Ngày khai giảng đầu năm của khối mười hai, thủ đô chào đón một cơn mưa đầu mùa thu nhỏ. Cuối cùng bầu không khí cũng nhuốm chút hơi lạnh.
Đám học sinh đùa giỡn, đuổi nhau chạy ầm ĩ trên hành lang ngoài lớp học. Cuối hành lang, một nam sinh vọt vào lớp như một cơn gió, nhảy thẳng lên bục giảng rồi hô to: “Các cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy cảnh gì trong văn phòng nào?”
“Đừng có vòng vo nữa, nói mau!”
Không ít học sinh nhanh chóng vây lại trước bục giảng.
Nam sinh kia thở hổn hển, cố ý ra vẻ bí ẩn nói: “Có danh sách chia lớp rồi! Lần này lớp chúng ta sẽ có thêm mười học sinh mới!”
Lời của cậu ấy vừa dứt, cả lớp học chợt im lặng mất ba giây. Các bạn học sinh trố mắt nhìn nhau một cái sau đó nhanh chóng quay lại với trạng thái việc ai nấy làm.
“Này! Phản ứng của các cậu là sao vậy hả? Tôi đã nói hết đâu!”
Mọi người xua tay, dáng vẻ không muốn nghe tiếp nữa.
Nam sinh kia chán nản trở lại chỗ ngồi, còn cố lầm bầm nốt câu cuối: “Thái độ gì thế kia? Chẳng phải bình thường mọi người rất thích hóng hớt à? Sao hôm nay lại hời hợt như cải héo vậy?”
“Ai bảo cậu xát muối lên miệng vết thương của người khác làm gì.”
Đi kèm với câu nói này là một bóng người cao ráo ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. Cặp sách của bóng người kia đặt xuống hất tung bài thi trên bàn. Giọng điệu của người này rất lạnh nhạt, chất giọng cũng trong trẻo lạnh lùng.
Nam sinh kia vội vàng đè bài thi lại rồi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái cặp, cũng là bạn cùng bàn của mình: “Kỳ Nhiên? Chẳng phải thầy Tôn bảo kỳ này cho cậu lên phía trước ngồi à?”
“Tôi không muốn chuyển. Chỗ cũ ngồi rất ổn.”
Kỳ Nhiên thong thả thoải mái mở cặp ra lấy tai nghe và tập đề ra. Ánh mặt trời sau cơn mưa xuyên qua lớp kính thuỷ tinh sạch sẽ chiếu vào lớp, bọc cả người anh trong ánh sáng rực rỡ. Bộ đồng phục xanh trắng trước giờ luôn bị học sinh trong trường phỉ nhổ chê bai thế nhưng khi mặc trên người anh lại trông cực kỳ thẳng thớm, vẫn còn thấy rõ dấu vết của bàn là.
Cậu bạn kia ồ lên một tiếng sau đó mới kịp phản ứng: “Ấy không đúng, tôi xát muối vào vết thương nào cơ?”
Kỳ Nhiên tiện tay lật lật quyển sách trong tay. Ngón tay đang xoay bút lộ ra khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn thoáng thấy gân xanh nổi lên.
“Trong tám quy định hàng đầu ở trung học số 6 có ghi rằng, chỉ năm mươi học sinh xếp hạng từ trên xuống có thành tích ổn định mới có tư cách ở lại lớp chọn, còn lại sẽ bị đá vào lớp bình thường. Lớp mình có thêm mười học sinh đồng nghĩa với việc sẽ có mười người rời khỏi. Mới ngày đầu tiên của học kỳ mới mà, chẳng ai muốn nghe thấy tin tức này cả.”
Nam sinh đeo kính ngồi phía sau tiếp lời: “Đúng đó Tống Nghiên à, thành tích của mấy cậu tốt nên tất nhiên không phải lo lắng chuyện này, chứ tôi đây kỳ trước xếp nhất lớp từ dưới đếm lên. Lần này chắc chắn là có tôi rồi.”
Tống Nghiên sờ cổ một cái, vẫn cảm thấy uất ức: “Nhưng điểm mấu chốt mà tôi muốn đề cập đến có phải chuyện này đâu. Quan trọng là trong số mười bạn chuyển vào lần này có một nữ sinh! Nói không chừng đó là một bạn nữ xinh đẹp đấy!”
