Ánh mặt trời sớm mai rọi vào nhà, chiếu sáng lên căn phòng mờ tối. Chiếc điện thoại trên bàn vang lên bài hát đấu bò ở Tây Ban Nha để đánh thức người tỉnh mộng. Tô Túc vẫn còn đang ngái ngủ, cô mò loạn trên bàn tìm điện thoại của mình, sau khi tắt được chuông báo thì cô mới ngồi dậy. Tô Túc đội một mái tóc như tổ quạ đi ra ngoài thì ngay lập tức đập vào mắt là một mái tóc vàng lấp lánh cùng một gương mặt tươi cười của ai kia. “Sớm.”
Tô Túc mặt không biểu tình chớp chớp mắt nhưng trong lòng lại ngầm cả kinh, sau đó mới nhớ tới tối hôm qua họ có thu nhận nhóc quỷ tây dương. “Sớm” Cô không quá nhiệt tình mà trả lời một câu, sau đó liền bước vào phòng tắm.
Tô Túc nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, cô ngậm lấy một miếng bánh mì rồi cầm túi sách đi ra ngoài. Khi cô đang thay giày ở trước cửa thì bị Dương Gia gọi lại, cô ấy đang hâm sữa bò cho Karen “Tô Tô, mới sáng sớm mà cậu đã ra ngoài rồi sao? Tiết thứ hai chúng ta mới có lớp mà.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, tớ muốn lên trường luyện tập một chút.” Cô vẫy vẫy tay rồi tiêu sái bước ra ngoài.
“Từ khi nào mà cậu ấy trở nên chăm chỉ như vậy?” La Tử Sơ khó hiểu nói “Gần đây cậu ấy không phải thi gì mà.”
“À, trong nhà có khách nên cậu ấy ngại thôi.” Dương Gia treo một nụ cười kỳ quái trên môi, híp mắt nhìn cửa lớn, sau đó cô đặt sữa và bánh mì xuống trước mặt Karen rồi dùng thứ tiếng Anh không quá lưu loát để nói với cậu “Karen, sáng nay chúng tôi có lớp nên cậu phải ở nhà một mình rồi, nhưng mà chúng tôi không có dư chìa khóa nên cậu chưa thể đi ra ngoài được, à, còn có, nếu lỡ mà có người gõ cửa thì cậu cứ làm như không nghe thấy là được nhé.” Lời Tô Tô nói cũng có đạo lý, một cậu trai 17 tuổi ở lại trong nhà trọ của đám học sinh đại học 20 tuổi bọn họ, đúng là có chút không thích hợp, càng không cần nói cậu trai này còn là một người ngoại quốc không biết chuyện gì cả.
“Được, tôi biết rồi.” Karen rất hợp tác gật gật đầu.
“Vậy được rồi, cậu có thể xem TV với máy tính trong phòng cậu có thể lên mạng được nhé.” Tối qua sau khi ba người dùng trò kéo búa bao để quyết định thì phòng của La Tử Sơ đã được đưa cho cậu ta mượn, còn La Tử Sơ sẽ ở chung với Dương Gia.
“A, cảm ơn.” Karen lộ ra một nụ cười quyến rũ làm cho mặt trời cũng bị lu mờ với cô.
Dương Gia không nhịn được mà đỏ mặt, quả nhiên là cô còn chưa có sức chống cự trước sự dụ hoặc của mỹ nam.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, đúng rồi, xém chút nữa quên nói, ngàn vạn lần không được vào phòng của Tô Túc a.” La Tử Sơ nhịn cười nói. Nhỏ này là có tật giật mình mà.
“Hả?” Karen ngẩn ra một chút. “Tôi biết rồi.” Cậu gật gật đầu.
“Thật ngoan.” Là đứa con gái duy nhất trong nhà, La Tử Sơ lần đầu tiên nếm thử tư vị được làm chị, ha, nếu cô có một người em trai có thể vừa đẹp trai lại nghe lời như vậy thì tốt biết mấy.
Ngoan? Karen nhếch miệng nở một nụ cười thật tươi.
Một ngày trôi qua thật nhanh chóng, Karen đang cùng hai con vật nuôi nằm trên ghế sofa xem tivi thì nghe thấy tiếng mở cửa, cậu phấn khởi bật người dậy. “Mọi người về rồi!”
“Ừ.” La Tử Sơ và Dương Gia tươi cười trả lời.
“A, Tô Tô đâu?” Không biết vì sao mà cậu cứ luôn vô thức tìm kiếm bóng hình mảnh mai nhỏ bé kia.
“Cậu ấy còn có chút việc, lát nữa sẽ trở về.”
“Ồ…..” Trong tim sượt qua một sự thất vọng không lời.
