Nhà Đầu Tư

Chương 9: Nụ hôn ngọt ngào (1)



Năm mới mở hàng may mắn với chỉ số cổ phiếu không ngừng tăng, đột phá 4000 điểm.

Đang trong lúc thị trường dâng cao một cách nhanh chóng, hàng nghìn cổ phiếu đồng loạt tăng, công ty Y Dược Mỹ Lâm đột nhiên thông báo, vắc xin viêm gan B mà họ đầu tư rất nhiều tiền vào, sau khi thử nghiệm lâm sàn đã bị xác định là “không có hiệu quả đáng kể”.

Giá cổ phiếu của công ty Y Dược Mỹ Lâm giảm mạnh, đồng thời bị tạm ngưng năm phiên giao dịch liên tiếp.

Không lâu sau, rất nhiều người ra mặt tố cáo nhân viên bán hàng của Y Dược Mỹ Lâm tặng quà mua chuộc bác sỹ, để bác sỹ kê thuốc của công ty họ, hơn nữa có một số thuốc còn chưa được Nhà nước cấp quyền sử dụng.

Tin tức này ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý, giá cổ phiếu càng sụt giảm mạnh hơn, giá trị thị trường của công ty đã bốc hơi mất gần 60%.

Y Dược Mỹ Lâm buộc phải vội vàng đình chỉ giao dịch trên thị trường chứng khoán, nhân viên quản lý của công ty cũng bị tiếp nhận điều tra – Quan Di là người phụ trách phòng nghiên cứu và phát triển, bị cơ quan điều tra gọi lên rất nhiều lần.

Cũng như cô bạn thân của mình, cuộc sống của Lâm Mộc cũng không hề bình yên.

Bác sỹ của các khoa đều phải giao nộp “đơn yêu cầu sử dụng dược phẩm” của sáu tháng đầu năm cho phòng thuốc, đây là quy trình mua thuốc đã được tiêu chuẩn hóa, theo lý mà nói sẽ không xảy ra sơ sót, thế nhưng lại có sơ sót.

Đơn yêu cầu của Lâm Mộc bị phòng thuốc trả lại, nguyên nhân vì thuốc viên nang trị cảm hạ sốt mà cô yêu cầu đều do công ty Y Dược Mỹ Lâm sản xuất, tuy hiệu quả trị liệu rõ rệt, nhưng giá thành quá cao.

Lâm Mộc tra lại đơn yêu cầu thuốc trị cảm hạ sốt của bác sỹ điều trị chính khác cùng khoa, đều có “Aminophenazoneco” trong đó.

Loại sản phẩm Aminophenazoneco này hạ nhiệt nhanh giá thành thấp, nhưng tác dụng phụ rất mạnh, thế nên Lâm Mộc nộp tài liệu phân tích lên cho chủ nhiệm khoa Cấp cứu, phân tích rõ loại thước này có phản ứng không tốt, kiến nghị cấm sử dụng, đồng thời đề nghị sử dụng thuốc viên nang do công ty Y Dược Mỹ Lâm sản xuất.

Hành động này không những không đạt được kết quả như mong đợi, ngược lại những tin tức xấu của Y Dược Mỹ Lâm đã liên lụy khiến cô bị nghi ngờ, những tin đồn “nhận hối lộ” “ăn hoa hồng”… nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Lâm Mộc thẳng thừng tranh cãi, chuyện này vẫn kinh động đến viện trưởng đương nhiệm.

Cô bị lãnh đạo mời lên nói chuyện, cuối cùng bình tĩnh hoàn tất thủ tục bàn giao công việc, bắt đầu những ngày bị đình chức — không dài không ngắn, một tuần.

Sau khi hết giờ làm Lâm Mộc không về thẳng nhà, mà đi dạo loanh quanh trong gió đêm, dọc đường nghe thấy không ít người đang bàn luận về chuyện cổ phiếu, không phải người nào đó nhờ cố phiếu mà phát tài lớn thì cũng là ai đó vì thua lỗ cổ phiếu mà nhảy lầu.

Cô càng nghe trong lòng càng khó chịu, bèn gọi điện thoại cho bạn thân của mình, hỏi: “Tình hình của Mỹ Lâm có phải tồi tệ lắm không?”

Khi nói chuyện, giọng Quan Di không hăng hái như trước kia nữa: “Tam Mộc, giờ mình đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, ba mình lên cơn đau tim rồi.”

Lâm Mộc giật mình, lại nghe Quan Di nói: “Tình hình công ty còn tệ hơn những gì cậu biết qua tin tức báo chí. Tổng giám đốc kinh doanh, tổng giám đốc điều hành, còn mấy quan chức chính phủ và quản lý cấp cao của bệnh viện Tam Giáp đều bị cuốn vào. Rắc rối hơn nữa là, những cá nhân và tổ chức có mua cổ phiếu của Mỹ Lâm có thể sẽ bán hết ra trong ngày giao dịch trở lại.”

“Sau khi bán hết cổ phiếu ra thì sao? Mỹ Lâm sẽ bị phá sản à?”

