Bữa này xem như mấy người Liễu Nha Nhi được ăn uống đến căng cả bụng.
Mấy đứa trẻ ôm bụng tròn vo, khóe miệng còn dính dầu bóng loáng.
“Nếu sau này ngày nào cũng được ăn thịt thì tốt rồi.” Liễu Đông Thanh dựa vào tường, vuốt bụng, cảm thán.
“Ca, có thể có chút tiền đồ được hay không? Ca không nghĩ đến sau này có thể ở tòa nhà lớn, mặc tơ lụa mềm mại ăn sung mặc xuống, thích thứ gì thì mua thứ đó sao?”
Liễu Đông Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: Nha Nhi thật đúng là dám nằm mơ,
Đừng nói đến chuyện mỗi ngày được ăn thịt, chỉ cần có thể ăn no không bị đói, hắn cũng đã thỏa mãn.
Chỉ là nghĩ lại, bắt đầu từ sáu tháng cuối năm hình như hắn chưa phải đó bụng một bữa nào, thậm chí còn được ăn thịt mấy lần.
Rõ ràng mấy năm nay hắn không được lấp đầy bụng, cũng vì đói đến không chịu được mới tới mỏ đá làm việc, vai cũng bị mài mất một mảng da.
Bắt đầu thay đổi tử khi nào sao hắn lại không phát hiện ra.
Liễu Đông Thanh còn đang nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra một năm này, đã nghe thấy tiếng thu dọn chén đũa, vội đi đến dọn cùng.
“Được rồi, các ngươi đều nghỉ ngơi đi để ta tự làm là được!”
Tiền thị lại lấy ra một ít tiền đồng, vừa đếm vừa nói: “Người lấy giấy đỏ đến đây lát nữa mấy đứa nhỏ tới cho bọn chúng ít tiền mừng tuổi.
Hai năm nay khổ quá đừng nói đến tiền mừng tuổi, ngay cả thịt cũng không ăn được mấy miếng.
Năm nay ta cũng hào phóng một chút, cho mỗi đứa ba đồng.”
“Nương đang lo lắng Nha Nhi sẽ cảm thấy người bất công sao?”
“Con không cần, nương cứ giữ là được, con cũng không cần dùng gì cả.” Cha Liễu đẩy bạc lại.
Cha Liễu nghe theo gấp bao lì xì, lại đột nhiên nghe tiếng Tiền thị thở dài: “Theo lý thuyết tiền này là do Nha Nhi kiếp được, đáng lẽ ra để lại làm của hồi môn cho con bé, Nhưng ta là nãi nãi không nói tới chuyện có bất công hay không, chỉ một lòng mong ngóng con cháu được thuận lợi.
Sang năm Đông Thanh đã mười ba tuổi, cũng đến tuổi làm mai.
Đến lúc đó vẫn phải lấy từ ba mươi lượng này ra.
Lại còn có Tần Mộc, Liễu gia cũng ta vốn thân thiết với Tần Ngũ, ngươi đã nhận nuôi Tần Mộc, đến lúc đó nhất định phải nói chuyện hôn sự thay hắn, cũng phải dùng đến tiền.”
“Được được, hôm nay là tết vậy nãi nãi và cha các ngươi đi nghỉ trước, không tranh với các ngươi nữa.
Cháu của ta đúng là rất hiểu chuyện.” Tiền thị ngồi xuống giường đất, cười hai mắt híp thành vòng cung.
“Bảo ngươi cầm thí cứ cầm đi, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy! Ngươi cũng đã là cha hai đứa trẻ rồi thỉnh thoảng còn phải vào huyện, trên người sao có thể không có chút bạc.” Tiền vờ tức giận, giọng nói cũng nghiêm túc hơn mấy phần.
“Đang lúc cháu đang no căng bụng cần phải hoạt động một chút, nãi nãi, người và và cha nghĩ để để cháu và Tần Mộc làm là được.”
Tiền thị lau khóe mắt, nói: “Nha Nhi sinh ra đã không có mẫu thân lại là nữ hài tử.
Trong thôn có rất nhiều nhà trọng nam khinh nữ có biết bao nhiêu nhà vì muốn có tiền đón dâu co nhi tử mà bán nữ nhi Tiền này lại do Nha Nhi kiếm được ta sợ đến lúc lấy tiền cho Đông Thanh đón dâu, Nha Nhi sẽ không vui.”
Mấy người Liễu Nha Nhi đi rửa chén, Tiền thị lấy bạc vụn trong ngực ra đưa cho cha Liễu: “Mua đồ xây nhà, làm tiệc rượu, tiêu tốn linh tinh, bây giờ còn lại ba mươi hai lượng.
Bạc vụn này ngươi cầm lấy đi, lúc nào cần dùng đến tiền cũng có thể tiện tay lấy ra.”
“Đúng vậy, nãi nãi và cha đi nghỉ ngơi đi, để bọn cháu rửa chén.
Hôm nay là tất niên để tiểu bối bọn cháu bày tỏ lòng hiếu thảo một chút có được không?” Liễu Nha Nhi gia nhập hàng ngũ cùng ca ca.
Tiền thị nhân lây giấy đỏ trong tay cha Liễu xé thành một khối nhỏ, sau đó gấp thành hồng bao, bỏ tiền vào trong, lại đẩy phần tiền trên bàn qua, nói: “Ngươi là người làm cha cũng cho mỗi đứa ba đồng đi.
Như vậy cộng lại mỗi đứa sẽ có sáu đồng, lục lục đại thuận là điềm tốt.”
Cha Liễu dừng tay lại, trên mặt là vẻ dịu dàng hiếm thấy, cười nói: “Nương, tính cách của Nha Nhi như thế nào người còn không biết sao? Tuy nói những ngày tháng trước đây khó khăn, nhưng người thương con bé như vậy lấy đâu ra bất công? Người đó, đừng nhìn Nha Nhi còn nhỏ tuổi, ai đối tốt với con bé trong lòng nó đều sáng như gương.
Nếu người thật sự lo lắng, vậy người cứ giữ lấy ba mươi lượng này làm của hồi môn cho Nha Nhi.
Về phần sinh lễ đón dâu của Đông Thanh, hắn chỉ mới mười ba tuổi, còn mấy năm nữa mới thành hôn.
Bây giờ nhà chúng ta khai hoang được nhiều đất như vậy trồng trọt mấy năm cũng có thể tích góp đủ sính lễ.
Người đó, cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng.