Nam Ương muốn hơn nửa đêm xuất viện, nhóm người Mai Trọng Lễ quyết khuyên một trận, cho đến khi cảm xúc nơi đáy mắt Nam Ương hoàn toàn ngưng tụ thành băng bọn họ mới bởi vì sợ chọc giận Nam Ương mà không khuyên nữa.
Tôn Tự Tuyết thật sự lái chiếc Audi trắng mà Nam Ương thích đến đây, Nam Ương vừa vặn cũng trao đổi với cô ấy chìa khóa chiếc BMW, lái chiếc Audi A4L mà mình thích, đưa Khinh Hoan đã bắt đầu mệt rã rời về khách sạn.
Chúc Khinh Hoan cũng ở trên xe ngủ một giấc nho nhỏ.
Thời điểm Nam Ương xuất viện phải thay đồ, nhưng Tôn Tự Tuyết đều đã mang quần áo mới của cô ấy trực tiếp đưa về khách sạn, cho nên Nam Ương cũng chỉ có thể mặc lại chiếc sơ mi trắng đã nhiễm một nửa màu đỏ máu kia. Vừa tới khách sạn, sau khi cô ấy đổ xe xong, thấy Khinh Hoan đã ngủ rồi liền xuống xe vòng qua ghế phụ bên kia, mở cửa xe cong eo nhỏ giọng nói: “Khinh Hoan, tới rồi.”
Chúc Khinh Hoan lẩm bẩm nói gì đó, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Nam Ương muốn vươn tay ôm cô, nhưng tay phải cứ luôn co rút, mũi tiêm giảm đau lúc nãy đã chậm rãi mất đi hiệu lực, cô ấy có đau hay không cũng không sao cả, chủ yếu là sợ nửa đường lại khiến Khinh Hoan bị ngã.
“Tới, đến đây, tôi cõng em.”
Cô ấy xoa xoa đầu Khinh Hoan, Chúc Khinh Hoan hai mắt buồn ngủ mông lung, ý thức vẫn còn chưa thanh tỉnh, chỉ cảm thấy mình được một đôi tay mang ra, sau đó liền nằm bò trên một bờ lưng mát rượi mềm mại.
Nam Ương vững vàng cõng cô đứng lên, để cánh tay phải của mình vòng qua chân cô, như vậy cả mình và cô đều có thể dễ chịu một chút. Cô ấy cõng cô, từ gara một đường đến đại sảnh, cảm thụ được ấm áp sau lưng truyền đến, khóe miệng nhịn không được cong cong.
Đại sảnh có rất nhiều phóng viên nằm vùng, vốn dĩ cho rằng hôm nay tin nóng nhất đã chụp được rồi, đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Nhưng ai cũng không nghĩ tới lúc này mới qua có mấy giờ, cư nhiên nhìn thấy Nam Ương trước đó nửa chết nửa sống nằm trên cáng cứu thương đã trở lại! Không chỉ trở lại, còn cõng Chúc Khinh Hoan trở về!
Một đại lão bản cao lãnh mặc sơ mi trắng nửa bên nhiễm một màu đỏ máu, cõng một đại minh tinh mỹ diễm đang ngủ say, không nhanh không chậm đi qua trước mắt bao người. Hình ảnh này quá mẹ nó mang cảm rồi, so với phim truyền hình còn khôi hài hơn!
Một đám người ùa lên, luống cuống tay chân mà mở micro chỉa về phía Nam Ương: “Bà chủ Nam! Bà chủ Nam!”
“Bà chủ Nam đã thấy hot search chưa?”
“Thân thể bà chủ Nam đã đỡ hơn chưa? Mấy giờ trước ngài còn cả người đổ máu, hiện tại đã có thể đứng thẳng đi lại rồi sao?”
“Xin hỏi bà chủ Nam có phải như truyền thông đưa tin, Chúc Khinh Hoan có hành vi bạo lực với ngài không?”
“Ngài cảm thấy hành vi đó thế nào? Ngài sẽ lên tiếng trước công chúng chứ?”
“Chúc Khinh Hoan thật sự đã đánh cô sao? Cô ấy thường xuyên đánh cô sao?”
Nam Ương một câu cũng không muốn nói, chỉ cảm thấy như có một đám ruồi bọ vây quanh mình, không ngừng kêu.
Nhưng một đám phóng viên này từ đại sảnh theo đến cửa thang máy, trong lúc Nam Ương chờ thang máy còn không ngừng đặt câu hỏi, hỏi tới hỏi lui đều quay quanh chủ đề Chúc Khinh Hoan bao lực gia đình, ồn ào đến da đầu Nam Ương tê dại.