“Mỹ Lâm không thể tuyên bố phá sản. Nhà nước đang tiến hành cải cách cơ cấu, sẽ chấp hành an tử với các doanh nghiệp phá sản. Làm vậy, tâm huyết cả đời này của ba mình sẽ mất sạch hết.”

Lâm Mộc lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Mọi lời an ủi đều là dư thừa, cô hỏi: “”Có cần mình qua thăm bố Quan không?”

“Không cần đâu, cậu về nghỉ ngơi sớm đi. Mai trực ca ngày nhỉ?”

Lâm Mộc im lặng một lúc, giọng điệu nhàn nhạt: “Ừ, ca sáng.”

Sau khi về đến nhà, Lâm Mộc buồn buồn nằm trên sô pha.

Nghĩ tới nghĩ lui thấy không cam lòng, cô bật dậy đi vào phòng sách, ngồi trước máy tính tra tìm những tranh chấp trong việc chữa trị do “Aminophenazoneco” mà ra ở trong nước.

Cô vừa chọn lọc vừa ghi chép lại nơi xảy ra tranh chấp, cấp bệnh viện, mức bồi thường sau sự việc và kết quả xử lý cuối cùng.

Khi sắp làm xong, app tin tức trong điện thoại chợt gửi một tin ngắn đến: Ngân hàng đầu tư Deutsche cùng nhiều ngân hàng đầu tư nước ngoài khác đầu tư 230 triệu đô la Mỹ vào nền tảng gây quỹ quần chúng của khu vực Trung Quốc.

Theo phân tích của bên liên quan, hành vi đầu tư quy mô lớn như vậy, không những có thể nâng cao tốc độ phát triển của liên kết tài chính, còn có thể mang về lợi nhuận lớn và lâu dài cho ngân hàng đầu tư.

Lâm Mộc nhớ đến tổng kết công việc của CEO ngân hàng đầu tư trong buổi tiệc tất niên, liếc nhìn qua tờ lịch để bàn, vừa đúng là ngày 24.

Trở về từ Đức, đã vỏn vẹn một tháng, thời gian này cô và Tiêu Hoài gần như mất liên lạc với nhau.

Anh cũng từng nhắn tin cho cô, hỏi thăm thời tiết ở Thượng Hải, hỏi han những món ăn vặt ở Thượng Hải. Sau dó công việc ở khoa Cấp cứu quá bận rộn, cô không có thời gian trả lời, khó khăn lắm mới rảnh để trả lời thì anh lại bị công việc ở ngân hàng quấn lấy, không lên tiếng nữa.

Lâm Mộc tựa vào lưng ghế, rảnh rỗi đọc lại nhưng tin nhắn Wechat Tiêu Hoài gửi cho cô, đọc từng tin một, ánh mắt dừng lại trên một hàng chữ.

Hsiao: “Không ăn tối mà đi ngủ không tốt cho sức khỏe. Hay chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó, về rồi hãy ngủ?”

Hôm nay cô tức thôi cũng no rồi, bây giờ nhìn thấy dòng chữ này, chợt tỉnh ngộ, không nên bỏ đói bản thân, thế là lập tức bỏ điện thoại xuống, vào bếp nấu một bát hoành thánh thịt tươi ngon.

Trước khi bắt đầu ăn, ngón tay cô lướt qua khung nhập văn bản của Wechat, rồi lại miễn cưỡng thu lại.

Bỏ đi, đừng quấy rầy Tiêu Hoài.

Nhưng đã nhiều ngày không liên lạc rồi… Hơn nữa, Tiêu Hoài rất có hứng thú với các món ăn vặt của Thượng Hải.

Lâm Mộc cho kiệt tác da mỏng nhân dày, hương thơm ngào ngạt của mình vào trong chén gỗ màu nâu, kèm theo một chiếc thìa nhỏ bằng gỗ xinh xắn, chụp một tấm ảnh đăng lên dòng thời gian.

Tấm ảnh màu sắc dịu nhẹ, đậm chất cổ phong này vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều lượt “like”. Chúng bạn ăn hàng lũ lượt vào bình luận, từ A đến Z đều có, chỉ là không có bình luận nào từ ID bắt đầu bằng chữ H.

Lâm Mộc bĩu môi.

Ăn tối xong, cô làm mới bảng tin, thấy bình luận của Quan Di và Simon.

Quan Di 1988: “Đầu bếp Lâm ơi, xin hãy nhanh nhanh giao ba chén hoành thánh đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân Tể đi.”

Simon: Anh họ @Hsiao đến nhanh, Tiểu Mộc Mộc lại trổ tài bếp núc rồi.”

Lâm Mộc bật cười, ánh mắt vội vàng dời xuống bên dưới, nhìn thấy một ID không thể quen thuộc hơn nữa: Hsiao.

Trái tim như mặt hồ bị một hòn đá nhỏ ném vào, gợi lên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Ánh mắt dời xuống thêm chút nữa, thấy rõ nội dung cụ thể, Lâm Mộc sững sờ.

Hsiao trả lời Quan Di 1988: “Cô bị bệnh sao?”

Quan Di 1988 trả lời Hsiao: “À, là bố tôi.”

