Edit: Lune
Nhờ được ủ ấm và chăm sóc, bông hoa héo úa dần trở nên tươi tắn.
Nhưng đối với Lận Tuy đây không phải là chuyện tốt, mà là một loại tra tấn mãn tính.
Hắn bắt đầu nhớ nhung Yên Tần trước đây, tựa như nhớ nhung Yên Tần ban đầu ở kiếp trước.
Lúc đó còn ngây thơ dễ lừa, trêu tí cũng tin là thật, nhưng khi Yên Tần tiến bộ nhanh chóng thì lại trở thành nỗi khổ tâm của hắn.
Là nhân vật chính trong truyện vô cp theo đuổi đại đạo bên Khởi Điểm nhưng Yên Tần vẫn sở hữu tinh lực phi thường mà người thường khó có thể chịu đựng được.
Sự sung mãn hữu hạn luôn không bằng được ngày hôm qua, nhưng những cơn đau nhức ngứa ran như kim châm lại đang nhắc nhở hắn rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì kiểu gì hắn cũng phải vào viện thật.
Những ngón tay được cắt móng gọn gàng cào vào thành giường tạo ra âm thanh không chói tại nhưng lại khiến người ta căng cứng, bản thân người tạo ra tiếng ồn nhỏ bé ấy cũng đang buồn bực không yên.
Mồ hôi trượt từ chóp mũi xuống đôi môi đỏ thắm, được làn da trắng ngần cùng mái tóc màu mực tôn lên khiến người ta rung động không thôi.
Cuối cùng Yên Tần vẫn cho Lận Tuy biết đáp án, y vừa phát đoạn ghi âm trong điện thoại, vừa vuốt ve cổ chân của Lận Tuy.
— Em đang ở bên ngoài, nếu thấy thứ gì hay ho sẽ mua về làm quà cho mọi người.
— Dạo này ông khỏe không, lần trước đi khám chẳng phải bảo thận ông không tốt à, chị nhắc ông chú ý ăn uống, đừng ăn nhiều quá, em đã đặt một bàn đồ ăn do đầu bếp Quảng Đông mà ông hay nhắc đến nhà đấy, mọi người nhớ đừng để ông ăn nhiều, dạ dày của ông cũng không tốt đâu.
— Nghe nói dạo này Thanh Thanh cứ gây chuyện là lại lôi tên con ra? Sao thế, nó lại muốn ăn mướp đắng rồi à?
…
Ghi âm không chỉ có một đoạn, có thể nghe ra là gửi cho nhiều người khác nhau.
Giọng nói đó không chỉ giống hệt Lận Tuy mà điều khiến người ta kinh hãi hơn là những nội dung được tiết lộ trong lời nói chỉ có người nhà họ Lận mới biết, câu nửa đùa nửa dọa cuối cùng liên quan đến những chuyện Lận Tuy từng làm.
Đứa cháu Thanh Thanh của Lận Tuy ban đầu là một thằng nhóc khó bảo, Lận Tuy không hề nuông chiều nó như mọi người, còn bắt nó ăn một đĩa mướp đắng to mà nó ghét nhất rồi nhìn nó vừa nôn vừa khóc mà ăn. Từ đó về sau, mỗi lần Thanh Thanh nhìn thấy hắn là như nhìn thấy ma, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Người nhà họ Lận đều biết Lận Tuy không thích gọi video, vì thế chỉ cần liên lạc qua điện thoại hay ứng dụng mạng xã hội là đủ, bảo sao cả tuần vừa rồi nhà họ Lận lại không có động tĩnh gì cả, phải biết rằng Lận Tuy nổi tiếng ham chơi, việc thường xuyên biệt tích trong một thời gian dài cũng là chuyện bình thường.
Lận Tuy im lặng, so với những thủ đoạn mà hắn từng phát hiện ra trước đây thì đúng là Yên Tần đã tiến bộ hơn nhiều.
Yên Tần coi sự im lặng của Lận Tuy thành bực bội và tức giận, y hôn lên ngón chân của hắn, dịu dàng nhìn lồng ngực phập phồng vững vàng của thanh niên.
Y dâng hiến lòng trung thành và tình yêu của mình cho Lận Tuy, đồng thời lại kéo hắn xuống vực sâu, nuốt chửng vào bụng.
Yên Tần đã tưởng tượng ra nhiều phản ứng khác nhau của Lận Tuy, có lẽ hắn sẽ tức giận, chửi mắng hoặc thậm chí là hoảng sợ, nhưng Lận Tuy lại không tỏ ra thế nào cả.
Hắn chỉ nhìn y thật lâu, bên trong ẩn chứa những cảm xúc mà y chẳng thể nào hiểu được.
