra khỏi phòng, đi cùng ông còn có Lưu Lê, nữ diễn viên đóng vai Văn Quyên. Hai người nhìn thấy bộ dáng Tiêu Lâm thì đều đi tới an ủi cậu vài câu.

“Tiểu Tiêu, hôm nay cậu thể hiện rất tốt, về sớm nghỉ ngơi đi. Hiện tại đã quay đến nửa sau của phim, cốt truyện sắp tới lúc cao trào, sau này những cảnh tiêu tốn cảm xúc như hôm nay sẽ ngày càng nhiều.” Nguyễn Huy lại liếc mắt nhìn Trần Chí Thanh một cái, “Gần đây, cậu cũng bớt giày vò Tiêu Lâm lại đi. Tôi cần cậu ấy mỗi ngày đều phải đủ thể lực để hoàn thành việc quay phim.”

“Em ấy làm không tốt sao?” Trần Chí Thanh đẩy gọng kính, sâu xa nói.

Nguyễn Huy ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Trần Chí Thanh, nói: “Không phải không tốt, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, kiềm chế một chút, chờ quay phim xong thì hai người yêu đương thế nào, lăn lộn ra sao tôi cũng chẳng quan tâm.”

Giọng Trần Chí Thanh vẫn trầm khàn như cũ: “Chúng tôi vẫn luôn rất kiềm chế.”

Bốc phét!

Tiêu Lâm ngồi bên cạnh, tuy mệt mỏi nhưng vẫn căm giận ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trần Chí Thanh.

Kiềm chế? Chẳng biết lão già tối qua hành hạ cậu đến mức phải khóc lóc gọi ba ba là ai nhỉ?!

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Trần Chí Thanh khẽ siết chặt bàn tay sau gáy khiến cậu phải la lên một tiếng. Cậu giơ tay nhéo một cái lên cánh tay Trần Chí Thanh, rồi mới miễn cưỡng cúi đầu xuống.

Nhìn bọn họ như vậy, Lưu Lê không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lưu Lê giống Trần Chí Thanh, đều là người Thượng Hải. Tuy Trần Chí Thanh đã vào đoàn phim hơn mười ngày nhưng hai người vẫn chưa chính thức chào hỏi nhau.

Lưu Lê cười với Trần Chí Thanh, “Tôi nghe nói giám đốc Trần là người Thượng Hải?”

“Ừm.” Trần Chí Thanh gật đầu, “Cô cũng là?”

“Đúng vậy, tôi cũng là người Thượng Hải.” Lưu Lê năm nay tuy đã hơn bốn mươi nhưng vì giữ gìn tốt nên trông không già chút nào. “Hồi còn nhỏ, tôi cũng sống trong mấy con hẻm kiểu này, sau này hẻm bị phá dỡ nên chúng tôi chuyển về sống trong khu dân cư. Bây giờ được quay về đây đóng phim, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến những kí ức lúc bé, ai da, loáng một cái, tôi đã già mất rồi.”

“Cô không già chút nào ạ. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, em còn tưởng cô chỉ hơn em vài tuổi thôi.”

Chẳng mấy chốc Tiêu Lâm đã hồi phục hoàn toàn. Cậu mất cha mẹ từ nhỏ, nên lúc nào cũng khao khát yêu thương của những bậc trưởng bối. Trong khoảng thời gian quay phim này, tuy quan hệ giữa Tiểu Dã và Văn Quyên lạnh như băng, nhưng ngoài đời Lưu Lê lại đặc biệt quan tâm chăm sóc cậu. Trong tiềm thức, cậu thật sự kính trọng Lưu Lê như mẹ ruột của mình.

Thế nên khi nghe thấy bà cảm thán như vậy, cậu vội vàng lên tiếng an ủi.

“Đứa nhỏ này,” Lưu Lê khẽ vỗ vai cậu, “Miệng cũng ngọt quá đi.”

“Em nói thật mà.” Cậu nói, trên mặt mang theo nụ cười trẻ con.

Thật hiếm có dịp bốn người ngồi quây quần trò chuyện cùng nhau. Hôm nay trời không mưa, thời tiết cũng không quá oi bức, thỉnh thoảng có cơn gió đêm thổi qua, con hẻm cũ thưa người qua lại, đèn đường mờ tối, hết thảy đều có vẻ tĩnh lặng và thư thái.

Nguyễn Huy lại cùng Trần Chí Thanh thảo luận về mấy bộ phim điện ảnh, Tiêu Lâm và Lưu Lê ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Vẻ mặt Trần Chí Thanh thực bình thản nhưng thái độ rất nghiêm túc, cặp lông mày tinh xảo khẽ nhíu lại, giống như trầm tư lại giống như thất thần. Mỗi lúc thế này, Tiêu Lâm lại cảm thấy Trần Chí Thanh giống một giảng viên đại học kiến thức uyên bác hơn là một thương nhân sặc mùi tiền.

