Nhiên Tâm

Chương 5



Tần Nghi rất hối hận, nếu như phải nói chính xác hơn, thì cảm xúc của hắn nên gọi là nghĩ lại mà sợ.

Trước kia hắn từng có bạn gái, cũng đã có kinh nghiệm làm tình, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện ý nghĩ gì với một người con trai. Những việc làm tối hôm đó, với hắn mà nói lại càng giống như đang phát tiết cảm xúc hơn, phát sinh quan hệ với một chàng trai xa lạ trong một ngôi nhà ở ngoại ô hoang vắng.

Lúc đó sau khi kết thúc hắn bèn kéo quần lên vội vàng rời đi, từ trên lầu đi xuống không nhìn thấy ai khác cả, lúc sau Vu Phàn Văn gọi điện hắn cũng không nghe máy, mà trực tiếp tắt điện thoại luôn.

Buổi tối nằm trên giường, Tần Nghi lại bắt đầu cảm thấy sốt ruột, hắn bắt đầu nhớ lại quá trình đó, cho dù hắn đã đeo bao cao su, nhưng bao cao su là do Kỷ Nhiên Tân chuẩn bị, hắn không biết một chàng trai trông xinh đẹp như vậy sao lại phải mời người lạ đánh dã chiến ở ngoại ô, nhưng chắc chắn cuộc sống của chàng trai này vừa tùy tiện vừa lộn xộn, liệu có phải là có vấn đề gì đó nên mới cố gắng dụ dỗ hắn không nhỉ?

Tần Nghi đổ mồ hôi lạnh, có mấy chữ hắn không dám nghĩ tới, nên chỉ có thể vùi mặt vào trong gối, ép buộc mình mê man ngủ đi.

Cả tuần nay, hắn luôn trốn tránh Vu Phàn Văn, rốt cục thì vào chiều thứ sáu, lúc hắn xách ba lô rời khỏi trường học, thì gặp được Vu Phàn Văn lái xe tới trước cổng trường để đợi người.

Vu Phàn Văn lái chiếc BMW trong nhà, ấn cửa sổ xe xuống gọi Tần Nghi: “Này! Tần Nghi!”

Tần Nghi chạm mắt với gã, không thể giả vờ không nghe thấy được, nên đành phải đi qua đó.

Vu Phàn Văn khoát một tay lên cửa xe, bắt đầu mắng hắn: “Đcm mày! Mấy ngày nay sao mày không nghe điện thoại của tao? Tối hôm đó bảo mày đi chỉnh Cù Hạo, mày lại bỏ ông đây mà trốn đi đâu vậy?”

Tần Nghi không trả lời, hắn chỉ đi đến trước xe, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Vu Phàn Văn còn chưa nói gì, Lữ Tinh Duyệt ngồi bên ghế phó lái đã ló người qua, cười hì hì nói: “Tần Nghi lên xe đi, chúng ta cùng đi chơi!”

Vu Phàn Văn hơi khó chịu, nhưng gã rất muốn trói chặt Tần Nghi bên cạnh mình, chỉ cần có Tần Nghi, thì gã vĩnh viễn là anh lớn, không ai dám trêu vào gã, nên gã cũng nói: “Lên xe đi, chúng ta tới Châu Tế chơi hai ngày cuối tuần.”

Tần Nghi nói: “Không đi, tao phải về nhà.”

Lữ Tinh Duyệt rất hứng thú với Tần Nghi: “Về nhà? Nhà anh và nhà Phàn Văn đều cách trường không xa đúng không?”

Nhà Tần Nghi và nhà Vu Phàn Văn đều ở trong một thị trấn nhỏ cách trường học chưa tới 50 km, từ trường học ngồi xe về mất chưa đầy một tiếng.

Tần Nghi không trả lời, hắn nhìn thời gian, rồi xoay người định rời đi.

Vu Phàn Văn vội vã gọi hắn lại: “Không đi thật à? Tuần sau rồi về không được sao?”

Tần Nghi cố kiềm chế sự nóng nảy của mình để trả lời gã: “Trong nhà có việc.” Rồi cũng chẳng thèm quay đầu lại nữa.

Không phải hắn nói với Vu Phàn Văn cho có lệ, mà tối nay nhà hắn có việc thật.

Năm năm trước mẹ Tần Nghi qua đời vì bị bệnh, lúc đó hắn vẫn đang học cấp hai, Tần Phong – cha của hắn vừa tới bệnh viện chăm sóc mẹ hắn, vừa ngày ngày về nhà nấu cơm cho hắn, cuộc sống cực kỳ vất vả. May mà khi đó ông chủ của Tần Phong, cũng chính là Vu Minh – cha của Vu Phàn Văn rất quan tâm đến ông, còn cho nhà hắn mượn tiền, nên sau này, Tần Phong vẫn luôn chạy công trình cùng Vu Minh, ở trường cấp hai Tần Nghi cũng thân thiết với Vu Phàn Văn trong một khoảng thời gian rất dài.

Sau khi mẹ mất, Tần Phong vẫn một mình nuôi Tần Nghi, mãi cho đến năm ngoái khi Tần Nghi đã lên đại học, có người nói muốn giới thiệu phụ nữ cho Tần Phong, lúc này Tần Phong mới bắt đầu suy nghĩ đến.