Tối muộn ngày hôm đó, đợi khi tất cả mọi người đều đã ngủ say rồi cô mới im hơi lặng tiếng vào nhà, sang ngay thứ hai cô lại lặp lại hành trình ngày hôm trước, mấy ngày liên tục, ngoại trừ vào giờ cơm sáng là Karen sẽ thấy cô im lặng ăn bữa sáng ra, thì thời gian còn lại đều hoàn toàn không thấy được mặt cô.
Nhưng là hôm nay, khó có được một hôm mà Tô Túc không rời nhà trọ vào buổi trưa, bởi vì đúng thật là cô không còn chỗ nào để đi nữa, chỗ đó hôm nay cũng đóng cửa mất rồi.
Hai người Dương Gia và La Tử Sơ cũng không có lớp buổi sáng nên cả hai đang ngồi trong phòng dạy Karen cách dùng đũa, Tô Túc cực kì buồn chán ngồi trên ghế sofa xem tivi, xem chán một kênh rồi đang muốn đổi sang kênh khác nhưng cô lại không thể tìm thấy điều khiển tivi ở đâu.
“Here.” Trước mắt cô xuất hiện chiếc điều khiển cùng những ngón tay thon dài trắng muốt.
“Cảm ơn.” Ngay cả nhìn cô cũng không nhìn cậu, chỉ nhàn nhạt nói một câu cảm ơn rồi nhận lấy điều khiển.
“Tô Tô, có phải là chị ghét tôi không?”
Tô Túc đang định đổi kênh thì trượt tay một cái, điều khiển trong tay ngay lập tức rớt bịch xuống đất.
Căn phòng chìm trong sự yên lặng quỷ dị.
“Không có, là do cậu nghĩ nhiều quá thôi.” Sau một lúc, Tô Túc mới chậm rì rì mở miệng, cô không dấu vết mà liếc mắt nhìn hai người đang cười trộm kia một cái.
“Là vậy sao? Như vậy tại sao chị không thèm nhìn tôi, cũng không nói chuyện với tôi?” Karen ngây thơ hỏi.
“À, có lẽ do luôn không đúng lúc thôi.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười.
“Phụt.” một tiếng, phải đó, muốn nhìn một người cũng phải chọn ngày hoàng đạo mới được.
“Dương Dương, cậu có ý kiến gì sao?” Tô Túc cười như không cười hỏi.
“Không có không có, chỉ là bây giờ tớ với La La có việc phải ra ngoài, cơm trưa của Karen đành nhờ cậu rồi.” Để hai người họ có cơ hội ở một mình với nhau.
“Cả hai người ‘đột nhiên’ phải ra ngoài sao?” Tại sao cô chưa hề nghe qua chuyện này?
“Đúng vậy, tối hôm qua bọn tớ đã định hôm nay đi bách hóa mua đồ, bữa trưa cũng ăn ở ngoài luôn.” La Tử Sơ cũng rất nhanh chóng phối hợp “Tớ không muốn bị trễ nên bây giờ bọn tớ đi luôn đây.” hai kẻ dở hơi nói đi là đi,trong vòng ba giây liền biến mất khỏi tầm mắt của hai người họ, ngay cả cơ hội để Tô Túc mở miệng nói cũng không có.
Khi nào hai người kia về thì chết chắc với cô! Tô Túc khẽ chửi một tiếng, nghiến răng nghĩ ở trong lòng.
Karen khó hiểu nhìn Tô Túc, không hiểu vì sao lại đột nhiên trở thành tình huống chỉ có hai người bọn họ ở với nhau. Lẽ nào là đang tạo cho họ một không gian để có thể nói chuyện thoải mái sao?
Tô Túc ngồi trên sofa khó xử cào cào tóc, sau đó cô bỗng dưng đứng bật dậy rồi nói “Được rồi, như cậu thấy, bây giờ chỉ còn thừa lại hai chúng ta, cơm trưa muốn ăn cái gì?”
Mặc dù còn có chút nghi hoặc, nhưng Karen vẫn nhanh chóng trả lời: “Hamburger!”
“Junk food.” Tô Túc cau mày.
Phụt! Biểu cảm chán ghét đó của cô thật giống mấy ông anh trai cậu y như đúc.
“Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi gì cả, để làm trứng cuộn cơm cho cậu ăn.”
“Để tôi làm cho!” Đã từng chơi đùa ở trong bếp một hai lần, trong mắt Karen xuất hiện sắc thái hưng phấn.
“Được.” Cô không có dị nghị gì mà đáp ứng ngay.
