Nhà Đầu Tư

Chương 14: Đóa hoa cao ngạo (1)



Trong thời gian Y dược Trung Tây ngừng giao dịch, tập đoàn Đông Thịnh đã gửi “Thư chào mua công khai” đến toàn thể cổ đông của Y dược Trung Tây, bằng lòng mua lại cổ phần của Y dược Trung Tây với giá cao hơn thị trường hiện tại, đảm bảo định giá cổ phần cho “cổ đông chuyển nhượng” cao hơn 20%.

Nói cách khác, chỉ cần các cổ đông nhỏ của Y dược Trung Tây đồng ý chuyển nhượng cổ phần, sẽ lãi ít nhất 20%.

Quản lí cấp cao của Y dược Trung Tây và ngân hàng Deutsche từ chối phát biểu ý kiến về “Thư chào mua công khai”, nhưng giới truyền thông lại chê sự việc chưa đủ ồn ào, mở một cuộc khảo sát với các cổ đông nhỏ lẻ, kết quả cho thấy đại đa số các cổ đông đều không cho rằng Y dược Trung Tây từ chối đề nghị thu mua của Đông Thịnh là hành động có trách nhiệm với các cổ đông vừa và nhỏ, có 70% nhà đầu tư bày tỏ hi vọng Đông Thịnh giành chiến thắng.

Y dược Trung Tây nhanh chóng công bố một bài thông báo, nói Đông Thịnh dùng cách vay vốn nhiều đầu, quay vòng đòn bẩy để thu mua cổ phần, hành động gấp gáp, không từ thủ đoạn. Công ty không thể dung thứ hành vi thu mua ác ý như vậy, không muốn Đông Thịnh trở thành cổ đông lớn nhất.

Đông Thịnh không đưa ra phản hồi gì với thông báo này, ngược lại người phát ngôn của Ủy ban điều tiết chứng khoán đã phát biểu công khai, việc thu mua giữa các chủ thể thị trường, hành vi của bên bị thu mua thuộc hành vi thị trường hóa, chỉ cần phù hợp với quy định pháp luật liên quan, cơ quan quản lí sẽ không can thiệp vào.

Có phân tích cho rằng, thái độ của Ủy ban điều tiết chứng khoán đã chứng minh nguồn vốn của Đông Thịnh không có vấn đề, cũng không liên quan đến giao dịch cổ phần nội bộ. Hiện tại cuộc chiến cổ phần đang gay cấn, nếu quản lí của Y dược Trung Tây và Đông Thịnh không thỏa hiệp với nhau, ai mới là người cười cuối cùng, thái độ của các cổ đông vừa và nhỏ sẽ có tác dụng quyết định.

Bên cạnh đó, cũng có phân tích cho rằng, bỏ qua thái độ của các cổ đông vừa và nhả, chiến lược phản thu mua của ngân hàng Deutsche vạch ra vẫn chưa chính thức khởi động.

– —

Số 34 Bến Thượng Hải, trong phòng hội nghị cao cấp đèn đóm sáng rực.

Tiêu Hoài triệu tập toàn thể nhân viên phòng thu mua, nghe xem cấp dưới có cách nhìn thế nào đối với kế hoạch phòng vệ “trọn gói” của Y dược Trung Tây.

Có người đề nghị nhanh chóng khởi động “kế hoạch thuốc độc”, có người đề nghị Y dược Trung Tây ký kết điều khoản phối hợp hành động với các công ty thiện chí, phản kích Đông Thịnh liên tục tăng vốn thu mua.

Trong nhất thời, chín người mười ý, tranh luận sôi nổi, nhưng lại không đưa ra được kết luận.

Michiko không tham gia thảo luận, đợi họp xong mới hỏi ý kiến của Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài nói: “Cô và tôi đều đã xem qua báo cáo kiểm toán nội bộ của Y dược Trung Tây trong vài năm gần đây, biết Y dược Trung Tây lên sàn chứng khoán bằng cách sáp nhập ngược, giá cổ phiếu mới lại khá cao, kết quả kinh doanh không khả quan, bị các cổ đông vừa và nhỏ chuyển nhượng cổ phần cũng là điều đương nhiên.”

“Nếu đã như vậy, tại sao anh còn dùng cách hại người không lợi mình như chiến lược thuốc độc để hù dọa Đông Thịnh?”

“Không phải hù dọa, mà là thăm dò.”

“Thăm dò?”

