Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 38
Vấn đề an ninh mạng của Thanh Huy (2)
Tối hôm đó, Kinh Hồng gặp người sáng lập của một công ty khởi nghiệp tại hội quán Trực Lệ gần đại học Bắc Kinh. Cùng đi còn có Triệu Hãn Thanh và một số người khác.
Chủ đề lại là “cùng nhau”, Kinh Hồng hy vọng Phiếm Hải sẽ đầu tư vào công ty đối phương.
Hội quán Trực Lệ chế biến món ăn Bảo Định, hương vị trung bình nhưng lại rất đắt tiền.
Nói chuyện xong, Kinh Hồng tạm biệt người sáng lập kia rồi cùng nhau đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Chu Sưởng ở trước cửa một phòng riêng khác.
Chu Sưởng vẫn cao lớn như vậy, mặc áo sơ mi đen, trợ lý phía sau cẩn thận giữ áo khoác của hắn. Cách trợ lý giữ áo vest rất cẩn thận, gấp đôi dọc theo lưng, sau đó lật một bên vai vào trong, luồn vào vai áo bên kia, như vậy thì áo sẽ không có nếp nhăn, đảm bảo rằng Chu Sưởng vẫn có thể mặc lại khi cần.
Chu Sưởng có vẻ hơi mệt mỏi, đối diện hắn là CEO của vài công ty ngành an toàn điện toán đám mây.
Kinh Hồng thầm đoán những người đó có lẽ là thành viên của hội đồng chuyên gia thẩm định do Phòng Giám sát an ninh mạng mời tới. Trưởng phòng Trịnh đang gây áp lực, thì Thanh Huy cũng đang giao thiệp, mong bên kia có thể đưa ra kết luận có lợi cho Thanh Huy.
Cuộc đàm phán này chắc hẳn không đơn giản, đòi hỏi nhiều đối thủ phải ra tay kéo Thanh Huy ngay trước bờ vực thẳm, nhưng vào thời điểm nhạy cảm như vậy lại không thể hứa hẹn lợi nhuận, cho thêm lợi ích vì sợ bị nghi ngờ hối lộ.
Chu Sưởng và Thanh Huy hiện có rất ít hoặc thậm chí không có quân bài nào có thể tung ra được.
Kinh Hồng nghĩ: Chu Sưởng là người kiêu ngạo, ngông cuồng đến vậy, nhất định không thích làm những việc này, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn phải đồng thời bảo vệ Thanh Huy, cấp dưới và cả chính mình.
Kinh Hồng lại nghĩ: Liệu công ty gắp lửa bỏ tay người cho Thanh Huy có nằm trong số đó?
Kinh Hồng cho rằng thủ phạm phải là một trong những đối thủ cạnh tranh, có xung đột lợi ích trực tiếp. Có thể làHành Viễn, Vị Lai trong Big Four, hoặc cũng có thể là một công ty vừa và nhỏ chuyên về an toàn điện toán đám mây.
Nhưng Chu Sưởng không thể phân biệt được, hắn không phải đấng toàn năng.
Kinh Hồng biết Chu Sưởng không đến cầu xin mình. Không cuộc gọi, không tin nhắn, không gì cả.
Anh cũng không rõ, đơn giản là vì mỗi lần Phiếm Hải và Thanh Huy gặp nhau, nhất định phải là cạnh tranh khốc liệt, khói lửa mịt mù? Hay hắn đã cố tình tránh né sau hội nghị lần đó?
Gặp Kinh Hồng, Chu Sưởng khẽ xoay cổ, nói: “Tổng giám đốc Kinh, tình cờ vậy.”
Kinh Hồng cũng mỉm cười: “Tổng giám đốc Chu, đúng là tình cờ thật.”
Trên môi cả hai đều nở nụ cười rất lịch sự, nhưng ẩn sau đó lại chẳng có ý nghĩa gì.
Mấy CEO xung quanh Chu Sưởng thấy là người của tập đoàn Phiếm Hải, liền nhớ ra Jason cũng là thành viên của hội đồng chuyên gia thẩm định, thế là bèn đợi Chu Sưởng đến chào Kinh Hồng, rồi thì hàn huyên, thậm chí là đi thẳng vào vấn đề.
Không ngờ Chu Sưởng chỉ gật đầu, sau đó quay cổ, nhấc chân đi về phía cổng, không hề ngoảnh lại.
“…” Mấy công ty an toàn điện toán đám mây vừa và nhỏ chưa từng chứng kiến tình cảnh này, thầm nghĩ: Nghe đồn Kinh Hồng của Phiếm Hải và Chu Sưởng của Thanh Huy như lửa với nước, một núi không thể có hai hổ, thì ra thực sự đã tới mức này rồi à?
Hai người họ ghét nhau đến thế? Trong giây phút sinh tử này mà cũng chỉ hỏi một câu “Tổng giám đốc Kinh, tình cờ vậy” đáp lại một câu “Tổng giám đốc Chu, đúng là tình cờ thật”, không còn gì để nói thêm với nhau nữa sao?