Hsiao trả lời Quan Di 1988: “Thời gian trước xuất hiện tình trạng một lượng lớn giao dịch bán ra, là do một bộ phận cổ đông của Mỹ Lâm sụt giảm mà ra? Hội đồng quản trị nảy sinh bất đồng nghiêm trọng? Công ty vẫn còn rất nhiều tin tức chưa được công bố?”

Quan Di 1988 trả lời Hsiao: “Mỗi một chữ đều nói trúng vào tim rôi, bây giờ anh có tiện nghe điện thoại không?”

Hsiao trả lời Quan Di 1988: “Tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với cô.”

Bình luận đến đây là hết.

Lâm Mộc thoát ra rồi vào lại, tải lại trang mấy lần, không thấy Tiêu Hoài đưa ra bình luận nào về cô cả.

Lâm Mộc im lặng tắt màn hình điện thoại, ngồi trở lại trước máy tính tiếp tục làm việc.

Cô tìm được ảnh y khoa về các triệu chứng phản ứng bất lợi do tiêm Aminophenazoneco như nổi ban đỏ nghiêm trọng, sốc thuốc, dẫn đến tử vong… đính kèm tài liệu đã tổng hợp được, gửi hết vào hộp mail của viện trưởng.

Hoạt động một chút đôi vai tê cứng của mình, tiếp theo cô nên làm gì thì làm, cuối cùng tắm rừa xong nằm lên giường, lại lướt Wechat, vẫn không có thu hoạch gì mới.

Trong lòng có chút thấp thỏm không xua đi được, cô chọn một quyển sách đọc trước lúc ngủ, đọc qua mười mấy trang dưới ánh đèn bàn màu cam nhạt, cô tắt đèn đi ngủ.

Hình như vừa ngủ được một lúc, ý thức mơ hồ nhưng lại nhận thấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang không ngừng rung. Cô không mở đèn, nhắm mắt mò mẫm, mất một lúc mới với tay đến chiếc điện thoại.

Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia yên ắng đến lạ, lại mơ mơ màng màng, đang định ngắt máy thì một người đàn ông từ tốn lên tiếng, không phải “a lô”, không phải “xin chào”, mà nói ra hai chữ rất bình thường, nhưng lại là tên cô: “Lâm Mộc…”

Lâm Mộc lập tức tỉnh táo ngay.

Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả nỗi nhớ tích tụ nhiều ngày lũ lượt dâng lên từ nơi đáy lòng, chút chua xót giấu trong xương tủy cũng không nơi nào để trốn, giọng nói của cô khô khốc, mang theo vẻ khó tin: “Tiêu Hoài?”

Anh không phát giác ra sự khác thường của cô, giọng nói đầy từ tính kia lại một lần nữa khuấy động trái tim cô: “Là tôi. Em ngủ rồi à?”

“Không có, tôi đang đọc sách.” Cô vội vàng ngồi dậy, “Anh đang ở đâu? Về nước sớm ư?”

“Tôi vừa hạ cánh, đang ở quá cảnh ở Thượng Hải, lát nữa tiếp tục bay đi Tokyo.”

“Tokyo?”

“Hội nghị ngân hàng quốc tế năm nay tổ chức ở Nhật Bản.”

Cô ngừng một lúc, không biết nói gì hơn: “Chúc anh có chuyến đi vui vẻ.”

“Chuyến bay bị hoãn, hai tiếng nữa mới cất cánh.” Giọng anh khẽ hạ thấp xuống, trầm thấp ấm áp, có cảm giác rất đặc biệt: “Lâm Mộc, em có tiện ra gặp tôi một lần không?”

Đầu óc cô trống rỗng vài giây: “Tiện, em sẽ đến ngay!”

“Không vội, đi từ từ thôi.”

Cô chợt nhớ ra gì đó: “Sân bay nằm ngoài đường cao tốc vòng ngoài, lỡ như tắc đường…”

“Không sao, tôi đợi em.”

Câu nói này giống như viên thuốc định tâm cho cô. Nhưng khi xe cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi trong màn đêm nồng đậm, hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa đến được sân bay, hiếm khi cô không giữ được bình tĩnh, hai tay dần xuất hiện tình trạng run rẩy khe khẽ, không chút quy luật.

Cô mím chặt môi, nhìn thẳng về phía trước.

Một phút một giây hóa ra lại dài như thế. Cuối cùng chiếc xe cũng đến sân bay, thời gian ước chừng chỉ còn lại hai mươi phút.

Cô gấp gáp chạy về phía cửa ra vào.

Những hành khách đẩy xe hành lý qua lại, cô nhìn trái ngó phải, dáo dác nhìn quanh, không thấy người mình nhung nhớ khôn nguôi đâu, lúc này cảm thấy hơi khó thở, vừa lấy điện thoại ra thì nghe thấy một tiếng gọi vang vọng: “Lâm Mộc.”

Cô xoay người, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Vừa nhìn đã thấy ngay người khiến cho cô trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt ung dung đêm nay.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất của sảnh sân bay, phía sau là ánh sao lấp lánh, và máy bay đang lần lượt cất cánh. Đôi mắt anh tỉnh táo sáng rõ, không có chút mệt mỏi hay mất kiên nhẫn nào, chỉ chan chứa ý cười nhàn nhạt.