Ngón tay Tiêu Hoài vuốt ve ly cà phê trên bàn hội nghị, vài giây sau mới lên tiếng: “Khi tôi còn đi học, tuồng đá bóng chung với chủ tịch Quý của tập đoàn Đông Thịnh. Cô đoán xem, tôi đóng vai trò gì trong trận bóng?”

Michiko đoán không ra.

Tiêu Hoài khẽ cong môi: “Thủ môn.”

Thủ môn, phòng tuyến cuối cùng của đội bóng, nhiệm vụ chính là không cho bóng của đội bạn lọt lưới. Đồng thời, khi thủ môn bắt được bóng của đối phương, sẽ trở thành xuất phát điểm của đội mình, trở thành người quyết định nhịp điệu phản công tiếp theo.

Một thủ môn giỏi bằng nửa đội bóng. Đây là chân lí được công nhận trong giới bóng đá.

Cho nên lúc thiếu niên Quý Vân Xung chạy khắp sân bóng, Tiêu Hoài bình tĩnh đứng ở tít phía sau chờ đợi, có vẻ như không có chút tác dụng gì trong trận đấu, thật ra lại nắm nắm trọn vị trí, di chuyển của thành viên hai đội — Chỉ có Tiêu Hoài biết, lúc nào thì phòng thủ cẩn thận, lúc này thì mạnh dạn tấn công, làm sao có thể dùng kỹ thuật để chiến thắng trận đấu.

Michiko đi theo Tiêu Hoài làm việc đã nhiều năm, ăn ý hỏi: “Ý của anh là, anh đã nhìn ra được điểm yếu của Đông Thịnh?”

Tiêu Hoài gật đầu: “Theo như pháp luật của Trung Quốc, sau khi Đông Thịnh gửi “Thư yêu cầu thu mua”, trong thời gian thỏa thuận, không được bán cổ phiếu của Y dược Trung Tây mà mình đang nắm giữ ra ngoài. Đòn bẩy vốn của Đông Thịnh không chỉ là 1:10, nếu cổ phiếu của Y dược Trung Tây không ngừng sụt giảm trong thời gian thỏa thuận…”

“Sẽ kích hoạt vị thế đóng của Đông Thịnh.” Michiko tiếp lời, “Rủi ro lớn nhất của Đông Thịnh và hành động phối hợp của họ chính là sử dụng đòn bẩy liên hoàn, dùng tiền vay được để mua cổ phiếu. Một khi Y dược Trung Tây chạm đáy, sẽ khiến cho đối phương đóng vị thế liên tục nhiều lần, buộc Đông Thịnh phải từ bỏ ý định dùng mức giá cao hơn giá thị trường để thu mua cổ phần Y dược Trung Tây.”

Nói cách khác, cuộc chiến cổ phần, thật ra chính là cuộc chiến giá trị.

Michiko nghĩ ngợi một lúc, nét mặt lo lắng: “Y dược Trung Tây tiếp tục rớt giá, chính họ cũng bất lợi.”

“Nên mới cần có kế hoạch phòng vệ trọn gói. Khi rớt giá đến mức độ nhất định, có thể buộc Đông Thịnh thả chậm tốc độ thu mua. Nhưng việc mà chúng ta thật sự muốn làm, là gấp rút tìm được người thu mua thiện chí, giao cổ phần của Y dược Trung Tây vào tay đối phương.”

“Theo tôi được biết, trong nước không có bên thứ ba bằng lòng tiếp nhận cổ phần của Y dược Trung Tây.”

“Trong nước không có, chúng ta có thể đưa tầm nhìn ra nước ngoài.”

Michiko sửng sốt.

Tiêu Hoài nhìn đồng hồ đeo tay, 10 giờ 35 phút tối.

Anh nhấp một ngụm cà phê cho thấm giọng: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai bàn tiếp. Tài xế đang đợi dưới hầm để xe, tôi đi vòng một đoạn đưa cô về nhé?”

Michiko liếc nhìn cốc cà phê trên bàn hội nghị: “Anh uống hết một cốc latte lớn, về khách sạn còn ngủ được ư?”

Quả đúng như vậy, Tiêu Hoài ở khách sạn không buồn ngủ chút nào, ngược lại vì làm việc suốt buổi tối mà bụng đói cồn cào, đành phải lái xe ra ngoài tìm quán ăn.

Đi một vòng lớn, hàng quán hầu hết đã đóng cửa. Chiếc xe chạy theo hướng Tây không đích đến, vòng qua vòng lại, cuối cùng đến phía đông đường Trấn Ninh, đó là nơi nhà hàng “Năm Ấy 1936” tọa lạc.