Bắt đầu từ năm ngoái, có người lần lượt giới thiệu cho Tần Phong hai, ba người phụ nữ, nhưng chẳng có ai phù hợp cả. Tháng trước, lại có người giới thiệu cho Tần Phong một người phụ nữ ở nơi khác về, nói là người phụ nữ đó có một đứa con trai thi đậu đại học ở bên này, nên bà cũng muốn tới đây cùng con trai luôn, vì thế có tới gặp Tần Phong một lần, kết quả là hai bên đều rất hài lòng, rồi nhanh chóng chuyển về sống chung.

Tần Nghi từng gặp người phụ nữ đó một lần, là một người phụ nữ có ngũ quan xinh đẹp, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được vóc dáng rất mảnh mai, làn da cũng căng mịn, chỗ thiếu sót duy nhất là trên khuôn mặt bà có một vết sẹo, trông cực kỳ rõ ràng, điều này hình như khiến bà hơi tự ti, nên ăn mặc rất giản dị, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, thái độ cũng rất nhún nhường.

Tần Nghi không thể nói là có hài lòng với bà hay không, chỉ cần Tần Phong thích là được. Những ngày tháng sau này, có lẽ hắn sẽ ở bên cha mình ngày càng ít, cha có thêm một người ở bên chăm sóc lẫn nhau đương nhiên là điều tốt nhất.

Tối nay Tần Phong sắp xếp một bữa cơm ở nhà, nói là con trai của người phụ nữ đó sắp tới đây, nên mọi người ngồi xuống cùng ăn với nhau một bữa cơm, sau này sẽ là người một nhà.

Tần Nghi đeo ba lô ngồi ở hàng cuối cùng của xe bus, nhét tai nghe vào tai để nghe nhạc, hắn nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài cửa xe, hình như mây đen đang chồng chất lại với nhau, lát nữa chắc sẽ đổ xuống một cơn mưa mùa thu.

Xe chạy trên đường hơn năm mươi phút, sau khi xuống xe Tần Nghi men theo con đường chật hẹp đi bộ mất mười phút mới về tới khu chung cư cũ kỹ nhà mình.

Lúc đi vào một tòa nhà trong khu chung cư, Tần Nghi gặp bác gái hàng xóm, bà lớn tiếng gọi hắn, hắn gật đầu coi như chào hỏi, rồi bước một bước vượt hai bậc cầu thang chạy lên trên.

Cửa nhà chỉ khép lại chứ không khóa, lúc Tần Nghi đẩy cửa bước vào nhà, thì nhìn thấy Tần Phong đang bày bàn ăn, hắn gọi một tiếng “Cha”, rồi tiện tay đóng cửa lại.

Tần Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Về rồi đấy à!”

Tần Nghi gật đầu, đi vào phòng mình cất ba lô, vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy có một chiếc giường lò xo đặt sát bên cạnh giường hắn. Phòng của hắn vốn không lớn, chiếc giường lò xo kia đặt song song với giường của hắn gần như ghép lại thành một chiếc giường lớn.

Tần Phong theo sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa con trai của dì Thạch sẽ tới đây, buổi tối không có xe quay lại trường học, đêm nay tạm chen chúc trong một phòng đã nha, đều là con trai với nhau cả.”

Tần Nghi chỉ nói: “Con ngủ trên sô pha cũng được.”

“Có giường sao phải ngủ sô pha!” Tần Phong lập tức nói thế, nói xong, ông đẩy Tần Nghi đi ra ngoài: “Dì con đang chuẩn bị bữa tối cho các con ở trong bếp đó, qua chào hỏi trước đi.”

Tần Nghi bị Tần Phong đẩy tới phòng bếp, thấy người phụ nữ tên Thạch Mộng Lan mặc tạp dề đang xào rau, hắn bèn gọi một tiếng: “Dì.”

Thạch Mộng Lan lập tức quay đầu lại, hơi khẩn trương khom lưng chào hắn, rồi lại vội vã mỉm cười: “Tần Nghi về rồi đấy à?” Mặt bà hình như hơi đỏ, làm vết sẹo trên mặt lại càng nổi bật hơn.

Tần Phong từ bên cạnh Tần Nghi chen vào trong phòng bếp, ông nói với Thạch Mộng Lan: “Để anh giúp em.”

Nhớ tới thức ăn trong nồi, Thạch Mộng Lan vội vã xoay người lại nắm chặt xẻng cơm.

Tần Nghi nói: “Hai người nấu ăn trước đi đã.” Rồi một mình bước ra khỏi phòng bếp.

Quay lại phòng mình, hắn nhìn chằm chằm hai chiếc giường đặt cạnh nhau mà ngẩn người một lát.

Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người trong phòng bếp không có động tĩnh gì, hình như là bị tiếng máy hút khói át mất nên không nghe thấy, Tần Nghi bèn đi ra ngoài, hắn nghĩ, chắc là con trai của Thạch Mộng Lan đến rồi.

Tần Nghi giơ tay ra mở cửa. Chàng trai trẻ bên ngoài mặc một chiếc quần dài phối với áo thun ngắn tay, đang ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà, lúc thấy rõ khuôn mặt cậu, Tần Nghi cảm thấy máu nóng đột nhiên dâng trào, rồi toàn thân chợt phát lạnh.

Kỷ Nhiên Tân cũng nhìn thấy Tần Nghi, đầu tiên cậu hơi nghi ngờ, sau đó như chợt nhận ra điều gì, cậu cắn môi bật cười.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.