Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 28



Nghe thấy thần tiên tỷ tỷ đã quay trở lại, tốc độ phục hồi của Quý Hưng cũng rất nhanh chóng.

Cậu gật đầu, vành tai vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút chờ mong, một dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +3] xẹt qua trên người cậu.

“Cảm ơn… Thần tiên tỷ tỷ.”

Nhâm Xử An ôm điện thoại di động, lăn một vòng ở trên chiếc giường lớn của cô.

Quý Hưng thật sự… Đáng yêu chết mất!

Dù sao đi nữa cô vẫn muốn giúp đỡ chút gì đó cho nhóc con đáng yêu này. Đối với việc học tiếng Anh, quan trọng nhất chính là kỹ năng đọc và nghe.

Nhưng dạy học thì nhất định phải giao tiếp bằng ngôn ngữ chứ không phải qua mấy dòng chữ khô khan này.

Cô cần nghe thấy giọng nói của Quý Hưng và tất nhiên Quý Hưng cũng cần phải nghe được ngữ điệu giọng nói của cô. Chỉ có như vậy mới có thể trao đổi học tập thật tốt được.

Phía góc bên trái của trang trò chơi có hiện lên cấp độ hiện tại của cô, dòng chữ cấp 9 lóe sáng lên.

Thật ra nói việc thăng cấp trong trò chơi này khó thì cũng có chút khó, nhưng nói dễ thì cũng hơi dễ thật.

Chỉ cần cô dốc sức nạp vào tài khoản mấy trăm hoặc hơn một nghìn kim tệ để chi tiền cho Quý Hưng thì có thể tăng không ít kinh nghiệm rồi.

Vừa hay lúc này Quý Hưng cần phải tham gia học môn Hóa, Vật lý, thêm cả một lớp ngoại khóa nữa… Sau khi nạp tiền vào trò chơi, cô có thể thẳng tay đăng ký cho cậu vào lớp ngoại khóa.

Nhâm Xử An mở trang nạp tiền ra, khuôn mặt tội nghiệp nhấn nút nạp thêm 800 cho tròn 1000 kim tệ rồi lựa chọn hạng mục.

Một lần nạp vào trò chơi tám trăm kim tệ để mua khóa học môn Vật lý và Hóa học, cấp bậc của Quý Hưng nhanh chóng đạt cấp mười. Cô nhìn đi nhìn lại phần đánh dấu vài lần, thậm chí có thể thăng lên cấp mười một.

Nhâm Xử An cảm thấy ruột đau như cắt nhưng không sao, cuối cùng thì cô cũng có thể dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện với nhóc con rồi.

Cũng không biết giọng nói của nhóc con như thế nào nữa.

Vì thế cô vừa đeo tai nghe điện thoại, vừa dò hỏi: “Nhóc con, em có nghe thấy tôi nói không?”

“Nhóc con, em có nghe thấy tôi nói không?”

Khi Quý Hưng nghe thấy từ bên trong không khí truyền đến một giọng nói dịu dàng và trong trẻo của con gái, cậu sợ tới mức suýt nữa bật dậy khỏi ghế.

“Loảng xoảng, loảng xoảng”, cái ghế dựa sau lưng cậu ngã lăn xuống đất.

Hiếm khi cậu cảm thấy hoảng sợ như vậy, cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.

Suy nghĩ của cậu xoay chuyển nhanh như chong chóng, vẻ mặt hoảng sợ dần dần trở nên vui mừng hơn.

Đôi mắt đen nhánh đang kiềm chế sự vui mừng ấy như mang theo một chút ánh sáng mờ ảo le lói.

Chắc chắn là thần tiên tỷ tỷ đang dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện với cậu, điều này chứng minh thần tiên tỷ tỷ yêu thích cậu nhiều hơn so với trước đây phải không?

Hay là bởi vì những biểu hiện của cậu khiến thần tiên tỷ tỷ rất hài lòng?

“Cuối cùng người cũng dùng giọng nói thật để nói chuyện với tôi rồi.” Quý Hưng nói.

Cậu nói xong liền mấp máy môi mấy cái, kiềm chế sự vui mừng đang nhảy nhót trong lòng mình.

Hai tay cậu khoanh trước ngực, muốn làm ra vẻ bình tĩnh để ngồi xuống nói chuyện nhưng cậu lại quên vừa rồi cái ghế dựa đã lăn xuống trên mặt đất…

Cậu lảo đảo, suýt chút nữa cũng té nhào nhưng may sao thân thể cậu linh hoạt, phản ứng nhanh nhạy nên mới miễn cưỡng không bị ngã xuống.

“Ha ha ha ha ha, nhóc con cẩn thận một chút nha. Không cần phải kinh ngạc đến thế đâu, sau này tôi có thể luôn luôn nói chuyện như vậy với em.”