Tiêu Hoài do dự một chút, tháo dây an toàn bước xuống xe.

Bước lên bậc thềm, nhìn thấy trên cửa kính có dán thông báo tuyển người: “Tuyển bếp chính gấp, tiền lương thỏa thuận”.

Mở cửa bước vào, bên trong nhà hàng yên ắng vắng vẻ. Quản lí thấy có khách bước vào cũng không nhiệt tình tiếp đón, cúi gằm mặt nghịch di động.

Tiêu Hoài tìm một bàn ngồi xuống. Nhân viên phục vụ chậm rì rì mang thực đơn đến, rề rà hồi lâu mới bưng một bát hoành thánh tươi lên.

Tiêu Hoài nếm thử một miếng, gọi nhân viên phục vụ lại: “Hoành thánh của nhà hàng các cô có vị không đúng lắm.”

“Chúng tôi đổi đầu bếp rồi.”

“Bà chủ không lo sao?”

“Chúng tôi cũng đổi cả chủ rồi.”

Ý của nhân viên phục vụ là bà chủ đã đổi từ Quan Di thành Lâm Mộc, Lâm Mộc đang ở nước ngoài, không hề hay biết chuyện đầu bếp mới lơ là công việc.

Tiêu Hoài lại hiểu câu này thành Lâm Mộc không còn là chủ của nhà hàng này nữa.

Anh im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Tính tiền.”

Trong thời gian đợi nhân viên phục vụ trả lại tiền thừa, anh nhìn lướt qua thẻ để bàn. Trên thẻ có in số Wechat mở của nhà hàng, và dòng chữ “Chào đón quý khách đóng góp ý kiến quý báu”.

Anh là một người nghiêm khắc, lấy di động ra viết ý kiến phản hồi. Nhưng khi để lại tên và phương thức liên hệ của khách hàng, anh lại viết tên tiếng Trung và số di động của trợ lí Leo.

Một bữa ăn không được vui vẻ, bị anh nhanh chóng vứt ra khỏi đầu.

Tối hôm sau, Tiêu Hoài tiếp tục mở cuộc họp nội bộ. Cuộc họp đang diễn ra nửa chừng, di động của Leo đổ chuông.

Tiêu Hoài ngồi bên phải, khi cuộc gọi được kết nối, không chỉ có Leo nghe được rõ ràng, cả anh cũng nghe thấy rất rõ.

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô gái truyền qua ống nghe, còn có tiếng vọng, hình như đang ở một nơi trống trải: “Xin chào, xin hỏi có phải anh Hoắc không? Tôi là chủ của nhà hàng “Năm Ấy 1936″, đã đọc được góp ý của anh sau khi dùng bữa tại nhà hàng, cảm thấy vô cùng áy náy vì chuyện này.”

Leo ang ngơ ngác muốn phủ nhận thì di động đã bị Tiêu Hoài lấy đi.

Leo kinh ngạc nhìn ông chủ của mình.

Tiêu Hoài đang định giải thích chợt khựng lại, ngước lên nhìn mấy chục nhân viên cấp dưới đang giữ im lặng trong phòng họp, đưa di động đến bên tai, thong thả nói: “Phải, là tôi.”

Có câu “một ngày không gặp như cách ba thu”. Anh và cô đã hơn hai tháng chưa nói với nhau câu nào, tương đương bảy mươi năm không liên lạc với nhau.

Bảy mươi năm, cũng là thời gian bà ngoại của cô một lòng một dạ chờ đợi ông nội của anh quay về.

Cô có nhận ra là anh không?

Lâm Mộc ở đầu dây bên kia sững sờ.

Đối phương vừa lên tiếng, cô đã nhận ra ngay người đang nói là ai. Nhưng cô không hiểu tại sao Tiêu Hoài lại biến thành “Anh Hoắc”, kì lạ hơn là… Tiêu Hoài chắc chắn biết người gọi đến là cô, tại sao vẫn tự xưng mình là “anh Hoắc”?

Cô nuốt khan một cái để làm dịu cổ họng khô khốc, gắng gượng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Anh Hoắc, xin hỏi anh có quen một người tên là Tiêu Hoài hay không?”

“Có quen.”

Anh trả lời rất trôi chảy, cô hoàn toàn choáng váng, chuyện gì thế này?

Tiêu Hoài như nghe thấy tiếng lòng của cô, thản nhiên gọi tên cô: “Lâm Mộc.”

