Nhà Đầu Tư

Chương 15-2: Âm mưu và ái tình (2)



Trong lúc đợi Quý Vân Xung lấy máu xét nghiệm, Lâm Mộc vào phòng bệnh thu dọn đồ dùng cá nhân.

Cô đợi mãi không thấy Quý Vân Xung quay lại.

Cô đến nơi xét nghiệm máu hỏi, được biết Quý Vân Xung đã ra về lâu rồi, nhận lấy kết quả xét nghiệm máu từ tay y tá, vừa xem qua mặt cô liền biến sắc.

Cô đi khắp nơi tìm người, nhưng trong không bệnh không thấy, phòng khám bệnh cũng không thấy, chỉ thiếu chưa lật tung bệnh viện lên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu cả.

Ngay lúc này, Lâm Mộc chợt nhớ một chuyện từng xảy ra khi cô còn là bác sĩ thực tập: Một bệnh nhân không chịu nổi sự hành hạ của bệnh tật, nửa đêm từ cửa sổ cầu thang lên tầng thượng của bệnh viện nhảy xuống mất mạng.

Lâm Mộc vội vàng lao vào lối thang bộ của khu bệnh nội trú, leo từng tầng một tìm kiếm.

Tóc cô đã rối, lớp trang điểm cũng đã nhòe, cả người trông vô cùng chật vật. Khi cô thở hổn hển lên đến tầng thượng, cánh cửa kính ra sân thượng đã bị ai đó mở ra từ trước.

Cô bước qua cánh cửa, nhìn thấy Quý Vân Xung.

Anh ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn gạch lót sàn trước mũi chân, tiến thêm một mét là khoảng không.

Lâm Mộc nhẹ nhàng tiến đến, ôm lấy anh từ phía sau: “Ở đây gió lớn, chúng ta về thôi.”

Anh không lên tiếng, nhưng bàn tay đang đặt trên đầu gối lại không ngừng run rẩy.

Lâm Mộc không thốt ra được lời an ủi nào.

Cô là bác sĩ, biết bệnh nhân có bệnh sử nhiễm trùng lặp đi lặp lại như Quý Vân Xung thế này, cần phải theo dõi sít sao những bệnh truyền nhiễm có khả năng tồn tại trong cơ thể, nhẹ như cảm lạnh, viêm họng, viêm nướu, nếu không chữa trị kịp thời, rất dễ gây viêm khớp, gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng đề phòng thế nào, cũng không phòng được biến chứng thường gặp nhất sau khi phẫu thuật kết hợp khớp: tái nhiễm trùng. Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu các chuyên gia đều ủng hộ tiến hành phẫu thuật cắt chi.

Chịu biết bao nhiêu khổ cực mới hoàn thành phẫu thuật hợp nhất khớp, vì kết quả xét nghiệm máu hiện thị “nhiễm khuẩn” mà tuyên bố thất bại.

Tiếp nhận phẫu thuật hết lần này đến lần khác, từ hi vọng đến thất vọng rồi đến tuyệt vọng từ lần này sang lần khác, hành hạ cả cơ thể lẫn tinh thần khiến cho ý chí của Quý Vân Xung suy sụp trong nháy mắt.

Anh gắng gượng một lúc, cuối cùng vẫn không xoa dịu được nỗi đau, ôm chặt lấy Lâm Mộc, vùi mặt vào hõm vai cô bật khóc: “Anh cứ luôn nghĩ, nếu sau khi xảy ra tai nạn anh không sống tiếp, có phải sẽ không cần chịu đựng nhiều đau khổ và giày vò như vậy không? Báo chí viết anh không gì là không thể, nhưng thực tế anh chẳng có gì cả, không có bố, không có mẹ, không có em, ngay cả chân phải cũng không giữ được.”

“Mộc Mộc, anh sống là để nếm trải tuyệt vọng hết lần này đến lần khác ư?”

Lâm Mộc sững sờ, bỗng chốc đỏ vành mắt.

Khi con người chán nản, trung tâm thế giới cũng trở nên ảm đảm tăm tối.