Vào khoảnh khắc ấy, Yên Tần chợt cảm thấy buồn khổ, y vẫn còn rất xa Lận Tuy, xa đến mức ngay cả khi ôm hắn, y cũng không thể chạm tới ranh giới suy nghĩ của hắn.
Sau đêm đó, Yên Tần không còn xuất hiện nhiều trước mặt Lận Tuy nữa.
Chỉ có thức ăn xuất hiện trong hộp giữ nhiệt mỗi ngày và nhiệt độ cơ thể thỉnh thoảng cảm nhận được vào ban đêm mới khiến Lận Tuy nhận ra Yên Tần vẫn luôn ở đó.
Cứ như vậy, nửa tháng thấm thoắt trôi qua.
Lận Tuy ngồi trên ghế treo ngắm hoàng hôn, cười khẽ một tiếng.
Khá đấy Yên Tần, không ngờ lại chơi chiêu này với hắn, sao lúc trước hắn không nhận ra Yên Tần còn có cái tính này nhỉ.
Muốn thông qua cách này để đạt được mục đích khống chế phá hủy tâm lý của hắn, muốn hắn nảy sinh cảm xúc ỷ lại vặn vẹo gần như Stockholm?
Lận Tuy thầm cảm thấy đây không phải là chuyện Yên Tần sẽ làm, dù sao thì y là Yên Tần mà? Nhưng tình hình hiện giờ lại như vậy thật, mà hắn thì lại mẫn cảm đa nghi, chưa bao giờ ngần ngại lấy hành vi và tác phong của bản thân để suy đoán người khác.
Lận Tuy sờ đường vân trên ghế mây, ánh sáng trong mắt lập lòe.
Hệ thống nhận ra cảm xúc Lận Tuy không tốt nhưng cũng không nói gì.
Đây mới là hướng đi chính xác của tình yêu cưỡng ép, thấy Lận Tuy nảy sinh cảm xúc tiêu cực với Yên Tần, hệ thống cực kỳ hài lòng.
Nghĩ tới chuyện Lận Tuy chưa bị hồn phi phách tán cùng linh hồn khuyết thiếu của đứa con số mệnh, ánh sáng màu lam nhạt không ngừng lưu chuyển quanh nó.
Dù là ai cũng phải trả giá đắt cho việc phá hỏng quy tắc vốn có, không ai là ngoại lệ.
Khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, cả căn phòng tối đen như mực.
Yên Tần bật đèn sưởi, thấy bóng lưng của người thanh niên đang ngủ say trên giường.
Thức ăn trên bàn chỉ vơi đi gần nửa, ít hơn lượng ăn bình thường của Lận Tuy nhiều.
Có thể là Lận Tuy không thích ăn, hoặc có thể là vì tâm trạng không tốt lắm, Yên Tần biết trong tình huống này khiến người ta khó tránh khỏi bực bội, nhất là một người kiêu ngạo như Lận Tuy.
Vì vậy mấy ngày nay y cố tình tránh Lận Tuy để hắn đỡ bực bội, hơn nữa công việc gần đây đang vào trạng thái cường độ cao, ngày nào y cũng phải tranh thủ thời gian để nấu cơm cho Lận Tuy.
Hình như hơi gầy đi rồi, Yên Tần sờ vào phần xương hơi lồi trên sống lưng của Lận Tuy, ảo não suy nghĩ.
Người kia dường như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y, rúc vào trong ngực y.
Hành động gần như chủ động thế này khiến Yên Tần vô cùng vui mừng, nhưng sau niềm vui sướng, y nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn, chỉ là hành động của Lận Tuy khiến y không còn tâm trí nào mà nghĩ đến điều gì khác.
Đêm nay Lận Tuy vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, giống như biến thành người khác.
Yên Tần nghĩ, có lẽ đây là thủ đoạn mới của Lận Tuy, chẳng qua y không quan tâm.
Bản thân Lận Tuy vốn là một viên kẹo mật ong tẩm độc, để có được hắn, y đã chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Yên Tần lại có một suy nghĩ khác.
Người thanh niên trên màn hình nhìn sàn nhà ngẩn người, trạng thái này đã kéo dài quá lâu, gần như sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn giữ nguyên một tư thế, thậm chí còn không nhạy cảm với cơn đói, trông hốc hác thấy rõ.
Đây không phải là Lận Tuy mà Yên Tần biết, Lận Tuy mà y biết là một người lạnh lùng gian xảo, trong thoáng chốc y cho rằng đây là sự ngụy trang của Lận Tuy, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cảm xúc lo lắng gạt ra sau.
“A Tuy, em muốn ra ngoài không, đến hòn đảo mà anh đã nói với em lần trước nhé, nơi đó đẹp lắm.”
