Người Sống Sót 01

Chương 14: Người sống sót 01 [15]: Lâm Tiêm Tiêm - 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dấu (*) là mình có để chú thích dưới cmt nhen

– ——–

…Diệp Phi, đồ khốn kiếp

Diệp Phi đã sống hơn một trăm năm, anh không có khả năng nhớ được hết tất cả chi tiết. May mắn thay, những mảnh kí ức vụn vặt cũng có thể đánh thức được một phần trong trí nhớ.

Ví dụ như, sự kiện tự tử hàng loạt ở trường Lữ Giang số ba năm 3035.

Diệp Phi lúc đó không tham gia vụ án này, nhưng anh nhớ rõ hiện trường án thứ nhất nằm ở phòng thiết bị lầu ba.

Diệp Phi mở màn hình nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là tan tiết.

Cửa nhỏ lớp học được làm bằng kính, Diệp Phi dán sát lại nhìn ra bên ngoài, hành lang trống rỗng không có đèn, thay vào đó là ánh sáng đỏ chói mắt.

Diệp Phi thử mở cửa, nhưng vẫn chưa có chuông báo, không thể ra ngoài.

Anh không tin, dùng một chân đạp lên khung cửa, sau đó cầm tay nắm ra sức kéo, nhưng nó vẫn như cũ dính chặt, không chút xê dịch.

Diệp Phi thở dài.

Anh trượt xuống dán mình vào kính cửa mà ủ rũ.

Tần Cảnh không dám nhìn, im lặng đỡ trán.

Thật sự khó tưởng tượng người đàn ông này là lão già có kinh nghiệm sống hơn một trăm năm, đôi khi ấu trĩ đến mức Tần Cảnh cảm thấy đầu óc tên này không được bình thường.

Cô tìm chủ đề, muốn Diệp Phi buông tha cánh cửa:

“Tôi nhớ lần trước Lâm Tiêm Tiêm chết lúc giải lao, anh không lo cô bé sẽ xảy ra chuyện gì à?”

Diệp Phi dán vào cửa kính, dùng gáy trả lời cô, giọng nói bực bội:

“Trương Trần Khảng là ‘học sinh’, cho dù có quyền hạn cao hơn, nó cũng phải tuân theo quy tắc trường học. Hơn nữa nó không phải bạn cùng lớp với Lâm Tiêm Tiêm, chỉ cần Lâm Tiêm Tiêm ngoan ngoãn ở trong lớp, nó sẽ không thể làm gì con bé.”

“?” Tần Cảnh nhấc mày: “Sao anh biết được?”

“À? Tôi không biết, tôi đoán.”

Diệp Phi cười:

Hãy thử xem, xe đạp sẽ biến…* A!”

Diệp Phi nói chưa xong đã dừng lại giữa chừng.

Tiếng chuông lúc này mới được phát lên, giai điệu vui tươi vang vọng trong khuôn viên, cửa lớp học cũng được mở khóa.

Diệp Phi đang dựa vào cửa, lúc này vì trọng lượng cơ thể mà ép đẩy mở ra, anh không đứng vững, cả người lảo đảo nắm lấy tay nắm mới không bị ngã.

Người này vừa kéo cửa cả nửa ngày, nhưng thực chất lúc đứng từ bên trong phải đẩy cửa ra ngoài mới đúng…

Tần Cảnh yên lặng chuyển tầm mắt, trong lòng thở dài nặng nề.

Nhưng bản thân Diệp Phi không nhận ra vấn đề.

Anh đẩy cửa bước ra ngoài trước, nói với Tần Cảnh:

“Được rồi, cô hai Tiểu Cao, bây giờ là mười phút tự do hoạt động, mười phút này chúng ta phải tìm ra phòng thiết bị lầu ba.”

Trong thời gian giải lao, ánh sáng màu đỏ đã biến mất, thay thế bằng tiếng cười đùa ồn ào của những đứa trẻ.

Nhưng hành lang vẫn vắng tanh, âm thanh đó là từ các bức tường và sàn nhà truyền ra ngoài, vang vọng bốn phương tám hướng, cực kì quái dị.

“Chỉ tìm một cái phòng thôi mà? Năm phút là đủ.”