Đợi nửa ngày, thang máy cuối cùng cũng xuống tới. “Đinh –” một tiếng, cửa thang máu mở ra, nhưng vẫn còn mấy phóng viên chặn trước thang máy không cho Nam Ương vào, không ngừng hỏi: “Bà chủ Nam, ngài nãy giờ không nói gì có phải bởi vì Chúc Khinh Hoan bạo lực quá nghiêm trọng, đã khiến thân thể và tinh thần ngài….”
“Bà chủ Nam, tại sao ngài không thể chính diện trả lời vấn đề của chúng tôi?”
“Bà chủ Nam, tại sao trước sau ngài luôn bảo trì trầm mặc? Là đang bị uy hiếp hay là….”
“Bà chủ Nam….”
“Bà chủ…..”
“Ồn chết đi được.” Nam Ương rốt cuộc nhịn không được nữa nhíu mày, lạnh lùng đánh gãy lời truy vấn ríu rít của bọn họ: “Tình thú giữa hai người chúng tôi thì liên quan gì đến các người?”
Đám phóng viên bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Tình….
Tình thú???
Nhân lúc bọn họ còn đang sửng sờ, Nam Ương lập tức cõng Khinh Hoan chen vào thang máy, đóng cửa lại.
Ừm.
Thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh.
“….. Chị nói như vậy bọn họ sẽ hiểu lầm.” Thanh âm Chúc Khinh Hoan mềm nhẹ từ sau lưng truyền đến. Sớm tại lúc phóng viên ồn ào lần thứ nhất cô đã tỉnh lại, nhưng suy xét đến bản thân tỉnh lại sẽ chỉ khiến đám phóng viên kia càng điên cuồng hơn, cho nên vẫn luôn giả vờ ngủ.
“Em sợ tôi làm hỏng nhân thiết của em sao.” Nam Ương nhàn nhạt nói.
Chúc Khinh Hoan lắc lắc đầu. Thời điểm cô lắc đầu, Nam Ương có thể cảm giác được gương mặt cô cọ ở cổ mình thật nóng.
Kỳ thật Nam Ương cũng không tin mình có thể ở trước mặt một đám người nói trắng ra hai từ “tình thú” như vậy. Nhưng cô ấy muốn bảo hộ người trên lưng này, mặc kệ là sức khỏe của cô hay thanh danh của cô, cô ấy đều muốn bảo hộ. Cô ấy không nghĩ đợi đến sáng mai còn để Khinh Hoan thấy hai chữ “bạo lực” này tồn tại cùng với cô. Tuy rằng sau khi cô ấy nói xong nửa bên lỗ tai mình cũng đỏ bừng, bất quá may mắn là tóc dài đen của cô ấy đã che đi sắc hồng đó rất tốt, Khinh Hoan không nhìn thấy.
“Để tôi xuống đi.” Chúc Khinh Hoan nhẹ giọng nói.
Nam Ương thả cô xuống, khoanh tay đứng ở một bên.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng của các cô, hai người một trước một sau trở về phòng.
Chúc Khinh Hoan đi vào trước, cô cởi áo khoác, nhìn thoáng qua sô pha bị máu làm dơ, nói với Nam Ương: “Đêm nay chị ngủ trên giường đi.”
Nam Ương bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, nghe thấy những lời này của Khinh Hoan, ngẩng đầu nhìn nhìn cô: “Còn em?”
“Tôi….” Chúc Khinh Hoan cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Nam Ương, “Tôi cũng ngủ trên giường.”
“Ừm.” Nam Ương ứng.
Các cô trước sau thay phiên nhau đi tắm, sau khi Nam Ương đi tắm, cô ấy nói mình tắm xong khẳng định sẽ có một bồn máu loãng. Quả nhiên là một bồn máu loãng, lúc cô ấy đi thổi tóc, Khinh Hoan dùng vòi xịt mười phút mới sạch sẽ được.
Nam Ương tắt máy sấy đi, bỗng nhiên nói: “Chocolate buổi sáng còn không?”
Chúc Khinh Hoan đặt vòi nước vào chỗ cũ, bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái: “Còn, nhưng hôm nay chị đừng ăn nữa.”
“Tôi thích hương Sauza Tequila kia.” Nam Ương hồi ức lại những chocolate đó, “Hương vị rất thuần hậu, chất ca cao cũng rất đậm đà. Nhưng mà Remy Martin VSOP thì chỉ ở mức trung bình thôi.”
“…. Sấy tóc khô rồi thì đi ngủ đi.”
“Tôi muốn ăn một viên nữa, Sauza Tequila ấy.”