Trạng thái của Quý Vân Xung rất tiêu cực, không chịu tiếp nhận trị liệu, kiên quyết chuyển từ bệnh viện về biệt thự, không gặp khách, không nói chuyện, rất ít ăn uống.

Thấy anh như vậy, Lâm Mộc không thể yên tâm về nước, đành xin cấp trên nghỉ phép dài hạn. Nhưng năm nay cô đã xin nghỉ quá nhiều, vượt quá quy định cho phép nên phòng nhân sự không phê duyệt.

Nói cách khác, nếu Lâm Mộc kiên quyết ở lại Munich, chỉ có thể đệ đơn thôi việc với bệnh viện.

Công việc với cô mà nói, là sự nghiệp, là mục tiêu theo đuổi, hơn hết là động lực tinh thần nâng đỡ cô vượt qua giai đoạn suy sụp nhất trong đời. Bây giờ để chăm sóc Quý Vân Xung, cô đành phải từ bỏ công việc, từ bỏ tín ngưỡng duy nhất này.

Cả một buổi chiều, cô ở trong phòng sách của Quý Vân Xung, ngồi trước máy tính viết viết xóa xóa, xóa xóa viết viết.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng đầy đắn đo và không đành, ký ức đã qua như cơn thủy triều bao bọc lấy cô, làm cho cô nhìn thấy bản thân bị máu dồn lên não, đột nhiên đề nghị một chuyến du lịch nói đi là đi.

Nếu năm xưa không đưa ra quyết định sai lầm đó, thì đã không liên lụy đến Quý Vân Xung.

Nếu không nhất thời mềm lòng gợi ý phẫu thuật kết hợp khớp, đã không để Qu1y Vân Xung phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ như vậy, vẫn phải đối mặt với khốn cảnh phải cắt chi.

Cảm giác tội lỗi đã lâu không có lại đè nặng trong lồng ngực, vết thương đã lành lại bị xé toạt lần nữa, đau khổ đến cùng cực, cô không nhịn được bật khóc.

Cô cúi đầu, vùi vào khuỷu tay lặng lẽ khóc, khóc như một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Mãi cho đến khi Quý Vân Xung đẩy xe lăn vào phòng sách, cô mới thảng thốt ngẩng đầu, dung tay lau nước mắt.

Quý Vân Xung im lặng nhìn cô hồi lâu, giơ tay lên gạt đi giọt lệ còn đọng lại trên khóe mắt cô.

Anh xoa đầu cô, giọng nói khàn đục cho thấy cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều đã mệt mỏi: “Em về nước đi.”

Cô lắc đầu.

“Về đi. Sau khi quay về, giải thích rõ với người đàn ông mà em yêu, nói cho đối phương biết em không sang Việt Nam nữa, không đi đâu cả, sẽ ở bên anh ta cả đời, vĩnh kết đồng tâm. Còn phần anh… anh đã quen một mình đối mặt với đau khổ rồi, lâu dần, cũng sẽ quen cuộc sống chỉ có một chân thôi.”

Cô sững sờ vài giây, nước mắt tuôn trào, khóc không ngừng được.

Anh thức nhếch môi nặn ra một nụ cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc: “Mộc Mộc, anh rất yêu em, em biết không?”

Cổ họng cô không thốt ra được chữ nào, gật đầu, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt trào ra khỏi hốc mắt.

Đáy mắt anh cũng như ngấn lệ: “Em có thể hôn anh một lần trước khi về nước không? Đây sẽ là hồi ức cuối cùng của hai ta, hồi ức ngọt ngào. Từ nay về sau, hạnh phúc và niềm vui của em, sẽ không còn liên quan đến anh nữa.”

Trước lời thỉnh cầu khúm núm như vậy, cô không đèn nén được cảm xúc áy này hổ thẹn của mình nữa, bật khóc nức nở: “Anh đừng nói như vậy, em thấy mình rất có lỗi với anh. Em không về nước, em bằng lòng ở lại đây chăm sóc anh thật tốt, đợi đến khi nào anh khỏe lại, đợi đến khi nào anh không cần em nữa, em mới về…”

Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên bị anh kéo vào lòng.

Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đầy nước kia, trái tim trong lồng ngực vừa đau khổ vừa chua xót: “Em hãy quên người đàn ông kia đi, gả cho anh có được không?”

