Cái gọi là bar chiếu phim chẳng qua cũng chỉ là sản phẩm của các rạp chiếu phim ở Nam Thành vào thời kỳ chưa được quảng bá rộng rãi.
Sau này, ngày càng có nhiều rạp chiếu phim được mở ra, các loại hình quán bar này dần dần tụt xuống dốc.
Nhưng vẫn có một số nhà kiên trì mở ra, về cơ bản đều mở ở trong ngõ Cảnh Đức.
Bởi vì khu vực này được coi là một nửa danh lam thắng cảnh cho nên thường xuyên có khách du lịch đến đây vui chơi.
Có lẽ là để hoài niệm về một kỉ niệm nào đó, khi đi bộ thấy mệt thì mọi người sẽ thường lựa chọn xem phim ở bar chiếu phim.
Bên trong Bar chiếu phim được trang trí theo phong cách cổ điển, rất có cảm giác hồng kông của một trăm năm trước đây.
Ngoài việc cho mọi người thuê đ ĩa, ở đây còn bán một số đ ĩa CD, cát xét và một số đồ linh tinh.
Mấy người Thịnh Ý chọn một phòng riêng tương đối rộng, giữa phòng riêng và cửa trước có một hành lang dài, có lẽ là để tạo cảm giác không khí cho nên bên trong hành lang rất tối, hai bên tường dán dày đặc những tấm poster lâu đời.
Nói thì là phòng riêng thế nhưng không gian bên trong rất nhỏ, trong phòng chỉ có một chiếc ghế sofa và một chiếc TV.
Bây giờ đang là thời đại phát triển, trên thực tế đã có rất nhiều bar chiếu phim thay thế thành máy chiếu, nhưng nơi này là nơi duy nhất vẫn kiên trì theo phong cách cổ điển.
Lâm Chiêu Chiêu vừa bước vào đã kéo Thịnh Ý ngồi xuống.
Thịnh Ý ngồi ngoài cùng bên trái, Giang Vọng ngồi ở ngoài cùng bên phải, còn Lâm Chiêu Chiêu và Lý Lâm thì ngồi ở giữa.
Bọn họ xem phim đều rất im lặng, lúc bắt đầu chiếu Lâm Chiêu Chiêu và Lý Lâm còn nói thêm mấy câu, cho đến khi vào tình tiết chính của phim thì hai người bọn họ mới dừng cuộc trò chuyện.
Đến đoạn giữa của bộ phim, Lâm Chiêu Chiêu bắt đầu khóc nức nở.
Lý Lâm liếc nhìn cô giống như muốn cười nhạo, thế nhưng cuối cùng lại rút tờ giấy bên cạnh ném cho Lâm Chiêu Chiêu.
Hiệu quả cách âm của bar chiếu phim không tốt lắm, dù ngồi ở phòng trong cùng vẫn có thể nghe thấy tiếng người ồn ào ở con phố bên ngoài.
Ánh mắt Thịnh Nghị dán chặt vào màn hình hồi lâu, bộ phim đang chiếu phân cảnh sau khi trải qua biến cố, nam nữ chính đứng ở hai nơi, mỗi người cầm điện thoại di động nói chuyện với đối phương.
Cô gái ngẩng đầu, trong giọng nói có chút thư thái lẫn hoài niệm: “Cảm ơn cậu đã thích tớ.”
Chàng trai cười nhẹ nói: “Tớ cũng rất thích tớ của năm đó đã thích cậu.”
Thịnh Ý chớp mắt, đầu mũi bỗng nhiên chua xót.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng rất tối, chỉ có ánh sáng nhấp nháy của màn hình TV.
Thịnh Ý ngửa đầu ra sau và hít một hơi thật sâu.
Lúc đi ra ngoài, đôi mắt của Lâm Chiêu Chiêu trở nên sưng húp vì khóc, cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của những người xung quanh, nghẹn ngào nói: “Sao các cậu không khóc?”