Một bạn học có lịch trực nhật hôm nay đi ngang qua hừ một tiếng: “Không tin tin vịt, đừng truyền tin vịt. Lớp chúng ta có tiếng là nam nhiều nữ thiếu. Người đẹp thì thôi không dám mơ tưởng, chỉ mong đừng là một tên khủng long nữa là đã không tệ rồi.”
Tống Nghiên cân nhắc một lát: “Cậu nói cũng phải…”
“Ồn chết đi được!” Cậu ấy còn chưa dứt lời thì đã nghênh đón một quyển vở bay từ phía sau tới. Người đang úp mặt nằm trên bàn sau lưng cậu ấy nhúc nhích, lôi sách đắp lên mặt rồi đổi một tư thế khác ngủ tiếp.
Tống Nghiên nhặt quyển vở rơi dưới đất lên sau đó huơ huơ nắm đấm về phía người phía sau: “Bùi Tử Dập! Ngày khai giảng đầu tiên mà cậu đã ngủ bù rồi. Gan to quá ha!”
Bùi Tử Dập khoát khoát tay, chẳng có phản ứng gì.
Tống Nghiên lườm cậu ấy một cái rồi hỏi những người xung quanh: “Tối hôm qua cậu ấy đi ăn trộm hả?”
“Thức đêm xem đá bóng. Mặc kệ cậu ấy đi.” Kỳ Nhiên nhún nhún vai đáp một câu rồi nhét tai nghe vào tai.
Ở một bên khác, với tư cách là nữ sinh duy nhất trong lần chuyển lớp này, bạn Từ Tri Tuế được mọi người gửi gắm hy vọng hiện đang ngồi trong văn phòng chờ sự sắp xếp của giáo viên.
Chiếc quạt gió cũ kỹ trên đỉnh đầu quay quay phát ra những tiếng kẽo kẹt vang dội. Sức gió chẳng có bao nhiêu mà động tĩnh gây ra không nhỏ chút nào làm người ta có lý do để nghi ngờ nó có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Từ Tri Tuế đã đứng ở đây được gần mười phút rồi. Giáo viên chủ nhiệm mới chỉ hỏi cô mấy câu sau đó không nói gì nữa. Ngoài cô ra thì trong phòng còn chín bạn khác được chuyển từ lớp bình thường lên lớp chọn, tất cả đều là nam sinh, bọn họ cũng đang hoá trang thành cọc gỗ đứng đực ra đó. Thế nên các giáo viên đi ngang qua đều không tránh được việc quan sát cô lâu hơn một chút, sau đó cười tủm tỉm chọc ghẹo người đàn ông trung niên đang ngồi sau bàn làm việc: “Ôi chao thầy Tôn à, cuối cùng lớp thầy cũng có học sinh nữ rồi ha?”
“Đúng vậy, vất vả lắm mới có một em chuyển từ lớp 12/5 qua đấy. Vừa rồi cô Chu còn khóc lóc kể lể trách tôi đào hết nhân tài lớp bọn họ đi kìa.”
“Cô nhóc xinh xắn thế này có là tôi thì cũng không nỡ cho đi!”
“…”
Người được gọi là thầy Tôn này là giáo viên chủ nhiệm mới của Từ Tri Tuế. Tên thật của ông ấy là Tôn Học Văn, gần năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, tấm lưng hơi còng, có đeo một cặp kính gọng đen cũ kỹ. Đừng thấy cách ông ấy nói chuyện có vẻ thoải mái ấm áp như gió xuân mà nhầm, ông ấy có tiếng cực kỳ nghiêm khắc với học sinh đấy. Cả trường trung học số 6 này ai cũng sợ thầy Tôn. Trước đây giữa Từ Tri Tuế và ông ấy từng có chút chuyện tồi tệ trong một lần cô trực nhật rồi.
Tôn Học Văn xem đi xem lại danh sách chia lớp trong tay. Vào lúc mọi người tưởng ông ấy bị đóng cọc vào ghế rồi thì cuối cùng ông ấy cũng đứng lên. Thầy Tôn ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho đám cọc gỗ đi theo mình.
Mặc dù bây giờ chuông vào học chính thức vẫn chưa vang lên nhưng thân là học sinh lớp chọn thì việc lãng phí dù chỉ một phút một giây cũng là việc đáng xấu hổ. Thế nên mọi người đều tự giác lôi sách vở ra bắt đầu học. Dõi mắt nhìn quanh lớp chỉ thấy được hàng cuối là có mấy học sinh nằm nhoài ra bàn ngủ mà thôi.
