Nhật Ký Hôn Nhân Của Tô Đường

Chương 41: Hai bà mối, mau trốn thôi!!!



Đến lúc Tô Đường muốn về, Triển Dịch Chi lại thân mật đến bất ngờ muốn đưa nàng ta tận cửa. Hỉ Thước đi bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chỉ sợ hắn lại không quy không củ đưa móng vuốt ra sờ lung tung.

Vừa tới cửa, một cơn gió thu chợt ập tới, bị ngứa mũi, Tô Đường hắt hơi mạnh một cái. Mà ngay khi nàng vừa mạnh đầu, cây trâm cài tóc lỏng ra, nên vừa ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài lập tức chảy xõa xuống.

Triển Dịch Chi vừa quay đầu, nhìn thấy ngay Tô Đường đang cuống quít túm tóc lại.

Hắn ngẩn người đứng nhìn một lúc lâu, cho đến tận khi Tô Đường đi tới bên chiếc xe ngựa đỗ dưới tán cây đối diện, hắn mới lấy lại tinh thần: “Ta phát hiện ra, công tử nhà ngươi rất xinh đẹp, tóc đen mềm mại, y như một mỹ nhân vậy!”

Trái tim vừa thót lên tận cổ của tiểu Mạc cuối cùng cũng bình yên quay về vị trí cũ — rõ ràng như thế, hắn ta còn tưởng rằng thân phận của tiểu thư đã bị lộ rồi cơ!

Triển Dịch Chi cười quay đầu bước đi vài bước, sau đó đột ngột dừng lại, trợn trừng mắt nói: “Đừng nói Tô huynh thật sự là con gái nhé?!!!”

Tim tiểu Mạc lại nhảy vọt lên — ngài thật là… tự dưng lấy lại tinh thần làm cái gì chứ?!!!

Thấy tiểu Mạc không nói gì, Triển Dịch Chi vô cùng hưng phấn, vỗ trán nói: “Bảo sao mà mặt nàng lại trắng như vậy, tay lại mềm mại như vậy! Thì ra là thế, thì ra là thế! Ha ha ha, thầy tướng nói năm nay hoa đào của ta nở rộ, không phải là nở ngay tại tiểu thư nhà ngươi sao?! Ha ha ha!”

Tiểu Mạc nhìn trời, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định im lặng tránh đi.

Những ngày sau đó, tiểu Triển đại nhân cũng không hề bận rộn bắt tội phạm nữa, ngày nào cũng đều lượn lượn lờ lờ ngoài cửa tiệm, chỉ chờ có cơ hội gặp Tô Đường. Mỗi khi Tô Đường vừa đến, hắn có việc gì liền săn đón nịnh nọt, mà không có việc gì cũng săn đón nịnh nọt, khiến Hỉ Thước đứng nhìn mà trợn trừng như muốn rơi cả mắt ra khỏi tròng.

Lại quay lại thời điểm hiện tại, Hỉ Thước cực kỳ tức giận: “Tiểu thư của em ơi, đã bảo người đừng đi ra ngoài rồi người còn cứ đi! Người xem xem, bây giờ bị người ta sàm sỡ rồi đấy! Lần này là sờ sờ tay, lần sau còn không biết là làm gì nữa! Người nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ở trong phủ đi, mọi chuyện cứ giao cho tiểu Mạc là được rồi mà!”

Tô Đường biết Hỉ Thước sẽ càu nhàu không thôi, nên vội chạy lên xe. Trên xe có người khác, dù cô ấy có oán giận cũng sẽ chú ý giữ mồm giữ miệng hơn. Quả nhiên, vừa thấy Tô Đường bước lên xe ngựa, Hỉ Thước lập tức im lặng, chỉ giận dữ ngồi xuống bên cạnh, không nói gì nữa.

Thấy Tô Đường bước lên, Tuyên Tử vội kéo tay nàng nói: “Con cũng muốn xuống chơi, ngồi trên xe ngựa chẳng vui gì cả!”

“Con đúng là được voi đòi tiên! Đưa con ra ngoài là tốt lắm rồi còn gì!” Tô Đường chỉ nhẹ vào đầu cậu nhóc, thấy mặt thằng bé đầy vẻ bất mãn, nàng lại trêu: “Con muốn xuống cũng được thôi, ta đổi y phục nam giới để tránh người khác nhận ra. Có điều, ta là nữ giả nam, chẳng lẽ con là một nam tử hán lại mặc cái váy nhỏ xinh để làm nam giả nữ à?”

