5.
Ta vốn nghĩ, nếu Thẩm Sơ Ngưng vẫn là nữ chính lúc trước. Ta sẽ dùng tiền tiết kiệm được giao hảo với nàng, sau đó đầu tư vào cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da của nàng.
Hợp tác này nếu đàm phán thành công, ngày sau mặc kệ như thế nào, ôm lấy cái đùi này ta không cần lo cơm ăn áo mặc. Nhưng ai có thể nghĩ đến, đợi năm năm lại đợi được một món đồ chơi như vậy.
Chuyện đã như thế này, số tiền này cũng không thể để vô ích, chỉ có thể tự mình bắt đầu lại từ đầu. Nhưng là chút tiền này so với gia tài của nữ chính ban đầu vẫn là cách quá xa, vì vậy ta lại bắt đầu tay không ngừng viết.
Chạng vạng mấy ngày sau, thừa dịp các hạ nhân đang hầu hạ các chủ tử ở chính đường và các viện dùng bữa, ta bảo Thải Hoàn tranh thủ lúc cửa sau còn mở, cầm thoại bản ta mới viết lén mang ra Thẩm phủ bán, thuận tiện mua thêm chút mực về.
May mà nhiều năm rồi cách hành văn của ta vẫn tốt, ta đã thay thế những đề tài nóng hổi thời hiện đại thành thời này, những cuốn thoại bản lập tức bán chạy.
Các tạp dịch thích xem <>. Các thư sinh thích xem <<Từng bước thăng chức trở lại quan trường>>. Tiểu thư khuê các thích xem<>. Mà thương nhân thích xem <>.
Thăm dò thị trường, thoại bản bán chạy từng phút. Thậm chí ông chủ tiệm sách cũng sẽ đặt cọc trước cho ta, ai bán được nhiều mỗi tháng để gửi tới cho ta.
Vì kiếm tiền, ta lại đặt ánh mắt ở trên người bác gái bán đồ ăn, đề bút viết<<Đầu thôn hựu nhất xuân>>. Ta bên này hạ bút như thần, đợi giấy viết đầy, ta xoay người đi lấy cái mới.
Kết quả một cái không để ý, “lạch cạch” một tiếng. Nghiên mực rơi trên mặt đất, trực tiếp bể nát. Nhìn nghiên mực vỡ, ta ngẩn người.
Hiện tại trên thị trường một cái nghiên mực cũng không rẻ, nhớ tới khố phòng hẳn là vẫn còn, ta dứt khoát thừa dịp trời còn sáng, vội vàng chạy ra khỏi viện.
Trong nguyên tác, khoản tiền đầu tiên của Thẩm Sơ Ngưng chính là đến nhà kho vụng trộm lấy lại của hồi môn của mẫu thân. Hôm nay nàng cả ngày ở ngoài phủ tình cờ gặp Thái tử gia, làm sao còn rảnh quan tâm cái này?
Dựa vào kinh nghiệm của mình trong nguyên tác, ta cũng lẻn đến bên cửa sổ bị hỏng ở góc khố phòng. Thấy cửa sổ thật sự bị hỏng, trong lòng vui vẻ, trực tiếp nhảy vào.
Nhìn trong kho vàng bạc châu báu chất đống vô số rương, ta cố nhịn mới khắc chế được tay của mình. Mất một cái nghiên mực thì không sao, nhưng nếu những cái khác mất đi sợ là cả nhà sẽ bị lục soát.
Lúc Nhị di nương quản gia thì không quản nghiêm, nhưng hiện giờ là lão phu nhân quản, cũng không thể gây chuyện. Ta hít sâu một hơi, lao vào khố phòng và bắt đầu tìm kiếm.
Tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một nghiên mực tốt thoạt nhìn không tệ lắm. Ta cẩn thận dùng khăn gói lại, sau đó nhanh chóng lật cửa sổ ra.
Ta sợ gặp phải người, vì thế lon ton quay trở về. Ai biết lại xui xẻo đến vậy, mới vừa chạy ra cổng vòm đã đụng phải một nam nhân. Chỉ nghe “rầm” một tiếng.
Nghiên mực vừa tới tay lại rơi xuống đất, lần nữa vỡ vụn. Ta nhìn nghiên mực vỡ nát lần nữa trên mặt đất, trừng to mắt. Nghiên mực của taaaa!
Nghiên mực tốt như vậy, bên ngoài cũng phải bán một lượng bạc trắng chứ ít đâu! Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn nhu: “Xin lỗi, cô nương có sao không?”
Nghiên mực của ta vỡ hết cả rồi, vậy ngươi nghĩ có sao không! Ta nổi giận đùng đùng ngước mắt lên nhìn, thấy nam nhân trước mặt một thân bạch y, quả nhiên là thanh phong tế nguyệt, ôn nhuận như ngọc.
