Thượng tuần tháng mười một, vào đông.
Nhưng Lĩnh Nam không có chút hơi thở mùa đông.
Mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí không nóng bức như mùa hè lại có vài phần ấm áp như cuối mùa xuân.
Cho dù chỉ mặc một lớp áo đơn, nhưng hoạt động mạnh cũng sẽ chảy mồ hôi.
Cỏ dại xung quanh sườn núi đã nhổ sạch, các thôn dân cũng tự phát san phẳng mặt đường lồi lõm.
Bời vì giữa khối đất này sẽ xây học đường.
Học đường này có ảnh hưởng đến tương lai hậu thế của bọn họ.
Lại đi qua mấy ngày, mảnh đất trên sườn núi đã san phẳng hoàn toàn. Ngày học đường khoải công có rất nhiều hán tử tới giúp đỡ làm việc, cũng không cần lấy tiền công. Nói bọn họ thanh bần, không thể bỏ tiền ra nên chỉ có thể góp một phần sức lực.
Tiền huyện thừa biết đó là tâm ý của bọn họ, nên để tùy bọn họ.
Thư hồi âm của đại cô Liễu gia cuối cùng cũng khoan thai tới Sài Tang.
Trong thư, đại cô nói mọi việc trong nhà tất cả đều tốt, nói cha Liễu chớ có nhớ mong, còn nói sinh con trai, nhũ danh Tráng Tráng, đại danh còn chưa lấy, để cha Liễu là cữu cữu gia gia lấy đại danh.
Liễu Nha Nhi mang thư đi tìm cha Liễu, muốn thảo luận chuyện đặt tên cháu trai.
Người còn chưa bước vào thính đường, đã nghe thấy tiếng cha Liễu thở dài.
“Cha người đang lo lắng chuyện gì sao?” Liễu Nha Nhi đi vào thính đường, đặt thư lên bàn.
Cha Liễu nâng mắt lên, cố gắng kéo cong khóe miệng cười nói: “Không phải Nha Nhi nói muốn làm đường trước sao, nhưng đường ở Sài Tang nhiều như vậy nếu muốn sửa không phải chỉ cần mấy lượng bạc là có thể làm xong.”
Cha Liễu không nói gì, chờ Liễu Nha Nhi nói tiếp.
“Sĩ nông công thương, thương nhân tuy trên eo đeo bạc triệu nhưng danh tiếng hạng bét. Nếu cha nói ra bên ngoài nói những người tài trợ tiền sửa đường trong huyện sẽ lập bia ca tụng công đức. Bất luận bỏ ra bao nhiêu, đều có thể lập tên trên bia. Không chỉ như vậy, danh sách người tài trợ còn sẽ báo lên triều đình. Có thể không được Thánh Thượng khen ngợi nhưng bia công đức cũng có thể giữ lại ngàn năm, vạn năm, có thể lập bia ở nha môn cũng coi như quang tông diệu tổ.”“Cha, Sài Tang chúng ta tuy rằng nghèo khó, nhưng ít nhiều vẫn có vài phú hộ. Tỷ như Triệu gia, lại như Thẩm gia ở hẻm Xương Bình.”
Liễu Nha Nhi cười sâu xa. Cha Liễu nghe hiểu ý con gái, thầm nghĩ đây đúng là cách hay.
“Vẫn là Nha Nhi nhà ta thông tuệ.”
“Vẫn là cha hiểu con!” Liễu Nha Nhi nghịch ngợm dựng ngón tay cái.
Cha Liễu buồn cười, nha đầu này, tuổi không lớn nhưng vô cùng tinh quái.
“Cơ hội nổi danh như thế, cha, người nói bọn họ sẽ bỏ qua sao?”