Trải qua biết bao thế sự vô thường, anh không chuẩn bị hoa tươi lãng mạn, không nói những lời si tình dư thừa nữa, chỉ có lời thỉnh cầu thẳng thắn nhất.

“Anh chịu đủ cô đơn và đau khổ rồi, muốn cùng em sinh vài đứa con khỏe mạnh, xây dựng một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc.”

“Nếu em không làm được, hãy rời xa anh, để anh tự sinh tự diệt.”

Thư từ chức của Lâm Mộc được gửi qua email vào hai ngày sau.

Chủ nhiệm khoa cấp cứu là cấp trên trực tiếp cũng là thầy hướng dẫn thời sinh viên của Lâm Mộc, vẫn luôn rất xem trọng cô, lập tức trả lời nói sẽ trao đổi với phòng nhân sự xem có thể duyệt thêm vài ngày phép việc riêng được không.

Trong email chủ nhiệm còn nói: “Em đừng vì chuyện bị hủy bỏ tư cách tham gia viện trợ y tế mà sinh lòng oán giận, tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói chuyện với viện trưởng, nói giúp em vài câu.”

Lâm Mộc cảm ơn người thầy của mình, tỏ ý ông không cần làm vậy.

Các đồng nghiệp thân thiết khuyên cô quay về làm việc, cô đều khéo léo từ chối.

Ngày hôm sau Tiêu Hoài bay đến Munich liền gửi tin nhắn cho Lâm Mộc: “Lâm Mộc, tôi đã đến Munich rồi, khi nào thì em tiện ra gặp?”

Trong hai mươi bốn tiếng tiếp theo, anh không nhận được hồi âm.

Tuy lịch trình ở Munich của Tiêu Hoài rất bận rộn, nhưng hễ có thời gian rảnh, anh liền gọi điện thoại cho Lâm Mộc, nhưng đầu dây bên kia lúc nào cũng là giọng nói máy móc đơn điệu lạnh lùng thông báo: “Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không có người nghe máy, quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Anh có cảm giác khó nói thành lời, hình như cô gặp phải chuyện rắc rồi gì đó nên mới không ngó ngàng đến di động. Nhiều lần anh không nhịn được bấm số di động của Quý Vân Xung, rồi lại không gọi đi, tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, hi vọng ngày nào đó cô sẽ chủ động liên lạc với anh.

Anh không phải kiểu người lãng mạn, cũng không tùy tiện xen vào tình cảm của người khác, nên dù là khi rảnh rỗi giữa bộn bề công việc, hay thơ thẩn mất tập trung, hoặc nhớ cô đến mức khó chợp được mắt, cũng không quấy rầy cô nữa.

Một tuần sau, cuối cùng anh cũng nhận được hồi âm từ cô. Đó là một câu nói có vẻ vô cùng lạnh lùng.

“Xin lỗi, em không tiện, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Lâm Mộc không gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Quý Vân Xung ngay, mà sau khi gửi thư từ chức đi, cô đã ký một phần hợp đồng thế chấp quyền kinh doanh nhà hàng với anh.

Giải quyết xong chuyện này, cô sốc lại tinh thần toàn tâm toàn ý chăm lo cho cuộc sống của Quý Vân Xung, giúp anh thoát khỏi bóng đen tâm lí.

Sự chăm sóc tận tình giúp Quý Vân Xung cởi mở hơn nhiều. Anh khôi phục việc ăn uống và nghỉ ngơi đúng quy luật, cũng bắt đầu chấp nhận tiêm kháng sinh vào tĩnh mạch, hi vọng thuốc thang sẽ khống chế được triệu chứng nhiễm liên cầu khuẩn trong khớp gối.

Không may là, một tuần sau xét nghiệm máu lần nữa, các chỉ số cho thấy kết quả trị liệu của kháng sinh chỉ trì hoãn sự phát triển của vi khuẩn chứ không giết chết được vi khuẩn.

Cảm xúc của Quý Vân xung ngày càng kém, đề nghị đổi bác sĩ. Lâm Mộc xét đến việc chuyên gia người Đức nắm rõ bệnh sử của anh như lòng bàn tay, không tán thành anh làm như vậy, nhưng anh quá cố chấp, thật sự nói không lại anh, đành gật đầu đồng ý.

