Đậu tằm trồng ở mảnh đất dưới chân núi đã cao bằng ngón tay, xanh xanh um tươi tốt, vô cùng có sức sống.
Cũng đến lúc trồng cây cải dầu ngoài phần ruộng bên kia.
Mới trồng được một nửa cải dầu đã làm không ít các hương thân đi tới nhìn xem.
Có người nói lãng phí đất trồng lương thực, cũng có người cười nhạo cha Liễu là con mọt sách.
Nói người lấy một mẫu đất tốt trồng lương thực để trồng rau, đúng là người phá của chưa từng thấy ai ngốc như vậy.
Cha Liễu nghe thấy chỉ mỉm cười nói cách này học được từ trong sách, cây cải dầu vì sao lại gọi là cải dầu, chính là bởi vì nó có thể ép dầu.
Cho nên hắn muốn trồng thử một mẫu nhìn thử xem sản lượng như thế nào.
Tính tình Trương thị là kiểu chó không đổi thói ăn phân, muốn đi lên nói móc một hồi.
Chỉ là bà ta còn chưa mở miệng đã bị cha Hổ Tử kéo về.
Còn những thôn dân khác xem náo nhiệt thấy không thể khuyên được cha Liễu, cũng mặc kệ.
Chỉ còn lại thôn trưởng chắp tay sau lưng, đi đến trước mắt cha Liễu hỏi: “Tú tài công, hạt cây cải dầu thật sự có thể ép dầu sao?”
Chuyện cây cải dầu, người Liễu gia không định lừa gạt.
Dù sao cũng ở cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có muốn giấu cũng giấu không được.
Lúc này nghe thôn trưởng chủ động hỏi cha Liễu cũng không che giấu, nói rõ chuyện cây cải dầu.
Thôn trưởng nghe thấy hai mắt lấp lánh, vui vẻ nói: “Nếu theo như những gì tú tài công nói, vậy sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên rất nhiều.
Ít nhất không cần phải lo chuyện dầu ăn.”
Thôn trưởng cười bất đắc dĩ, vỗ vai cha Liễu nói: “Nếu sau này có chuyện gì, ngươi chỉ cần nói với ta.
Còn đứa nhỏ Tần Mộc này đành phiền ngươi lo lắng vậy.”
“Ngài đi thong thả!”
Liễu Nha Nhi thấy dáng vẻ khó xử của cha mình, không nhịn được bật cười.
Nàng đúng là muốn nghĩ cách khuyên thôn trưởng, nhưng tuổi nàng quá nhỏ, bối phận lại thấp, không thích hợp để nói chuyện.
“Được được! Vậy các ngươi làm việc đi, ta cũng đi ra ruộng nhìn xem.”
Cha Liễu vội vàng đỡ lấy trưởng thôn, sợ hãi nói: “Trương thúc đừng khách sáo với ta như vậy, ta cũng là người của Tiểu Vương Trang, bình thường được mọi người quan tâm rất nhiều.
Lễ này, vãn bối chịu không nổi.”
Đợi đến khi về nhà, ai nấy đều eo mỏi lưng đau như bị chặt ra từng đoạn, muốn đứng thẳng cũng không nổi.
“Ta chỉ biết cây cải dầu hạt có thể ép dầu, nhưng một mẫu có thể ép ra được bao nhiêu, hương vị ra sao lại hoàn toàn không biết.
Cho nên ta mới tính năm nay trồng thử trước một mẫu xam sao.
Nếu như mong muốn, tất cả mọi nhà đều có thể cùng nhau trồng.”
Nhìn thôn trưởng rời đi, cha Liễu mới quay lại trồng cây.
“Sao có thể chịu không nổi? Chỉ với chuyện nhận nuôi Tần Mộc, ngươi đã có thể nhận cái lễ này.” Thôn trưởng đỡ tay cha Liễu thật sự muốn thi lễ.
“Tú tài công biết nhìn xa! Ta đây thay toàn bộ hương thân ở Tiểu Vương Trang cảm tạ tú tài công trước.” Nói xong, lão trưởng thôn làm hành động thi lễ với cha Liễu.
Cha Liễu nhìn Tần Mộc đang trồng cây cải dầu, cười nói: “Mộc Nhi vừa hiểu chuyện lại siêng năng, thật sự không cần ta phải lo lắng.”
Hôm nay, nhiệt độ có vẻ thấp hơn.
Cuối cùng vẫn là Tiền thị không nhìn nổi, lên tiếng: “Lão ca ca đừng khách sáo với hắn, hương thân trong thôn vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, ngươi đó, tạm tha cho hắn đi.”
Liễu Nha Nhi đột nhiên nghĩ tới mùa đông ở đây, nàng nên trải qua như thế nào? Kiếp trước nàng sợ lạnh nhất, nhưng cũng may có điều hòa sưởi ấm cùng thảm điện và áo lông vũ cùng đủ loại thiết bị sưởi ấm, mùa đông mới trôi qua không quá khó khăn.
Cây cải dầu non mềm, yếu ớt lúc lên mầm phải vô cùng cẩn thận, tránh để cây non bị gãy.
Một mẫu đất, cả nhà làm phải hết một ngày bận rộn mới xong.
Mới vừa đặt cây xuống đất phải lấp tức tưới nước, mấy người lại thừa dịp trời còn chưa tối hoàn toàn, tưới nước cho cây.
Ban đêm, trời bắt đầu nổi gió, gió lạnh xuyên qua cửa sổ cũ nát thổi vào trong phòng, Liễu Nha Nhi rùng mình một cái.
Ngày thứ hai trời vẫn khá đẹp, cha Liễu ra ruộng dạo một vòng, mới vừa bước vào sân đã bị Liễu Nha Nhi đến nhà chính, thương lượng chuyện xây nhà.
Nếu muốn làm nhà mới, lại phải dùng đến tiền.
Liễu Nha Nhi muốn làm nhà lớn có mái ngói lát gạch xanh, lại làm giường đất trong mỗi phòng.
Tính toán như vậy một hồi, năm mươi lượng cũng không biết có đủ dùng hay không.
Nàng tính toán đơn giản một hồi, nửa năm vừa rồi dựa vào bán bản vẽ, lươn và rau kê đầu, trong tay Tiền thị còn lại khoảng năm mươi lượng.
Xem ra chuyện sửa nhà không thể trì hoãn nữa.
Nghĩ đến chuyện sửa nhà Liễu Nha Nhi lại hết buồn ngủ.
Ban đêm, Liễu Nha Nhi mơ một giấc mộng đẹp.
Trông mộng, dưới chân núi Tiểu Vương Trang, một toàn nhà cao lớn tráng lệ, Tiền thị mặc y phục đẹp đẽ quý giá ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, trên đùi là một đứa bé bi bô tập nói.
Tiền thị vui vẻ mìm cười đút kẹo cho đứa trẻ ăn.
Nhưng bây giờ nàng đang ở cổ đại, đừng nói đến thảm điện áo lông vũ, đến cả bông cũng không có, hơn nữa nhà Liễu gia lại cũ nát lọt gió khắp nơi.
Nếu tới mùa đông, nàng nên sống như thế nào?
“Nha Nhi muốn xây nhà sao?”
“Đúng vậy! Con thấy mùa đông đã sắp tới rồi, con muốn làm bàn và giường đất sưởi ấm. Nhưng nghĩ tới nhà chúng ta vẫn lọt gió, chi bằng phá đi làm cái mới.”