Nhìn người đàn ông cẩn thận hỏi han trước mặt, con ngươi đen láy của thanh niên khẽ động, gật đầu hờ hững như thể chẳng hứng thú gì với việc đi chơi.
Yên Tần hôn gáy Lận Tuy, dỗ dành hắn uống chén canh, trong canh có thuốc an thần, có thể giúp Lận Tuy thư giãn thần kinh.
Lận Tuy vừa uống canh, vừa cụp mắt xuống che đi ánh sáng trong mắt.
Yên Tần vẫn chưa đủ tàn nhẫn, thậm chí còn không hiểu rõ hắn, có điều như vậy cũng bình thường, Yên Tần của thế giới này mới chỉ biết được một hai về bản tính của hắn.
Yên Tần muốn giam giữ hắn lại không muốn làm hại hắn, nhưng làm sao có cách nào toàn vẹn như vậy trên đời được?
Yên Tần không giấu giếm chuyện mình sẽ tạm thời xuất ngoại một thời gian với các bạn trong đội. Đào Đình và Sở Phùng đều cảm thấy y rời đi vào lúc này là quá mạo hiểm.
Sở Phùng khuyên nhủ: “Thực sự không thể đợi thêm được à? Chỉ cần thêm nửa tháng nữa thôi, đây là công sức cậu bỏ ra bao lâu nay mà…”
Yên Tần lắc đầu, ra hiệu Sở Phùng đừng nói nữa, y nói: “Tớ cố gắng vì em ấy, em ấy quan trọng hơn bất cứ điều gì đối với tớ, nếu em ấy xảy ra chuyện thì mọi thứ tớ làm đều trở nên vô nghĩa.”
“Cậu không chỉ vì cậu ta mà còn vì lý tưởng của mình nữa, lý tưởng mà cậu đã theo đuổi từ trước khi gặp cậu ta. Lão Yên, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nay rồi, tớ biết cậu là người một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi, lần này tớ không khuyên cậu nữa, nhưng tớ hy vọng cậu đừng đặt tất cả chấp niệm của mình vào cậu ta, điều đó không tốt cho cả hai.”
Đào Đình nói với vẻ lo lắng, thật ra cô không tán đồng với hành vi của Yên Tần, thế nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn bè lâu năm, nên cô biết chấp niệm của Yên Tần.
Đào Đình nhớ đến người mình từng gặp vài lần hồi trung học, thầm thở dài, muốn có được người như vậy chắc chắn sẽ phải thương tích đầy mình.
Người ta thường nói, cứng quá thì dễ gãy, thông minh quá thì dễ chịu tổn thương, mà si tình quá thì không thọ.
“Tớ hiểu mà, thời gian sắp tới nhờ các cậu theo dõi giúp, bên Tứ Phương có bất kỳ động tĩnh gì nhớ báo cho tớ.”
Yên Tần nghĩ đến một đối tác quan trọng khác của mình, tuy Công nghệ Tứ Phương vẫn chưa được công chúng biết đến nhưng y có linh cảm rằng loại công nghệ siêu việt này một khi thành công thì lợi nhuận thu được từ nó sẽ vô cùng khó lường.
Sở Phùng gật đầu nói: “Được, người đứng sau họ vẫn chưa lộ diện, theo tìm hiểu thì chỉ biết được anh ta họ Tần, là ông chủ của Cao Tĩnh, ngoài ra thì không tìm được bất cứ dấu vết nào, bối cảnh của đối phương khả năng rất lớn.”
Yên Tần bình tĩnh nói: “Dù anh ta là ai thì cũng sẽ có ngày phải xuất hiện thôi.”
Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, Yên Tần đưa Lận Tuy đến đảo du lịch, nơi đó đã được y mua lại, là khu vực tư nhân của y nên không sợ người nhà họ Lận sẽ nhúng tay vào.
Lận Tuy ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thiếu hứng thú.
Diễn suốt một tuần, người cũng thấy hơi lười rồi.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ háo hức.
Dáng vẻ này lọt vào mắt Yên Tần lại là biểu cảm sinh động mà y mong chờ đã lâu.
Từ lâu y đã biết rằng việc giam giữ con bướm sẽ khiến nó bị tổn thương, nhưng y vẫn không thể buông tay, không thể chấp nhận sự thật rằng mình sẽ bị bỏ rơi.
“A Tuy, ở đó có nhiều thứ thú vị lắm, em sẽ thích cho xem.”
“Anh nghĩ tôi chưa đi đây đó bao giờ à?”
Lận Tuy liếc xéo y một cái, sắc mặt rạng rỡ hơn trước.
“A Tuy đương nhiên là kiến thức uyên bác.”