Nhịp tim không cách nào khống chế được mà tăng nhanh. Cô cứ thế dán chặt mắt lên anh, sợ mình chớp mắt một cái thôi anh sẽ biến thành ảo giác hư cấu.

Khóe môi anh cong lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe cất tiếng gọi cô lần nữa: “Lâm Mộc.”

Lần này có thể xác định anh là thật rồi.

Cô vội vàng bước qua, rồi bắt đầu chạy bước nhỏ, chạy gấp quá, đến khi dừng lại trước mặt anh đã thở hổn hển.

Trong lúc hít thở, đầu óc có chút rối loạn.

Cô hiểu rất rõ, thành phố này xưa nay chưa từng thả chậm nhịp chảy của nó vì màn đêm buông xuống bao giờ, con người nơi đây cũng không tránh được mà sống rất hối hả, thế nên ở nơi ồn ào đông đúc, tan hợp ly biệt chỉ là chuyện thường tình thế này, anh bằng lòng dừng nhịp chân lại để gặp cô một lần, cô nên cảm thấy thỏa mãn.

Thế nhưng, vì sao gặp rồi lại khiến người ta còn buồn hơn khi không gặp được thế?

Cách đây rất lâu rất lâu, cô từng mơ ước tìm được một người bạn trai có thể bầu bạn bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, chia sẻ vui buồn hờn giận. Cô và “anh” muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, không sợ bị chê bai, càng không sợ bị bỏ rơi… Nhưng rồi theo bước đường trưởng thành, suy nghĩ ấy dần dần trở thành mơ ước viển vông.

Yêu xa suốt tám năm ròng đã dạy cô biết làm sao để tự mình tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, làm sao để một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình nhớ nhung người ta nhưng ngoài miệng vẫn nói không mệt mỏi.

Nhưng hôm nay hình như mệt thật rồi.

Lâm Mộc im lặng buông một tiếng thở dài, mỉm cười với Tiêu Hoài: “Sắp muộn rồi, anh đi nhanh đi.”

Anh không cất bước đi.

Lâm Mộc sốt ruột, kéo tay anh: “Đi thôi.”

Giọng nói của cô quá gấp gáp, mang theo chút nghẹn ngào như có như không. Tiêu Hoài cảm thấy không đúng lắm, không nói lời nào nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống, gương mặt gần như dán vào mặt cô: “Em khóc đấy à?”

“Không có.”

“Lúc nãy còn đăng ảnh món ăn ngon, bây giờ sao lại khóc rồi?”

Cô không thể nói ra chuyện mình tìm cảm giác tồn tại bên dưới tấm ảnh với anh, nhưng lại nghĩ không ra được lý do nào có sức thuyết phục, nhất thời nghẹn lời.

“Lâm Mộc, chúng ta là bạn tốt. Nếu em có chuyện không vui, đều có thể than vãn với tôi, đừng cố nhịn.”

Lại là “bạn”. Trước đây nghe thấy từ này đã hơi khó chịu, bây giờ lại thấy nó chỉ là lời sáo rỗng. Cô buồn bực hỏi ngược lại anh: “Gặp mặt một lần thôi đã khó như lên trời, anh lấy đâu ra thời gian mà lắng nghe? Chuyện những người trong ngành tài chính quan tâm đều là những tiêu điểm thời sự trong và ngoài nước, chuyện của em nhỏ không đáng nhắc tới.”

Không đợi Tiêu Hoài trả lời, cô đã lắc đầu: “Anh nhanh tranh thủ thời gian lên máy bay đi, tam biệt.”

Sức quan sát của Tiêu Hoài xưa này đều rất tinh nhạy, chỉ nhờ vài câu nói ngắn ngủn đã đoán ra được bảy tám phần tâm tư mà Lâm Mộc đang che giấu.

Anh cười dịu dàng, tâm trạng rất tốt mà vỗ vai cô gái nhỏ: “Quan Di là bạn em, nên tôi mới nói với cô ấy vài câu về chuyện Y Dược Mỹ Lâm. Về chuyến bay, vì sự cố nên bị hủy rồi, sáng mai tôi mới bay.”

Anh không nói cho cô biết sự thật. Trước giờ cất cánh nhìn thấy tấm ảnh món ăn kia, cảm thấy cô đã quên mất sự tồn tại của anh, đồng thời đang trải qua những ngày rất thư thái, thế là thay đổi lịch trình đột xuất, đổi chuyến bay.

Bây giờ đã gặp được người, Tiêu Hoài thầm cảm thấy may mắn vì đã thay đổi lịch trình, nếu không chắc chắn cô sẽ cho rằng anh chỉ quan tâm đến biến động giá cổ phiếu của Y Dược Mỹ Lâm mà không để ý đến cô.

Nhìn từ một góc độ khác, phải chăng cô quan tâm đến anh?

“Lâm Mộc.” Anh gọi cô, lẳng lặng kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm một cái: “Đã lâu không gặp.”