Chúc Khinh Hoan thở dài, nói: “Chị đã đánh răng rồi.”
“Không sao, tôi ăn xong sẽ đánh lại.” Nam Ương không để bụng.
“Vậy….” Chúc Khinh Hoan lại mềm lòng, rõ ràng biết lúc này lại cho Nam Ương thêm chocolate nhân rượu nữa là không quá thỏa đáng, nhưng vẫn không chịu nổi cô ấy đưa ra yêu cầu, “Vậy chỉ ăn một viên.”
“Ừm.”
Chúc Khinh Hoan đi đến phòng ngủ của mình, Nam Ương đi theo phía sau cô. Cô lấy từ trong ngăn kéo một hộp chocolate, lấy ra một viên hương Sauza Tequila, đưa cho Nam Ương.
Nam Ương ngồi cạnh mép giường, ngựa quen đường cũ mà mở đóng gói, cho vào miệng, tinh tế nhắm nuốt.
Không bao lâu cô ấy đã ăn xong, cô ấy li3m li3m môi, nói: “Tôi còn muốn ăn thêm một viên nữa.”
“Không được.”
Chúc Khinh Hoan quyết đoán cự tuyệt.
“Được rồi.” Nam Ương cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là nhìn quanh phòng một vòng, đột nhiên nói, “Em có muốn đến WC đắp mặt nạ không?”
“Hôm nay tôi không đắp.”
“Đắp cái đi, trước giờ không phải em luôn đắp sao.”
“Hôm nay thì thôi đi….” Chúc Khinh Hoan bỗng nhiên phản ứng lại, hồ nghi nhìn cô ấy, “Chị…. Chị muốn nhân lúc tôi đến WC ăn vụng chocolate có phải không?”
Khóe môi Nam Ương nhẹ nhàng câu lên, cư nhiên không biết xấu hổ mà thừa nhận: “Đúng vậy.”
Chúc Khinh Hoan nhìn cô ấy một bộ tươi cười ngồi trên giường, trong đầu lại xuất hiện hai từ “muộn tao”. Cái gì mà muộn tao*? Chính là vừa muộn vừa tao. Ở bên ngoài thì phá lệ muộn, đóng cửa lại thì tao đến gãy chân. Tuy rằng Nam Ương không khoa trương đến nỗi tao đến gãy chân, nhưng cô ấy cũng xác thật so với trạng thái lúc bình thường tương phản rất lớn.
* Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..
Không phải rất lớn, là đặc biệt lớn.
Tỷ như hiện tại, cô ấy lại có thể cười đến lộ cả răng, bên má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn có một loại vũ mị quạnh quẽ. Bởi vì ngày thường cô ấy căn bản không cười, cho dù có cười thì thời điểm cười với mình bất quá cũng chỉ hơi cong cong khóe môi mà thôi. Cô ấy rất ít rất ít khi cười đến lộ răng.
Nam Ương đối với chocolate lại nhộn nhạo thành cái dạng này sao?
“Vậy…. Chị chỉ có thể ăn thêm một viên nữa, được chứ?” Chúc Khinh Hoan lại thỏa hiệp, “Không thể thêm nữa, tôi sợ chị lại xảy ra chuyện gì.”
“Được, cảm ơn em.” Nam Ương vừa lòng mà nghiêng người tự mình lấy hộp chocolate đến.
Chúc Khinh Hoan sửng sốt, lông mày ẩn ẩn nhíu lại: Tại sao lại nói cảm ơn với tôi?”
“Bởi vì là chocolate của em, em cho tôi ăn, tôi đương nhiên phải cảm ơn em.”
Đáy mắt Chúc Khinh Hoan hiện lên một tia cảm xúc kì quái, cô cầm lấy lọ serum của mình đi vào WC, thời điểm ra khỏi phòng ngủ, bước chân dừng lại, quay đầu nhẹ giọng nói: “Của tôi chính là của chị.”
Nam Ương ngẩn ra, động tác lột kẹo được một nửa liền dừng lại, nâng mắt lên.
“Tôi là nói chocolate, của tôi cũng là của chị.”
Chúc Khinh Hoan nhanh chóng giải thích, sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng vào toilet.
Nam Ương không dấu vết cười một chút, đem chocolate vị Sauza Tequila đã được lột ra cho vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Ăn đến không sai biệt lắm rồi cô ấy liền đến phòng khách rót một ly nước, nhẹ nhàng súc đi cảm giác dính nhớp trong khoang miệng. Nhìn vệt máu còn tàn lưu trên sô pha, cô ấy mặt vô biểu tình giơ tay sờ sờ mũi mình.