Một thanh niên đi theo phía sau thấp giọng nói: “Ngầu vãi…”
Vài người nhìn sang anh ta, anh ta lập tức im lặng.
Kinh Hồng nhìn bóng lưng Chu Sưởng, nhất thời bất động. Dường như anh đang chờ đợi điều gì đó, nhưng dường như lại không chờ gì cả.
Chỉ trong chốc lát, Chu Sưởng đã tới cửa, phục vụ của hội quán Trực Lệ dùng năm ngón tay phải giữ cửa, nhẹ nhàng mở ra, còn nói: “Tạm biệt quý khách.”
Chu Sưởng đi tiếp, nhưng khi vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn đột nhiên quay người lại, lặng lẽ nhìn Kinh Hồng một lát bằng đôi mắt đen thẳm rực sáng. Ánh mắt ấy không chút cảm xúc, không vui cũng chẳng buồn, nhưng đáy lòng Kinh Hồng lại cảm thấy bình yên lạ thường.
Ra khỏi hội quán Trực Lệ, tài xế đã tới, Kinh Hồng tạm biệt mọi người rồi lên xe.
Chiếc xe lập tức lao vút vào màn đêm Bắc Kinh như một mũi tên.
Ngồi ở hàng ghế sau, nghĩ đến khoảnh khắc người kia quay lại, Kinh Hồng nới lỏng cà vạt. Anh mở một chai nước, trái cổ trượt lên xuống, dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, làm dịu đi cảm giác lòng như lửa đốt.
Thật bí mật, Kinh Hồng mở khóa điện thoại, mở thư viện ảnh, ngón tay dừng lại một lúc, cuối cùng vuốt nhẹ và bấm vào một bức ảnh.
Có một vết đỏ nhỏ nơi cổ.
Rất nhạt. Thấp thoáng như có như không.
Vài ngày trôi qua sau hội nghị, dấu vết ấy đã hoàn toàn biến mất.
Kinh Hồng không giải thích được, nhưng trước khi mọi thứ biến mất như gió thoảng mây bay, anh đã chụp ảnh lại.
Có vẻ như muốn bắt lấy chút gì đó cuối cùng, để rồi có thể tự nhủ với mình vào một thời điểm nào đó trong tương lai, rằng đó không phải là một giấc mơ, nó thực sự đã từng tồn tại.
Kinh Hồng tắt điện thoại, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời đang mưa, hòa lẫn với tuyết. Người đi đường bung dù ra, trông như hoa nở bất chợt trong cơn mưa. Những cảm xúc thầm kín ngày thường ẩn giấu dưới tán dù, trong mưa, để rồi thư thái hơn rất nhiều. Giấu đi, chịu đựng, nếu may mắn thì có thể giấu nó suốt đời, không bao giờ kể cho ai khác.
…
Mấy ngày sau đó, Chu Sưởng vẫn không liên lạc với Kinh Hồng, Jason cũng chịu áp lực nhưng vẫn cố chống đỡ, cuối cùng viết trong báo cáo rằng không thể xác nhận phần mềm gián điệp là từ Thanh Huy.
Đương nhiên, Thanh Huy cũng đang nghĩ cách, liên lạc với một vị phó phòng nào đó ở Phòng Giám sát an ninh mạng thông qua một người quen. Người này cũng không giúp được gì nhiều, nhưng khi mọi việc bắt đầu có lợi cho tập đoàn Thanh Huy, ông ta vội chạy ra, báo tin cho Thanh Huy, tỏ ra rất nhiệt tình.
Trên tầng 33 của tòa nhà trụ sở tập đoàn Thanh Huy, Chu Sưởng ngồi sau bàn làm việc, nghe người đứng đầu khối điện toán đám mây báo cáo tình hình tuần này.
Giống như Kinh Hồng, khi nhìn thấy quản lý cấp cao trước mặt, hắn sẽ nghĩ đến Kinh Hồng và sự “trùng hợp” lần đó.
Tổng giám đốc khối điện toán đám mây nói với Chu Sưởng: “Lần này chắc là ổn thôi. Ý kiến thẩm định của đại đa số’chuyên gia trong ngành đều nghiêng về Thanh Huy, cho rằng không thể xác định được mối quan hệ nguyên nhân-kết quả.”
Chu Sưởng gật đầu.
“Tuy nhiên…” Anh ta nói tiếp: “Nghe nói… có lúc rất nguy hiểm. Mới tuần trước, vì tên ngốc trưởng phòng Trịnh đó mà ngoại trừ Phiếm Hải, mấy công ty khác đã viết báo cáo theo ý muốn của hắn rồi. Dù sao, cuối cùng thì cứ qua loa xong việc rồi kết thúc thôi, chẳng ai truy cứu được trách nhiệm.”
Chu Sưởng ngước mắt lên.
