“Thứ này thật sự có thể bán lấy tiền sao?”
“Không thể bán lấy tiền vậy Liễu tiểu thư mua những thứ này làm gì?”
“Ngươi nói xem cây mía này có thể dùng làm gì?”
“Ngươi quản nó làm gì, chỉ cần có thể bán lấy tiền là được. Cũng là do ta lúc trước không đủ đầu óc, chỉ tham trồng qcải dầu và đậu nành được mấy lượng bạc. Nhưng bây giờ ngươi nhìn xem, một cây mía có thể nặng năm sau cân (2 cân= 1kg), một mẫu có thể trồng được hai nghìn cây, vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Người xem náo nhiệt người ôm khuỷu tay, người ngồi xổm, người đứng ven đường mồm năm miệng mười bàn luận.
Lúc trước trong huyện phát động trồng mía bọn họ không trồng, bây giờ nhìn nhà người khác thu hoạch, bọn họ lại thèm muốn.
Mấy người đội mũ rơm đi chặt mía ném ra ruộng, chặt xong lại ôm lên xe dừng ven đường.
Chờ đầy một xe mía liền đưa đến xưởng làm đường.”Lão tam, cây mía này một cân bao nhiêu tiền?”
Hồ Lão Tam đang ôm cây mía lên đường lớn, người bên cạnh đi tới hỏi.
Đặt cây mía xuống, Hồ Lão Tam mới đáp: “Mía không tính theo cân một mà tính mười cân. Mười cân hai văn tiền.”
“Trời, ta còn tường được nhiều lắm. Một cân đậu nành còn được ba văn tiền, cây mía mười cân chỉ có hai văn, đầu óc bị nước vào mới trồng thứ này.” Phụ nhân xem náo nhiệt khinh thường nói.
“1200 văn tiền!” Người hỏi chuyện lúc trước tính nhanh.
“Cái gì?”Vừa nghe lời này, Hồ Lão Tam thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói: “Đại thẩm, không thể tính như vậy được. Một mẫu ruộng nhà ngài trồng nhiều lắm cũng chỉ được một trăm năm mươi cân đậu. Một cân đậu ba văn tiền, một mẫu đậu cũng chỉ được bốn trăm năm mươi văn. Đừng nhìn mười cân mía mới được hai văn tiền, nhưng một cây mía đã nặng 4 đến sau cân, một mẫu đất lại thể trồng nhiều tới một nghìn năm trăm cây mía. Chúng ta tính ít nhất, một mẫu đó cũng có thể được sáu nghìn cân, ngài tính xem có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Phụ nhân kia không biết tính nhưng nghe giọng điệu của Hồ Lão Tam, có vẻ như một mẫu mía nhà hắn đáng giá hơn cây đậu nhà mình, không tự tin nói: “Nhiêu, bao nhiêu tiền?”
Từng xe mía chuyển dần đến bãi đất trống bên cạnh xưởng đường.
Bên trong xưởng, mấy người làm công dựa theo chỉ dạy của Liễu Nha Nhi bỏ mía vào máy ép, ép nước mía. Ép chặt cho đến khô cây mía không còn một chút chất lỏng nào nữa, lại ngâm phần cặn thêm một lần nữa pha loãng thêm nước để thu thêm nhiều nước mía.
“Lão tam, ngươi không dọa ta?”
“Thẩm nói như vậy là gì, ta dọa ngài làm gì? Nếu ngài không tin có thể tự mình đi tìm Liễu tiểu thư hỏi một chút là được.” Hồ Lão Tam nói xong cũng không giải thích gì thêm, lại đi ra ruộng.
“Ai da! Trách ta lúc trước không nghe Liễu đại nhân khuyên, sang năm muốn trồng cây mía phải tự mua giống không nói, còn bớt đi một năm kiếm tiền. Nghĩ lại ta liền đau lòng, ai da.” Một vị đại nương đấm ngực, ảo não muốn chết.
Trong lúc đại nương kia còn đang ảo não, đã có người đầu óc nhanh nhẹn chạy vội ra ruộng tính chuyện giống mía.Phụ nhân kia kinh ngạc đến mức nói không nên lời, mà đám người vây xem cũng chấn động.
Một nghìn hai trăm văn tiền, là gấp ba lần đậu nành nhà mình trồng.
Dùng tấm vải gạc lọc bớt tạp chất trong nước mía, cho đến khi nước trong.
Nấu nước mía đã lọc sạch cho đến khi thành hồ dính có màu vàng nâu là có thể đổ ra thùng khác.
Sau khi làm lạnh, mất mía màu nâu liền cô đặc lại thành đường cát đen.
Đặt một viên gạch (phễu ngói) trên thùng, dùng ống hút bịt chặt lỗ rò rỉ ở miệng phễu lại, đổ đường đen vào phễu gạch, đợi đường đen lắng xuống, vớt ống hút ra, đổ đường đen vào phễu chứa nước bùn vàng.
Xỉ đen chảy từ phễu xuống thùng chứa bên dưới, lúc này sẽ để lại đường cát trắng tinh trong phễu.
Đây chính là đường cát trắng thường thấy đời sau.
Bởi vì không có máy móc tinh vi như thời hiện đại, nên lượng đường ép ra ít đi rất nhiều. Một trăm cân mía, thời hiện đại có thể làm ra mười ba cân đường, bây giờ lại chỉ có thể làm ra tám cân. Nhưng ở thời cổ đại đường chính là mặt hàng xa xỉ, lượng đường này vẫn xem như cao sản.
Lấy lương thực làm đường bán giá tám mươi văn một cân,mà đường mía độ chặt chẽ cao hơn đường lương thực rất nhiều, lại trắng như tuyết. Liễu Nha Nhi tính toán bán giá một trăm văn một cân với số lượng nhiều.
Tính toán như vậy, một mẫu mía ít nhất có thể làm ra bốn trăm tám mươi cân đường.
Liễu Nha Nhi nhìn đường trắng được múc ra, cười không khép được miệng, nàng lại phát tài rồi.
Mà mấy người làm công lại càng ngạc nhiên, thứ hạt trắng tinh nhỏ như muối kia không ngờ lại là đường.
Không ngờ Liễu tiểu thư lại biết làm đường, khó trách nàng vẫn luôn muốn mở rộng việc trồng mía. Mấy người bọn họ cũng có người trong thôn, trong nhà có đất đều nghĩ năm sau đi theo trồng mía. Mà những người không có ruộng đất trong thành, cũng nghĩ ra ngoài thành tìm chỗ nào còn đất hoang hay không, dù sao đất hoang khai phá ra ít nhiều cũng tính là của mình, đến lúc đó trồng cây mía, một năm trồng mía không biết sẽ kiếm được nhiều hơn tiền đi làm công biết bao nhiêu lần.
Chiêng trống vang trời pháo hoa náo nhiệt, cửa hàng đường cuối cùng cũng khai trương.