Tiếng cười nhẹ nhàng, sảng khoái khiến cho vành tai Quý Hưng càng đỏ hơn.

Cậu thẹn thùng, rũ đôi mắt nhìn xuống dưới. Trong lòng thầm nghĩ rằng bản thân cậu không cẩn thận gì cả, lại còn bêu xấu bản thân mình trước mặt thần tiên tỷ tỷ.

Nhưng mà… Nhóc con?

Cách xưng hô này sao cứ kỳ lạ thế nào đó, như thể đang nói đến một con mèo nhỏ hay con chó nhỏ bình thường vậy.

Sự liên tưởng này của Quý Hưng khiến cho tâm trạng còn đang vui mừng lúc ban đầu lại trở nên có chút ngột ngạt.

Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt vào nhau như cái bánh quai chèo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhỏ nhắn lại lộ ra biểu cảm rối rắm.

Quý Hưng đang hoang mang, lúng túng nhưng lại có dáng vẻ kinh ngạc và khoa trương khiến cho Nhâm Xử An cảm thấy có chút buồn cười.

Nhóc con của cô sao lại đáng yêu đến thế nhỉ? Dù bất cứ lúc nào hay dáng vẻ của cậu ra sao đi nữa thì cũng trông rất đáng yêu.

Cô nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Quý Hưng đang dần trở nên trầm mặc như bình thường.

Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể che dấu được tia sáng trong ánh mắt của cậu.

Trên người Quý Hưng hiện lên dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +10], bên trong tai nghe của điện thoại truyền ra một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng vẫn cảm nhận được đây là giọng điệu của một thiếu niên mới lớn.

“Cuối cùng người cũng dùng giọng thật để nói chuyện với tôi.”

A a a…

Giọng nói của nhóc con dễ nghe quá!

Nhâm Xử An ôm điện thoại di động lăn lộn trên giường, trong mắt tràn ngập những tia sáng rực rỡ.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng của thiếu niên trên màn hình di động, không nỡ chớp mắt chút nào.

Cô nhìn đôi môi bạc đang nhếch lên của Quý Hưng, hàng lông mi đang run rẩy của cậu, nhìn xem cậu…

Muốn ngồi xuống cái ghế tựa, nhưng lại suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống sàn nhà.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Nhâm Xử An cười to một trận đầy sảng khoái, tiếng cười vang lên từ tận đáy lòng.

Người thiếu niên choai choai trong lòng giả bộ lạnh lùng này thế mà cũng có lúc lúng túng, xấu hổ như vậy!

Thật là đáng yêu! Cho dù là chuẩn bị ngã sấp xuống đất cũng rất đáng yêu đến như vậy.

Cô có cảm giác như sắp bị người trong trò chơi này nắm bắt được mình rồi. Nhìn thế nào cũng thấy Quý Hưng vô cùng đáng yêu.

Sợ Quý Hưng nhạy cảm và suy nghĩ nhiều nên cô không dám tiếp tục cười lớn như thế nữa. Trái lại, cô nhanh chóng nói một câu theo sau: “Nhóc con cẩn thận một chút nha! Không cần phải kinh ngạc như thế, sau này tôi có thể luôn nói chuyện như vậy với em.”

Trong màn hình điện thoại, vẻ mặt của nhóc con vẫn còn rất ngượng ngùng, vành tai cậu đỏ lên, không nói một câu nào.

Bỗng nhiên, trên mặt Quý Hưng hiện lên một chút rối rắm khó xử, yết hầu di chuyển mấy lần, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng.

Nhưng do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn không thốt ra được lời nào.

Quý Hưng không chịu nói chuyện, vất vả lắm mới có thể mở được khóa chức năng giọng nói. Nhậm Xử An cũng không muốn cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên khô khan, cô nói tiếp: “Quả nhiên, dùng giọng nói để trao đổi vẫn tiện nhất. Về sau nếu việc học tập của cậu gặp vấn đề gì, ngoại trừ môn Vật lý và Hóa học thì đều có thể tới hỏi tôi. Chắc chắn tôi sẽ giải thích cho cậu đến khi nào hiểu thì thôi, không cần ngại gì đâu, được không?”

Cô nói xong. Lúc sau, Quý Hưng mới gật đầu, ánh mắt cậu nhìn sang một bên.

“Thần tiên… Cũng cần phải đến trường sao?”

Từ trong tai nghe điện thoại truyền tới một giọng nói non nớt, lạnh lùng, nhưng câu hỏi này lọt vào tai Nhâm Xử An lại cảm thấy thật đáng yêu.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, trả lời: “Đúng vậy. Tôi cũng phải đến trường, những kiến thức mà cậu đang học, tôi đã học qua hết rồi.”