Ta vốn rất tứ giận, lúc này lại ngây ngẩn cả người. Thẩm phủ lúc nào lại có nhân vật như này? Nam nhân nhìn nghiên mực trên mặt đất, mặt lộ vẻ áy náy: “Không biết nghiên mực này bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường…”
Ta chợt cảm thấy không ổn, không đợi hắn nói xong đã xoay người nhanh chân bỏ chạy.
“Này! Tại sao cô nương lại chạy?” Nghe nam nhân kia gọi với lại, ta lại càng chạy nhanh hơn.
Cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp được biểu thiếu gia này, ai biết đi trộm nghiên mực lại đụng phải hắn. Đây chính là hậu trạch, nếu để cho người ta nhìn thấy, Thẩm Sơ Ngưng còn không phải cười tươi mượn đề tài này để nói chuyện sao?
Trong lòng nàng ta bây giờ đều nghĩ về vị trí Thái tử phi, ước gì có người thay nàng gả đi! Ta sẽ không mắc bẫy này. Chờ ta trở lại sân, không khỏi che ngực thở dốc, ngày thường không vận động, vừa chạy cả người đều là mồ hôi, ta tiện tay muốn lấy khăn, lại không thấy khăn đâu.
Ta nhất thời ngây ngốc tại chỗ. Chạy quá nhanh, khăn dùng quấn nghiên mực không thấy nữa. Nếu để cho biểu thiếu gia kia nhặt được, ai biết xảy ra chuyện gì chứ?
6.
Ta đè nén sự hoảng loạn trong lòng, dự định thừa dịp thời gian còn sớm, nhanh chóng theo đường cũ trở về tìm khăn. Cùng lắm thì nói rõ với người ta, có lẽ người ta cũng có thể hiểu được.
Ai ngờ đi tới cổng vòm lại phát hiện, những mảnh vỡ trên đất đã biến mất. Ở đây sạch sẽ như nghiên mực kia chưa từng bị vỡ ngay tại đây vậy.
Không phải là sợ ảnh hưởng người khác đi đường, nên biểu thiếu gia này đã dọn hết vứt vào trong bụi cây chứ? Biểu thiếu gia này, cũng thật có tâm!
Ta vội vàng chạy đến một bụi cây bên cạnh khom lưng tìm kiếm chung quanh. Tìm nửa ngày cũng không thấy nghiên mực, lại nghe thấy phía sau hòn non bộ có người đang nói chuyện.
Ta cảm thấy kỳ lạ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy trong bóng tối một góc màu trắng lộ ra, thì ra là biểu thiếu gia vừa rồi. Ta vui vẻ, vừa định đi ra ngoài, đột nhiên thấy một tia sáng lóe lên.
Một giây sau, chợt nghe “bùm” một tiếng. Một người hầu từ trong bóng tối ngã xuống đất. Cổ hắn có một vết thương thấy cả x ương, vẫn còn rỉ m áu.
Ta nhất thời bị dọa cho câm miệng. Cái, cái tiểu thuyết này của ta hình như đã thành tiểu thuyết kinh doanh Mary Sue rồi phải không?
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy biểu thiếu gia vừa rồi còn ôn nhuận như ngọc, đang chậm rãi dùng khăn lau màu đỏ tươi trên k iếm. Chỉ là vẻ ôn nhu trên mặt hắn sớm đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự lạnh lùng như băng.
Hắn nghiêm túc cẩn thận lau k iếm, ta nhìn thanh k iếm kia, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Ta nhớ rõ, trong nguyên tác chỉ có nam chính là có một thanh nhuyễn k iếm như vậy.
Nhưng nam chính nguyên táclà Cửu vương gia Dương Thầm trong truyền thuyết. Ngay cả đương kim Thái tử gia thấy. cũng phải tôn trọng gọi hắn một tiếng Cửu Hoàng thúc.
Sao lại thành biểu thiếu gia rồi? Ta hít một hơi khí lạnh. Nội dung này trong nguyên tác chỉ được viết vài dòng ít ỏi, biểu thiếu gia này chưa được mấy chương đã chet bất đắc kì tử ở trên đường.
Mà góc nhìn trong nguyên văn vẫn luôn ở trên người nữ chính, căn bản không hợp lý hóa thân phận biểu thiếu gia. Hôm nay xem ra, chẳng lẽ biểu thiếu gia này đã sớm bị đổi người?
Ta nuốt nước bọt, lần nữa ngước mắt nhìn về phía hòn non bộ. Trong nguyên tác, Dương Thầm vốn luôn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Nhị hoàng tử. Một khi tìm đủ chứng cớ lật đổ Nhị hoàng tử, hắn sẽ nâng đỡ Ngũ hoàng tử còn nhỏ tuổi đăng cơ.
Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là Cửu vương gia không có tiếng tăm gì, mà là Nhiếp chính vương danh chính ngôn thuận.
Trước đây lòng ta luôn hướng về nữ chính, đối với CP của nàng và nam chính một chút hứng thú cũng không có. Chỉ nghĩ ngày sau được ôm đùi nữ chính, bản thân sẽ được sống sung sương như thế nào, những thứ khác không quan trọng.