Tô Túc gật đầu như vậy ngược lại làm cho Karen có hơi lắp bắp kinh ngạc một chút, khi cậu hỏi La La và Dương Dương như vậy, họ nghe cậu nói chưa bao giờ vào bếp bao giờ nên cũng không dám cho cậu vào chơi. Vẫn là nhờ cậu vừa đấm vừa xoa nên hai người họ mới miễn cưỡng đồng ý. Không nghĩ tới người con gái cậu nhìn không thấu này, ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi mà đã dứt khoát đồng ý luôn, cô ấy rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Lẽ nào cô tưởng cậu là bếp trưởng hàng đầu sao?
Karen ôm một bụng đầy nghi hoặc đi theo Tô Túc vào căn bếp nho nhỏ nhưng rất sạch sẽ của họ, Tô Túc kéo ghế rồi ngồi ở một bên. Karen đang ngơ ngác muốn đi tìm công thức làm cơm thì cô lại nhướn mày ngăn lại “Không phải cậu muốn làm cơm cuộn trứng sao? Nhanh làm đi.”
“Nhưng tôi không biết làm nha.”
“Tôi biết” cô biết? “Tôi chỉ cậu. Làm đi.”
……Cậu hiểu được rồi, cô ấy chỉ là làm biếng mà thôi!
“Đầu tiên là lấy cà rốt, bắp cải với trứng ở trong tủ lạnh ra, cà rốt chính là thứ mà con thỏ Bugs hay ăn ấy, lấy ra hai cái, còn bắp cải là thứ màu trắng duy nhất trong tủ lạnh. Nếu như không bị mù màu thì có thể thấy nó ngay. Với trứng gà, tất nhiên là được đặt ở tầng trên cùng, hai quả.” Karen đứng trước tủ lạnh, lấy từng thứ một ra theo hướng dẫn của Tô Túc. Mặc dù cô mãnh liệt cảm thấy giọng điệu và nội dung mình nói như là đang hướng dẫn một bạn nhỏ mẫu giáo làm cơm, nhưng bất ngờ là nó cực kỳ thích hợp với cậu, bởi vì cậu thật sự chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng nguyên bản của mấy thứ này.
“Rất tốt,bỏ trứng gà xuống trước, rửa củ cải và bắp cải đi đã.”
“Dùng bột giặt rửa sao?” Hai mắt Karen sáng rỡ sử dụng danh từ “giặt” ngày hôm qua mới học được.
“.……không, dùng nước sạch là được rồi.” Khóe miệng Tô Túc khẽ co giật.
“Ồ.” Trong giọng nói không giấu được sự thất vọng. Cậu bĩu môi, mang rau củ đến cạnh bồn rửa, vừa mở vòi nước xong liền thả chúng dưới dòng nước mạnh, chưa được một lát thì đã quay đầu lại nói với Tô Túc: “Tô Tô, rửa xong rồi.”
……bỏ đi, ăn bẩn sống lâu, không bệnh được. “Ừ, bây giờ cắt nhỏ bọn nó ra, cắt nhỏ bằng hạt gạo là được.” Cô vẫn là đừng nên tiết kiệm chút nước miếng đó, hướng dẫn kỹ càng chi tiết một chút mới được.
“Ồ.” Karen vừa chộp lấy con dao thái rau treo trên tường đã muốn chặt thẳng xuống, “Ngừng–” Tô Túc phát hiện ra cậu ta định làm gì nên ngay lập tức ngăn lại “Có hai lỗi sai, một là đồ ăn phải được xắt ở trên thớt, thứ hai là hai cái này phải được xắt riêng ra. “
Thấy Tô Túc cũng có vẻ như là thành thục trong chuyện bếp núc, Karen dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, không biết vì sao mà cậu lại nhớ đến lần trước, La Tử Sơ và Dương Gia cứ luôn căng như dây đàn đứng cạnh cậu, còn người trước mặt này có phải là có chút quá yên tâm về cậu hay không vậy? Karen nhướn mày, nhưng mà cậu thích, vì như vậy mới chơi vui.
Nhìn thấy cách cầm dao “ngoan độc” của Karen, giống như là muốn đem người nào phanh thây, cậu ta cứ không ngừng ra sức vung dao khiêu chiến với đám cà rốt lăn long lóc khắp nơi, nghe thấy tiếng chửi thề thì thầm của cậu, môi Tô Túc mới cong lên một nụ cười sủng nịnh, cô ôn nhu nhìn bóng lưng thon gầy của Karen.
Thật không dễ dàng gì mới “thu thập” xong cà rốt và bắp cải, Karen mồ hôi mồ kê quay đầu nhìn thì lại bất ngờ đụng phải một đôi mắt ngậm ý cười của cô, có điều khi cậu vừa chớp mắt một cái là nụ cười đó ngay lập tức biến mất, là do cậu hoa mắt sao?
