Nhất Lộ An Ninh

Chương 34: 34: Bị Bệnh



Từ xưa tới nay đã có câu, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như sợi chỉ.

Cơn cảm lạnh của Thu Đồng thật sự trở nặng, trước đây không được một năm thì cũng nửa năm cô chưa từng sinh bệnh, nhưng bây giờ trong cái nóng oi bức, cô lại bắt đầu ho và sổ mũi.

Sau một ngày như vậy, ban đêm đang ngủ say thì cơn sốt bắt đầu kéo đến.
An Ninh không yên tâm nghỉ ngơi mà nhọc lòng chăm sóc cô một ngày một đêm, nửa đêm tìm thuốc hạ sốt cho cô, hết lần này đến lần khác chú ý đến tình trạng của cô.

Nhưng Thu Đồng nhất quyết không đến bệnh viện ngay cả khi sốt đến nóng bừng, toàn thân run rẩy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, mơ mơ màng màng nói mê sảng, như là đem bệnh tật đã tích lũy mấy năm nay trong một lần này phát ra hết.
Mãi đến tận ba giờ sáng, cơn sốt của cô mới từ từ hạ xuống, nhiệt độ cơ thể vẫn duy trì ở mức 37,5 độ, ngủ cũng an ổn hơn, An Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi nằm xuống bên cạnh cô.
Buổi sáng khi Thu Đồng tỉnh lại, cô không còn cảm giác uể oải như đêm qua nữa, cô cảm thấy như mỏi mệt ốm đau hôm trước đã bị quét sạch đi, cô chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, khắp toàn thân đều sảng khoái.
Cô ngồi dậy, ngay lập tức quay đầu lại tìm An Ninh, chỉ thấy trong chăn mỏng bên cạnh nhô lên một núi nhỏ, động tác cô đứng dậy không nhẹ, tấm nệm đàn hồi trên giường cũng nhún nhún mấy lần nhưng cái người nho nhỏ bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Cô nhớ lại đêm qua khi cô mơ màng lúc lạnh lúc nóng, có một bóng người nhỏ bé lặng lẽ chăm sóc cô, đo nhiệt độ cơ thể và cho cô uống thuốc.

Lúc cô nói mình lạnh thì chui vào lòng cô ôm cô để sưởi ấm.

Vẫn luôn bận rộn đến rất khuya, ngay trước khi cô mất đi ý thức rơi vào trong giấc mộng, cô bé kia vẫn đang nhẹ nhàng dùng bàn tay mát lạnh lau trán cho cô.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời sáng choang, hôm nay sẽ là một ngày nhiều mây, có vài tia nắng rơi trên lưới cửa sổ, vô cùng chói mắt.
Thu Đồng nghĩ bạn nhỏ chắc đã mệt muốn xỉu rồi nên để em ấy ngủ thêm một lát, cô rón rén bò xuống giường, vào phòng tắm rửa sạch sẽ một phen, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ.
Cô gọi cho quản lý cửa hàng Hạ Hoa xin cho An Ninh nghỉ một ngày.

Chậm rãi thu thập xong bản thân rồi tay chân vụng về đi nấu một nồi cháo, nhìn thời gian đã gần mười giờ.

Nhân tiện đi vào phòng ngủ xem xét, bạn nhỏ vẫn nằm trong chăn bông không động đậy, Thu Đồng nhìn một chút, sợ em ấy bị ngạt thở nên bước tới, cẩn thận nâng một góc chăn lên.
Góc chăn được nâng lên, lộ ra khuôn mặt của cô gái đang cuộn tròn nằm nghiêng, mái tóc đen mượt tán loạn trên ga giường, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài và dày cong vút tự nhiên tạo ra một độ cong thật đẹp, lông mày hơi cau lại, đôi môi hơi tái và khô nứt cùng làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dị thường, nhưng trên má lại nổi lên hai vệt ửng hồng.
Đồng tử của Thu Đồng co rút lại, tim đập thịch một cái, sau đó rơi thẳng vào bóng tối sâu thẳm không đáy.
Cô đưa tay ra sờ sờ cái trán của bạn nhỏ, cảm giác trong tay nóng rực như bị lửa thiêu đốt.