“Ức…” Diệp Phi tế nhị dừng lại:

“Không chắc được.”

“Sao?” Tần Cảnh không biết người này lại đang nói sảng cái gì.

Đến khi lên lầu ba cùng Diệp Phi, cô mới hiểu được ý của anh.

Trước đó có một lần bọn họ từng vào khu dạy học, nhưng lần đó là lên lầu năm, cũng không đi tầng khác. Hành lang lầu năm vẫn bình thường, ít nhất nơi đó vẫn còn hợp quy định, trên cửa treo biển lớp, nhìn là hiểu được ngay.

Nhưng lầu ba không được như vậy, tất cả đều trở nên mơ hồ, hai bên cửa hành lang vặn vẹo, giống như được dán tranh khảm.

“Này…” Tần Cảnh hơi nhướng mày:

“Anh biết trước rồi à?”

“Đoán.” Đáp án của Diệp Phi không thay đổi:

“Sự hình thành không gian có thể có liên quan chặt chẽ đến Lâm Tiêm Tiêm, nếu lấy là tiền đề, như vậy theo lẽ thường, phạm vi ngoài quỹ đạo hoạt động của cô bé sẽ có cấu trúc không được chặt chẽ lắm… Ví như, bây giờ cô có thể hình dung chính xác cửa hàng trên con đường gần nhà không?… nói chung phòng thiết bị không dễ tìm, chỉ còn bảy phút nữa, Tiểu Cao, dựa vào cô.”

“?” Người này luôn nói mấy lời làm Tần Cảnh sửng sốt:

“Sao lại dựa vào tôi?”

“Đạp cửa!”

“…”

Tần Cảnh thật ra muốn đá rơi đầu Diệp Phi hơn, nhưng thời điểm hiện tại không thể lãng phí thời gian, trực tiếp đi lên đá văng cửa gỗ gần nhất.

“Ầm-“

Ván cửa vặn vẹo mở ra sau hai lần đá, Diệp Phi nhìn vào trong, bàn ghế ở phía sau cửa cũng vặn vẹo như vậy, hình như là một lớp học.

Anh tóm chặt Tần Cảnh đang giơ chân định đá vào cửa đối diện:

“Không cần, xem ra tầng ba cũng là khu dạy học, cấu tạo giống tầng năm, phòng đối diện cũng là lớp học. Đến phòng thứ năm bên phải đi.”

Tuy bản chất của Diệp Phi là người luôn đánh cược, nhưng không thể không thừa nhận, tên này từ đầu đến giờ chưa làm điều gì sai cả. Vì vậy, Tần Cảnh vô thức mà làm theo yêu cầu của anh, đẩy nhanh tốc độ đến nơi Diệp Phi đã chỉ điểm.

Thêm một cánh cửa sập xuống, Tần Cảnh phát ra tiếng “chậc”:

“Là văn phòng!”

“Trái tám, phải chín!”

Nói như vậy, phòng ở các tầng cơ bản đều như nhau. Diệp Phi nhớ rõ cách bố trí ở lầu năm, nhưng lầu năm không có phòng thiết bị, nếu lầu ba nhiều ra một vị trí, chỗ còn lại sẽ là văn phòng hoặc một phòng nào đó có tính biến động cao.

Đây cũng là phạm vi điều tra chính của Diệp Phi.

Anh đi theo Tần Cảnh, nhìn cô gái phía trước như một tia chớp, nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh.

Mạng già của Diệp Phi theo sau, đang muốn dừng lại hít thở, trong nháy mắt, đột nhiên nghe được âm thanh của hệ thống kêu lên.

【Bíp-】

【Phát hiện người chơi 001 Diệp Phi, 051 Tần Cảnh có hành vi phá hoại tài sản chung, vi phạm kỉ luật nghiêm trọng. Xác suất gặp NPC ngẫu nhiên sẽ tăng lên】

【Bíp-】

【NPC ngẫu nhiên được kích hoạt】

【Thầy hiệu trưởng đang trên đường đến】

Ngay khi hệ thống vừa dứt lời, một làn gió thổi qua bên tai Diệp Phi.

