Edit: Lune
Thời tiết khô lạnh ngoài trời vào mùa Đông ở Kinh Châu làm người ta cảm giác như có cát trên mặt.
Kể từ ngày hôm ấy cho đến nay, Lận Tuy đã biến mất tròn 25 ngày.
Đương nhiên, biến mất này chỉ là trước mặt Yên Tần thôi, người nhà họ Lận lẫn đám người Cao Tĩnh đều biết Lận Tuy bình an, chỉ có Yên Tần tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thu hoạch được chút tin tức nào.
“Hai đứa giận dỗi nhau đấy à?”
Lận Mẫn rót tách trà nóng cho Lận Tuy, nhìn chàng trai đang nhàn nhã tựa vào ghế mây trước mặt.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời màu xám chì, dây leo khô bám trên bờ tường mang theo mấy phần ủ rũ.
Giờ đang là sáng sớm, bên ngoài vẫn còn tối tăm mờ mịt, ánh sáng chiếu vào đương nhiên cũng ảm đạm theo, trong bức tranh thiếu sức sống này chỉ có hắn mới là màu son sống động lạc lõng.
Lận Mẫn đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi nhưng vẫn nhịn mãi cho đến giờ. Chẳng qua thấy Yên Tần ngày càng gầy gò tiều tụy, cô vẫn không nhịn được.
Một phần là vì tò mò muốn hóng hớt, một phần là không đành lòng với đối tác, dù sao với những gì cô biết về Yên Tần và thái độ mà Yên Tần thể hiện ra thì chắc hẳn Yên Tần rất nghe lời Lận Tuy, vậy sao lại ra nông nỗi này cơ chứ.
Cô hy vọng Lận Tuy có thể suôn sẻ cả đời, nếu bạn đời cũng luôn chiều chuộng hắn thì đương nhiên là càng tốt, dù sao cũng là con cháu nhà họ Lận, sao có thể để hắn chịu ấm ức gì được.
“Em chỉ đang phạt anh ta thôi.”
Lận Tuy nghĩ đến đống tin tức thăm dò bị chặn lại mấy ngày nay, từ tốn nhấp một ngụm trà.
Trước khi rời đi, hắn đã cố tình để lại chút niềm nhung nhớ cho Yên Tần, để tránh chó con thực sự cảm thấy mình đã thành chó vô chủ, đến khi ấy thì e là sẽ phát điên không ra hình ra dạng nữa rồi.
Lận Mẫn thở phào, tâm trạng cũng sáng sủa hơn chút, nói: “Nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện lớn gì chạm đến ranh giới cuối cùng của em.”
Lận Tuy tò mò hỏi: “Sao chị lại nói vậy?”
“Với tính cách của em ấy à, nếu thực sự chọc em tức giận thì em sẽ không im ắng như vậy đâu.”
Lận Mẫn trêu hắn nhưng cũng coi như nói thật.
Nếu Lận Tuy nổi giận thật thì sao chỉ có thể đơn giản như vậy, với tính cách có thù tất báo của hắn á, nếu không hành hạ kẻ có thù oán với mình sống không bằng chết thì sao chịu dừng tay.
Trong mắt Lận Mẫn thì trò chơi biến mất bây giờ chỉ là tình thú của hai đứa thôi, dù sao Lận Tuy biết rõ Yên Tần quan tâm mình nên mới dùng điều này để trừng phạt y mà.
Lận Tuy thoáng ngẩn ra, rồi mượn động tác uống trà để che lại biểu cảm khó hiểu của mình.
Việc Yên Tần làm nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì cũng nhỏ, nếu đổi lại là người khác ở tu chân giới thì giờ cỏ mọc trên mộ đã cao ba mét rồi, còn ở thế giới hiện đại thì ít nhất cũng sẽ trắng tay ngồi sau song sắt. Lận Tuy sẽ không cho bọn chúng có cơ hội động vào mình, nhưng Yên Tần thì khác.
“Vậy chưa tính là im ắng đâu, điều thú vị hơn còn ở phía sau nữa kìa.”