Tuyên Tử liếc nhìn ba chiếc váy rực rỡ sắc màu của ba người, cuối cùng đành cúi đầu im lặng — nam giả nữ gì gì đó, ghê c.h.ế.t đi được!

Trần Lê lại sáng rực mắt: “Như vậy, ta cũng xuống được sao?”

Tô Đường đã sớm lường trước nàng ấy sẽ hỏi câu này, liền cười giảo hoạt: “Không được không được, ta cũng không thể để cô xuất đầu lộ diện dễ dàng được, cô vẫn là tiểu thư chưa gả chồng mà!”

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Trần Lê hơi phức tạp, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Lúc sáng, phu nhân biết rõ có ta ở đó, vì sao còn…” Nói tới đây, nàng ấy lại mím môi không nói nữa.

Tô Đường cười càng giảo hoạt hơn, ghé sát vào nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: “Thành thật nói ta nghe, cô và cái tên gì gì kia, có phải gì gì gì đó không?”

Thấy hai người thì thầm, Hỉ Thước ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng không thèm để ý là mình đang giận dữ nữa, cũng ghé lại gần nói: “Tiểu thư, gì gì gì là cái gì?”

“Trẻ con đừng có xen vào việc người lớn!” Tô Đường đáp.

Hỉ Thước trợn trừng mắt: “Ai là trẻ con chứ?! Trần cô nương cũng bằng tuổi em mà! Sao nàng ấy là người lớn mà em lại là trẻ con?!”

“Hì hì, đúng, em không phải trẻ con, nên sớm muộn gì cũng phải thành thân thôi!”

Vừa nghe thấy mấy chữ “thành thân”, Hỉ Thước bật nảy người lên, lùi sang một bên không nói gì nữa.

Trong lúc hai người đang trêu đùa nhau, thì Trần Lê cũng thầm tính toán trong đầu. Nàng ấy vào kinh thành gần một năm rồi, nhưng chưa từng đi ra ngoài. Hôm nay được xuất môn cũng chỉ có thể ngồi trong xe ngựa không được lộ mặt, nếu muốn thoải mái đi lại như Tô Đường, thì đúng là chỉ còn cách tìm một phu quân thôi. Mà hiện giờ, đang có một người xuất hiện trước mắt, còn có ơn cứu mạng mình, hai người còn có quan hệ da thịt, hơn nữa, bộ dạng người kia không tồi, thân phận cũng không thấp, nhìn là biết người đó là một người thật thà chất phác, phù hợp để chọn làm người trong lòng.

Trần Lê là một người thông minh, biết rõ đạo lý cơ hội chỉ tới một lần, sau quán này sẽ không còn điểm dừng chân, liền cân nhắc một phen rồi lấy hết dũng khí nói: “Hoa rơi cố ý, chỉ sợ nước chảy vô tình thôi!”

Nghe nàng ấy nói vậy, Tô Đường hí hửng: “Cô đừng lo, ta thấy ánh mắt hắn ta nhìn cô như vậy, tám phần là có ý với cô rồi!” Nói xong, nàng lại chợt ý thức được một vấn đề, Lưu phó tướng cũng to gan thật, người phụ nữ trên danh nghĩa của mặt lạnh mà hắn ta cũng dám nhìn bằng ánh mắt đó!!! — Ừ, tiểu tử này, có triển vọng!

Trần Lê nghĩ một chút, lại nói: “Thiếu phu nhân, Trần Lê có một yêu cầu hơi quá đáng!”

“Nói nghe xem nào!”

“Ta muốn gặp Lưu phó tướng một lần, dò hỏi ý của ngài ấy, nếu ngài ấy không có ý gì, vậy thì thôi đi!”

Tô Đường nghe thấy vậy cũng á khẩu. Hay rồi, Lưu phó tướng đã to gan đến vậy, mà người này còn to gan hơn nữa, như này chẳng phải là không cần đến bà mối mình đây phải xuất đầu lộ diện hay sao?!

Nghĩ vậy, Tô Đường đáp: “Chuyện này chỉ sợ không ổn lắm!” Dù sao bây giờ nàng ấy vẫn là người của mặt lạnh, nếu lén lút gặp đàn ông khác, chỉ e không tốt.

Thấy Trần Lê tỏ vẻ hơi chán nản, Tô Đường chợt nảy ra ý khác, nói tiếp: “Có điều, ta cũng có thể sắp xếp một lần gặp “tình cờ” được mà!”

