“Chúng ta cũng có thể tới không?” Các cô nương không hẹn mà cùng hỏi.
“Đương nhiên!”
“Chúng ta đã nói trước rồi đó nha!”
“Được!”
Liễu Nha Nhi mới vừa đưa mấy tiểu cô nương đến cửa, mấy nam hài trong phòng Liễu Đông Thanh cũng đi ra.
Chỉ là không biết vì sao ánh mắt bọn họ nhìn Liễu Nha Nhi có hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ Liễu Đông Thanh nói lung tung cái gì cho bọn họ nghe sao.
Chờ mấy đứa trẻ đi hết, Liễu Nha Nhi cũng đi vào nhà bếp.
Định hâm nóng lại đồ ăn đêm qua, tùy tiện ứng phó một bữa.
Hết buổi Liễu Đông Thanh lại dẫn Tần Mộc ra ngoài, không cần đóan cũng biết bọn họ đi tìm Hổ Tử chơi đùa.
Mấy đứa trẻ trong thôn này cả năm cũng chỉ có mấy ngày đầu năm mới có thể thoải mái chơi đùa.
Cho nên khi Liễu Đông Thanh ra ngoài, Tiền thị cũng không dặn hắn phải về sớm.
Cơm trưa là Liễu Nha Nhi xuống bếp.
Cắt xong cá mặn khô và lạp xưởng bên dưới rải một tẩng củ cải, chỉ cần bỏ thêm vài miếng gừng chưng trong nồi là được.
Món ăn này thiên ngọt, khác với hương vị của nước tương, thịt ba chỉ xào trong nước đường phèn, phần thịt mỡ bóng mềm lấp lánh.
Ăn vào miệng là ta, béo nhưng không ngán.
Chỉ là Liễu Nha Nhi thích nhất là nước thịt vàng óng ngọt ngào như mứt táo.
Lạp xưởng này làm từ tháng chạp năm trước.
Tổng cộng chỉ có hai cái, ngay cả đêm tất niên ba mươi cũng để dành chưa cắt ra ăn thử.
Đợi đến khi dầu trong nồi nóng lên đổ một ít đường phèn vào, để lửa nhỏ xào thành nước màu bỏ thịt ba chỉ đã cắt đều xào với dầu cho đến khi vàng như mứt táo, cuối cùng cho thêm nước, hầm nửa canh giờ là được.
Hôm nay là ngày đại cô nàng về nhà chúc Tết mẹ đẻ.
Cuối cùng Liễu Nha Nhi lại làm thêm một phần cải trắng ngâm dấm.
Tuy là năm mới nhưng vẫn đang là mùa đông, ban ngày rất ngắn, Liễu Nha Nhi cảm thấy mình còn chưa làm được gì nhưng ngày mùng một Tết đã hết rồi.
Ngày hai tám tháng chạp, Liễu Nha Nhi đã lấy củ cải Tiền thị hái về gọt vỏ cắt nhỏ, lấy một phần đem ra phơi nắng một ngày.
Củ cải nửa ướt nửa khô rải muối lên, bóp một hồi sau đó phơi lên, chỉ cần dăm ba bữa có thể lấy ra ăn được.
Hôm nay vừa lúc lấy có thể lấy ra nấu cùng đậu hủ giải ngán tốt nhất.
Sáng sớm, Liễu Nha Nhi đã cắt một cây lạp xưởng trên xà nhà xuống.
Sáng ngày mùng hai, Liễu Nha Nhi không ngủ nướng.
Băm thịt ướp gia vị đầy đủ nặn thành một cục tròn, lăn qua vào bột nếp một còng, lại bỏ lên bếp chưng cho chín, chính là món thịt viên tứ hỉ thường thấy trong các bữa tiệc.
Tiền thị và Liễu thị từ trước đến nay cũng không để ý nói chuyện trong lúc ăn.
Vừa cười nói vừa nói dự định đầu năm.
Kiếp trước nàng thích nhất là loại lạp xưởng phơi gió như thế này.