Lận Tuy đặt tách trà trong tay xuống, nghiêng người dựa vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lận Mẫn nói khẽ: “Đến giờ chị vẫn không hiểu rõ những chuyện em định làm, nhưng em hãy nhớ là chị luôn đứng về phía em, em muốn làm gì thì nhớ báo trước cho cả nhà một tiếng.”
Trước kia, Lận Mẫn chỉ nghĩ năng khiếu kinh doanh của em trai vượt xa mình thôi, sau này cô mới phát hiện, dù là thủ đoạn hay lòng dạ thì Lận Tuy cũng đều hơn cô cả bậc, chỉ là không biết tại sao hắn lại giấu đi thôi. Đến cô cũng chỉ có thể thấy được mấy phần, cho nên cô dứt khoát không truy cứu sâu xa làm gì.
“Yên tâm, em không làm gì liên lụy đến gia đình đâu. Nếu có liên lụy thì cũng đừng lo, em sẽ có cách.”
Lận Tuy tính toán tình hình hiện tại rồi nói thẳng với Lận Mẫn, nhưng nghĩ lại vẫn bổ sung thêm câu sau.
Hiện giờ, quan hệ hợp tác giữa Yên Tần và nhà họ Lận rất mật thiết, có thể nói chỉ cần Yên Tần quyết định rút lui khỏi dự án đang hợp tác hiện giờ, đồng thời ra tay với nhà họ Lận thì chắc chắn nhà họ Lận sẽ bị thiệt hại nặng nề. Ban đầu Lận Tuy đoán Yên Tần sẽ động thủ, nhưng lại chẳng ngờ trong khoảng thời gian hắn “biến mất” này, Yên Tần lại chẳng làm gì cả, như thể y chưa từng có ý xấu.
Có điều chuyện này không quan trọng, giống như hắn từng nói, trường hợp tốt nhất là chuyện giữa hai người họ không liên lụy gì đến nhà họ Lận, còn nếu có liên lụy thì cũng đừng vội sốt ruột.
“Chị biết em có chừng mực, nếu cần chị phối hợp gì thì cứ nói, giống như lúc trước vậy.”
Ý Lận Mẫn chỉ mấy việc Lận Tuy mượn tay cô làm ngày trước, chứ còn cô tin tưởng hắn vô điều kiện.
Lận Tuy gật đầu, bảo người đưa Lận Mẫn bí mật rời đi.
Cành khô trong sân bị gió thổi lay động, năm sau lại mọc ra lá mới.
Lận Tuy ngắm nhìn chúng, trong lòng lại nghĩ về nhiệm vụ, ánh mắt tối dần.
Thực ra ban đầu nhiệm vụ hệ thống giao cho hắn không mơ hồ đến vậy, nhưng cũng không tỉ mỉ.
Tàn hồn của Yên Tần rơi vào mỗi thế giới sẽ trở thành đứa con số mệnh, không cần giúp cũng có thể đứng trên đỉnh cao. Nếu hệ thống muốn hắn chuộc tội thì không cần phải chọn cách này, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, vì là tàn hồn nên vận khí sẽ không đủ, có khi tới phút cuối vẫn không thể đứng trên đỉnh cao được.
Cho nên hệ thống mới yêu cầu Lận Tuy đến chuộc tội, phụng sự đứa con số mệnh, giúp y thành tựu đại nghiệp.
Sắp hoàn thành rồi, nếu mọi việc đều như dự liệu.
Lận Tuy không hề che giấu tâm tư của mình, để hệ thống có thể thấy rõ suy nghĩ của hắn.
Hệ thống:【?】
【Lúc ta đánh ra dấu hỏi chấm này, không phải ta có vấn đề mà là ngươi có vấn đề.jpg】
【Sao mà sắp hoàn thành được, giờ mới đến đâu chứ?】
Hệ thống thực sự không hiểu lắm, nếu như nói Lận Tuy muốn hai tay dâng những thứ mình có trong tay cho người ta thì cần gì phải quanh co lòng vòng thế này.