Trần Lê nghe thấy vậy, lại phấn chấn hẳn lên.

Quay về phủ tướng quân, Tô Đường vừa xuống xe ngựa đã chạy thẳng đến thư phòng tìm bà mối họ Tống. Lúc này, bà mối họ Tống cũng vừa mới nói Lưu Xuân hoãn chuyện cưới vợ lại, trong lòng đang rất khó chịu, mất tự nhiên, thấy Tô Đường túm váy chạy ào vào không có chút phong thái nào, mặt hắn liền nhăn lại.

Tô Đường thấy Lưu Xuân đã ở đây, vội vàng đẩy hắn ta đi, sau đó bước tới trước mặt Tống Thế An hỏi: “Sao rồi? Đã hỏi được chưa?”

Vừa đến đã hỏi chuyện này sao?! Tống Thế An bất mãn, sau đó đáp: “Rồi!”

“Hắn ta nói thế nào?” Tô Đường vô cùng hứng khởi.

Tống Thế An nén giận nói: “Hai mốt, chưa cưới vợ.”

“Tốt quá! Hôm nay ta cũng hỏi rồi, Trần Lê người ta có ý với Lưu Xuân đấy! Thế nên là, nam chưa cưới, nữ chưa gả, chúng ta tác hợp thôi!”

Tống Thế An nheo mắt nhìn bộ dáng đầy hưng phấn của Tô Đường, đẩy được mấy người phụ nữ của mình đi, nàng thấy cao hứng như thế sao?

Tô Đường nói tiếp: “Nhưng mà, hai người chúng ta cũng đã là dưa chín ép rồi, không nên lôi hai quả dưa khác ra mà ép chín như thế. Vì vậy, ta mới đang suy nghĩ, có nên để hai người đó tìm hiểu một chút không?! Tất nhiên là không thể để mất lễ nghĩa thông thường được, ta chỉ định sắp xếp cho bọn họ gặp nhau tình cờ được không? Khi trăng lên đầu ngọn liễu, người hẹn lúc hoàng hôn, bên bờ hồ Lung Trạch, hai người vô tình gặp nhau, sau đó mắt đi mày lại, việc này lập tức thành thôi!”

Tống Thế An không còn gì để nói, trong đầu người phụ nữ này toàn mấy thứ gì thế không biết!

Tô Đường lại không thèm đếm xỉa tới nét mặt càng lúc càng khó coi của hắn, chỉ nói: “Cứ quyết định vậy nhé! Chàng bảo Lưu Xuân tối nay tới ven hồ Lung Trạch tìm chàng, ta sẽ nhắn Trần Lê tới đó tìm ta, hai bà mối chúng ta cứ để bọn họ tình cờ gặp gỡ dưới gió thu trên đường ngọc đi! Ừ ừ, ta phải chuẩn bị chút điểm tâm, hạt dưa để ngồi xem kịch hay mới được!”

Thấy nàng cứ tự nói tự quyết rồi vô tư đi thẳng ra ngoài, Tống Thế An há hốc mồm — vậy là… quyết luôn rồi đấy à?!!! Hình như hắn còn chưa kịp nói câu nào mà?!

Còn nữa!!!

Hai bà mối sao?!

Bà mối á?!!!

Khi Lưu Xuân quay lại, nhìn thấy ngay sắc mặt cực kỳ không tốt của tướng quân nhìn hắn ta chằm chằm, khiến hắn ta lo lắng đến luống cuống cả chân tay — hôm nay Tướng quân có chuyện gì thế?!

Đến khi hắn ta bận rộn phải đi, lại nghe thấy tướng quân nghiến răng nói: “Tối nay, lúc hoàng hôn, đến ven hồ Lung Trạch tìm ta!”

Vì thế, khi trời chạng vạng, Lưu Xuân liền mang làn gió thu man mác, bước tới ven hồ Lung Trạch. Có điều, hắn ta chờ một lúc lâu cũng không thấy ai đến, trong lòng chẳng hiểu ra sao, đành phải ngẩng đầu ngắm hoàng hôn, cúi đầu nhớ y phục — biết làm sao được, nhìn hồ nước này, hắn ta lại nhớ đến hình ảnh ngày đó hắn ta cứu người, nghĩ thêm một chút, lại nhớ về bộ xiêm y không biết có còn lấy lại được hay không kia…

Đau lòng quá đi…

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng động khe khẽ, Lưu Xuân quay lại, nhìn thấy Trần Lê mặc một chiếc váy lụa màu đỏ hải đường, thướt tha yêu kiều bước trong ánh hoàng hôn tới.