Bác sĩ mới đưa ra một phương án điều trị hoàn toàn mới: Điều trị bằng kháng sinh kháng khuẩn lâu dài. Tức là lợi dụng vi khuẩn có lợi để át chế vi khuẩn có hại, cân bằng hệ sinh thái vi sinh của vật chủ, từ đó đạt được mục đích duy trì sức khỏe.

Lâm Mộc phản đối phương án này. Đầu tiên, điều trị bằng cách dùng kháng khuẩn để kiểm soát việc nhiễm khuẩn có xác suất thành công không đồng nhất; thứ hai, giả sử thất bại, có khả năng làm cho vi khuẩn lây lan trên phạm vi rộng.

Một người là chuyên gia nước ngoài đầu tóc bạc trắng, một người là bác sĩ vào nghề chưa được mấy năm, Quý Vân Xung hiển nhiên sẽ nghiêng về người trước.

Lâm Mộc vô cùng bất lực, nghĩ lại Quý Vân Xung có cảm xúc bài xích phẫu thuật cắt chi, đành ôm suy nghĩ cố gắng hết sức, nghe theo ý trời mà phối hợp điều trị. Cũng chính vì vậy, cô bắt đầu theo dõi phản ứng kháng thuốc của vi sinh vật gây bệnh, dần dà phát hiện ra một chi tiết từng bị cô bỏ sót…

Trong báo cáo xét nghiệm máu gần đây của Quý Vân Xung, chỉ số Procalcitonin (PCT), Interleukin 6 (IL-6) quá thấp.

Theo kinh nghiệm lâm sàng, PCT và IL-6 là mục tham khảo cho chỉ số viêm nhiễm, số liệu của hai mục này giới y học vẫn chưa thống nhất ý kiến, nên nhiều lúc sẽ bị bác sĩ bỏ sót không ngó đến.

Khi các mục tham khảo khác đều có chỉ số vượt mức tiêu chuẩn, chỉ số của hai mục này lại thấp một cách khác thường.

Lâm Mộc nghĩ mãi vẫn không hiểu, tìm lại kết quả xét nghiệm máu lúc trước của Quý Vân Xung, nhưng tìm mãi không thấy phiếu xét nghiệm của ngày xuất viện. Cô sốt ruột, gọi điện thoại nói một tiếng với Quý Vân Xung xong liền ra ngoài.

Sau khi đến bệnh viện, Lâm Mộc lấy được phiếu xét nghiệm máu mới in lại, xem sơ qua, sững sờ.

Kết quả xét nghiệm máu hoàn toàn bình thường. Nói cách khác, Quý Vân Xung không sao cả.

Cô dùng tiếng Đức nói với người phụ trách in báo cáo xét nghiệm: “Xin hỏi có phải đã nhầm lẫn rồi không? Báo cáo này không phải kết quả xét nghiệm máu của anh Quý và nửa tháng trước.”

Đối phương phủ nhận.

Lâm Mộc thấy thật khó tin, nhưng lại vui mừng khôn tả, xem đi xem lại từng số liệu xét nghiệm trên tờ phiếu, khi xem đến PCT và IL-6, nét mặt cô chợt cứng lại.

Cô lấy phiếu xét nghiệm máu trong túi xách của mình ra, để hai tờ phiếu chung với nhau, kết quả xét nghiệm hoàn toàn khác nhau, nhưng chỉ số PCT và IL-6 lại giống hệt nhau.

Dường như có thể đưa ra một giả thiết: Phiếu xét nghiệm máu bình thường đã bị chỉnh sửa, người chỉnh sửa không đủ kĩ càng, sót lại sơ hở.

Vậy, người chỉnh sửa là ai?

Nhớ lại biểu hiệu bị đả kích nặng nề của Quý Vân Xung hôm xuất viện, một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực Lâm Mộc, cô hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi có khi nào lúc in kết quả xét nghiệm máu, đã làm xáo trộn tên của bệnh nhân hay không?”