Rõ ràng nó lúc nào cũng ở bên cạnh Lận Tuy, vậy mà vẫn không tài nào đoán được suy nghĩ kỳ quái của con người này.
Lận Tuy không đáp, mặc cho hệ thống tự đoán.
Hệ thống không đoán được nhưng không chịu yên phận, nghĩ đến tiếng lòng Lận Tuy để nó nghe thấy trước đó, nó không nhịn được mà hừ một tiếng:【Ngươi phụng sự y như chủ nhân chỗ nào?】
Nó chặn thị giác liên tục mấy ngày rồi, mỗi lần mở lại là hình ảnh đều khiến nó muốn nôn ra máu.
Cho dù là khoảng thời gian Lận Tuy bị nhốt thì tác phong của hắn vẫn y như cũ, đến cắt móng tay cũng được Yên Tần hầu hạ cẩn thận, cẩn thận đến nỗi ai không biết còn tưởng cái kéo cắt móng tay có thể làm tổn thương tên hồ ly tinh này nữa, nhìn thấy là bực mình.
Lận Tuy vô tội nói:【Tao cũng gọi rồi, thế mà chưa phải phụng sự y như chủ nhân nữa à?】
Cho dù chỉ có một lần thì cũng là rồi, chưa kể lúc đó hắn còn cưỡi hồi lâu, cơ thể còn không chịu nổi đây này.
Hệ thống:【Mặc quần áo vào đi.jpg】
Đã chặn, bye.
Thấy hệ thống bị đả kích, tâm trạng Lận Tuy tốt vô cùng, hắn cầm máy tính lên xem tài liệu.
Trên cầu thang vang lên tiếng cộp cộp, Ô Thu vừa chạy vừa nhảy đến trước mặt Lận Tuy.
“Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút nữa bị bắt rồi.”
Lận Tuy liếc cậu ta một cái, nói: “Lại đi trêu Yên Tần à?”
“Em đang phổ cập pháp luật cho anh ta mà.”
Ô Thu lẩm bẩm, 25 ngày qua nó vẫn kiên trì làm chuyện này, tốc độ Yên Tần bắt được nó càng lúc càng nhanh, ngày mai không đi được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị tóm mất.
Lận Tuy nhéo mi tâm, cảm thấy hình như mình đã uốn nắn hơi quá đà thì phải.
Hai, ba năm trước lúc được hắn mang về, Ô Thu mới 15 tuổi, đang ở độ tuổi có ý thức mong manh về pháp luật, cộng thêm những việc cậu ta làm trong nguyên tác, cho nên hắn mới tăng cường giáo dục đạo đức tư tưởng và chính trị pháp luật cho Ô Thu.
Giờ Ô Thu còn chưa đến 18, tuy vẫn không mấy tuân thủ pháp luật, nếu không cũng sẽ không đi xâm nhập hệ thống của Thiên Khải, nhưng cậu ta lại rất thích dùng pháp luật vào đạo đức để dằn vặt người khác.
Cao Tĩnh từng than phiền với Lận Tuy, sau khi học tập có hệ thống một thời gian, Ô Thu đã lên mạng giải quyết kha khá vấn đề nan giải giúp người khác, tóm hết đám lừa đảo giao cho cảnh sát an ninh mạng, những kẻ cất giấu ảnh riêng tư của bé gái bé trai dùng vào nơi bất chính đều bị tố cáo, thả cho chúng cả đoạn dài về giáo dục tư tưởng, cậu ta còn bắt được mấy kẻ ấu dâm, không chỉ hack máy tính của chúng mà còn lặp đi lặp lại các điều khoản pháp luật chửi mắng chúng là súc sinh.
Tốt thì có tốt nhưng quá lộ liễu, Cao Tĩnh từng bị mời đi uống trà mấy lần.
Sau khi biết được chuyện này, Lận Tuy đã dạy dỗ Ô Thu một trận, không phải nói việc cậu ta làm không tốt mà là cậu ta đã để lại quá nhiều dấu vết, làm việc chưa đủ khéo, hơn nữa bây giờ cậu ta chưa thể nổi danh được, tránh mang đến nhiều rắc rối cho cậu ta.