Lý Lâm cười nói: “Cậu tưởng ai cũng thích khóc giống cậu sao?”
Thịnh Ý xắn ống tay áo đã thấm ướt lên, nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu hỏi: “Muộn lắm rồi hay là chúng ta đi tới quán ăn ở gần đây nhé?”
“Được!” Lý Lâm nói: “Thịnh Ý rất quen thuộc nơi này, hẳn là biết chỗ nào ăn ngon đúng không?”
Thực ra Thịnh Ý cũng không rõ lắm, bởi vì hầu hết thời gian cô đều ăn ở nhà.
Cô suy nghĩ một lúc, trong đầu thầm so sánh mấy nhà hàng cô đã từng ăn, cuối cùng chọn một nhà hàng Chiết Giang.
Ở đây đa số mọi người đều biết Thịnh Ý, ông chủ nhìn thấy cô đi vào cùng mấy người bạn liền chào hỏi: “Cháu đi chơi với các bạn cùng lớp à?”
Thịnh Ý nói: “Bọn cháu vừa mới từ thư viện về.”
Ông chủ mỉm cười chân thành: “Hôm nay dì nhỏ của cháu ở lại đoàn kịch không về à?”
Trần Tĩnh Nhiễm gần đây đang diễn vở kịch mới, ngày nào cũng bận ngập đầu vì vậy cô thường xuyên không trở về nhà.
Thịnh Ý gật đầu: “Chắc là sẽ về muộn ạ.”
Ông chủ nói: “Được rồi, mọi người muốn ăn gì đây, hôm nay Thịnh Ý đưa các bạn tới đây, bác sẽ giảm giá cho mọi người.”
Nói xong ông liền đi phục vụ mấy vị khách khác.
Lâm Chiêu Chiêu nhìn thực đơn, hỏi Thịnh Ý: “Ở đây có món gì ngon không?”
Thịnh Ý chọn một số món mà cô cảm thấy khá ngon.
Sau khi mọi người gọi món, bọn họ tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống.
Lâm Chiêu Chiêu còn chưa thoát khỏi nội dung bộ phim vừa xem, cô cùng Lý Lâm lại bắt đầu thảo luận, nói được nửa thì mắt lại bắt đầu đỏ lên, Lý Lâm vội đổi chủ đề nói: “Nói đến đây mới nhớ, Giáng Sinh sắp đến rồi.”
Giáng sinh cũng tốt, phần lớn mọi người đều sẽ tặng quà cho nhau nhưng ngày Tết thì thường sôi động hơn.
Trường học sẽ dành thời gian tự học buổi tối để tổ chức tiệc đón năm mới.
Lý Lâm quay sang hỏi Giang Vọng: “Cậu chuẩn bị tiết mục gì?”
Giang Vọng ngả người ra sau, lấy ra một chai soda từ tủ lạnh nhỏ phía sau, hỏi những người khác: “Uống không?”
Thịnh Ý không thích uống nước lạnh vào mùa đông nên lắc đầu.
Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu mỗi người gọi một chai Sprite và một chai Fanta.
Sau khi lấy xong đồ uống, anh mới thản nhiên nói: “Cứ vậy thôi, cũng không có sự sắp xếp nào tốt cả.”
Tiết mục của anh là do lão Từ miễn cưỡng bắt diễn, bởi vì về cơ bản mỗi lớp đều phải có một tiết mục biểu diễn đón năm mới.
Sau khi tiếp quản lớp 24 không lâu, ông suy nghĩ hồi lâu rồi ra một quyết định bất ngờ.
Và bất ngờ ở đây chính là Giang Vọng sẽ là người biểu diễn tiết mục đón năm mới.
Lúc được gọi tên, Giang Vọng đang đọc của Maugham, thực ra anh cũng không thích đọc quyển này cho lắm nhưng ngoài cái này ra thì không biết nên làm gì khác.