Anh vô thức nhìn đến, chỉ thấy sau lưng mình từ lúc nào đã có thêm một vũng nước màu đen sền sệt, chất lỏng dần được ngưng tụ lại, cuối cùng biến thành một người đàn ông đầu trọc bụng bia.

Trên mặt có nhiều nếp nhăn, trái ngược với mái đầu trơn bóng của lão.

【NPC: Thầy hiệu trưởng (bản cuồng bạo)】

“…”

Diệp Phi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Còn nghe thấy tiếng gào rống tức giận của Tần Cảnh phía trước:

“Cái mẹ gì đây?? Diệp Phi!! Bà đây tin nhầm sai lầm của anh!!!”

“Trái mười bốn mười lăm, phải mười bảy mười tám!!”

“Đệt!”

Tần Cảnh ngoài miệng mắng, nhưng thân thể chạy rất nhanh, đá vào cửa mà Diệp Phi chỉ.

“Đều không phải!!”

Âm thanh lớn của ván cửa rơi xuống trộn lẫn với tiếng gào rống và bước chân nặng nề của quái vật, cực kì sống động.

Thể lực của Diệp Phi bình thường, anh hoàn toàn không có dây thần kinh vận động, đây có lẽ là lần chạy nhanh nhất trong cuộc đời anh.

“Em học sinh vi phạm kỉ luật phá hoại của công kia, lên văn phòng cho tôi!!”

Giọng nói của quái vật khàn khàn, bàn tay lão đụng đến bả vai Diệp Phi mấy lần.

Đừng bắt tôi đừng bắt tôi…

Diệp Phi thầm niệm chú trong lòng, dù đang chạy thoát chết nhưng vẫn không quên bật màn hình xem đồng hồ.

Còn hai phút.

Cùng lúc đó, giọng nói của Tần Cảnh truyền đến từ cuối hành lang:

“Ông nội mày, đều không phải! Diệp Phi, anh có làm được không đấy?!”

“Tôi…”

Diệp Phi một câu cũng không nói được.

Chung quy, anh vẫn thua trong cuộc chạy nước rút với thầy hiệu trưởng, lão mạnh tay nắm lấy đỉnh đầu anh.

Tiếp theo, bày tay to như sắt bắt lấy anh, hai chân Diệp Phi cách mặt đất một khoảng, đúng như nghĩa “bị nắm đầu”.

Mặc dù không đúng lúc lắm, nhưng Diệp Phi đột nhiên nhớ đến chiếc máy gắp thú lúc nhỏ từng chơi.

Hây da, nếu tay của thầy hiệu trưởng cũng “mạnh” như đồ gắp thú thì tốt biết mấy.

Sau khi bắt được anh, thầy hiệu trưởng dừng chân lại.

Lão nắm đầu Diệp Phi, xoay anh đối diện với lão.

Diệp Phi không nghĩ đến máy gắp nữa, cứ như vậy trừng mắt với NPC.

Đặc điểm của NPC trong phó bản này rất rõ ràng, thầy hiệu trưởng cũng không ngoại lệ. Đập vào mắt đầu tiên là cái đầu mượt mà trơn bóng. Sau khi nổi điên, đầu của lão cũng phình to quá mức, lớp da đầu mỏng gần như không thể tạo khung cho hộp sọ và đại não. Nhãn cầu lồi ra ngoài, chiếc mũi khoằm gần như chọc đến Diệp Phi.

“Em, vào văn phòng cho tôi.”

Thầy hiệu trưởng mở miệng, để lộ hàm răng lỗ chổ.

Tuy nói là “văn phòng”, nhưng miệng lão mở ra càng lúc càng lớn, cầm Diệp Phi trong tay cố gắng đưa vào miệng.

Đúng hơn là “vào trong bụng”.

Diệp Phi nhăn mặt:

“A… Không được, cách chết quá ghê tởm.”

Tuy Diệp Phi không quan tâm mình có chết hay không, nhưng anh cũng có giới hạn, không thể chấp nhận phương thức tử vong kinh tởm này được.

Vì vậy, như đã đưa ra quyết định nào đó, anh nhắm mắt. Chờ đến khi mở lại, tròng mắt như xuất hiện một tia sáng không dễ phát hiện.