“Thưa cô, chúng tôi làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, tuyệt đối không thể có sai sót như vậy.”

Lâm Mộc rời khỏi bệnh viện, không quay về biệt thự ngay mà một mình lang thang trên phố rất lâu, nhìn bầu trời buổi chiều tối từ từ chuyển từ màu đỏ cam sang màu tím xanh rồi cuối cùng tối hẳn, rồi lại nhìn những ngọn đèn rực rỡ trên đường phố lần lượt sáng lên.

Cô nhớ lại tình cảnh mình lang thang trong thành phố này vào cuối năm ngoái, lúc đó cũng giống như bây giờ, không thấy khát, không thấy đói, chỉ có dòng suy nghĩ không thể dừng lại, không ngừng trăn trở tại sao Quý Vân Xung lại không tin tưởng cô.

Giờ phút này đây, cô có nên tin tưởng Quý Vân Xung hay không? Cô có nên xem chuyện này chỉ là một sự trùng hợp ngoài ý muốn hay không?

Lâm Mộc xoa huyệt thái dương đau nhức, quyết định quay về.

Cô ra ngoài vội vàng quên mang theo di động, tương đương với việc đã mất liên lạc cả ngày, khi về đến thấy căn biệt thự tối om, vắng lặng như tờ. Quý Vân Xung không có nhà, hiển nhiên đã ra ngoài tìm cô rồi.

Cô không mở đèn, ngả người lên sô pha trong phòng khách, nhắm mắt suy tư. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa, hé mắt ra, thấy đèn ở huyền quan đã sáng.

Quý Vân Xung một tay đẩy xe lăn vào nhà, tay còn lại cầm di động nói chuyện.

Huyền quan và phòng khách được ngăn cách bởi một tấm bình phong trạm khắc màu vàng bán xuyên thấu, Quý Vân Xung không để ý thấy Lâm Mộc đang co người trên một góc sô pha, đưa mặt nghiêng về phía cô, dùng thái độ tức tối khác thường nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

“Tôi đã dặn anh từ sớm, phải trông chừng cô ấy suốt hai mươi bốn tiếng!”

“Nếu một tiếng sau vẫn không có tung tích của cô ấy, anh không cần ngồi lại vị trí hiện tại nữa!”

Nói xong anh liền cúp máy, im lặng một hai giây, vung tay về phía vật trang trí trên chiếc bàn sát vách huyền quan, con cóc bằng ngọc “bộp” một tiếng vỡ tan tành.

Lâm Mộc vốn định gọi anh một tiếng, bây giờ nằm tại chỗ cứng đơ bất động, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Lát sau, di động của Quý Vân Xung lại đổ chuông.

Không biết người gọi đến là ai, anh nói với giọng điệu cực kì khinh miệt: “Ông là phế vật hay bị đần độn vậy? Hai tuần trước cô ấy đã nộp thư từ chức rồi, ông chỉ việc duyệt là xong, tại sao lại để sự phản đối của bác sĩ chủ nhiệm khoa cấp cứu cản trở vậy hả?”

Lâm Mộc sững sờ vài giây, chợt hiểu ra người đang nói chuyện điện thoại với Quý Vân Xung là ai. Đó là trưởng phòng nhân sự, cũng là người đã phê bình cô không tận tâm với công việc, hủy bỏ tư cách viện trợ y tế của cô.

Cảm giác đau thấu tim bỗng chốc nổ tung, Lâm Mộc không chịu đựng được, trở mình ngồi dậy.

Động tĩnh phát ra từ chỗ sô pha làm cho Quý Vân Xung khựng lại. Anh từ tư quay mặt qua, nhìn thấy Lâm Mộc, nét mặt giận dữ lập tức đông cứng, biến thành vẻ mặt trở tay không kịp khi bị nhìn thấu bộ mặt thật.

Anh từ từ buông di động xuống, cất lời: “Mộc Mộc, anh…”

“Anh có thể phủ nhận, nhưng mỗi một chữ anh nói ra đều không được giả dối.” Ngữ khí của Lâm Mộc khá bình tĩnh, nhưng bàn tay đang để bên hông lại vô thức siết chặt.

Quý Vân Xung câm nín.