Lưu Xuân nhìn đến ngẩn người, ánh mắt vô cùng nóng bỏng — vì hắn ta đã nhìn thấy trên tay nàng ấy đang cầm chiếc áo choàng mà hắn thương nhớ bấy lâu nay kia…

Bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn ta, Trần Lê ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười, bước tới nói: “Chiếc áo choàng này ta đã giặt sạch, vốn muốn trả lại cho ngài, nhưng cứ không tìm được cơ hội, nên hôm nay ta định đưa cho thiếu phu nhân, lại nhờ tướng quân trả cho ngài. Không ngờ tình cờ gặp ngài ở đây, thật tốt quá.”

“A ha ha, chỉ là một chiếc áo choàng thôi mà, đâu cần vội vàng thế, không trả cũng không sao đâu.” Tuy nói vậy, nhưng tay hắn ta đã đưa ra đón lấy rồi — ôi, chiếc áo yêu quý nhất của ta!

Thấy hắn ta không nói thêm gì nữa, Trần Lê nghĩ một chút rồi ngồi xuống phiến đá cạnh hắn ta, tìm chủ đề nói: “Sao ngài lại ở đây?”

“À, tướng quân bảo ta tới đây gặp ngài ấy, nhưng đợi mãi cũng không thấy ai.” Lưu Xuân ngửi thấy hương thơm của con gái thoang thoảng bên người, mặt hơi nóng lên, bất giác dịch xa ra một chút.

Trần Lê lại xích lại gần hơn một chút: “Vậy ta chờ cùng ngài.”

Lưu Xuân lại nhích xa ra, nhìn trời: “À, ta chờ một mình cũng được rồi.”

Liếc thấy vành tai hắn ta cũng đỏ ửng lên, Trần Lê nhoẻn miệng cười, chỉ coi mấy lời này của hắn ta là do ngượng ngùng mà thôi, lại thăm dò: “Tối nay trời hơi lạnh nhỉ!” Nói xong, nàng ấy nhìn chiếc áo khoác trên tay hắn ta — nếu hắn ta có lòng, nhất định sẽ khoác áo cho nàng ấy.

Ai ngờ, Lưu Xuân cúi đầu nhìn một chút, nghĩ một chút, rồi đáp: “Đúng là hơi lạnh thật.”

Nói xong, hắn vung tay khoác áo lên người mình, vừa mặc vừa nói: “Nên mặc áo vào thì hơn, đỡ bị cảm lạnh.”

Trần Lê thấy thế, mặt tái mét đi.

Một lúc lâu sau, nàng ấy quyết định xáp tới hỏi thẳng thừng: “Lưu phó tướng, ngài có bằng lòng cưới ta không?”

Lưu Xuân vội vàng dịch người ra, chợt nghe câu này, hắn ta ngây người, đến khi tỉnh lại thì thân thể đã lảo đảo một cái, rồi “ùm” một tiếng, hắn ta lại sợ đến mức ngã thẳng xuống hồ.

Trần Lê hoảng hốt, vội vàng chạy tới kéo hắn, sau đó mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được Lưu Xuân lúc này hồn phách đã bay lên mây lên trên bờ.

“Cô… cô nương, đừng có tùy tiện đùa cợt như thế! Để tướng quân biết được thì làm thế nào bây giờ, không không không ổn lắm đâu!!!” Lưu Xuân lạnh đến mức run lên cầm cập.

Trần Lê nghe thấy vậy liền bực bội: “Ai đùa với chàng! Ta chỉ hỏi chàng có bằng lòng cưới ta không cơ mà!”

Lưu Xuân vẫn kinh hãi nói: “Ta ta ta ta ta ta làm sao mà cưới nàng được. Nàng nàng nàng nàng nàng là người của tướng quân mà!!!”

“Nếu ta không phải là người của tướng quân, chàng có bằng lòng cưới ta không?” Trần Lê dồn ép.

“Nhưng nàng là người của tướng quân!!!” Lưu Xuân vẫn khăng khăng không chịu hiểu.