Uống nước xong Nam Ương liền đến toilet đánh răng.
Chúc Khinh Hoan đã làm xong các bước chăm sóc da, cô đang đứng cạnh bồn rửa tay giúp Nam Ương giặt sạch chiếc sơ mi trắng hơn phân nửa dính máu kia. Trong bồn rửa tay tràn đầy bọt xà phòng, ngay cả nước cũng biến thành màu đỏ, diện tích áo sơ mi bị bẩn quá lớn, cô đang ở đó nghiêm túc chà xát từng chỗ một.
“Còn giặt làm gì, vứt đi.” Nam Ương bóp kem đánh răng nói.
“Sơ mi trắng của StellaMcey, bản giới hạn, cả vài ngàn đó.” Chúc Khinh Hoan nâng vai lau đi bọt xà phòng dính trên sườn mặt mình, “Thử một lần đi, hẳn là có thể giặt sạch.”
“Áo sơ mi còn có thương hiệu sao?” Nam Ương vừa đánh răng vừa mơ hồ hỏi.
“Chị cho rằng sơ mi trắng bác Mai chuẩn bị cho chị đều là loại sơ mi trắng phổ thông bình thường sao?” Chúc Khinh Hoan thở dài, “Tôi thấy những chiếc sơ mi trắng chị từng mặc toàn là AnnDeuleester, Gucci, Fendi, Margiela, có cái nào là rẻ đâu?”
“Ừm….” Nam Ương một chữ cũng không nghe hiểu, chuyên tâm đánh răng.
Mai Trọng Lễ để ý Nam Ương như vậy, cơ hồ muốn đem toàn bộ sơ mi trắng của tất cả các thương hiệu cướp về cho cô ấy, cũng là vì để Nam Ương chỉ mặc sơ mi trắng thôi cũng có thể mặc ra các loại tâm tình khác nhau. Những chiếc sơ mi trắng đó đều được tạo ra từ các nhà thiết kế lớn, phi thường hợp với khí chất của Nam Ương, cô ấy chỉ đứng ở đó thôi cái gì cũng không làm cũng có thể để người ta nhìn ra được người này rất “cao quý”.
Nam Ương đánh răng xong rồi, lại nói: “Đừng giặt nữa, tôi bỏ.”
“Chị thật lãng phí a.” Chúc Khinh Hoan thở dài.
“….. Ngủ.”
Chúc Khinh Hoan lại giãy giụa thêm một lát nữa, thấy xác thật là giặt không sạch được rồi, chỉ có thể từ bỏ, vừa ngáp vừa đi về phía phòng ngủ.
Hai người nằm cùng nhau trên giường, ai cũng không chạm vào ai. May mà giường rất lớn, cũng đủ để mỗi người các cô chiếm lĩnh một khoảng không gian riêng.
Chúc Khinh Hoan đối mặt với bàn làm việc bên kia, trước mắt là một mảnh tối tăm, hoàn cảnh cũng lâm vào yên lặng. Vốn đây là thời điểm tốt để an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng trái tim cô trong lồ ng ngực lại hoảng loạn nhảy lên.
Cô biết cho phép Nam Ương lên giường của mình có ý nghĩa gì, đây thật sự là một loại ám chỉ rất ái muội, cho dù thật sự sẽ không tiến triển đến mức phát sinh quan hệ nhưng cũng là ngầm đồng ý cho một ít hành vi thân mật. Nếu đêm nay cô ấy nắm tay mình, hoặc là chủ động ôm mình, thậm chí…. Hôn trán….
Cô nghĩ, bản thân hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Cô cắn môi, chờ đến mức đầu vai vì khẩn trương mà phát run.
Nam Ương lại không có suy nghĩ gì, hôm nay lăn lộn lâu như vậy cô ấy cũng rất mệt, so với tối ngày hôm trước lái xe hơn mấy giờ đến đây còn muốn mệt hơn. Nhắm mắt lại không bao lâu cô ấy đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chúc Khinh Hoan nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Nam Ương, sửng sốt một trận. Sau khi lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ cười thở dài.
Cô xoay người đối diện Nam Ương, do dự trong chốc lát, vẫn lén lút đưa tay vào bên trong chăn của Nam Ương.
Cô tìm được tay phải của cô ấy, nhẹ nhàng đặt cổ tay Nam Ương vào lòng bàn tay mình, ngón cái cẩn thận vuốt v e hai đường gân hơi lệch ở mặt trong cổ tay cô ấy.
Cổ tay của Nam Ương được mát xa thoải mái, trong lúc ngủ mơ thỏa mãn cong cong khóe môi.