“Ừm, đã lâu không gặp.” Giọng nói của cô hiển nhiên đã mềm mại hơn nhiều.

“Trong nhà em còn hoành thánh không?”

Lâm Mộc thầm nghĩ. Tiêu Hoài vừa đến thì chỉ biết có ăn, lẽ nào xem cô là đầu bếp?

“Hết rồi hết rồi.” Cô nói dối lòng, ngừng một chút, dè dặt bổ sung, “Nhưng em biết một nơi khác có.”

Xe taxi chở họ về đến phía đông đường Trấn Ninh, cách nhà Lâm Mộc không bao xa.

Cảnh vật ở đây khác hẳn với bầu không khí thương mại của Thượng Hải mới, không có những toàn nhà cao tầng sừng sững, không có nhịp sống nhanh hối hả, chỉ có những căn nhà kiểu tây đủ kiểu nằm rải rác, có một loại cảm giác dịu dàng của Thượng Hải cũ.

Nơi góc đường có một nhà hàng nhỏ, Lâm Mộc chỉ tay: “Chúng ta đến rồi.”

Tiêu Hoài nhìn qua bảng hiệu: Năm 1936 Đó.

Sắp đến giờ đóng cửa, trong nhà hàng đã không còn thực khách nào khác. Quản lí vừa thấy Lâm Mộc liền nói “chào bà chủ”, ánh mắt lại bất giác quét về phía người có ngoại hình cao lớn anh tuấn là Tiêu Hoài.

Lâm Mộc mời Tiêu Hoài đến một gian phòng bao mang đậm hương vị Thượng Hải xưa trên tầng hai, khi quay trở xuống thì nghe mấy cô phục vụ trẻ đang xì xào bàn luận về anh, trong đó có một câu: “Anh ấy đẹp trai thất, chắc là một trong số những khách nam đẹp trai nhất từng đến nhà hàng nhỉ?”

Lâm Mộc thầm đánh một dấu X trong lòng. Tiêu Hoài đẹp trai nhất, không phải một trong những.

Cô bận rộn trong phòng bếp một lúc, khi trở về phòng bao mang theo vài món ăn đặc sản ngon miệng, và một chén hoành thánh vỏ mỏng nhân dày mịn màng trong suốt.

Hoành thánh dập dờn trong nước canh, tựa như những đóa hoa đang hé nở. Tiêu Hoài nhận lấy nếm thử vài viên, ấm bụng trái tim cũng ấm theo, đặt thìa xuống.

Lâm Mộc hỏi: “Không ngon sao?”

Tiêu Hoài nói: “Tôi nghĩ nếu ăn hết, không biết đến bao giờ mới lại được ăn nữa, trong lòng nhất thời thấy không nỡ.”

Lâm Mộc vui vẻ bật cười, ánh mắt lấp lánh, trên mặt lộ ra chút thẹn thùng.

Tiêu Hoài nhìn cô đăm đăm, dịu giọng nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy em không giống bác sỹ, nhưng không ngờ em lại là một bà chủ khiêm tốn.”

Gương mặt Lâm Mộc hơi ửng hồng: “Quan Di bỏ vốn kinh doanh nhà hàng, cô ấy mới là bà chủ thật sự. Em nghiên cứu thực đơn và kiểm soát chất lượng món ăn, chỉ là giúp một tay thôi.”

“Không, Quan Di góp cổ phần bằng nguồn vốn và quản lí, còn em góp cổ phần bằng kỹ thuật, hai người là quan hệ hợp tác.”

Lâm Mộc nghe xong chợt hiểu ra: “Thảo nào Quan Di cứ khăng khăng chia lợi nhuận cho em theo tỉ lệ nhất định, nói là có tiền cùng kiếm.”

Tiêu Hoài gắp một con tôm say rượu vào trong chén của cô: “Chúc em buôn may bán đắt.”

Cô thụ sủng nhược kinh, nhấc đũa lên gắp cho anh một miếng nạc thăn chua ngọt: “Chào mừng anh về nước.”

Tiêu Hoài cong khóe môi: “Cảm ơn.”

Tiêu Hoài trời sinh có một khuôn mặt đẹp, chỉ cần khẽ mỉm cười thôi cũng thấy vui lòng mát mắt, khiến người ta như được tắm trong gió xuân. Ánh mắt của Lâm Mộc đảo một vòng quanh gương mặt anh, khẽ hắng giọng chủ động trò chuyện: “Hai năm trước Quan Di đột ngột nảy ra ý định đầu tư nhà hàng, hỏi em có hứng thú hay không. Lúc đó em vừa từ Munich về nước, trong lòng chán đến phát hoảng nên đã gật đầu đồng ý.”

Cô chớp chớp mắt: “Anh đoán xem vì sao lại gọi là “Năm 1936 Đó”?”

Anh không cần nghĩ ngợi: “Vì ông bà chúng ta đính hôn vào năm 1936.”

Nhắc đến ông bà, Lâm Mộc chợt nhớ đến một chuyện, “Em in tấm ảnh cũ kia ra dán lên bia một của bà ngoại rồi, cho anh em này.” Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, khuỷu tay đụng trúng hộp khăn giấy trên bàn, làm nó rơi xuống đất.