Yên Tần hôn lên đầu ngón tay của Lận Tuy, thấy hắn đã khôi phục lại phần nào dáng vẻ ngày xưa, sự bất an lờ mờ kéo dài bấy lâu trong lòng cũng giảm bớt một chút.
Hòn đảo tư nhân rất yên tĩnh, gần đó có một thị trấn ven biển nhưng cần đi thuyền qua lại.
Lận Tuy ở trên đảo hai ngày thì đề nghị muốn đến thị trấn xem thử, Yên Tần thoáng do dự, thấy Lận Tuy quay đi, y lập tức đồng ý.
Lận Tuy cũng không tỏ vẻ mừng rỡ gì, ngồi trên xích đu nhìn sóng biển.
Yên Tần đứng sau lưng hắn đẩy xích đu, sự hoảng loạn không rõ tên khiến y ngạt thở, y không biết sự bất an kia đến từ đâu, hay có thể nói là y biết, nhưng y không muốn đi sâu tìm hiểu và đối mặt với nó.
Y cẩn thận suy nghĩ lại từng bước trong kế hoạch của mình, liên tục xác nhận rằng không có vấn đề gì, không ai có thể tìm thấy Lận Tuy thì cảm giác hồi hộp kia mới giảm bớt.
Thị trấn không có nhiều người nhưng đa số đều nhiệt tình và lãng mạn. Tiếng mẹ đẻ ở đây không phải tiếng Anh mà là một loại ngôn ngữ thiểu số, mang theo phong cách kỳ lạ.
Người dân trong thị trấn coi Lận Tuy và Yên Tần là một cặp tình nhân đến từ Châu Á, họ dùng tiếng Anh với phát âm kỳ lạ để giao tiếp với hai người, khoa chân múa tay chúc cho cặp đôi đẹp trai này hạnh phúc.
Lận Tuy cười đáp cảm ơn, dường như từ khi bước vào nơi đây tâm trạng hắn đã tốt hơn rất nhiều. Khóe môi Yên Tần cong lên, sánh bước với Lận Tuy trên đường phố nơi đất khách quê người, nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Lận Tuy, Yên Tần bỗng có ảo giác rằng hai người bọn họ đang thực sự yêu nhau.
Lận Tuy chơi cả buổi chiều nên hơi khát, Yên Tần đi mua nước nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo Lận Tuy, sợ hắn lặng lẽ biến mất giữa dòng người đông đúc kia.
Một cô gái trẻ trông có vẻ là người địa phương cầm một chùm bóng bay đến, nói gì đó với Lận Tuy.
Yên Tần nghe loáng thoáng, đại khái là đang chào bán bóng bay, y cầm nước đi đến chỗ Lận Tuy, mua một chùm bóng bay của cô gái rồi buộc vào cổ tay hắn.
Lận Tuy cười khẽ: “Ấu trĩ.”
Yên Tần nhếch môi, không trả lời, y đưa nước đến bên môi hắn, cùng hắn ngồi bên đường nhìn dòng người qua lại.
Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt lại sinh ra sự tĩnh lặng đến cực điểm. Nhìn đám đông ồn ào trước mặt, Lận Tuy hơi ngẩn người.
Yên Tần đã vất vả chăm sóc hắn lâu như vậy, hắn cũng nên đáp lại chút gì đó.
Yên Tần nhìn chăm chú vào gò má của Lận Tuy, không nhịn được mà hỏi: “Thiếu gia đang nghĩ gì vậy?”
Lận Tuy ngoắc ngón tay với Yên Tần, những quả bóng bay buộc trên cổ tay hắn cũng lắc lư theo động tác ấy.
Hắn đã trở lại dáng vẻ trước đây, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười quyến rũ đầy ẩn ý, vừa cao ngạo lại vừa hờ hững.
“Đang nghĩ về anh.”
Hơi thở ẩm ướt bám vào vành tai, tựa như yêu tinh hút tinh khí đang quấn quanh thầm thì.
Suy nghĩ trong đầu Yên Tần như bị người ta cưỡng chế xóa đi, ngoài Lận Tuy ra thì không thể nghĩ đến bất cứ điều gì.
“Do you want to play with me?”
“Master.”
Là sự ban ơn đầy trêu chọc, là lời thổ lộ ham muốn giữa đám đông ồn ào.
…
Tác giả nhắn lại:
Thực ra câu cuối cùng đổi sang tiếng Trung thì sẽ trực tiếp hơn, nhưng tại lần trước tôi mới đề cập nửa câu đã bị ăn cảnh cáo rồi nên đành vậy.
Chó con trụy tim tại chỗ, màn này có thể gọi là xoay người làm chủ【Đầu chó】