Điện thoại chán, Internet chán, chơi game cũng chán nốt.
Lý Lâm huých vai anh: “Lão Từ gọi kìa.”
Anh ngẩng đầu lên nghe thấy Lão Từ nói: “Trong bữa tiệc đón năm mới, em sẽ đại diện lớp chúng ta lên biểu diễn.”
Giang Vọng gập sách lại và đặt ngón tay giữa vào giữa các trang, bởi vì anh vẫn chưa tách khỏi câu chuyện trong cuốn sách nên khuôn mặt anh có hơi mơ màng.
Anh vò tóc, bĩnh tĩnh nói: “Em không được.”
Lão Từ nói: “Vậy hát nhé?”
Giang Vọng nói: “Em điếc âm nhạc.”
Lão Húc cho rằng anh đang nói dối: “Không sao, chỉ cần em đứng đó là được, lớp chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Tuổi tác của lão Từ kỳ thực cũng không lớn lắm, phương pháp giảng dạy cũng rất thú vị.
Ông cũng thường đùa giỡn với mọi người kéo mọi người lại gần nhau hơn.
Cả lớp lập tức cười rộ lên, Lý Lâm đứng một bên reo hò: “Đúng vậy, nếu cậu đứng đó, lớp chúng ta sẽ thắng!”
Giọng cậu có hơi lớn, Giang Vọng lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta.
Lý Lâm lập tức ngậm miệng lại, nhưng trong mắt rõ ràng vẫn đang mỉm cười.
Mặc dù Giang Vọng không vui thế nhưng Lão Từ vẫn đăng kí một suất biểu diễn cho anh.
Lâm Chiêu Chiêu có hơi tò mò khi thấy Lý Lâm hỏi về vấn đề này.
Dù sao thì mấy ngày gần đây, Giang Vọng dành phần lớn thời gian rảnh rỗi cùng bọn họ, cô chưa từng nhìn thấy Giang Vọng luyện tập cho tiết mục biểu diễn sắp tới lần nào cả.
Cô nhìn Giang Vọng, muốn hỏi anh lại không dám hỏi.
Mặc dù gần đây bốn người họ đi chơi cùng nhau hàng ngày, nhưng Lâm Chiêu Chiêu về cơ bản chỉ nói chuyện với Thịnh Ý và Lý Lâm.
Thậm chí cô còn có thể đếm được số lần nói chuyện cùng với Giang Vọng.
Vừa hay Lý Lâm mở lời: “Thế rốt cuộc là như nào?”
Nhân viên bưng đồ ăn lên, bọn họ đưa tay nhận lấy nói cảm ơn.
Thịnh Ý lấy khăn ướt lau tay, lúc này mới phát hiện Trần Tĩnh Nhiễm đã gửi tin nhắn cho cô từ hai phút trước: “Tối nay dì không về được, cháu ra ngoài ăn chút gì đi nhé.”
Thịnh Ý dừng lại một lúc và trả lời “Vâng.”
Nghĩ nghĩ cô lại nhắn: “Trong lúc tập diễn dì nhớ nghỉ ngơi nhé, thức khuya có hại cho sức khoẻ lắm ạ.”
Trần Tĩnh Nhiễm không trả lời lại.
Ba người kia ngồi ở bàn khác, trong lúc cô nhắn tin, chủ đề lại quay sang chuyện khác.
Lâm Chiêu Chiêu cười ngặt nghẽo, ôm lấy cánh tay Thịnh Ý nói: “Tối này dì nhỏ của cậu không về à?”
Thịnh Ý đáp: “Ừm, có buổi tập diễn.”
“Vậy thì tý nữa ăn xong, bọn mình đến nhà cậu kêu Giang Vọng hát cho chúng ta nghe thử xem nào?” Lý Lâm nháy mắt trêu chọc Giang Vọng: “Chắc cậu không định làm mất mặt lớp chúng ta trên sân khấu đâu nhỉ?”.