Tiêu Lâm dựa vào ghế nhìn Trần Chí Thanh chằm chằm không nhúc nhích. Lưu Lê dường như bị bộ dáng của cậu chọc cười, nói: “Này, nước miếng của em sắp chảy xuống đất rồi đấy.”

Giọng Lưu Lê rất nhỏ, cũng không làm gián đoạn cuộc đối thoại của Nguyễn Huy và Trần Chí Thanh, nhưng trong nháy mắt Tiêu Lâm bỗng nhớ tới một chuyện.

Lưu Lê cũng là người Thượng Hải, hơn nữa cô ấy đã dạy cậu nói giọng Thượng Hải rất nhiều lần, sao cậu lại không nhớ ra nó nhỉ!

Cậu nghiêng người, ghé lại gần Lưu Lê nói với âm lượng cực nhỏ: “Cô Lưu, em có thể hỏi cô câu này không?”

“Được, em hỏi đi.”

Sau khi hàn huyên hơn nửa giờ với Trần Chí Thanh, trên mặt Nguyễn Huy cuối cùng cũng xuất hiện sự mệt mỏi, ông đứng dậy chào tạm biệt mọi người rồi rời khỏi. Lưu Lê không muốn làm bóng đèn nên cũng vội vàng nối gót ông.

9 giờ tối, con hẻm hoàn toàn chìm vào bóng tối, chỉ có mấy nhân viên công tác đang gấp gáp theo sau Nguyễn Huy. Trần Chí Thanh đứng dậy, vươn tay về phía Tiêu Lâm, nói: “Lại đây.”

Khoé miệng Tiêu Lâm ngậm ý cười xán lạn, không biết đang có ý định gì. Trần Chí Thanh không để ý, một mực kéo tay cậu đi vào trong hẻm. Cậu đột nhiên nhảy lên người Trần Chí Thanh, mềm mại nói: “Trần Chí Thanh, anh cõng em đi.”

Trần Chí Thanh nhìn cậu: “Em gọi tôi là gì?”

Cậu cười tươi rói, ghé vào tai Trần Chí Thanh, nói: “Trần ba ba, anh cõng em đi, em mệt quá không đi nổi.”

Bấy giờ Trần Chí Thanh mới xốc cậu lên lưng, chậm rãi đi sâu vào bên trong.

Cơn gió đêm hè dịu dàng thổi lướt qua gò má mang theo sự lạnh lẽo vô tận. Con hẻm nhỏ tối tăm dài dằng dặc không một bóng người, đôi lúc có thể nghe thấy vài tiếng mèo hoang kêu “meo meo meo” khiến lòng người ngứa ngáy.

Cậu vòng tay quanh cổ Trần chí Thanh, vùi đầu vào cổ hắn, nói: “Trần Chí Thanh, em phát hiện ra bí mật nhỏ của anh rồi.”

Trần Chí Thanh không nhìn cậu, chỉ nói: “Tôi có bí mật gì nào?”

Cậu mỉm cười, hé miệng cắn lên vành tai Trần Chí Thanh, nói: “Trần Chí Thanh, ngô thiết sắc nông.”

Phát âm giọng Thượng Hải của cậu thực sự không chuẩn, nhưng Trần Chí Thanh vừa nghe đã hiểu. Cơ thể hắn cứng đờ một lát, vài giây sau mới cõng cậu bước tiếp về phía trước.

Nụ cười trên mặt cậu ngày càng rực rỡ, cậu ôm cổ Trần chí Thanh chặt hơn, hôn một cái lên mặt hắn, nói: “Trần Chí Thanh, ngô thiết sắc nông ngải sắc nông.”

“Được rồi,” Trần Chí Thanh nhất định là đang cười, cậu có thể cảm thấy lồng ngực truyền đến vài chấn động rất nhỏ. Vài giây sau, cuối cùng Trần Chí Thanh cũng quay đầu lại, ý cười tràn ngập trong đôi mắt hẹp dài, “Đừng nói nữa, khó nghe chết mất.”

“Không, em cứ nói.” Cậu rướn người hôn lên môi Trần Chí Khanh, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Ừm…… Thiết sắc nông…… Ngải sắc nông…… Ngải sắc nông lạp, Trần Chí Thanh.”

Trên mặt Trần Chí Thanh toàn là nước bọt từ những nụ hôn của cậu. Thật sự không còn cách nào khác, hắn đặt cậu xuống, túm cổ cậu rồi ấn

người lên phiến đã xanh ven đường, cúi người hôn lên môi cậu.

Cậu vẫn cười, tiếng cười dường như lấp đầy toàn bộ con hẻm nhỏ.

Người cậu yêu cũng đang ở một nơi nào đó âm thầm yêu cậu, trên đời còn có chuyện hạnh phúc hơn nữa sao?

Cậu nghĩ, không có, thật sự không có. Cậu chính là người hạnh phúc nhất thế gian này.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.