Quý Hưng nghe thấy câu trả lời của Nhâm Xử An, trong lòng cậu thật ra vẫn còn có chút nghi ngờ…

Chẳng lẽ thần tiên không phải nên học mấy thứ pháp thuật, tiên thuật linh tinh gì sao? Vì sao lại còn phải học mấy thứ ở nhân gian như thế này nữa?

Nhưng mà cậu sợ cậu hỏi ra nhiều vấn đề quá sẽ khiến thần tiên tỷ tỷ phiền chán, vậy nên cậu không hỏi thêm gì nữa.

Nhâm Xử An thấy nhóc con lạnh lùng vẫn không chịu nói gì, cô không nhịn được bĩu môi…

Đúng là một cậu nhóc quỷ không đáng yêu chút nào, cũng không biết dịu dàng với thần tiên tỷ tỷ để thân thiết với nhau hơn sao?

Cô không nhịn được nâng ngón tay chọc vào mặt của Quý Hưng.

Vẫn như cũ, phải đạt cấp 20 mới có thể mở khóa chức năng cảm ứng trong trò chơi.

“Cậu có cái gì… Vấn đề nào đặc biệt muốn hỏi không? Cậu có thể đến hỏi tôi này, nhóc con lạnh lùng, đừng buồn nữa.”

Nhóc con lạnh lùng.

Nhóc khó hiểu.

Nhóc quỷ thối không đáng yêu chút nào.

Mặc dù trong lòng Nhâm Xử An đang hờn dỗi nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên.

Quý Hưng nhìn xung quanh như người không hồn. Cuối cùng, đôi mắt đang hạ thấp nhìn sang một bên ấy cũng không hề nhìn thẳng về phía trước.

Giọng nói của người thiếu niên non nớt, lạnh lùng vang lên: “Vấn đề gì cũng có thể hỏi được chứ?”

“Đương nhiên rồi. Tôi muốn trò chuyện nhiều với cậu mà.” Nhâm Xử An nhẹ nhàng trả lời.

“Cái kia, tôi có thể…”

Quý Hưng nặn ra được mấy từ, mày lại nhíu vào, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.

Sau một đoạn thời gian dài, cuối cùng giọng nói thiếu niên lạnh lẽo, buồn tẻ và mang theo một chút do dự cũng truyền đến lỗ tai của Nhâm Xử An.

“Nếu như tôi thật sự học tập tốt thì người có thể hiện thân ở trước mặt tôi hay không?”

Hai từ “hiện thân” này miêu tả khiến Nhâm Xử An buồn cười, nhưng Quý Hưng đưa ra yêu cầu kiểu này làm trong lòng Nhâm Xử An có chút buồn bực…

Tại sao nhà sản xuất trò chơi nuôi dưỡng người này lại để Quý Hưng hỏi ra kiểu vấn đề như thế kia?

Gặp mặt, nhiều thứ vân vân khác… Chẳng phải là nhất định không thể thực hiện được rồi sao?

Hệ thống đặt ra vấn đề này, đúng là không hiểu ra làm sao cả.

Nhưng mà cô cũng có thể tưởng tượng được, nếu như cô nói ra chuyện dù có ra sao đi nữa cũng không thể gặp mặt Quý Hưng thì dựa theo tính cách nhạy cảm của Quý Hưng, chắc chắn khuôn mặt nhỏ kia sẽ xị xuống, tự cậu lại dằn vặt, hờn dỗi bản thân.

Dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi, cũng không phải là chuyện quan trọng bắt buộc cần nói lời thật lòng.

Vì thế, Nhâm Xử An ung dung đồng ý với Quý Hưng: “Đương nhiên. Đợi khi nào thời cơ đến, lúc đó chúng ta có thể gặp mặt.”

Cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Quý Hưng đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt hơn một chút.

Sau nửa tiếng đầy vui vẻ dạy tiếng Anh cho Quý Hưng, Nhâm Xử An thoát ra khỏi trò chơi, tâm trạng vui sướng, thắt lại chiếc đai thắt lưng ở trên người.

Hôm nay, Giang Đồng có buổi chụp ảnh cho một tạp chí điện tử nên hiện tại cô ấy không ở nhà.

Cũng chỉ có mình cô là như vậy. Là một người ở trong công ty giống như rơi vào kẽ hở trên tảng băng vậy, ngoại trừ việc đi diễn ra thì cô không còn việc gì khác.

Nhưng mà nhân dịp thoải mái không nhận được thông báo nào, cô sẽ vào trong trò chơi nói chuyện với Quý Hưng thêm vài câu. Vậy nên cô cũng không hề cảm thấy nhàm chán hay phiền muộn gì cả.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, trên di động hiện ra một dòng tin nhắn.