Lâm Mộc lấy hai tờ kết quả xét nghiệm máu từ trong túi xách ra, bước đến đưa cho anh. Khi ánh mắt của Quý Vân Xung chạm vào một trong hai tờ phiếu xét nghiệm kia, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm kia dâng lên cảm xúc mà Lâm Mộc không thể hiểu được.

Cô thử phân tích, nhưng lại không hề tìm ra một tia cảm xúc vui mừng, may mắn nào.

Không cần nói thêm gì nữa, chân tướng đã được phơi bày. Anh biết mình đã khỏi từ lâu, vì anh vẫn luôn giả vờ!

Lâm Mộc hít sâu một hơi, không cầm lòng được lùi về sau một bước.

Quý Vân Xung thấy vậy, vội giữ lấy tay cô, thấp giọng nói: “Em nghe anh giải thích, anh thấy thời gian này em bôn ba hai đầu, thật sự không đành lòng thấy em vất vả, muốn em được nhẹ nhàng hơn…”

Lâm Mộc ấn vai anh một cái, ngăn anh nói tiếp.

Cô cúi người, ngồi xổm bên xe lăn.

Cô nhìn anh thật kỹ, hàng mi dài run run, chưa kịp cất lời, trong mắt đã phủ một tầng hơi nước: “Làm bác sĩ khoa cấp cứu đúng là rất vất vả, thường không được bệnh nhân thông cảm, còn thường phải đảo lộn ngày đêm vì cường độ công việc lớn, khiến cho bản thân cũng phải đối mặt với rủi ro sức khỏe cực lớn. Lấy chính em làm ví dụ, khi mới bắt đầu làm việc, có một dạo hễ nghe thấy tiếng chuông báo động của xe cấp cứu liền căng thẳng, thường mơ thấy trong phòng cấp cứu chật kín bệnh nhân.”

“Nhưng bất luận vất vả cỡ nào, là một bác sĩ khoa cấp cứu, có thể chẩn đoán ra bệnh tình trong thời gian ngắn ngủi có hạn và thành công cứu sống một sinh mạng, cảm giác thành tựu đó không cách nào diễn tả bằng lời, cũng không thể đo lường bằng tiền bạc.”

Nói đến đây, nước mắt của Lâm Mộc liền trào ra: “Em rất thích công việc của mình, cũng mong mỏi tạo được chút thành tích trong công việc.

“Anh không biết em đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cho tư cách tham gia viện trợ y tế lần này đâu, thường xuyên tăng ca hai mươi mấy tiếng đồng hồ, thời gian ngủ nghỉ đã ít lại càng ít hơn, nhưng vẫn cắn răng dành thời gian để ôn lại tám chín trăm trang từ điển y học… Thế mà, một động tác nhỏ của anh đã xóa sạch tất cả mọi cố gắng của em.”

Nói đến đây cảm xúc của cô đã khá kích đọng, nghẹn ngào nói không nên lời, phải hít thở sâu mấy lần, đợi cảm xúc ổn định lại mới nói tiếp: “Lúc em nghi ngờ liệu anh có tham dự vào việc làm giả kết quả hay không, em cũng không tức giận lắm, ngược lại còn thấy vui thay vì anh đã không sao, ít ra anh sẽ không phải gặp cảnh ngộ bị cắt chi nữa. Nhưng anh không thể vì giữ em lại mà phá hoại công việc của em. Anh có biết làm như vậy khiến em thất vọng về anh đến nhường nào không? Em vốn đã dự định sau khi anh cắt chi sẽ kết hôn với anh, chăm sóc cho anh cả đời.”

Sắc mặt Quý Vân Xung lập tức trắng bệch: “Mộc Mộc, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh đi.”

“Em muốn ra ngoài đi dạo một lúc để lấy lại bình tĩnh.” Ngữ khí của Lâm Mộc lạnh lùng khác thường, “Tối nay anh nghỉ ngơi cho sớm, không cần đợi em.”

Cô đứng thẳng người, mở cửa bỏ ra ngoài.

Lâm Mộc không biết mình nên đi đâu.

Cô lang thang không đích đến, đi mệt rồi, mua một gói thuốc dành cho nữ, rút một điếu ra ngậm trong miệng, dùng bật lửa châm thuốc.