Ai biết lầ va chạm này, lại bắt gặp phải nam chính mạo danh thay thế làm chuyện đại sự! Lúc này Dương Thầm sợ là đang mượn thân phận biểu thiếu gia Đàm gia.
Ở Thẩm phủ dò xét bí mật giữa Thẩm Tự Kiên và Thái tử chăng? Rõ ràng không có viết nội dung này, lại để cho quyển sách này tự thỏa thuận một đoạn này.
Sớm biết không có nghiên mực đã không đi ra tìm, nhiều chuyện như vậy làm gì! Đang lúc ta suy nghĩ rốt cuộc là nên giả chet hay là chạy trốn, sau hòn non bộ lại truyền đến giọng nam nhân: “Chút chuyện nhỏ này, cũng cần bản vương tự mình động thủ?”
“Thuộc hạ đáng chet, tuyệt đối không nghĩ tới, người của Thái tử cũng được sắp xếp ở Thẩm gia, còn biết được hành tung của chúng ta…”
“Vậy Thẩm Sơ Ngưng có hành động kì lạ gì không?”
“Nàng ta cả ngày không ở nhà, mỗi ngày đều đến nơi Thái tử hay đi qua hoặc dừng chân…”
“Phụ tử Thẩm gia này ngược lại một lòng, mặc dù biết Chu lão nhị kia là người như thế nào, vẫn vội vàng nhảy vào trong hố lửa.”
Ta nghiêm túc lắng nghe, nhưng vì ngồi xổm lâu nên tê chân, thân thể nghiêng một cái, không cẩn thận đụng phải lá cây khô. Ta đứng dậy muốn chạy, lại bởi vì chân tê cứng lại ngã vào trong bụi cây.
Một lúc sau, chỉ nghe giọng của nam nhân kia nói: “Tìm!”
“Vâng!”
Không biết nằm sấp bao lâu, mãi đến khi bước chân bốn phía biến mất, ta mới chậm rãi bò ra khỏi bụi cây. Lúc này trời đã tối hoàn toàn, vừa rồi mấy người họ hẳn là không nhìn thấy ta.
Ta nhanh như chớp trở lại sân, mà Thải Hoàn cũng đã trở lại. Thấy ta trở về, nàng vội vàng lấy ngân phiếu từ trong ngực ra: “Tiểu thư, tin tức tốt, ông chủ nói, có sách mới hắn không cần xem qua mà trực tiếp đặt cọc luôn, chỉ cần đưa bản thảo đầu tiên cho hắn, hắn sẽ trực tiếp in bán.”
Ta cầm ngân phiếu bắt đầu đếm: “Tốt lắm, ngày sau thu nhập cũng sẽ ổn định hơn.”
“Tiểu thư, nghiên mực này của người sao lại vỡ rồi?”
Nàng ấy hỏi, tay ta cũng ngừng đếm tiền: “Ta không cẩn thận làm vỡ, sáng mai đi mua cái mới.”
Nhờ Thẩm Tự Kiên, Dương Thầm những ngày đầu không có ấn tượng tốt với Thẩm gia, ngay cả nữ chính cũng phải làm rất nhiều việc tốt mới thay đổi được suy nghĩ của hắn.
Nếu hắn biết ta nghe lén bọn họ nói chuyện, một nữ phụ tép riu như ta có thể sống đến ngày mai hay không cũng không biết. Mấy ngày nay ta dứt khoát không ra khỏi cửa, như vậy cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy hắn.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, chỉ thấy có một nha đầu lạ mắt bưng cái hộp gỗ lim tơ vàng đứng ở cửa viện ta.
“Đây là cái gì?”
“Vật cô nương đánh mất, trả về nguyên chủ.” Nô tỳ kia cúi đầu, nói xong cung kính đưa hộp cho Thải Hoàn rồi xoay người vội vàng rời đi.
Tim ta đập thình thịch, mở hộp ra vừa nhìn, thấy bên trong được đặt một nghiên mực thượng hạng, nhất thời một hơi đẩy đến cổ họng.
Thải Hoàn kinh ngạc há to miệng: “Tiểu thư, đây chính là nghiên mực hoa văn tùng đàn tử tốt nhất, ở Ngọc Hạc Đường cũng phải mất năm mươi lượng vàng.”
Ta đương nhiên biết thứ này quý giá. Ta đang cầm nghiên mực, lại phát phía dưới nghiên mực còn có một tờ giấy.
Ta nhíu mày, rút ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ: [Muốn sống, thì đừng lên tiếng.]
Ta bị dọa cho run rẩy, suýt chút nữa cầm không vững.
“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Ta ổn định tinh thần, đặt nghiên mực trở lại hộp:” Đến…… Đến Ngọc Hạc Đường trả lại, đổi lấy năm mươi lượng về.”