Nguyệt Lạc

Chương 64: Thật Ra, Cô Ấy Không Thích Anh Đến Vậy



Anh không giỏi nói những lời như vậy, những lời này nói ra nghe khônng được tự nhiên cho lắm.

Thịnh Ý ngẩn người lại nghe anh nói: “Trước đây anh chưa bao giờ biết, thích một người là như thế nào? Cứ cảm thấy dù thích thế nào cũng không đủ, bày tỏ thế nào cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, không thỏa mãn.”

Giọng anh buồn bã, ôm cô rất chặt, Thịnh Ý cảm thấy vai mình bị anh ôm đau nhức.

Nhưng cô không né tránh, để anh gác cằm lên vai mình, môi anh lướt qua tai cô như gió xuân lan tỏa, khơi dậy một mảnh lửa hoang.

Thịnh Ý khẽ thở ra, suy nghĩ một lúc rồi đặt tay lên gáy anh.

Tóc anh rất ngắn nhưng rất mềm, Thịnh Ý nói: “Em cũng rất thích anh, Giang Vọng.”

Giọng nói ẩn chứa ý cười, vang vọng trong màn đêm, dịu dàng đến mức không tưởng tượng nổi.

Giang Vọng nói: “Anh biết.”

Thịnh Ý mỉm cười.

Đợi đến khi Giang Vọng ôm đủ mới bật đèn cạnh cửa, căn phòng sáng lên nhưng hai người vẫn dựa vào nhau.

Trong căn phòng thoang thoảng mùi rượu, không khí ban đêm hơi se lạnh. Thịnh Ý bận rộn cả ngày cảm thấy người mình nhầy nhụa muốn chết, cô muốn đi tắm.

Nhưng Giang Vọng dù thế nào cũng không chịu buông cô ra.

Thịnh Ý bèn học theo giọng điệu trước đây của anh nói: “Trước đây cũng chưa bao giờ nghĩ, bạn Giang Vọng khi yêu lại dính người như vậy.”

Vừa dứt lời, Giang Vọng đột nhiên bóp lấy gáy cô, ngón tay anh từ lúc nãy đã luôn đặt ở đó. Đến bây giờ mới bắt đầu cử động, da thịt Thịnh Ý không khỏi nổi lên một trận run rẩy.

Giang Vọng giọng trầm trầm nhìn cô đầy ẩn ý: “Còn có thể dính hơn nữa.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thịnh Ý mập mờ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, cô có chút hoảng hốt né tránh ánh mắt anh nói: “Mai em còn phải… đi làm.”

Giang Vọng khẽ cười: “Ý em là, không đi làm là được à?”

Thịnh Ý nói: “Cũng không được.” Suy nghĩ một lúc lại sửa lời, “Hình như cũng không sao…”

Nói đến sau, mặt cô đã đỏ ửng trước.

Ngón tay Giang Vọng lại vuốt ve gáy cô hai lần, mới nói: “Đi tắm đi.”

Đợi đến khi hai người họ thu dọn xong đã rất muộn, chỉ còn lại bốn tiếng để ngủ trước khi trời sáng.

Sáng hôm sau khi Thịnh Ý thức dậy, cảm thấy quầng thâm dưới mắt của mình sắp sửa sánh ngang với gấu trúc.

Vì xe của Giang Vọng vẫn đỗ ở trường cấp ba số 7, sáng hôm đó họ đi taxi đến công ty. Lúc xuống dưới lầu gặp được Mạnh Bình, Mạnh Bình nhìn thấy hai người họ đi cùng một chiếc xe bước ra, đầu tiên là ngẩn người một lúc sau đó anh ấy nhanh chóng tìm cho mình lý do giải thích: “Hai người gặp nhau trên đường à?”

Thịnh Ý im lặng một lúc, lúng túng qua loa cho qua chuyện.

Đến khi vào thang máy, Mạnh Bình mới muộn màng nhớ ra điều gì đó, quay người lại đối mặt với Giang Vọng nhìn chằm chằm anh cũng không nói gì.

Thịnh Ý bị anh ấy nhìn đến nổi gai ốc, hỏi anh ấy: “Anh nhìn anh ấy như vậy làm gì?”