Cô nhẹ nhàng gọi, “An Ninh…!An Ninh?”
Chính cô cũng không phát hiện trong thanh âm kia rõ ràng có một sự hoảng sợ run rẩy
May là An Ninh vẫn còn có chút tỉnh táo, mí mắt giật giật, vô thức phát ra tiếng “ừm”.

Sau đó mở miệng thở ra hơi thở nóng bỏng vô cùng.

Thu Đồng lại nhanh chóng vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em ấy, lần này cô gái nhỏ cuối cùng cũng khó khăn mở mắt ra, mí mắt khép hờ, trong con ngươi giăng đầy sương mù, mơ màng liếc nhìn cô một cái.
Thu Đồng thoáng chốc chua xót cái mũi, hai mắt đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi: “An Ninh, em có nghe thấy chị nói không? Chị lập tức đưa em đến bệnh viện”.
Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt đáp: “Uhm…”
Thu Đồng vội vàng thay quần áo khác, trang điểm cũng không kịp làm, tùy tiện mang một đôi xăng đan, vào phòng lấy một chiếc áo khoác dài, bế An Ninh lên rồi khoác áo cho em ấy, tựa như đang ôm một em bé mà ôm em ấy bước ra cửa.

Cô gái nhỏ trong lồng ngực mềm oặt như không có xương, gối đầu lên vai cô, khi thở, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô.
An Ninh thấp bé lại gầy gò, Thu Đồng là người tập thể dục quanh năm, lại rất thích thể thao mạo hiểm, ôm một cô bé rất dễ dàng, không cảm thấy nặng chút nào.

Cô tự trách bản thân lại vô ý, trách mình không sớm phát hiện ra An Ninh có chỗ nào không đúng, trách mình đột nhiên sinh bệnh làm hại cô gái nhỏ mệt nhọc, trách mình là một người trưởng thành mà còn để một cô gái nhỏ tuổi hơn mình phải nhọc lòng chăm sóc…
Không thể nói hết khó chịu quanh quẩn trong lòng mình, cô để An Ninh ngồi lên ghế lái phụ, cúi người thắt dây an toàn, cô gái nhỏ nhắm mắt nghiêng đầu thở dốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“An An, không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đến bệnh viện liền, em cố gắng một chút nha”, Thu Đồng đột nhiên cảm thấy danh xưng “An An” này thật hay, cô dự định trong tương lai cứ gọi em ấy thế này.

Cô hy vọng em ấy bình an, khoẻ mạnh.

Ngày thường, mặc dù cô gái nhỏ trông yếu ớt, sắc mặt hầu như luôn tái nhợt hơn người thường một xíu nhưng cô chỉ nghĩ thân thể em ấy hơi yếu thôi, lần này An Ninh đột nhiên bị bệnh ngoài ý muốn không kịp chuẩn bị làm cô sợ hãi đếm tim cũng run rẩy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch đến gần như trong suốt của em ấy, cô sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ một cái cô gái trước mặt sẽ vỡ tan.
Một đường chạy nhanh như bay, cô đã vượt qua vài cái đèn đỏ, đem kỹ năng đua xe của mình thể hiện ra, đoạn đường ba mươi phút cứ vậy được cô hoàn thành chỉ trong mười phút.

Chiếc xe thể thao màu đỏ rực thắng cái két dừng trước cửa bệnh viện khiến đám đông phải liếc nhìn.

Thu Đồng không có thời gian để ý đến những ánh mắt dò xét của người qua đường, cô bước ra khỏi xe và ôm lấy cô gái nhỏ đang mê man lao vào tòa nhà khám ngoại trú.
“Bác sĩ! Làm phiền đến đây xem một chút!”, biểu hiện của cô quá gấp gáp, tựa như người sắp chết tới nơi mà người đang được bế trong lòng xem ra cũng không còn tỉnh táo.