Anh đặt đũa xuống giúp cô nhặt lên, lúc khom lưng xuống liếc thấy cảnh sắc bên dưới mặt bàn.

Cô mặc chiếc váy bó bằng vải nỉ, tôn lên vòng eo thon thả. Vì đang ngồi nên váy bị cuốn lên trên, để lộ đôi chân thẳng nuột nà, cùng một đôi giày cao gót đế đỏ.

Gót giày mảnh mai đứng thẳng trên mặt đất, khiến cho mắt cá chân trắng ngần trông thanh lịch mà quyến rũ. Mũi giày chuyển động, sau đó hơi hếch lên trên, động tác nhỏ này giống như chuồn chuồn nhẹ nhàng bay đến, mặt hồ phẳng lặng trong lòng anh cũng theo đó mà nỗi lên những gợn sóng nhỏ.

Tiêu Hoài ngồi thẳng dậy, trong mắt mang theo cảm xúc nói không thành lời, đưa mắt đánh giá Lâm Mộc.

Xa cách nhiều ngày, cô không hề trang điểm, khí sắc còn tốt hơn lúc trước. Làn da trên má căng bóng mịn màng như có thể vắt ra được nước, mái tóc dài nhu thuận xõa ra trên vai, áo len sáng màu bó sát phác họa đường cong mềm mại tinh tế, cả người toát ra vẻ đẹp bình lặng, đẹp đến tinh tế.

Cảm xúc rối ren, chỉ trong một ý niệm.

Tiêu Hoài thu hồi ánh mắt, tìm một đề tài để nói: “Tôi vừa đọc qua những đánh giá năm sao về nhà hàng trên mạng, danh tiếng khá lắm, nhưng trong đó có một bình luận khiến người ta bối rối.”

“Bình luận gì?”

“Năm 1936 Đó không có ông chủ, chỉ có hai bà chủ, một người giàu có bướng bỉnh, một người xinh đẹp như hoa. Hai người thường xuyên cùng nhau ra vào, hiển nhiên là một đôi la la.”

Lâm Mộc nghe xong thì mỉm cười: “Đây là một bình luận trêu chọc của dân mạng. La la là cách gọi tắt của từ lesbian…”

Tiêu Hoài ngắt lời: “Em có khuynh hướng đồng tính?”

“Không, không, em là một người dị tính không chút giả dối.”

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Hả?”

“Trước giờ em đều không chủ động liên lạc với người khác giới, bao gồm cả tôi.”

Lâm Mộc ngơ ngác, ngại ngùng nói: “Thật ra em cũng muốn liên lạc với anh, nhưng nghĩ có thể anh đang bận làm việc, ngại làm phiền.”

“Không phiền.”

Nghe hai chữ lời ít ý nhiều như thế, Lâm Mộc ngập ngừng, khẽ khàng nói: “Vậy sau này em sẽ chủ động liên lạc với anh.”

Tiêu Hoài bình thản quay lại chủ đề khi nãy: “Em làm qua trắc nghiệm khuynh hướng tính dục của Harvard chưa?”

“Đề bài là gì?”

Anh dùng giọng điệu nghiêm chỉnh không mang theo chút cảm xúc cá nhân nào hỏi: “Em quen với kiểu hôn thế nào? Kiểu cực kỳ nồng cháy, kiểu yên tĩnh dịu dàng, hay kiểu đơn giản hôn một cái rồi kết thúc, chọn một trong ba.”

Lâm Mộc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cực kỳ nồng cháy.”

Tiêu Hoài lại nói: “Tôi cứ nghĩ em sẽ chọn kiểu đơn giản hôn một cái rồi thôi.”

Lâm Mộc nói không nên lời. Phải giải thích thế nào đây? Khi bạn trai cũ còn là cậu học sinh cấp ba đơn thuần, quả thật chỉ đơn giản hôn một cái rồi thôi. Sau này anh ấy về nước, khi tiếp xúc với cô, luôn mang đến cho cô một nụ hôn nồng nàn đầy cảm xúc…

Lén liếc nhìn Tiêu Hoài, thấy anh đang nghĩ ngợi gì đó, lòng cô hơi thấp thỏm.

Anh để tâm sao?

Giây tiếp theo cô nghe anh hỏi: “Lâm Mộc, hôn thế nào mới được tính là cực kỳ nồng cháy?”

Khi nói giọng anh rất chậm, từ tốn, âm cuối dường như còn cố ý hơi nhấn mạnh một chút, nhịp độ thư thả càng lộ ra sự hấp dẫn hiếm thấy, không cách nào dùng ngôn từ để hình dung được, khiến tim cô bất giác gia tăng nhịp đập.

Đây là một câu hỏi vô cùng mờ ám, cũng là câu hỏi tiết lộ hoàn toàn vấn đề riêng tư của một người, cô nghĩ mình nên trả lời hời hợt để che đậy quá khứ.

Sau đó nhìn vào đôi mắt u ám sâu thẳm kia, cảm xúc khác lạ dần dần dâng lên từ đáy lòng, cô chỉ thấy cổ họng bỗng trở nên khô khốc đến lạ, những lời qua loa không cách nào thốt ra được.