Nhanh chóng thu lại biểu tình, Tô Túc nhìn nhìn đống tàn tích nằm rải rác lăn lóc trên thớt. “Xắt xong rồi?” Cô mở to hai mắt nói tào lao “Bây giờ bật bếp ga lên đi.”
“Tôi có thể mở bếp ga sao?” Hai mắt cậu sáng lên. Cả La La và Dương Dương đều bảo sợ cậu nghịch linh tinh nên không cho.
“Có thể a.”
Mang theo tâm tình hưng phấn cùng căng thẳng không lời, Karen nhớ lại cách Dương Dương từng mở bếp rồi làm theo, “Phụt” một tiếng, không có lửa. Lại thử lần thứ hai, vẫn không có, Karen cau mày.
“Có phải là nên mở công tắc gì bên dưới trước không?” Một giọng nói ngậm ý cười truyền tới.
“A!” Karen vỗ tay một cái. Nhanh chóng cúi người mở van bếp lên “Tô Tô, tính của chị thật xấu nha.” Cậu đứng thẳng dậy, không vui liếc cô một cái, còn cô lại chỉ quay về chỗ ngồi rồi nhìn cậu bận rộn tới lui.
“Tôi có làm gì sao?” Cô nhún vai.
Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Karen mới đột nhiên phát hiện mình một chút cũng không thấy tức giận. Dứt khoát không để ý tới cô nữa, cậu đưa một tay ra tùy ý mở bếp đến mức cao nhất, “Bùm! Phừng–” hai tiếng, ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, Karen rít thầm một tiếng kỳ lạ.
“Ha ha ha—” Tô Túc cuối cùng vẫn nhịn không được mà phát ra tiếng cười thanh thúy, mà Karen còn chưa thấy cô cười vui vẻ như vậy bao giờ, cậu chỉ biết bồn chồn mà ngơ ngác đứng nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của cô.
“Nhanh đặt nồi lên đi.” Cô không hiểu tại sao cậu ta đột nhiên lại đứng ngây ra đó, thúc giục nói.
“A? Ừ.” Karen quay người nhanh chóng làm theo.
Hàng loạt những bước còn lại như đổ dầu, xào rau, nêm gia vị, chiên trứng v.v … đều do một mình Karen chân tay luống cuống làm xong hết, đến cuối cùng cậu mới kiệt sức ngồi đừ trên ghế, mệt lòi họng, lần sau có chết cậu cũng không vào bếp nữa!
“Vất vả rồi, ăn cơm thôi.” Tô Túc ngậm ý cười rồi đặt trước mặt cậu một đĩa trứng cuộn cơm.
“Cảm ơn.” Nhìn bữa ăn đầu tiên mà cậu trăm năm khó được chăm chỉ một lần làm ra, Karen đột nhiên cảm thấy rất đói. Cậu vội vàng múc một thìa cơm cho vào miệng mình, sau khi nhai hai cái lại khổ sở phun ra một câu: “Mặn kinh”.
“Vậy sao?” Tô Túc nghe vậy cũng múc một ngụm cơm trên đĩa của cậu ăn. “Đâu có đâu, vị cũng không tồi. Chỉ là lần đầu tiên cậu nấu mà thôi.” cô cười nhẹ.
“Thật sao?” Cậu ngay lập tức nở nụ cười, xán lạn như một mặt trời nhỏ.
“Thật.” Cô lại ăn một ngụm nữa. “Rắc” một tiếng, ánh mắt cô trôi đi một chút, sau đó mới chậm rãi gọn gàng nhai nát rồi nuốt xuống, thiên tài, ngay cả vỏ trứng cũng chiên được.
Mặc dù cảm thấy tiếng động vừa nãy rất kỳ lạ, nhưng nhìn Tô Túc không có phản ứng gì khác nên Karen cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, cậu lại bắt đầu vui vẻ hứng khởi ăn kiệt tác của mình, nhưng ngay sau đó trong miệng cậu cũng phát ra âm thanh giống như vậy, cậu cau mày nhổ ra xem, không ngờ lại là một miếng vỏ trứng nho nhỏ. “Tô Tô, đừng nói là lúc nãy chị ăn cả vỏ trứng đi?” Cậu hét lên.
“Gì? Thật sao?” Biểu tình của Tô Túc còn làm Karen giật mình hơn.
Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Túc nửa ngày.
“Làm sao? Ăn nhanh đi. Là tôi ăn phải vỏ trứng chứ có phải cậu đâu.”
“À, ừ.” Cậu ngoan ngoãn cúi đầu xuống nhưng không hiểu sao khóe môi cứ cong lên mãi mà không hạ xuống được.