Sau đó, cô nhìn thấy Mạnh Bình lại đột ngột quay người, đúng lúc này thang máy đến tầng, anh ấy nhanh chóng chạy ra ngoài biến mất tăm hơi trong nháy mắt, để lại Thịnh Ý và Giang Vọng nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi đến khi Giang Vọng vào văn phòng của mình, Mạnh Bình mới không biết từ đâu lại xuất hiện, lúng túng hỏi Thịnh Ý: “Chị, sếp thực sự là… thực sự là W thần hả?” Hỏi xong, lại tự lắc đầu, “Haiz, sao em lại hỏi chị chứ, chị có quan tâm đến mấy thứ này đâu.”

Trực tiếp chặn đứng tiếng “phải” đến bên miệng Thịnh Ý.

Anh ấy ho hai tiếng, suy nghĩ một lúc rồi đổi sang một câu hỏi khác: “Trước đây em ở trước mặt sếp có phải biểu hiện rất ngu không…”

Thịnh Ý nhìn anh ấy một cái, không biết nếu bảo anh ấy bây giờ đang khá ngốc, liệu có bị anh ấy mắng hay không.

May mắn là lúc này những người khác cũng vào phòng, giải vây cho Thịnh Ý một chút. Những người còn lại hiển nhiên cũng không biết thân phận của Giang Vọng, từng người một đều rất vui, bàn tán ồn ào nhưng không ai dám gõ cửa phòng Giang Vọng để xác nhận chuyện này với anh.

Trước đây bọn họ còn dám đùa giỡn với anh hai câu nhưng bây giờ khi biết anh chính là thần tượng của mình, dường như trong nháy mắt họ đã bị rút hết can đảm.

Lâm Tiểu Mộc bình thường không quan tâm đến những điều này, cô ấy chỉ thấy những người đàn ông trong văn phòng này hôm nay đều rất khác thường, giống như những chú công đang hưng phấn lại như những chú đà điểu rụt cổ.

May mắn là Tiêu Mộng dường như hiểu biết một chút về những tin tức này, khẽ nói gì đó bên tai cô, ngay sau đó Thịnh Ý nghe thấy Lâm Tiểu Mộc hét lên một tràng: “Trời ơi! Chết tiệt! Thật ư? Quá giỏi rồi!”

Bình thường cô ấy tuy hay nói nhiều nhưng cũng biết chú ý đến hình tượng của mình. Thịnh Ý lắc đầu, nhắn tin cho Giang Vọng: Hôm nay anh dọa không ít người.

Cuối cùng cũng đến công ty, Tống Cảnh Minh cũng đang mắng Giang Vọng: “Hôm nay tinh thần của cả công ty đều bị cậu đánh tan tác!”

Giang Vọng dựa người vào ghế, tay xoay bút trong tay, nghe vậy khẽ cười: “Chuyện của tôi à?”

Tống Cảnh Minh nói: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc lộ mặt?”

Giang Vọng nói: “Muốn lộ thì lộ.”

Tống Cảnh Minh nói: “Vậy sao trước đây không lộ?”

Giang Vọng: “Không muốn.”

Tống Cảnh Minh: “Vậy sao bây giờ lại muốn?”

Cuộc trò chuyện của họ như rơi vào vòng luẩn quẩn, Giang Vọng có lẽ thấy anh nhàm chán không trả lời anh nữa.

Tống Cảnh Minh kéo ghế ra, ngồi đối diện anh lại nói: “Phải chăng cậu chuẩn bị về Bắc Kinh rồi?”

Giang Vọng nhướng mày nhìn anh ấy, Tống Cảnh Minh nói: “Sắp tới, Giải Mùa Hè sắp bắt đầu, chắc chắn cậu sẽ tham gia chứ?”

Rốt cuộc, chiến thắng Giải Mùa Hè mới có thể giành được suất tham dự Giải Quốc tế.

Giang Vọng ngồi thẳng dậy, xoay bút trong tay thêm một vòng mới thờ ơ gật đầu.

Tống Cảnh Minh hỏi: “Khi nào đi?”

Giang Vọng ngập ngừng, nói: “Bên anh…”

“Bên anh, cậu bận tâm làm đ gì? Cậu thực sự nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu cậu sao? Nếu không phải lúc đó thấy cậu như sắp sửa quy ẩn giang hồ, cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm đến cậu à?” Anh cao giọng hơn một chút, vẻ mặt “anh thật vĩ đại”, Giang Vọng khẽ cười chờ đợi câu tiếp theo của anh.