Tim đập thình thịch, cô quay mặt đi, ánh mắt trốn tránh mà nhìn về nơi khác.

Nhưng không nhìn vào anh, vẫn cảm thấy được ánh mắt của anh đang dừng trên người mình.

Tâm trí cô có chút rối loạn, cố gắng đoán xem nguyên nhân cốt lõi khiến anh hỏi như vậy là gì.

Trêu chọc? Không thể nào.

Thăm dò? Vô duyên vô cớ thăm dò chuyện này làm gì?

Bất giác, phòng bao yên ắng một cách lạ thường.

Tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô chần chừ một lúc, từ từ quay đầu lại, dời ánh mắt trở về nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong đôi mắt kia đong đầy cảm xúc, giống như một vòng xoáy, vừa nhìn đã hút cô vào thật sâu.

Cô mím môi, cố dùng âm điệu bình tĩnh để nói: “Nói theo góc độ y học, môi của phái nữ khá nhạy cảm với những kích thích tính dục. Khi cánh môi của nam và nữ chạm vào nhau, người nam dùng răng cắn nhẹ môi dưới của người nữ có thể mang đến trải nghiệm rất khác cho cả hai. Nhưng độ nhạy cảm của mỗi người với sự kích thích tính dục lại không giống nhau, có người vừa chạm vào đã có cảm giác, có người lại không chút dao động.”

Cô cố gắng để mỗi câu nói ra đều giống như bài giảng cộng đồng chứ không phải chia sẻ kinh nghiệm cá nhân, thế nhưng, nhìn thấy mắt anh không chút dao động, cô chợt ý thức được cảm xúc của mình chỉ vì một câu nói của anh mà lên xuống không ngừng, bèn hỏi ngược lại: “”Anh được nhiều người thích như thế, chẳng lẽ chưa từng xảy ra hành vi thân mật nào với phái nữ… chẳng hạn như, hôn môi?”

Tiêu Hoài im lặng vài giây: “Chưa từng.”

Lâm Mộc nghĩ mình nghe nhầm mất rồi.

Ngơ ngẩn nhìn anh đăm đăm, trong đầu cô nảy ra vô số dấu chấm hỏi, kế đó có một giọng nói bùng nổ bên tai cô!

Tiêu Hoài chưa từng hôn môi với phái nữ! Xưa – nay – chưa – từng!

Lâm Mộc kinh ngạc: “Sao có thể như vậy? Anh và Michiko… hai người…”

Cô không nên nhỏ nhen đến mức ấy, không nói nữa, một lớp hồng nhạt nhanh chóng phủ lên gương mặt và tai cô.

Tiêu Hòa nghiêng người qua, đưa tay chạm lên gò má đỏ rực nóng hổi của cô, ánh mắt dịu dàng như nước: “Lâm Mộc, rốt cuộc em đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

Cô cúi đầu xuống không dám trả lời. Anh cũng không đợi câu trả lời của cô, đưa đầu qua, tự mình rút ngắn khoảng cách với cô.

Cô cảm thấy rất rõ hơi thở của anh.

Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm xuất hiện trong tầm mắt cô, ánh mắt sâu hun hút khiến người ta bất giác chìm đắm trong đó.

Ánh mắt, dừng lại trên đôi môi anh một lúc.

Hai cánh môi mỏng mang theo bóng nước đang hờ hững khép lại, dường như lúc nào cũng có thể sẽ hé mở, nói ra những lời dịu dàng dễ nghe. Không biết nếu cô thật sự hôn lên đó sẽ có cảm giác thế nào? Mềm mại? Ẩm ướt?

Mặt anh từ từ đến gần, môi anh cũng theo đó mà tiến đến. Cô đang trông chờ điều gì, mong đợi điều gì, kìm lòng không đậu khẽ hé mở đôi môi.

Cô rất muốn trở thành người con gái đầu tiên hôn lên môi anh.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, sau đó giọng nói lớn tiếng của người quản lý vang lên: “Bà chủ Lâm, chúng tôi phải về rồi, cô tiếp tục ở lại đây sao?”

Lâm Mộc lập tức tỉnh táo lại.

Vừa nãy cô sao thế? Bị sắc đẹp là cho mụ mị đầu óc?!

Trái ngược với Lâm Mộc với vẻ mặt thẹn thùng khác lạ, Tiêu Hoài ung dung thu bày tay đang đặt trên mặt cô trở về, thong thả nâng mắt lên.

Ánh mắt anh nóng bỏng, sắc mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ. Quản lý giật mình, vội vàng đóng cửa lui ra.

Phòng bao yên ắng trở lại.

Lần này Lâm Mộc hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Tiêu Hoài nữa, sợ một ánh mắt thôi cũng sẽ tiết lộ ra những toan tính trong lòng, đành thấp thỏm không yên mà cắn chặt môi, im lặng không lên tiếng.

Tiêu Hoài cũng im lặng.

Bầu không khí khi nãy tốt đẹp là thế, động tác hé môi khi nãy của Lâm Mộc là muốn lên tiếng ngăn cản hay chủ động đón nhận, nhất thời anh không làm rõ được.

