Mất gần nửa tháng, nhà mới của Liễu gia cuối cùng cũng làm xong.
Mấy ngày trước Tiền thị đặc biệt đi tới trấn trên, tìm bán tiên một mắt tính ngày tốt chuẩn bị lễ thượng lương.
Bán tiên nhắm một con mắt, tay trái bóp quyết, trong miệng đang nói gì chỉ lẩm bẩm một hồi lâu.
Cuối cùng quyết định chọn ngày mười tám tháng mười một.
Không chỉ ở nông thôn mà với toàn bộ dân tộc Hoa Hạ mà lễ thượng lương* cực kỳ quan trọng.
(Lễ cất nóc hay còn gọi là lễ Thượng Lương (trong tiếng Hán,”Thượng” là Trên,”Lương” có nghĩa là Xà nhà).
Là ngày gác thanh giữa của nóc nhà với mái nhà dốc có kèo.
)
Hôm qua Tiền thị dẫn Liễu Nha Nhi tới huyện thành mua đồ tế.
Lại mua thêm một dải lụa đỏ, một ít kẹo, đồ ngọt.
Chính là để tổ chức nghi thức này.
Vừa ăn sáng xong, trước cửa Liễu gia đã có rất nhiều người bao vây.
Chờ nghi thức kết thúc, châm lửa đốt pháo chính thức bắt đầu lễ thượng lương.
Rõ ràng đã vào đông, nhưng hôm nay bất kể là hán tử nâng xà nhà hay thôn dân tới xem náo nhiệt đều không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy rất nóng.
Trên bàn thờ ngoại trừ tam sinh còn có ống mực và thước cuộn.
Mấy hán tử trẻ tuổi một bên kéo xà nhà vừa hô to, hình ảnh đó nhìn có vẻ rất hoành tráng.
Hành động này gọi là “Quải thải”.
“Thẩm, nghe nói cái nhà này của Liễu gia này tiêu tốn rất nhiều tiền.
Cũng không biết Liễu gia đã kiếm được tiền phi nghĩa này từ đâu ra, còn có thể bỏ ra được.” Trương thị nghe hai người nói chuyện, di lại gần thần thần bí bí khua chân múa tay một hồi.
Tiền thị tính giờ lành bán tiên một mắt đã nói, vừa đúng lúc liền cùng cha Liễu dẫn theo Liễu Đông Thanh đi mời thái công.
“Ai, cũng không biết đời này ta có mệnh xây được nhà ngói lớn lát gạch xanh khang trang như vậy hay không?” Một tức phụ trẻ tuổi nhìn thấy không nhìn được khao khát, cảm khái.
Quải xong thì bắt đầu tế lương.
Mời xong thái công lại lấy lụa đỏ đã mua hôm qua ra.
Bên trên tấm lụa kia, có chữ cha Liễu tự đề bút viết “Thượng lương đại cát” “Thanh Long đỡ ngọc trụ Bạch Hổ giá kim lương”.
Mà người nâng xà nhà cũng phải chọn những người trẻ tuổi hát tự giỏi có cha mẹ đầy đủ.
Đại thẩm bên cạnh nghe Trương thị nói lời này không nhịn được trợn trắng mắt.
Trong lòng thấm chửi thầm: “Phi, cái thứ gì vậy.
Chỉ dựa vào Phì Nha nhà ngươi còn muốn mơ ước Đông Thanh, cũng không biết lấy gương ra nhìn lại mình xem.”
Cha Liễu đứng trước bàn tế thần xuống: “Hôm nay “Tế lương”, trời đất rộng mở, tài nguyên tươi tốt, người cường mã tráng.
Kim đồng ngọc nữ cùng nhau hướng về phía trước, viên mãn đỉnh cao, tề tụ hoa đường.”
“Nha Nhi nhà hắn không được, miệng lưỡi sắc bén không phải người tốt.
Nếu là người tốt ta còn có thể cho làm tức phụ của Hổ Tử nhà ta.” Trương thị đã bắt đầu ảo tưởng Phì Nha nhà mình được gả cho Liễu Đông Thanh, bà ta là nhạc phụ có thể ở cùng trong nhà ngói lát gạch xanh khang trang.