Hoắc Khưu Dung: [Chị Xử An, lát nữa em và chị Lan cùng nhau đi gặp phó đạo diễn phim “Kiếm Vũ”.]

Hoắc Khưu Dung: [Nội dung bộ phim đại khái là một truyện xưa. Nhân vật trong truyện em xem qua rồi, cũng không tệ lắm. Nam nữ chính đều là những diễn viên tuyến một.]

Hoắc Khưu Dung: [Dự án này thật sự rất tốt, chị có muốn tham gia không?]

Hoắc Khưu Dung cũng là một nghệ sĩ mà Trương Lan dẫn dắt.

Anh ta không phải một người xuất thân từ lớp chính quy diễn xuất chuyên nghiệp. Hồi còn là thực tập sinh ở nước ngoài, anh ta đã luyện tập vũ đạo khá tốt.

Sau mười tám tuổi, anh ta về nước và hoạt động trong một nhóm nhỏ khoảng hai năm. Nhưng sau đấy nhóm giải tán nên anh ta bắt đầu theo đuổi con đường của một diễn viên.

Diễn xuất của anh ta không tốt lắm nhưng khuôn mặt của anh ta thật sự có thể bù đắp lại điều này. Hoắc Khưu Dung có một khuôn mặt tinh xảo đến mức người con gái nào nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi.

Lúc bình thường, nụ cười của anh ta mang vẻ dịu dàng, ấm áp, có chút giống như đang ngại ngùng. Nhìn thoáng qua thì anh ta không có chút năng lực công kích nào, vậy nên cũng khá phù hợp với loại nhân vật nam thứ trong kịch bản phim thần tượng. Vì vậy nên dù kỹ năng diễn xuất của anh ta hơi kém nhưng vẫn có rất nhiều bộ phim chiếu trên mạng với chất lượng không đồng đều sẵn sàng sử dụng anh ta.

Trương Lan cũng cực kì thích Hoắc Khưu Dung. Cô ta nhìn trúng tương lai có thể phát triển được của anh ta nên để giúp anh ta có thể diễn xuất mà cô ta phải chạy ngược chạy xuôi mãi.

Hiện giờ trên Weibo, tài khoản của Hoắc Khưu Dung đã có hơn ba trăm vạn fan, bình thường cũng xuất hiện trên trang mạng khá nhiều. Các buổi liên hoan phim, các hoạt động của nhãn hiệu, hay mấy thứ linh tinh gì đó cũng đăng lên không ít hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ kia của anh ta, tăng thêm cơ hội được chụp chiếu, có thể còn tốt hơn nhiều so với Nhâm Xử An.

Nhâm Xử An không thích Trương Lan nhưng thật ra đối với Hoắc Khưu Dung cô lại không có ý kiến gì cả.

Bình thường, thái độ của Hoắc Khưu Dung đối với cô cực kỳ tốt, luôn luôn gọi cô là chị Xử An, cũng thường xuyên tụ tập với cô cùng thảo luận về kịch bản, có tin tức giật gân kích thích nào cũng sẽ nói với cô đầu tiên.

Chẳng qua là cô thực sự không có ý định dùng tài nguyên của Trương Lan dù cô ta muốn cho cô làm thứ gì tốt đi chăng nữa.

Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, hơn nữa cô đã lấy được tin tức từ phía Sở Dĩ Lam, cho nên cô sẽ càng không vì Trương Lan cho mình những tài nguyên này mà tự làm mình tủi thân.

Gấu túi không ngủ: [Cứ nói chuyện thật tốt với đạo diễn đi. Tôi sẽ không đi theo đâu.]

Hoắc Khưu Dung: [Hạng mục này thật sự rất tốt đấy. Chị Xử An thật sự không hề lo lắng một chút nào sao?]

Gấu túi không ngủ: [Cám ơn cậu đã nghĩ đến tôi, nhưng mà lần này tôi thật sự không đi.]

Hoắc Khưu Dung: [Em còn nghĩ đến chỗ của chị Xử An để gặp chị.]

Hoắc Khưu Dung: [Thật ngầu.jpg]

Sau khi nói chuyện phiếm với Hoắc Khưu Dung một lúc, Nhâm Xử An chuẩn bị chọn một bộ phim điện ảnh có điểm bình chọn Douban cao nhất để xem.

Bỗng nhiên, tiếng chuông di động lại vang lên, trên màn hình là một số điện thoại không hề có trong danh bạ.

Cô khẽ nhướng lông mày rồi cầm điện thoại lên nghe, trả lời với giọng khách sáo lịch sự.

Từ bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nam rất trong trẻo, ngữ điệu dịu dàng, chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi.

“Xin chào, tôi là người đại diện Lý Tử Mặc của công ty Tinh Diệu Culture.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.