Hai người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không ai nói gì.

Thời gian chầm chậm trôi đi, cuối cùng, Tiêu Hoài nhẹ nhàng bình thản nói: “Tôi đưa em về nhà.”

Chỉ một câu nói, tâm trạng Lâm Mộc lại trở nên căng thẳng.

Nghiêm túc mà nói, căn nhà kiểu tây đã được chuyển quyền sở hữu sang tên Tiêu Hoài, đó là nhà của anh, không phải nhà cô. Cô sắp phải dọn đi rồi, không thể ngăn người đàn ông này ở ngoài cửa được.

Cũng tức là nói, trai đơn gái chiếc sẽ phải ở chung dưới một mái nhà.

Không được, không được… Bây giờ tâm thuật cô đang bất chính, phải tìm lý do để từ chối, không được ở riêng với anh nữa.

Đang suy nghĩ tìm lý do thì điện thoại Tiêu Hoài đổ chuông. Anh nhận cuộc gọi, giọng Michiko lập tức vang lên.

Sức chú ý của Lâm Mộc liền chuyển sang xem Michiko đang nói gì. Cô nghe thấp thoáng được vài từ khóa “Y Được Mỹ Lâm” “bắn tỉa” “bán khống”, và một câu nói cực kỳ chấn động “giới truyền thông đã biết được việc hối lộ tình dục”.

Cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn, điện thoại phát ra âm báo nguồn điện thấp, sau đó tự động tắt nguồn.

Lâm Mộc nín thở, hỏi: “Hối lộ tình dục có liên quan đến Mỹ Lâm ư?”

Tiêu Hoài xưa nay không bao giờ bàn chuyện công việc với người ngoài, nghe cô hỏi như vậy, cũng không định né tránh: “Tổng giám đốc kinh doanh của Mỹ Lâm đã thừa nhận nhờ giao dịch tình dục để đổi lấy công văn phê duyệt hành chính từ chỗ cán bộ Cục quản lý dược, Mỹ Lâm cũng sẽ phải đối mặt với cáo buộc mới là nâng cáo giá thuốc.”

“Cũng tức là nói, giá cổ phiếu của Mỹ Lâm sẽ còn rớt tiếp.”

“Nên nói là sụt giảm.”

Lâm Mộc kinh ngạc: “Còn tiếp tục sụt giảm, giá trị thị trường của công ty sẽ không còn nữa. Quan Di đã biết chuyện này chưa?”

Tiêu Hoài gật đầu, “Trước khi lên máy bay tôi đã nhờ trợ lý gọi điện thoại cho Quan Di, nhắc nhở cô ấy hàng loạt những tin tức xấu gần đây đều là tin bất lợi cho Mỹ Lâm, Mỹ Lâm đang bị một doanh nghiệp y dược lớn khác ở trong nước ra đòn bắn tỉa.”

“Doanh nghiệp nào vậy?”

Tiêu Hoài muốn nói lại thôi. Không phải không muốn trả lời, mà liên quan đến bí mật thương mại, anh không tiện tiết lộ.

Anh quan sát vẻ mặt của Lâm Mộc: “Em quan tâm đến Mỹ Lâm, là vì lo lắng cho Quan Di?” Nhớ ra cô từng nói muốn đầu tư cổ phiếu, anh giật mình, “Chẳng lẽ em hết tiền bán nhà đi mua cổ phiếu của Mỹ Lâm rồi?”

Lâm Mộc mím môi, một lúc sau, buồn bực thở hắt ra: “Không sai.”

Tiêu Hoài: “…”

“Lừa anh đó.” Đuôi mắt cô cong cong, vui vẻ nói, “Em mua toàn là cổ phiếu ngân hàng.”

Anh là nhà đầu tư ngân hàng, nên cô mua không ít cổ phiếu ngân hàng. Không ngờ thị trường tăng mạnh mấy lần, số cổ phiếu kia thu lời không ít.

Nụ cười của cô tươi vui xán lạn, Tiêu Hoài cảm thấy rất bất ngờ, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, cố tìm ra suy nghĩ trong lòng cô.

Cô cảm thấy ánh mắt thăm dò của anh, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Anh bình tĩnh trả lời: “Điện thoại sập nguồn rồi, nhưng tôi phải gọi cho Michiko.”

Cô quên mất một màn suýt lau súng cướp cò khi nãy, tiếp lời anh: “Về nhà sạc điện thoại?”

Anh nhấc khóe môi lên đồng ý, nhớ đến dáng vẻ mặt đỏ như trái đào mật của cô, đưa tay vỗ lên đầu: “Tôi cũng muốn ở cùng em thêm một lúc, nghe em tâm sự.”

Lời nói dễ nghe như thế, người đàn ông ấm áp dịu dàng như thế, có được là may mắn, không có được là số mệnh.

Lâm Mộc ngơ ngẩn vài giây, cất đi chút tâm tư nhỏ của mình, cố ý cãi lại: “Chuyện phiền não của em không nói hết được trong một lúc đâu. Anh có bao nhiêu thời gian để ở cùng em?”

“Trọn một đêm, đủ không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.