“Hả?”

“Trong lòng nhân viên nhà hàng, em là một bà chủ hồ đồ không lo gì hết.”

“Hả!”

“Cho nên, em mau quay về đi.”

Lúc nói câu này, giọng điệu của anh không thể gọi là dịu dàng, thậm chí còn hơi nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng không hiểu sao lại có cảm giác rất đặc biệt, giống như đang giận, lại như đang hờn trách, cả Leo đang quang minh chính đại ở bên cạnh nghe anh nói chuyện điện thoại cũng cảm thấy được nỗi nhớ sắp tràn ra khỏi ống nghe.

Lâm Mộc nghe thấy câu nhận xét “bà chủ hồ đồ” liền thấy không vui, cắn môi lí nhí đáp: “Em đã về rồi, vừa xuống máy bay, đang ngồi trong nhà hàng kiểm tra sổ sách đây.”

Im lặng.

Sự im lặng khiến người ta không biết phải làm sao.

Sau đó, ngón tay của Tiêu Hoài nhẹ nhàng cử động, kết thúc cuộc gọi.

Anh nhìn các nhân viên đang ngồi trong phòng, sắc mặt tươi tắn, giọng điệu cực kì điềm tĩnh: “Giờ là mấy giờ rồi?”

Thảng thốt nhận ra gì đó: “22 giờ… khuya lắm rồi.”

Tiêu Hoài thong thả cài lại khuy áo âu phục, đứng dậy: “Mọi người tăng ca liên tục vất vả rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiêu Hoài rời khỏi phòng họp, Michiki liền đuổi theo anh đến thang máy: “Anh chuẩn bị đi gặp bác sĩ Lâm à?”

Tiêu Hoài không lên tiếng, nhưng đây cũng xem như một câu trả lời rõ ràng.

“Đừng đi gặp cô ấy.” Giọng nói của Michiko đột nhiên trở nên bén nhọn, “Cô ấy là vợ sắp cưới của Quý Vân Xung, chủ tịch hội đồng quản trị Đông Thịnh, lại thường xuyên xuất hiện trên mặt báo. Nếu hình ảnh anh và cô ấy đi cùng nhau bị phóng viên chụp được, đủ kiểu suy đoán lung tung sẽ gây ảnh hưởng khó lường với danh tiếng của anh, với danh tiếng của ngân hàng. ”

Tiêu Hoài bấm phím đi xuống, quay lại nhìn cô ta: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, tôi sẽ chú ý đến hình tượng của mình trước công chúng.”

“Cô ấy không yêu anh, anh gặp cô ấy rồi thì làm được gì? Tỏ tình với cô ấy ư? Chen chân vào hôn nhân của cô ấy? Hsiao, anh đã lãng phí quá nhiều thời gian và tinh lực cho người phụ nữ này rồi…”

“Koyama.” Tiêu Hoài lịch sự gọi tên Michiko.

Anh nhìn khuôn mặt có chút méo mó vì mất kiểm soát cảm xúc của cô ta: “Cô là trợ thủ đắc lực nhất trong công việc của tôi, thiếu mất cô, rất nhiều nghiệp vụ có khả năng không thể tiến hành suôn sẻ được. Nhưng bây giờ đã hết thời gian làm việc, cô có thể thư giãn, không cần phải nhọc lòng vì cuộc sống của tôi.”

Sắc mặt của Michiko càng thêm khó coi, tư thái cao ngạo lúc bình thường cũng vứt sang một bên, nhìn Tiêu Hoài đăm đăm, giọng nói mang theo sự xót xa: “Tôi vẫn luôn cho rằn, có những lời dù không nói ra, anh cũng hiểu được tình cảm tôi dành cho anh. Chúng ta quen biết sáu bảy năm, hiểu rõ lẫn nhau, từng có rất nhiều kỷ niệm vui, quan hệ của chúng ta hoàn toàn có thể tiến thêm bước nữa.”

Lúc này, tiếng chuông thang máy vang lên, cửa tự động mở ra.

Tiêu Hoài đứng yên tại chỗ, đợi cửa thang máy đóng lại mới lên tiếng: “Tôi nghĩ mình là một cấp trên chân chính, trong quá trình làm việc chưa bao giờ làm ra chuyện gì khiến cô hiểu lầm.”