Đại thẩm bên cạnh cười nói: “Ngươi còn trẻ, phu quân lại là người có năng lực đến cả mấy tiểu tử nhà ngươi cũng siêng năng.
Nói không chừng ngày nào đó ngươi có thể xay được một mái nhà như vậy.
Không giống ta, đã vùi nửa người vào đất nhưng mấy đứa con trai không biết cố gắng.
Ta còn không thể trông cậy vào ai, ngươi đó, vẫn còn có chút hi vọng.”
Tức phụ trẻ tuổi và đại thẩm bên cạnh lười đáp lại nàng ta, không nói gì thêm.
Nhưng Trương thị vẫn không tự nhất thức được mình bị người khác ghét bỏ, chỉ tập trung nói: “Ta thấy Liễu Đông Thanh cũng đã đến tuổi làm mai, đúng lúc xứng với Phì Nha nhà ta.
Ta đó mà, thương xót nư nhi không muốn để Phì Nha phải gả xa.
Gả cho Liễu gia là hợp lý ở cùng một thôn, muốn gặp là có thể thấy được.”
Đúng lúc này, bên trên đột nhiên vang lên một tiếng: “Vứt lương lạc!”
Tức phụ trẻ tuổi cũng không che giấu, khinh thường nhìn Trương thị, nói: “Ta cười ban ngày ban mặt mà tẩu tử ngươi có thể nằm mộng xuân thu.”
Nói theo kiểu Liễu Nha hi chuyện này thật sự không cần phải băn khoăn.
Lúc đó nhà mình còn vô cùng khó khăn sao có thể giúp được người khác.
Hơn nữa, sau này cũng muốn đưa cả thôn cùng như phát tài.
Tức phụ trẻ tuổi không nhịn cười ra tiếng.
Trương thị này thật đúng là dám nghĩ.
Liễu Nha Nhi nhìn đám người hỗn loạn cười ha ha.
Nếu nàng không phải chủ nhà, nàng cũng muốn đi tranh một hồi.
Nàng thích không khí náo nhiệt như vậy.
“Phụt!”
Bất bình xong lại chán nản, sao hắn lại không nghĩ ra cách này cơ chứ.
Nếu cầm dù sao có thể bị dẫm vào tay còn không lấy được mấy cái.
Không chỉ Hạ Mai ngay cả Trần bà bà và tiểu tôn tử cũng cầm dù.
“Hạ Mai, ngươi không biết xấu hổ!” Một tiểu nam hài nhìn Hạ Mai lất ngược dù giấy lấy được nhiều đồ, vừa tức vừa bất bình.
“Tức phụ Nhị Tử ngươi cười gì?”
“Oa, ô… Ngươi dẫm vào tay ta.
Ô… Nãi nãi, cứu cứu ta!”
“Bánh bao này ta lấy được trước, ngươi mau buông ra!”
“Là ta cướp được!”
“Ngươi có ý gì? Hả?” Trương thị thấy mình bị cười nhạo, giương nanh múa vuốt muốn giật tóc tức phụ kia.
Sở dĩ chuẩn bị hai thứ này là bởi vì Tiền thị và cha Liễu nghĩ đến lúc trước không cho người trong thôn mượn lương nên trong lòng không ngừng băn khoăn.
Lương lạc hôm nay Liễu gia chuẩn bị đúng là thuộc loại tốt nhất làng trên xóm dưới.
Ngoại trừ chuẩn bị đậu phộng và đường như nhà bình thường khác, Tiền thị còn hấp cả bánh màn thầu trắng, nấu trứng gà đỏ.
Hai thứ này mấy nhà nghèo cả năm còn ăn không được mấy lần.
Trương thị làm gì còn tâm trạng giáo huấn tức phụ trẻ tuổi kia chứ, vội vàng vọt vào trong đám người phía trước, chỉ chú ý tranh kẹo vừa quăng xuống đất.
Hạ Mai nâng dù lùi ra, phản bác: “Do ngươi ngốc không nghĩ ra được cách này còn tới mắng ta.
Ta thấy là ngươi không biết xấu hổ thì đúng hơn.”