Trần Lê tức đến không chịu nổi. Coi như nàng ấy hiểu rồi, Lưu phó tướng này rất cổ hủ, phải dùng chiêu mà Thiếu phu nhân bày cho mới được! Nàng ấy bước tới bên hồ nói: “Chàng đã cứu ta, có va chạm da thịt với ta, bây giờ tướng quân chê ta rồi, nếu chàng không muốn cưới ta, thì thôi để ta nhảy hồ tự vẫn cho xong!”

Nói xong, nàng ấy làm ra vẻ muốn nhảy xuống.

Lưu Xuân thấy vậy, cuống cuồng lao tới giữ nàng ấy lại: “Trần cô nương, đừng nhảy nữa, nước lạnh lắm, bị ngấm lạnh sẽ ốm đó!”

“Đến mạng sống ta còn không cần, quan tâm gì chuyện ốm với không ốm!” Nàng ấy lại vùng ra định nhảy.

“Nhưng nàng còn trẻ thế này, sao lại không muốn sống nữa chứ?!” Lưu Xuân kéo tiếp.

“Vì chàng không muốn cưới ta!” Trần Lê vẫn muốn nhảy.

“Ta chưa nói không muốn cưới nàng mà!” Lưu Xuân kéo không buông tay.

Trần Lê dừng lại: “Chàng bằng lòng cưới ta sao?”

“Hả? Ta nói thế à?” Mặt Lưu Xuân trở nên mơ hồ.

Trần Lê nghe vậy, liền dậm chân chạy về phía bờ hồ. Lưu Xuân luống cuống tay chân, để ngăn ngừa hậu hoạn, hắn ta liền nhấc bổng nàng ấy lên vai, khiêng ra xa hồ.

“Nàng đừng nhảy hồ nữa, ta lập tức đi gặp tướng quân cầu thân là được!” Lưu Xuân rất sợ Trần Lê lại dồn ép, liền vội nói luôn. Thật ra, hắn ta vẫn cảm thấy cô nương này rất đặc biệt, nhưng vì nàng là người của tướng quân nên hắn ta không dám nghĩ gì nhiều. Hiện giờ cô nương tốt như vậy lại đòi sống đòi c.h.ế.t vì muốn gả cho mình, đúng là chiếc bánh to từ trên trời rơi xuống! Không biết tướng quân có đồng ý không, có điều, hiện giờ hắn ta cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, đây là chuyện liên quan đến mạng người rồi, tướng quân muốn mắng muốn chửi thì cứ mắng cứ chửi đi!

Nghĩ vậy, Lưu Xuân bảo Trần Lê về thay y phục trước, còn mình thì đầy vẻ bi tráng chạy tới thư phòng.

Thấy hai người đều đi rồi, Tô Đường trốn sau núi giả lập tức đẩy mạnh Tống Thế An bị nàng kéo tới xem kịch ra: “Chàng mau về đi, Lưu Xuân đi tìm chàng đấy!”

Xem hết màn vừa rồi, sắc mặt Tống Thế An đen kịt, thứ nhất, bình thường Lưu Xuân thông minh lắm mà, sao vừa động vào chuyện nam nữ đã ngu ngốc như vậy rồi?! Thứ hai, hắn thế này là sao? Trơ mắt nhìn thủ hạ của mình lén lút hẹn hò đính ước với người phụ nữ của mình sao?!

Khi hắn nghe thấy Tô Đường nói câu: “vốn còn muốn xem cảnh hạnh phúc ngọt ngào, ai ngờ vẫn phải nhìn thấy cảnh dọa tự vẫn, biết vậy đã không bày cho Trần Lê rồi”, thì mặt hắn đã đen đến mức không thể nhìn nổi nữa!

— Vậy là toàn bộ chuyện này đều do cô nàng này xúi giục à?!

Tống Thế An buồn bực quay về thư phòng, quả nhiên thấy Lưu Xuân ướt đẫm cả người đang chờ hắn.

Vừa thấy tướng quân xuất hiện, mắt Lưu Xuân sáng rực lên, sau đó lại ảm đạm xuống: “Tướng quân, ta có chuyện muốn cầu!”

“Chuẩn!” Tống Thế An đáp nhanh gọn.

“Dạ?” Lưu Xuân ngẩn người, hắn ta chưa nói gì cả mà.

Tống Thế An liếc nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Mau cưới nàng về cho ta!”

“…”

Đi ra tới cửa, trong lòng Lưu Xuân thầm nghĩ: “Tướng quân quả là tướng quân, dụng binh như thần, dự liệu cũng như thần!”

***


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.