“Tôi không hiểu lầm, rõ ràng anh đã từng thích tôi! Lúc tôi vừa tiếp tay công việc ở tổng bộ ngân hàng đầu tư, thường một mình ở lại tăng ca đến rất khuya, thỉnh thoảng còn ngủ lại công ty. Sau khi biết chuyện này, anh đã dẫn tôi về biệt thự ở Munich, để tôi ngủ lại nhà của anh.”

Đúng vậy, đây chính là chuyện dịu dàng nhất mà Tiêu Hoài từng làm với cô ta.

Cô ta cho rằng mình giữ vị trí rất quan trọng trong lòng anh, nếu không tại sao anh luôn giữ khoảng cách không gần không xa với mọi người xung quanh, nhưng lại đặc biệt săn sóc cô chứ?

Tiêu Hoài nói: “Khi Leo tăng ca đến khuya, tôi cũng sẽ sắp xếp phòng ở biệt thự cho cậu ấy. Công việc của trợ lí quá nhiều, lại phải gọi lúc nào đến lúc đó, tôi làm vậy cũng là để cho các cô nghỉ ngơi thuận tiện hơn.”

“Nhưng anh đồng ý để tôi ngủ lại ở phòng khách trên tầng năm, ngủ ở nơi gần anh nhất.”

Tiêu Hoài hơi nghẹn lời. Anh chỉ nhớ mình từng hỏi Michiko muốn ngủ ở phòng khách nào, cũng như anh từng hỏi Lâm Mộc muốn ngủ ở tầng nào, còn chuyện gần hay xa, anh chưa bao giờ nghĩ nhiều đến nó.

Michiko lại không nghĩ vậy. Cô ta và Tiêu Hoài chung đụng hòa hợp, tiếp tục phát triển chắc chắn sẽ trở thành một đôi, nhưng Lâm Mộc lại xuất hiện. Người phụ nữ sắc mặt ảm đạm này trông giống như đòi hỏi gì, thật ra đang thả con tép bắt con tôm, tâm tư sâu xa.

Michiko không nén được cơn giận, khi lên tiếng lần nữa, sự đố kị và khinh thường trong ngữ khí không thể che giấu được: “Hsiao, anh đã quên chuyện mình ở bên ngoài nhà hàng đợi suốt ba tiếng đồng hồ, bác sĩ Lâm lại cùng người khác đón lễ tình nhân rồi sao? Anh muốn nếm trải nỗi nhục này thêm một lần nữa ư?”

Sắc mặt Tiêu Hoài khẽ thay đổi.

Michiko hối hận ngay tức thì. Tiêu Hoài không phải người bình thường, rất chú trọng việc bảo vệ sự riêng tư cá nhân. Cô ta như đang nói với anh, mình đang theo dõi nhất cử nhất động của anh.

Cô ta hốt hoảng: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý can thiệp vào cuộc sống riêng của anh. Sau lễ tình nhân cảm xúc anh buồn bã khác thường, tôi rất lo lắng, không cầm lòng được mới hỏi tài xế… Tôi xin lỗi, mong anh tha thứ cho tôi.”

Tiêu Hoài im lặng nhìn cô ta một lúc, bấm nút thang máy đi xuống, bước vào trong.

“Bắt đầu từ ngày mai, cô nghỉ ngơi vài ngày đi.” Anh nói.

Cửa thang máy từ từ khép lại trước mặt Michiko.

Cô ta sững người đứng đó, cảm giác đau thấu tim bỗng nhiên bùng nổ, khiến cho người ta trở tay không kịp.

Cô ta cố nén cảm giác tủi nhục khi bị từ chối xuống, ôm ngực liên tục hít thở sâu vài lần, hình ảnh chung đụng với nhau trong sáu bảy năm qua lóe lên trong đầu từng chút một, cô ta chỉ thấy tự tôn và kiêu ngạo đã bị đánh bại bởi một người phụ nữ cái gì cũng không có trong nháy mắt.

Rốt cuộc người phụ nữ đó có gì tốt? Có gì đáng để Tiêu Hoài vứt bỏ công việc hết lần này đến lần khác, hạ mình để theo đuổi chứ?

Giận quá mất khôn, lòng đố kị đã che mờ lí trí, Michiko lấy di động ra gọi vào số điện thoại chuyên dụng của hội đồng quản trị tập đoàn Đông Thịnh.

Điện thoại đổ hai hồi chuông thì có người bắt máy.

Cô ta gắng gượng điều chỉnh lại nhịp thở, đè thấp giọng nói: “Xinchào, tôi là trợ lí riêng của Joseph Hsiao, vui lòng chuyển máy đến chủ tịch QuýVân Xung giúp tôi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.