Ô Thu tôn sùng Lận Tuy nhất, đã học được tám phần phong cách cong queo uốn lượn của ông chủ Lận Tuy, năng lực cắt đuôi cũng được gia tăng đáng kể, nếu không phải vậy thì cậu ta đã bị Yên Tần bắt được từ lâu rồi.
Nhưng người trẻ tuổi vẫn còn ngây thơ lắm, sau khi biết được chuyện Ô Thu làm ở biệt thự hôm đó, Lận Tuy cũng bị chọc cười một lúc.
Nhưng lúc này, Lận Tuy thấy Ô Thu đóng máy tính lại, ánh mắt liếc ngang ngó dọc, nói: “Sếp, hay là chúng ta đổi chỗ ở đi. Hình như anh ta đã điều tra ra chỗ này rồi.”
Vẻ chột dạ hiện rõ trên mặt Ô Thu, cậu ta bấu bấu lòng bàn tay.
Không ngờ người kia lại giỏi hơn cậu ta một tí, đúng là cậu ta không nghĩ tới điều này, cậu ta còn tưởng mình lẩn trốn nửa tháng qua tốt lắm, ai ngờ Yên Tần lại là cố ý thả, lúc cậu ta vừa phát hiện ra đã lập tức ngắt mạng, nhưng chắc là Yên Tần đã tìm ra vị trí rồi.
Lận Tuy chậc một tiếng, lại chẳng hề nổi giận, hắn nhìn phong cảnh trong sân, vẻ mặt không rõ.
Trên đời này đâu phải việc gì cũng có thể tính toán được hết, dù có tính toán không sót chỗ nào thì vẫn sẽ có ngoài ý muốn.
Hắn không định gặp Yên Tần vào lúc này, việc hắn biến mất cũng không phải hoàn toàn là phạt Yên Tần như lời đã nói với Lận Mẫn, còn có những nhân tố khác ở trong đó, thời điểm chưa tới.
“Không cần đổi chỗ, cứ ở đây thôi, hai ngày này đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà cho tôi.”
Lận Tuy nhớ đến dáng vẻ ghen tuông của Yên Tần, người kia vẫn tưởng hắn có người khác, nếu để y gặp được, chưa biết chừng lại bị kích thích.
Thực ra Yên Tần là người có lòng dạ rộng rãi, nhưng đối với người và việc có liên quan đến hắn thì tâm địa lại nhỏ như cái kim, tuyệt đối không cho phép người khác đụng tới hắn nửa phân.
Ô Thu ngoan ngoãn gật đầu, cậu ta vốn nghe lời Lận Tuy, chớ nói chi là vừa mới gây chuyện.
Bên kia đường, chiếc xe ô tô màu đen yên tĩnh dừng lại.
Yên Tần nhìn chăm chú vào ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, ngón tay khẽ vuốt ve bìa ngoài của cuốn sổ màu đen, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
Mặc dù y đang truy tìm kẻ xâm nhập kia, nhưng chính kẻ xâm nhập này lại là người đã giúp Lận Tuy chạy trốn, Yên Tần có linh cảm là Lận Tuy đang ở bên trong.
Thậm chí y còn cho rằng, có lẽ người liên tục xâm nhập hệ thống để phổ cập pháp luật cho y là thiếu niên mà Lận Tuy từng giấu đi.
Nếu thực sự là cậu ta, Yên Tần sẽ phải xem xét lại phán đoán trước đây của mình với cậu ta.
Bởi vì thủ đoạn này của cậu ta thực sự không giống như việc sẽ làm với tình địch cho lắm, ngây thơ như… một đứa trẻ con.
Nếu là vậy thật thì có nghĩa là Lận Tuy không có người khác, mắt Yên Tần hơi sáng lên song lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Y không biết mình nên thể hiện thế nào mới có thể khiến Lận Tuy nguôi giận, cho nên mấy ngày nay y đều đang nỗ lực thúc đẩy xúc tiến hợp tác song phương với nhà họ Lận, tranh thủ để nhà họ Lận thu được lợi nhuận cao hơn.