Nói chuyện một hồi, Liễu thị lại nhớ tới mấy chuyện cũ trước đây.
Nghĩ đến hơn nửa năm trước, nhà mẹ đẻ mình vẫn ăn không đủ no, áo không đủ mặc.
Lại nghĩ đến đệ đệ từng vì cuộc sống khốn khổ dày vò đến tiều tụy.
Cuối cùng lại nghĩ đến phụ thân đã qua đời cũng thê tử của đệ đệ không may mất sớm.
Ngày ba mươi tất niên đã để lại nửa bình canh gà thêm hai chén nước vào nấu thêm nửa khắc lại rải thêm rau chân vịt và một nhúm hành lá lên trên.
Đây là gà nuôi thả chính tông, chỉ ngửi mùi canh gà đã có thể khiến người ta chảy nước miếng.
Hôm nay đều là người trong nhà, cũng không cần để mấy đứa trẻ phả ngồi bàn riêng.
Mang đồ ăn lên bất kể là người lớn hay đứ nhỏ đều ngồi vây quanh bàn đất.
Liễu thị bị hình động của Từ Tứ làm cho cười ra tiếng, gạt tay Từ Tứ ra, giả vờ giận dỗi nói: “Ai cần chàng tới chứ.”
Nhìn mẫu thân tóc đã hoa râm, Liễu thị lại không kiềm được nước mắt.
“Không phải cháu muốn ngủ cùng với nãi nãi sao! Cũng đã lâu rồi không được gắp đại cô, nên muốn ngủ cùng thôi mà.”
“Tỷ, tỷ… có chuyện gì sao?”
“Mượt mà là tốt, tiểu cô nương mượt mà một chút mới đẹp.” Tiền thị nhìn khuôn mặt nhỏ của cháu gái cũng càng nhìn càng thích.
Liễu thị lau nước mắt, thầm nghĩ bọn họ bạc mệnh không thể hưởng phúc của đệ đệ và cháu gái.
Không khí cuối cùng cũng tốt lên.
Ban đêm, nhà đại cô Liễu Nha Nhi ở lại Liễu gia.
Liễu Nha Nhi tắm xong vui vẻ ôm gối nhỏ của mình bò lên giường Tiền thị.
“Nha Nhi nhà chúng ta vừa xinh đẹp còn có chủ ý có bản lĩnh.
Sau này cũng không biết để tiểu tử nhà ai được lợi.”
Liễu thị hít cái mũi, cười nói: “Nào có chuyện gì? Ta chỉ đang vui vẻ thôi.
Nếu là trước kia đừng nói đến chuyện trên bàn có cá thịt, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng bây giờ đệ nhìn xem, đã có nhà mới thỉnh thoảng còn có thức ăn mặc.
Cuộc sống xem như cũng tốt lên rất nhiều.
Ta chỉ mong mọi người có thể ngày càng tốt lên, đệ và nương cũng… cũng không cần phải làm lụng vất vả.”
Liễu Nha Nhi khoác lác không chuẩn bị bản thảo.
Nàng cảm thấy ngày thường vô cùng buồn chán, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội hóng chuyện bát quái, mới vội chạy tới đây, sợ bỏ lỡ mất chi tiết nào đó.
“Nha Nhi nhà ta ngủ cùng với đại cô có được không?” Liễu thị ôm chầm lấy Liễu Nha Nhi, vừa nhéo vừa vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Ừm, mặt đã mượt mà hơn nhiều rồi!”
“Được rồi, cuộc sống tốt lên là chuyện vui.
Chúng ta nên vui vẻ mới đúng.
Ngày Tết không nên chảy nước mắt.
Được rồi tới đây, ta lau cho nàng.” Từ Tứ đặt đũa xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho Liễu thị.
Tiền thị đang trải chăn nhìn thấy Liễu Nha Nhi đang ôm gối bò lên giường, cười hỏi: “Sao Nha Nhi không ngủ trong phòng của mình lại muốn tới đây với nãi nãi?”