“Là ông ép tôi.”

Diệp Phi nâng tay lên, vẽ một vòng tròn trên khoảng không.

Anh mấp máy môi, tự lẩm bẩm:

“Vẽ…”

Nhưng chẳng bao lâu, lời chưa kịp thốt ra đã dừng lại.

Anh nhìn thấy dư ảnh bên cạnh mình, đá vào đầu thầy hiệu trưởng.

Hay lắm Tiểu Cao!

Diệp Phi hết sức vui mừng.

Thầy hiệu trưởng không kịp đề phòng mà bị đá la lên.

Lực trong tay cũng buông lỏng, Diệp Phi từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, trước khi ngã được Tần Cảnh bắt lấy.

Hô hấp Diệp Phi chưa kịp ổn định đã khẩn cấp nói:

“Cửa bên cạnh, Tiểu Cao!”

Tần Cảnh phản ứng rất nhanh, trước khi thầy hiệu trưởng chưa kịp vung tay đến, cô ném Diệp Phi vào bên trong, bản thân né tránh công kích của lão, tiện tay vọt vào phòng đóng cửa lại.

Thầy hiệu trưởng bị nhốt bên ngoài, tức giận đấm vào ván cửa, phát ra tiếng động.

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu Tần Cảnh vang đến một tiếng chuông cũ kĩ. Sau khi chấm dứt, âm thanh của học sinh bên ngoài và tiếng gào rú của NPC cũng im bặt.

Bọn họ phải tuân thủ quy định “lớp học”.

Tần Cảnh chắc chắn bên ngoài không còn tiếng động nào mới thở ra, cơ thể căng chặt cũng được thả lỏng.

Mím môi tỏ vẻ không vui.

Hiện tại khủng hoảng bên ngoài đã chấm dứt, việc tiếp theo cần làm là giải quyết chuyện nội bộ.

Nghe Diệp Phi nói, bọn họ đã lãng phí mười phút mà không tìm ra được phòng thiết bị, trên đường còn chọc đến một cá nhân không biết có quay lại làm phiền hay không.

Tần Cảnh kìm nén cơn giận trong bụng, đang muốn mở miệng mắng, nhưng khi quay đầu, cô nhìn thấy không gian mình đang đứng mà hơi sững người.

Dựa theo suy luận của Diệp Phi, cửa phòng Tần Cảnh đá cũng phải là một lớp học. Diện tích và bố cục rất giống với lớp học thông thường, nhưng bên trong không chỉ có bàn ghế.

Phòng học rất rộng, bàn ghế được xếp chồng lên nhau, trừ bàn ghế còn có một tủ sách đã hỏng, vài cuộn băng rôn màu đỏ, đồ dùng thể thao lặt vặt như bóng rổ hay bóng đá.

Đây chắc chắn là phòng thiết bị.

Tần Cảnh biểu tình phức tạp:

“Thì ra phòng thiết bị thật chất đã được chuyển thành phòng học….”

Diệp Phi gật đầu.

Anh không biết rõ phòng thiết bị lầu ba trông như thế nào, trước đó Tần Cảnh đã kiểm tra những gian nhỏ như văn phòng, nhưng tất cả đều không phải, vậy chỉ có một khả năng – gian phòng cuối lầu năm.

Cũng dễ đoán thật, số lượng mỗi lầu là khác nhau, bọn Lâm Tiêm Tiêm ở lầu năm có mười một ban, nếu số ban ở lầu ba trống đi một phòng, vậy chỉ còn phòng cuối cùng là nơi hợp lý nhất dùng làm phòng thiết bị.

Nhưng cũng có thể xảy ra một trường hợp khác, ví như lầu ba và lầu năm phân bố không giống nhau.

Nói trắng ra, Diệp Phi chỉ đoán thử thôi.

May là anh đoán trúng.

Tâm tình Diệp Phi khá tốt, ngước mắt nhìn một vòng phòng thiết bị.

Bọn họ đang ở cửa trước, cửa sau bị vô số bàn ghế chồng chất lên nhau chắn lại, từ góc độ này không nhìn ra được gì.