Đúng như dự đoán, Tống Cảnh Minh lại nói: “Nhưng dù sao kỹ thuật của cậu cũng tốt, vậy nên có thể dành thời gian vẽ hai bức tranh chứ? Giống như thư giãn sau khi chơi game mệt mỏi vậy?”

Giọng điệu của anh đầy châm biếm rõ ràng là đang nhờ vả người ta nhưng lại mang vẻ “anh đang cho cậu cơ hội” này.

Giang Vọng nói: “Mệt vì chơi game có thể đi dạo phố, trò chuyện với bạn gái, tại sao phải vẽ tranh?”

“Chết tiệt.” Tống Cảnh Minh nói, “Cậu đừng có thiên vị, nếu tôi không dẫn dụ Thịnh Ý, cậu có thể có bạn gái được không?”

Giang Vọng: “Còn nhớ, hình như là dùng ảnh của tôi để dụ dỗ ấy nhỉ.”

Tống Cảnh Minh: “….”

Tống Cảnh Minh còn muốn nói gì đó nữa nhưng nghe Giang Vọng lơ lửng nói: “Cũng không phải là không thể vẽ.”

Tống Cảnh Minh sáng mắt lên, Giang Vọng im lặng một lúc rồi nói: “Tính cách Thịnh Ý mềm mỏng, tai cũng mềm, trong thời gian tôi không ở Nam Thành, anh giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút. Còn chuyện dì nhỏ của cô ấy, nếu có chuyện gì xảy ra, anh có thể giúp thì giúp.”

Anh bổ sung: “Về tiền vẽ tranh, tôi sẽ không lấy.”

Mặc dù Thịnh Ý bình thường không nói ra miệng, nhưng anh có thể nhận ra bề ngoài cô nhìn có vẻ lạnh nhạt với mọi người nhưng thực ra trong lòng cô quan tâm đến những người xung quanh vô cùng.

Mỗi lần nhắn tin cho Trần Tĩnh Nhiễm, cô đều ngồi đó than vãn một hồi lâu.

Nghĩ đến đây, Giang Vọng không khỏi thở dài, ngẩng đầu lên. Tống Cảnh Minh đang nhìn anh ấy với vẻ mặt hiếu kỳ.

Tống Cảnh Minh nói: “Ngoài bà nội, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu quan tâm đến một người như vậy.”

Giang Vọng cong môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: “Anh có thể cút được rồi.”

Tống Cảnh Minh nói: “Được rồi, lần đầu tiên thấy người ta bảo ông chủ cút đi.”

Nhưng sau khi nói xong, anh vẫn mở cửa và bước ra ngoài.

Mãi đến tháng Sáu, Giang Vọng mới rời khỏi Nam Thành đi đến Bắc Kinh.

Khi ấy hạn cấm thi đấu của anh đã hết, trước khi đi Giang Vọng mời mọi người ăn một bữa cơm ở Xuân Hương Lầu.

Ăn tối xong, bởi vì đã uống quá nhiều, Mạnh Bình vừa khóc vừa ôm lấy Giang Vọng không chịu buông tay. Anh nói rằng không dễ gì mới tìm được thần tượng, sao tự dưng lại đi vậy.

Thấy Mạnh Bình khóc dữ dội, Giang Vọng suy nghĩ một lúc rồi quyết định mở một phòng riêng trong quán bar gần đó để mọi người cùng vui chơi.

Đúng lúc ấy, quán bar không có khách, Giang Vọng liền bao trọn cả quán. Mặc dù Mạnh Bình và mọi người có chút tiếc nuối nhưng họ vẫn rất vui vì Giang Vọng có thể tiếp tục chơi game.

Vậy nên, cả nhóm vây quanh Giang Vọng, chúc mừng anh đủ thứ chuyện. Giang Vọng chỉ mỉm cười và nhận lời chúc của mọi người.

Giữa lúc đó, Giang Vọng đi vệ sinh. Khi quay lại, anh bị Lâm Tiểu Mộc chặn lại ở góc khuất bên cạnh sân khấu.