Lận Tuy nhìn thì có vẻ lạnh lùng vô tình không quan tâm đến cái gì, nhưng nếu người khác đối xử tốt với hắn, tuy ngoài mặt không nhắc tới nhưng vẫn sẽ ghi nhớ trong lòng. Tuy giờ y không gặp được hắn, nhưng việc y đối xử tốt với người nhà họ Lận sẽ được Lận Tuy để vào mắt.
Ngoài cách này ra, Yên Tần cũng hơi mờ mịt không biết làm sao.
Ngoài nhà họ Lận, bạn bè ăn chơi thì nhiều, nhưng bạn tốt chí thân với hắn lại chẳng có mấy ai.
Mấy năm qua cũng chỉ có vài người ở bên cạnh hắn, người tên Tống Vân Thanh kia thì khỏi nói, chỉ liếc qua là biết anh ta có ý đồ với Lận Tuy, thế mà hết lần này đến lần khác còn giấu giấu giếm giếm.
Yên Tần thấy anh ta ít nhiều cũng biết điều, tương đối hiểu rõ tính tình của Lận Tuy, vì từ sau vụ du thuyền lần đó, Tống Vân Thanh không còn đến tìm Lận Tuy nữa.
Còn một người nữa tên là Dụ Hưởng, ngời này thì càng không cần phải nói, Yên Tần cảm thấy cậu ta đơn phương quấn lấy Lận Tuy mà thôi, số lần Lận Tuy gặp cậu ta không nhiều lắm.
Lận Tuy tựa như tách biệt hẳn với thế giới này, khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Niềm nhớ nhung mấy hôm nay của Yên Tần đều xoay quanh sợi dây chuyền vẫn chưa được đeo lại lên cổ mình.
Y nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, ánh mắt u ám tĩnh lặng.
Hôm sau, Lận Tuy tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.
Trận tuyết này bắt đầu từ nửa đêm, đến sáng vẫn chưa dừng, làm trong sân phủ một lớp trắng xóa.
Người giúp việc đi lên, nói có người gửi đồ ở cửa.
Ô Thu hào hứng mở hộp thay Lận Tuy, bên trong là một chiếc điện thoại di động với một cái khăn quàng cổ.
Lận Tuy nhận ra chiếc điện thoại kia, chính là cái lúc trước bị Yên Tần giữ. Lận Tuy chỉ liếc qua chứ không mấy hứng thú, hắn để sang bên cạnh rồi cầm lấy cái khăn quàng cổ kia lên.
Khăn quàng cổ màu đỏ sẫm, mũi đan không tỉ mỉ lắm, nhìn một cái là biết được đan thủ công.
Nếu là đồ Yên Tần tặng cho hắn, vậy Yên Tần chắc chắn sẽ không nhờ tay người khác.
Yên Tần vốn là người chịu khó, ở tu chân giới thì luyện pháp khí cho hắn, đến hiện đại cũng không quên đan khăn quàng cho hắn.
Tâm trạng Lận Tuy tốt hơn chút, hắn sờ sờ lông tơ mềm mại trên chiếc khăn, khóe mắt đuôi mày cũng dịu dàng hơn đôi phần.
Ô Thu là đứa thật thà, cậu ta mở miệng chê bai một lúc: “Ai tặng cái này vậy, chẳng có mắt thẩm mỹ tí nào, lại còn quê mùa nữa chứ, nhưng mà trông cũng ấm ra phết.”
Mặc dù mấy năm trước Ô Thu còn là kẻ không có cơm mà ăn, chỉ có thể đi ăn chực khắp nơi, nhưng mấy năm nay Lận Tuy không hề bạc đãi cậu ta về chuyện cơm ăn áo mặc nên cậu ta cũng biết khá nhiều thương hiệu, Ô Thu cảm thấy mấy thứ này không xứng với ông chủ của mình tí nào.
“Sếp, hay anh thưởng cho em cái này đi, lúc nữa em mua cho anh cái khác đẹp hơn.”