Y tá bị cô làm cho hoảng hốt, vội vàng dẫn cô vào phòng cấp cứu, đồng thời vừa tiến hành kiểm tra khẩn cấp vừa hỏi cô tình huống của An Ninh.
“Hôm qua tôi bị cảm, An An chăm sóc tôi đến rất muộn, sáng hôm nay tôi thấy em ấy phát sốt, gọi cũng dậy không nổi”, Thu Đồng từng cái từng cái trả lời, trong miệng gọi “An An” thay vì “An Ninh”, gọi thêm vài lần nữa hi vọng ông trời sẽ ban cho em ấy thêm nhiều bình an.
Y tá kiểm tra xong cũng giải thích: “Bước đầu kiểm tra cho thấy bệnh nhân hôn mê do sốt cao, tình trạng cụ thể thì chờ bác sĩ qua kiểm tra thêm, cô không cần quá lo lắng, tình trạng của bệnh nhân tương đối ổn định, không có nguy hiểm gì lớn”.
“Không sao thật sao?”, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của y tá, tảng đá trong lòng cô lặng yên rơi xuống, tinh thần căng thẳng được buông lỏng.

Thu Đồng hậu tri hậu giác cảm thấy bụng đói cồn cào.

Gần đây được An Ninh nuôi thật chu đáo, đến mức mà bỏ một bữa điểm tâm liền thấy đói bụng vô cùng.
Một lúc sau, bác sĩ đến, sau khi kiểm tra sơ qua thì bảo cô làm thủ tục nhập viện, bệnh tình của An Ninh là do cảm lạnh thông thường, kỳ thực không nghiêm trọng đến nỗi phải nhập viện, nhưng cơ thể em ấy quá yếu, khi bệnh tình ập đến thì như một cơn địa chấn, đã bước vào trạng thái hôn mê nhẹ, tốt nhất là ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.
Chờ sắp xếp xong xuôi phòng bệnh, treo bình nước biển lên rồi Thu Đồng mới đứng dậy đi tới nhà ăn của bệnh viện để mua hai phần cháo.

Y tá nói sau khi uống thuốc chốc nữa An Ninh sẽ tỉnh lại, vì vậy cô không đi ra ngoài mà trực tiếp mua đồ ăn sáng trong nhà ăn, cô sợ rằng cô gái nhỏ tỉnh lại không nhìn thấy cô sẽ sợ hãi.
Quả nhiên, khi cô cầm theo cháo trở lại phòng bệnh đơn, cô gái nhỏ trên giường đang mở to mắt lẳng lặng nhìn mũi kim trên mu bàn tay, nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía cửa, trong đôi mắt trong veo có dấu vết hoảng sợ.

Ngay sau đó dấu vết của sự hoảng sợ đã biến thành nhợt nhạt vui mừng, trên đôi môi khô tái nhợt theo bản năng xuất hiện một nét cười.
Thu Đồng cảm thấy chua xót trong lòng vì sự ngoan ngoãn của em ấy nhưng trên mặt không để lộ một chút nào, tiện tay đóng cửa lại, nở nụ cười dịu dàng, “Em đã đợi lâu chưa?”.
An Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi, giơ tay lên, cho cô xem kim truyền dịch trên mu bàn tay.
Ngồi xuống ghế bên giường, đặt bát cháo xuống, Thu Đồng giơ tay sờ sờ khuôn mặt gầy gò của cô gái nhỏ, dịu dàng động viên nói: “An An bị bệnh, ngoan nha, em cần truyền dịch”.
Một tiếng “An An” này là lần đầu tiên An Ninh nghe được, người trong nhà đều gọi nàng “An Ninh”, những người xung quanh cũng theo cha mẹ gọi nàng vậy, nàng cũng quen với việc được gọi như thế rồi cho nên khi giới thiệu với các bạn học ở trường nàng cũng nói [Gọi mình An Ninh là được rồi], lúc này đột nhiên nghe được một cái xưng hô khác, nàng không khỏi ngẩn người.
Nghĩ đến giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ vừa rồi của Thu Đồng, khuôn mặt An Ninh lập tức đỏ bừng, trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy pha thêm vài tia hồng thắm, càng tạo thêm vài phần khí sắc.
Thu Đồng cụp mắt xuống cười nhẹ, cầm bát cháo múc một muỗng cháo kê thanh đạm đưa đến bên môi cô gái nhỏ: “Em đói bụng chưa?”
An Ninh xấu hổ khẽ chớp mắt, đưa tay muốn tự mình ăn, nhưng là vừa động tay liền bị kìm lại.