Khuôn mặt cô gái ửng đỏ vì xấu hổ nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với anh: “Tổ trưởng, em… em sợ sau khi anh về Bắc Kinh sẽ không có cơ hội nói nữa, thực ra em… em vẫn luôn thích anh.”

Ngay cả người vốn dĩ rất giỏi ăn nói cũng trở nên lúng túng.

Hôm nay, cô ấy đã trang điểm kỹ lưỡng và mặc một chiếc váy hở vai mà bình thường đi làm cô ấy không bao giờ mặc. Cô ấy mím môi, ánh mắt nóng bừng nhìn Giang Vọng.

Giang Vọng cúi mắt nhìn cô gái, một lúc lâu sau khẽ thở dài, anh nói: “Tôi nhớ tôi đã từng nói, tôi có bạn gái rồi.”

Lâm Tiểu Mộc nói: “Bấy nhiêu ngày chưa bao giờ thấy bạn gái anh, chứng tỏ tình cảm cũng chẳng tốt đẹp gì, phải không?”

Cô nói câu này một cách dè dặt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Giang Vọng quay đầu nhìn sang đám người ồn ào bên kia không biết đang chơi trò gì, Thịnh Ý bị kẹt ở giữa, một đám người đang vây quanh cô hò hét.

Giang Vọng ánh mắt dịu dàng xuống, nhẹ nhàng nói: “Không, tôi rất thích cô ấy.”

Lâm Tiểu Mộc nhìn theo ánh mắt anh, cũng nhìn thấy Thịnh Ý.

Vẻ ngoài của cô ấy quá xuất sắc, có lẽ vì dạo này tâm trạng tốt nên cả người càng thêm rạng rỡ.

Lâm Tiểu Mộc sắc mặt khựng lại, chợt hiểu ra mà nói: “Là… chị Thịnh Ý sao? Bạn gái anh?”

Giang Vọng quay sang nhìn cô, Lâm Tiểu Mộc tưởng anh sẽ không trả lời nhưng Giang Vọng gần như không chút do dự mà nói: “Là cô ấy.”

Ngay cả hai chữ này, anh cũng nói rất dịu dàng.

Lâm Tiểu Mộc ngây người, cô nói: “Tại sao? Chị Thịnh Ý trước giờ vẫn nói… vẫn nói hai người không quen.” Cô ấy gần như không thể chấp nhận sự thật này, giọng nói nghẹn ngào, cô nói: “Cô ấy không thích anh đến vậy đâu, tính cách cũng bình thường, phải không? Hơn nữa, năm nay cũng không còn trẻ nữa vậy mà vẫn còn ở lại [Không Chơi Game] – công ty nhỏ này, làm một trò chơi chẳng biết có tương lai hay không…”

Trong lòng cô ấy quá bất ngờ nhưng thực ra cũng không quá bất ngờ

Mấy hôm nay Giang Vọng và Thịnh Ý tuy không công khai mối quan hệ với mọi người nhưng cũng không cố ý né tránh nên thực ra mọi người đã có một số đồn đoán.

Nhưng khi kết quả này rõ ràng bày ra trước mắt, Lâm Tiểu Mộc vẫn cảm thấy khó chấp nhận.

Bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì, vì trong lòng quá rối bời, theo bản năng muốn nói vài câu hạ thấp đối phương, rõ ràng biết như vậy là sai nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.

Rồi cô thấy nụ cười trên môi Giang Vọng dần tắt đi.

Khi anh không cười, nhìn anh thực sự rất nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ đến mức Lâm Tiểu Mộc lập tức im bặt, cô thậm chí không dám nhìn anh nữa, cúi mắt xuống.

Im lặng một lúc, bỗng lại nghe thấy Giang Vọng khẽ cười.

Anh nói: “Cô ấy không thích tôi như tôi thích cô ấy, vậy thì sao chứ? Chỉ cần tôi thích cô ấy là đủ rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra, câu chuyện này sắp kết thúc rồi, những chương tiếp theo sẽ dài hơn. Tuy nhiên các bạn yên tâm, tất cả các hố sẽ được lấp đầy, những gì không phù hợp để đưa vào nội dung chính sẽ được bổ sung trong phần ngoại truyện.

Mặc dù chưa kết thúc, nhưng nghĩ đến việc sắp kết thúc, bỗng thấy hơi luyến tiếc (nước mắt).

Editor cũng cảm thấy thế, éc éc…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.