Ô Thu mảy may không chú ý tới biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt Lận Tuy, trong lòng nhẩm tính xem tiền của mình đủ để mua khăn quàng kiểu gì cho Lận Tuy.
“Làm xong bài tập chưa?”
Lận Tuy nhìn cậu ta, vẻ mặt khiến người ta còn thấy lạnh hơn cả tuyết ngoài trời.
Ô Thu nghĩ tới đống bài tập Tiếng Anh với Vật Lý, nhăn nhó nói: “Còn một ít nữa.”
“Vậy thêm mười tờ đề nữa.”
“Mười tờ á!!!???”
Ô Thu đau khổ cầu xin tha thứ: “Sếp ơi đừng mà!”
Sắc mặt Lận Tuy không đổi, nói khẽ: “Hai mười tờ.”
“Em đi bây giờ đây!”
Ô Thu ôm máy tính xông lên tầng, Lận Tuy hất cằm với người giúp việc đứng bên cạnh.
“Đi chuẩn bị cho nó ba mươi tờ đề, đến bữa mang cơm lên cho nó, làm xong mới được phép ra ngoài.”
Người giúp việc nhịn cười gật đầu, lập tức đi lấy đề.
Ô Thu thấy đống đề thi được mà lên mà lòng chết lặng, không hiểu tại sao hôm nay ông chủ lại tức giận đến vậy, cậu ta lỡ tay làm lộ vị trí mà ông chủ có phạt cậu ta đâu. Vậy mà hôm nay cậu ta chỉ nói có một câu mà ông chủ lại phạt cậu ta làm tận ba mươi tờ đề, chẳng lẽ sự tức giận của ông chủ bị trễ hả, hay là hôm nay tuyết rơi nên ông chủ không vui?
Ô Thu đoán không ra nên chỉ đành ngậm ngùi làm bài tập.
Dưới tầng, Lận Tuy nằm trên giường mềm xem tài liệu làm việc, chiếc khăn quàng màu đỏ sẫm kia được hắn đắp lên đùi, chiếc vòng mảnh màu vàng trên cổ tay tựa ngay phía trên, ánh lên chút ấm áp đầu đông.
Trong nhà Yên Tần, Đào Đình đang giúp dọn dẹp mớ len rải rác dưới sàn, cô cuộn mấy thứ sản phẩm lỗi kia, định lúc nữa mang đi vứt.
Sáng sớm đã nhận được điện thoại của Yên Tần, cô còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, ai ngờ Yên Tần lại hỏi cô có biết đan len không.
Đương nhiên là Đào Đình biết, vừa vào mùa đông năm nay cô đã đan áo len mới cho mình và người nhà rồi, nghe Yên Tần xin giúp đỡ bèn chạy đến nhà y.
Vừa vào cửa đã thấy đủ loại đồ bằng len đan dở dang. Yên Tần cầm hai cái que đan len trông có vẻ chuyên nghiệp ra phết, nếu như không nhìn vào số lượng len bị lãng phí.
Đào Đình dạy mãi Yên Tần mới quen mũi đan, mặc dù khăn đan ra không tinh xảo cho lắm nhưng vẫn tạm được. Chẳng qua, điều khiến Đào Đình không hiểu lắm là…
“Lão Yên, cậu là người theo đuổi sự hoàn hảo, đã thế còn là quà tặng cho Lận Tuy, sao không làm cho đẹp hơn chút?”
Có vài mũi đan thực ra có thể xử lý tốt hơn, Đào Đình cũng đã chỉ cho Yên Tần rồi nhưng Yên Tần không sửa.
“Đẹp quá em ấy sẽ không biết cái này do tớ đan.”
Yên Tần bình tĩnh đáp, y tập đan cả đêm, lại đan không ngừng nghỉ cho đến tận trưa, giờ ngón tay đã sưng đỏ.
Thiếu gia đâu có thiếu khăn quàng cổ, quan trọng nhất là tấm lòng, dù không biết có được trân trọng hay không nhưng với Yên Tần mà nói thì tặng đi đã là đủ rồi.