Tôn Học Văn cũng không để ý, chỉ ra hiệu cho đám Từ Tri Tuế đứng bên ngoài chờ, bản thân thì đi thẳng lên bục giảng gõ bảng vài cái. Tiếng nói chuyện ồn ào trong lớp học lập tức biến mất.
“Các em cho thầy xin ít phút. Bây giờ thầy đọc tên bạn nào thì bạn đó tập hợp ở văn phòng cho thầy nhé.”
Sau đó ông ấy đọc tên mười học sinh, tất cả đều là những bạn năm ngoái xếp hạng thấp năm ngoái bị chuyển xuống lớp dưới, trong đó có nam sinh đeo kính ngồi sau lưng Kỳ Nhiên. Có vẻ như đã đoán được trước kết quả này nên mười học sinh kia đã thu dọn đồ đạc từ trước rồi, chỉ chờ bị tuyên án nữa thôi.
Chờ bọn họ đi rồi, Tôn Học Văn mới thở dài một hơi, đồng thời cũng không quên rung một hồi chuông báo động cho các bạn còn ở lại để mọi người cảm thấy nguy cơ mà bớt lười biếng đi.
Ngoài cửa, Từ Tri Tuế nhìn tấm biển ghi lớp 12/1 ban tự nhiên kia rồi siết chặt hai tay, dưới chân cũng như bị đóng đinh chặt cứng xuống đất không thể nhúc nhích được…
Vì đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi nên cuối cùng khi nó đến, cảm giác không chân thật lại cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô.
Trong khoảnh khắc lúc Từ Tri Tuế thả hồn vào mây, Tôn Học Văn đã dừng đoạn phát biểu đầy thấm thía sâu xa của mình lại rồi vẫy vẫy tay với đám học sinh đang đứng ngoài cửa: “Các em tiến vào đi.”
Thế là mười người xếp hàng tiến vào.
Lúc mấy nam sinh tiến vào, học sinh dưới lớp chẳng có phản ứng gì. Nhưng đến khi Từ Tri Tuế tiến vào thì phía dưới chợt xôn xao.
“Ôi má! Có một đứa con gái kìa!”
“Đậu má xinh quá trời!”
“Cô em lọt vào hang sói rồi!”
…
Từ Tri Tuế giống ba, hồi còn bé lại hay cắt tóc ngắn ngủn nên chẳng khác gì một thằng nhóc. Sau khi trưởng thành ngũ quan phát triển, khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay của cô trông vừa xinh đẹp vừa vô hại, đôi mắt to trong veo sáng ngời, lúc cười còn để lộ hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào bên khoé miệng nữa. Ai thấy cũng phải thốt lên một tiếng chắc chắn sau này cô bé đẹp lắm đây.
Huống chi bây giờ cô lại đang đứng trong một cái lớp có tỷ lệ trai gái mất cân bằng nghiêm trọng như này. Vất vả lắm lớp mới có bạn nữ nên các nam sinh trong lớp vô cùng kích động. Có người vỗ tay có kẻ huýt sáo. Mặc dù đã quen với cảnh tượng này rồi nhưng Từ Tri Tuế cũng khó tránh khỏi việc giật mình.
Cô nhanh chóng lia mắt một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại ở thiếu niên đang đeo tai nghe ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên cạnh cửa sổ kia, mắt dần sáng lên.
Chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi cũng đủ để tim Từ Tri Tuế đập như đánh trống. Chỉ là cô không thể không giả vờ mình vẫn bình tĩnh như thường.
Tôn Học Văn yêu cầu các bạn mới giới thiệu tóm tắt về bản thân. Đến lượt Từ Tri Tuế, cô chỉ đơn giản giới thiệu họ tên và lớp cũ của mình.
“Chào mọi người, tôi là Từ Tri Tuế, từ lớp 12/5 chuyển đến đây.”
Nghe thấy cái tên này, Bùi Tử Dập đang nằm nhoài trên bàn ngủ bỗng ngồi bật dậy, trong đôi mắt chưa tỉnh hẳn kia tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, Kỳ Nhiên nãy giờ vẫn luôn tập trung giải đề chợt dừng bút, sau đó anh yên lặng lấy tai nghe ra.