Cô biết hút thuốc, đây là một bí mật không ai hay biết.

Không chỉ có vậy, cô còn từng lạm dụng thuốc an thần, về sau ý thức được không thể suy sụp như vậy nên đã cai bỏ những thứ này. Tối nay trái tim như bị lưỡi dao bén nhọn cắt nát bươm, cô đau khổ buồn bã, lại không tìm được ai để giãi bày, đành tạm thời nhờ đến sự giúp đỡ của nicotin.

Khói thuốc lượn lờ bay lên, suy tư từ căng chặt đến thả lỏng rồi mơ màng.

Bức tranh sơn dầu “cô gái khỏa thân hút thuốc tẩu” của Simon chợt hiện ra trong đầu, đôi môi cô nhẹ nhàng cong lên, cười tự giễu, trong mắt xuất hiện một tầng sương mỏng.

Do đang ở một mình, yếu đuối không cần phải che đậy nữa, nước mắt tuôn trào như chuỗi hạt châu bị đứt.

Khoảng thời gian này bôn ba giữa hai nơi, vất vả mệt mỏi, lại không được người ngoài thấu hiểu. Một số đồng nghiệp còn thẳng thừng cười nhạo cô vớ được người giàu có rồi, xem bệnh viện như của mình mở, muốn đến thì đến, muốn đi liền đi.

Bờ vai cô không ngừng run rẩy, hút thuốc càng không có kiêng kỵ gì.

Trong một chốc đã hút hết bốn năm điếu thuốc, cô đổ mồ hôi, khuôn mặt trắng ngần ửng hồng, mắt mờ sương, đứng trên phố mặc cho gió đêm thổi rối suối tóc dài, dáng vẻ này ai bắt gặp cũng không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

Cô không quan tâm, phủi đi tàn thuốc trên quần áo, kẹp điếu thuốc vừa châm trên tay, tiếp tục lang thang.

Lúc qua đường, cô để ý thấy một chiếc xe màu đen từ góc phố chạy đến, kiểu xe rất giống xe của Tiêu Hoài, nhưng biển số xe không phải.

Cô lắc đầu, cúi xuống đi tiếp con đường của mình.

Munich là một thành phố nồng nhiệt, đêm mùa hạ cũng vậy, các thanh niên tụ tập cùng nhau uống rượu chuyện trò, cười nói vui vẻ, tận hưởng niềm vui. Còn cô sắc mặt hờ hững, đi qua đám đông ồn ào, xuyên qua đường phố tấp nập, một người, một chiếc bóng, một điếu thuốc thơm.

Đi thêm chút nữa là đến lãnh sự quán.

Cô quay về theo lối cũ, đúng lúc một chiếc xe màu đen từ phía đông của ngã tư đường chạy qua. Chiếc xe rõ ràng đã nháy đèn hiệu rẽ phải, nhưng lại chạy thẳng về phía cô.

Cô không hề hay biết.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên liền thấy có người từ trong xe bước xuống.

Người đó là Tiêu Hoài.

Lâm Mộc dừng bước, nhìn anh với vẻ không dám tin.

Tiêu Hoài đứng cạnh xe, trong sắc đêm nồng đậm, đôi mắt sâu thẳm kia tựa như ánh trăng sáng rực trong đêm tối, lặng lẽ nhìn cô.

Hai người nhìn nhau.

Thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc này, người cử động trước là Lâm Mộc, cô hé môi, vừa thốt ra chữ “Tiêu”, điếu thuốc trong tay đã cháy đến da, cô giật nảy, đầu thuốc vẽ thành một đường cong rơi thẳng xuống đất, tạo ra một đóa hoa lửa nho nhỏ.

Gần như cùng lúc đó, Tiêu Hoài sải bước về phía cô, bọc lấy ngón tay bị bỏng kia vào lòng bàn tay ấm ấm.

Lâm Mộc hơi hốt hoảng, muốn thu tay về, anh lại nắm chặt không buông, cụp mắt kiểm tra chỗ da bị ửng đỏ của cô.

“Có đau không?” Giọng anh chứa đầy lo lắng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.