Liễu Nha Nhi đã biết trước, nên dựa vào bàn nói tiếp: “Mặt khác người quyên nhiều tiền nhất có thể viết tên ở vị trí đầu tiên, chữ cũng lớn nhất, còn sơn màu lên. Cha cũng không nên coi thường chuyện này, tên khắc vào bia đồng nghĩa với được triều đình công nhất. Xếp vị trí đầu tiên cũng thể hiện cho công đức lớn của hắn, đối với bọn họ mà nói đây đều là công tích ghi vào gia phả. Con đoán tin tức vừa truyền ra, những thương hội đó ít nhiều cũng sẽ quyên góp một phần.”Liễu Nha Nhi ngượng ngùng thu tay lại, cười xấu hổ.
Cách làm này cũng không phải do nàng nghĩ ra. Mà do kiếp trước trấn trên muốn xây cầu, trong trấn không có tiền nên đã dùng cách làm này. Các nhà các hộ ra tiền, những người bỏ tiền đó đều khắc trên bia đầu cầu.“Cha, chuyện sửa đường này đúng là có thể bỏ ra chút bạc, chỉ là, một mình con bỏ ra thì không thích hợp. Ha ha…”
Cha Liễu vừa thấy Liễu Nha Nhi cười đã biết nàng có chủ ý, hỏi: “Hả? Ý của Nha Nhi là?”
Triệu phủ và Thẩm phủ lúc trước muốn kết thân với Liễu gia, ngoại trừ vì hai người Tần Mộc và Liễu Đông Thanh ưu tú ra lại càng vì muốn móc nối quan hệ với Liễu gia.
Quan thất phẩm chỉ lớn như hạt mè nhưng ở Sài Tang lại tồn tại như một khoảng trời.
Phàm là người có chút khôn khéo đối mặt với cơ hội tốt như vậy nhất định muốn tìm cách lấy lòng cha Liễu.
Không chỉ được danh tiếng tốt, nói không chừng tri huyện đại nhân nhìn thấy chuyện này còn sẽ quan tâm chú ý đến bọn họ.
Tưởng tượng đến đây, Liễu Nha Nhi lại nói: “Đến lúc đó ai quyên bao nhiêu tiền cũng khắc lên hết.
Thứ nhất là trong suốt quá trình quyên tiền, miễn cho có người có ý xấu làm văn bôi nhọ cha muốn tham ô bỏ vào túi riêng.
Thứ hai, lòng người đều có hư vinh, chuyện này cũng có thể khiến mấy nhà phú hộ nổi lên lòng đua đòi.
Nói không chừng đến lúc đó bọn họ còn có thể quyên thêm nhiều bạc, dù sao tiền đó cũng sẽ dùng cho bá tánh, cũng không cần cảm thấy bất an.”
“Được, vậy cứ làm theo Nha Nhi. Ta sẽ lập tức nghĩ bố cáo.”
Tới lúc này, Liễu Nha Nhi mới nói tới lá thư trên bàn, nói: “Đúng rồi cha, đại cô gửi thư. Hạ Mai tỷ sinh trẻ con, đại danh vẫn chưa lấy, còn đang chờ ngài lấy đó. Nãi nãi bảo con nói với người, lúc nào người có rảnh thử nghĩ xem, con lại viết hồi âm cho đại cô.”
“Chờ khi nào rảnh rỗi ta sẽ nghĩ lại, ta phải nghĩ chuyện sửa đường trước.”
Liễu Nha Nhi biết cha nàng nôn nóng, cũng không an ủi thêm gì chỉ nói cha chú ý nghỉ ngơi, liền nói đi ra ngoài.
Canh giờ còn sớm, Liễu Nha Nhi từ thính đường đi ra chào hỏi Tiền thị mới rời khỏi phủ đến cửa hàng.
Thật sự mấy ngày gần đây quá bận, nàng cũng không quan tâm nói chuyện với Tần Mộc được mấy câu. Khi bận rộn cũng không cảm thấy có gì, nhưng đến khi rảnh rỗi liền thấy nhớ.
“Keng keng keng tiếng vang thanh thúy chặt đinh chém sắt.”