Diệp Phi đứng giữa một đống đồ lặt vặt có thể bước vào, dạo một vòng phía dưới. Tần Cảnh đưa mắt theo anh, cảm thấy người này như đang đi ngắm cảnh.

“Tôi còn chưa hỏi anh, anh đến chỗ Trương Trần Khảng chết làm gì? Có manh mối gì à?”

Diệp Phi vừa nghe Tần Cảnh hỏi, vừa tiện tay mở ra một cái thùng giấy, bên trong đựng đầy những dụng cụ xếp lộn xộn.

Cảm giác như anh có hứng thú với những đồ vật này, vừa lục lọi vừa trả lời:

“Nếu tự tới tìm có thể sẽ không thấy, nhưng nếu cô không đến thì chắc chắn không tìm ra.”

Trước đó Diệp Phi đã thắc mắc, tại sao phó bản này lại chỉ được ấn định vào ngày 16 tháng 3.

Sau đó anh nhớ lại, ngày 16 tháng 3 là ngày xuất hiện án đầu tiên. Hơn nữa NPC Trương Trần Khảng được giới thiệu “tất cả những việc này tựa như có liên quan đến nó”, rất khó để người chơi không liên tưởng đến.

“Tôi đổi câu hỏi.” Tần Cảnh đá đống bàn ghế dưới chân mình, bực bội nói:

“Anh tìm được gì ở đây?”

“Ây, tìm được gì à? Chẳng hạn như thi thể của Trương Trần Khảng, hoặc là NPC Trương Trần Khảng đang ẩn nấp?”

Diệp Phi tìm kiếm trong thùng giấy, nửa ngày sau lấy ra một cái Allegro*. Cầm trong tay đùa nghịch:

“Trưởng Trần Khảng chết vào rạng sáng ngày 16 tháng 3, nếu thời gian trong phó bản trùng khớp với ngoài hiện thực, thi thể của Trương Trần Khảng sẽ xuất hiện ở đây.”

Diệp Phi lắc lắc Allegro, ván tre đụng vào nhau, phát ra âm thanh giòn giã.

Anh đột nhiên đổi chủ đề:

“Cô từng thấy cái này bao giờ chưa?”

Tần Cảnh đột nhiên nghe thấy Diệp Phi hỏi, còn tưởng là manh mối quan trọng.

Cô nhớ lại, lắc đầu:

“Chưa.”

“Chậc, đây là thứ cũ kĩ đã có từ đời của tôi rồi, chưa thấy cũng là điều bình thường. Này, Tiểu Cao, tôi nói cho cô biết, thứ đồ chơi này rất thú vị, tới đây, tôi hát cho cô nghe một đoạn nhé.”

Diệp Phi dần trở nên hưng phấn.

Anh đánh Allegro hơi lạ, lần theo tiết tấu mà nói nhanh:

“Rượu ngọc cung đình, 180 chén.”

“?”

“Rượu này thế nào, để ta kể cho ngươi nghe….”

“? Đừng để ta mắng ngươi??”

“Thổi…”

“???”

Người này đột nhiên phát điên cái gì vậy.

Cô vừa định mở miệng mắng, nhưng phát hiện tầm mắt của tên kia đang dừng lại phía sau mình, bất động.

Tần Cảnh có dự cảm không lành.

Cô theo tầm mắt Diệp Phi, chầm chậm quay đầu lại.

Phía sau cô không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một bé trai.

Chiều cao của nó không cách Lâm Tiêm Tiêm là bao, bộ dáng nghiêm túc, vẻ mặt vô cảm, rất giống Lâm Tiêm Tiêm, cả hai đều có cảm giác hơi u ám.

Nó cứ như vậy đứng ở góc tường, phía sau tản ra một luồng sương đen mờ ảo, giống như cánh tay của một con quái vật dữ tợn, dọc theo góc tường mà lớn dần lên.

【NPC: Trương Trần Khảng (bản cuồng bạo)】

“… Diệp… Phi, đồ khốn kiếp.”

Tần Cảnh cứng đờ, cắn răng, gằn từng chữ một:

“Bà đây con mẹ nó tin nhầm anh!!”

Tác giả có lời muốn nói:

– hôm nay không có mở khóa hồ sơ nhân vật –

– ——

Allegro đây nè:


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.