Thu Đồng trừng mắt nhìn nhưng không mang ý uy hiếp, dạy bảo: “Em đừng có nhúc nhích lung tung, chút nữa kim bị lệch thì biết làm sao!”
Muỗng cháo lại được đưa tới trước mặt không chút do dự, An Ninh xấu hổ đến mức không dám nhìn vào mắt Thu Đồng, buồn bực cắn muỗng cháo, oán niệm nhai vài miếng, mùi vị cháo thế nào cũng không thèm nếm mà trực tiếp nuốt xuống bụng, tiếp theo lập tức lại là một muỗng cháo trắng khác.

Hai người liền như thế mà em ăn tôi đút, bất tri bất giác ăn hơn nửa chén cháo.
“Bây giờ vẫn không thoải mái sao?”, Thu Đồng ăn vội phần cháo của mình, để lâu nên cũng nguội hơn rất nhiều, độ ấm vừa vặn có thể ăn.
Cô gái nhỏ lắc đầu, đặc biệt ngoan.
“Không được gạt chị nha”, khi nói chuyện với An Ninh, Thu Đồng luôn vô thức kết câu bằng một từ dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Nếu lần sau cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho chị biết đó, nhớ không? Cho dù chị bị bệnh em cũng không thể gắng gượng chăm sóc chị như vậy, để chị sang một bên cũng không sao, em xem sáng nay chẳng phải chị đã lại vô cùng khỏe mạnh rồi sao?”

Thu Đồng tận tình khuyên nhủ em ấy: “Vậy nên lần sau nếu thấy chị đang không khỏe, bị cảm hay gì đó thì đừng lo cho chị, thân thể chị so với em thì khỏe mạnh hơn nhiều.

Sau một ngày thì sẽ tốt lên thôi”.
Bạn nhỏ trừng đôi mắt to như hai viên ngọc nhìn chằm chằm cô, dùng sức lắc đầu.
“Hả? Em không nghe lời chị hả?”, Thu Đồng làm bộ tức giận.
An Ninh ủy ủy khuất khuất bẹp bẹp miệng.

Nàng chỉ là lo lắng cho chị ấy thôi mà.
Bạn nhỏ chỉ nhăn lại mặt, Thu Đồng liền không nhịn được mềm lòng, vội vàng dỗ dành, “Đừng khóc, đừng khóc mà, chị đây sai rồi, chị không nên hung dữ với em”.
An Ninh “phụt” một tiếng bật cười, đôi má ửng hồng hiện lên nét cười tươi tắn, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông em ấy có sức sống hơn nhiều so với dáng dấp sinh bệnh ủ rủ lúc trước.
Tâm trạng Thu Đồng nhẹ nhàng hơn một chút, hôm qua thì An Ninh chăm sóc cô, hôm nay lại đổi thành cô tới chăm sóc bạn nhỏ này.

Cô nào có hầu hạ người khác bao giờ, sau một ngày luống cuống tay chân, buổi chiều cô đi mua đồ ăn cho An Ninh nhưng y tá nói không được ăn đồ nhiều dầu mỡ nên cô mua thức ăn nhẹ, nhưng An Ninh không có khẩu vị.

Sau một ngày hỗn loạn, may mắn thay, cơn sốt của An Ninh cũng lui đi.
Cô gái nhỏ không thích bệnh viện, nhất định phải về nhà.

An Ninh thân thể yếu ớt, từ nhỏ đến lớn, mỗi năm chuyển mùa đều ít nhất là bị bệnh một lần, thường xuyên đến bệnh viện tiêm thuốc, bởi vậy đối với bệnh viện không có nhiều cảm giác tốt.

Thu Đồng hỏi bác sĩ điều trị, bác sĩ nói rằng có thể trở về nhưng một khi bị sốt trở lại thì nhất định phải quay lại bệnh viện.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn là dẫn theo An Ninh trở về.
Hết cách rồi, cô gái nhỏ ở bên cạnh dùng đôi mắt to đáng thương mà nhìn cô, cô sao có thể chịu nổi..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.