Đào Đình nhìn bạn mình nghiêm túc dùng mưu mẹo: … Ok, là cô quá kém, mặc dù Yên Tần cũng chẳng khá hơn là bao.
Đào Đình không muốn xen vào chuyện tình cảm của bạn bè, theo cô thấy thì hai người này đều hơi điên. Lận Tuy coi Yên Tần thành chó cưng, còn Yên Tần lại coi Lận Tuy là chim trong lồng. Hai người họ thích chơi sao thì chơi thôi, nói gì thì nói chứ cô cảm thấy hai người họ khá giống một cặp trời sinh.
“Nhìn cậu kìa, hay nghỉ một lúc rồi hẵng đến công ty.”
Yên Tần lắc đầu: “Đi thôi.”
Y không có tâm tư nghỉ ngơi, sợ mình rảnh lại nghĩ đến Lận Tuy, chẳng bằng khiến bản thân bận rộn hơn.
“Tiến độ bên Tứ Phương thế nào rồi, công nghệ cắm ghép của họ đã đến giai đoạn thử nghiệm chưa?”
Đào Đình đáp: “Vẫn đang hoàn thiện, họ rất cẩn thận với phương diện này.”
Yên Tần gật đầu: “Cẩn thận mới đúng, vị đứng sau kia không phải nhân vật đơn giản. Rất nhiều biện pháp người đó làm đều có thể tránh rắc rối về sau, lý luận rất thành thục, chỉ tiếc là công nghệ hiện giờ chưa thể thực hiện ý tưởng của người đó.”
“Tớ tin Thiên Khải của chúng ta sẽ không khiến họ thất vọng, đến lúc đó mới là khởi đầu của một kỷ nguyên mới.”
Đào Đình mặc sức tưởng tượng, vẻ mặt đầy khát khao.
Chỉ là Đào Đình không ngờ rằng tưởng tượng của cô nhanh chóng bị phá vỡ.
“Tứ Phương muốn ngừng hợp tác? Tại sao?”
Đào Đình ở trong văn phòng nghe tin này thì không thể tin nổi, lập tức vội vã đi tìm Yên Tần, trên đường còn gặp Sở Phùng.
Nhóm sáng lập lo lắng ngồi trong phòng họp, nhìn về phía Yên Tần đang ngồi ghế chủ tọa.
Nhóm nghiên cứu phát triển chuyên trách kết nối với Tứ Phương thì càng suy sụp hơn, bọn họ dốc bao tâm huyết, sao nói dừng hợp tác là dừng hợp tác được, game online thực tế ảo là một chiếc bánh ngọt khổng lồ hấp dẫn chưa được khai thác, bọn họ lên thuyền rồi, không muốn bị đá xuống giữa đường thế này.
“Mọi người bình tĩnh đã.”
Yên Tần ra hiệu, phòng họp ồn ào lập tức yên lặng.
“Tứ Phương cho biết họ đã nghiên cứu phát triển ra bộ xử lý phù hợp hơn với nghiên cứu của họ, chỉ là tạm ngừng hợp tác về mảng này, còn về điện toán đám mây và động cơ thì vẫn dựa vào chúng ta và các công ty công nghệ khác, họ sẽ bồi thường theo nội dung ký trong hợp đồng, nghiên cứu vẫn tiếp tục, chúng ta sẽ đến đó để xem cụ thể thế nào.”
Tuy Yên Tần nói thế nhưng trong lòng không lạc quan nổi. Loại chuyện như công nghệ cực kỳ khách quan, nếu như bên kia nắm được công nghệ cốt lõi hơn thì việc họ bị đá giữa đường cũng là chuyện bình thường, nhưng dù thế thì Yên Tần cũng không định bỏ cuộc.
Nếu lĩnh vực này thực sự được thành lập, y không cần phải tạo bản sao, chỉ cần dựa vào công nghệ của Tứ Phương thì vẫn có thể lên con thuyền Noah này đi đến thế giới mới.
Yên Tần nhanh chóng đưa ra quyết định, ra lệnh cho các bộ phận liên quan của dự án, các nhân viên như được bơm thuốc an thần, lập tức thực hiện chỉ thị theo kế hoạch.
Còn Yên Tần mang quà cáp đến thăm Công nghệ Tứ Phương cùng Đào Đình và Sở Phùng, định tìm hiểu thực hư.
Tòa cao ốc của Tứ Phương cực kỳ tân tiến, không khác gì Thiên Khải, nhưng lại có cảm giác công nghệ kỳ ảo hơn Thiên Khải.
Xuyên qua đại sảnh, thang máy trong suốt đi qua từng tầng.
Ánh mắt Yên Tần dường như thoáng liếc thấy bóng lưng màu đen, giống như bóng lưng của một thiếu niên, chỉ là y còn chưa kịp nhìn rõ thì thang máy đã lên tầng tiếp theo.
Tầng cao nhất là phòng tiếp khách và văn phòng, thư ký dẫn họ đến ngồi xuống rồi pha cà phê cho họ.
Chẳng bao lâu sau Cao Tĩnh đã đến, anh ta bắt tay với Yên Tần, sau đó ngồi xuống đối diện, bày tỏ sự tiếc nuối về việc ngừng hợp tác lần này.
Thực ra Cao Tĩnh không thích giao tiếp với Yên Tần lắm, mỗi lần đối mặt với y, anh ta đều thấy cực kỳ áp lực.
Yên Tần ôn hòa lễ độ, lúc nói chuyện, y không nhắc đến vấn đề ngừng hợp tác mà bàn về công nghệ, cốt lõi, đồng thời khai thác thông tin từ miệng đối phương, nhìn Cao Tĩnh trả lời ngày càng do dự, thái độ y vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối.
So với làm thương nhân thì vị giám đốc Cao này thích hợp làm nghiên cứu viên hơn, thủ đoạn của anh ta chưa đủ xảo quyệt và lão luyện, hơi có xu thế suy sụp, điều này cũng cho thấy quyết định tạm ngừng hợp tác lần này không phải do anh ta đưa ra.
Hôm nay Yên Tần vốn không nhắm vào anh ta, y cần nói chuyện trực tiếp với ông chủ phía sau đối phương, gặp vị Tổng giám đốc Tần thần bí nổi tiếng kia thôi.
Cao Tĩnh đành phải lấy lý do đi vệ sinh để rời khỏi giữa chừng, đi thẳng đến văn phòng ở trong cùng, hỏi ý kiến và đối sách.
“Sếp à…”
Trên màn hình treo trong văn phòng rõ ràng đang hiển thị cảnh tượng trong phòng tiếp khách, Cao Tĩnh biết mình không cần nhiều lời nên xin chỉ thị luôn.
“Mời anh ta đến gặp tôi đi.”
Cao Tĩnh trở lại phòng tiếp khách, đưa lời mời với Yên Tần.
“Tổng giám đốc Yên, Tổng giám đốc Tần của chúng tôi muốn gặp anh, mời anh sang bên kia nói chuyện.”
Yên Tần hơi ngạc nhiên trước sự trực tiếp dứt khoát của đối phương, y cũng không do dự mà đi đến văn phòng của người kia.
Sau khi gõ cửa bước vào, điều đầu tiên Yên Tần trông thấy là chiếc ghế tựa quay lưng về phía cửa.
Y không thấy toàn bộ dáng vẻ của người ngồi đó, chỉ có thể thấy cánh tay người nọ gác trên tay vịn cùng một đoạn cổ tay mảnh khảnh lộ ra do khuỷu tay co lại.
Trên cổ tay đó đeo một chiếc vòng tay điểm một mặt trang sức.
Yên Tần nhìn chằm chằm, không cần nhìn gần y cũng biết chữ được khắc trên đó.
Y vô cùng quen thuộc đôi tay này, trong vô số ngày đêm không đếm xuể, hôn mút liếm láp nó trong cả hiện thực lẫn mộng cảnh, thấy nó mệt mỏi vô lực rủ xuống.