“Lần này…” Tổng giám đốc dừng một chút, nói: “Là Phiếm Hải giúp chúng ta một tay. Tôi nhớ là thứ hai tuần trước, báo cáo của Phiếm Hải nộp lên có lợi cho Thanh Huy, phủ nhận mối quan hệ nhân quả. Trưởng phòng Trịnh triệu tập cuộc họp, làm cứ như là đại hội tố cáo, rồi nói đại khái là Phiếm Hải là doanh nghiệp lớn mà trình độ kỹ thuật an toàn điện toán đám mây không bằng các công ty vừa và nhỏ, thế là không được… Nhưng người bên Phiếm Hải vẫn đứng vững, tỏ vẻ không thấy thì là không thấy, có đánh chết chúng cũng không thấy được.”
Ngón tay Chu Sưởng hơi co lại.
“Rồi sau đó, Phòng Giám sát an ninh mạng lại liên hệ với Khương quý nhân của tập đoàn Phiếm Hải…”
Chu Sưởng hỏi: “Khương quý nhân?”
Tổng giám đốc vội vàng sửa lại: “Khương Nhân Quý, Khương Nhân Quý, ha ha, bên Phiếm Hải toàn gọi anh ta là Khương quý nhân, bảo rằng đang được Kinh Hồng sủng ái.”
“…” Vẻ mặt Chu Sưởng có hơi cáu kỉnh, hắn hỏi: “Tiếp theo thế nào?”
“Trưởng phòng Trịnh nói kỹ năng của Jason không ra làm sao, tức là ám chỉ Phiếm Hải đổi người khác biết điều đi. Tuy nhiên, Khương quý nhân… à, Khương Nhân Quý nói rằng Jason đã là người giỏi nhất về công nghệ rồi, đang là giám đốc của một sản phẩm nào đó, những người khác thì càng dở hơn, tóm lại ý là không đổi người. Tôi đoán hai người họ dám cứng rắn như vậy, chắc chắn phải do Kinh Hồng chỉ đạo.”
Chu Sưởng gật đầu: “…Ừ.”
“Phiếm Hải nộp luôn báo cáo như thế, rồi sau đó…” Tổng giám đốc nói tiếp: “Hành Viễn thấy vậy liền chép lại một bản báo cáo y như của Phiếm Hải, hối hận không muốn theo trưởng phòng Trịnh nữa, Á An và Xích Vân cũng vậy, cả ba công ty cùng nộp như nhau. Nói như vậy cũng không đúng, có lẽ ngay từ đầu bọn họ thực sự không muốn làm, nhưng lại không dám đi đầu, không dám làm chim đầu đàn thôi. Các công ty khác hơi do dự, tối thứ tư chúng ta tổ chức tiệc chiêu đãi họ tại Trực Lệ, có lẽ họ nhìn thấy Phiếm Hải, Hành Viễn, Á An, Xích Vân đều không muốn dây dưa với trưởng phòng Trịnh, chuyện trưởng phòng Trịnh muốn làm chưa chắc sẽ thành công, mà nếu không thành thì trưởng phòng Trịnh sẽ không cho bọn họ ích lợi gì, thà cho Thanh Huy một ân huệ, để Thanh Huy nhớ ơn còn hơn. Cho dù trưởng phòng Trịnh có trả đũa cũng sẽ không đến lượt họ, phía trước còn có Phiếm Hải, Hành Viễn, Á An kia mà. Dù sao thì cuối cùng đa số đều bị đổi thành kết quả thấy sao thì là vậy đó, chỉ có Vị Lai và XX là còn khốn nạn thôi.”
“Vị Lai?” Chu Sưởng phì cười: “Vẫn hèn hạ như xưa.”
Bằng một số thủ đoạn, hiện nay Chu Sưởng tương đối chắc chắn người khởi xướng là Vị Lai, hắn biết người của Vị Lai đã nhiều lần đến các công ty tố giác kia. Trong nhóm Internet Big Four, Hành Viễn và Vị Lai đã tụt lại phía sau, các công ty mới nổi lại đang không ngừng tiến lên.
CEO Hành Viễn là Bành Chính quá thận trọng, đưa ra quá nhiều quyết định sai lầm, luôn tập trung vào sản phẩm ban đầu, nhóm thương mại điện tử là nhóm duy nhất chiếm ưu thế trong công ty, còn tất cả các nhóm khác đều phụ thuộc vào hành động của nhóm thương mại điện tử. Vì sợ sản phẩm mới sẽ lấy đi lượng truy cập của sản phẩm gốc nên không dám làm cái này không dám làm cái kia, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội như mạng xã hội, đời sống địa phương, v.v.
Về phần Vị Lai, Chu Sưởng vẫn luôn coi thường. Vị Lai khởi nghiệp từ mạng xã hội, nhưng hết làm cái này lại đến làm cái kia, thấy đường chạy nào cũng phải chen chân vào, trước đây làm công cụ tìm kiếm thì quảng cáo là mình có công nghệ mạnh nhất, muốn cạnh tranh với Thanh Huy, kéo Thanh Huy xuống, kết quả là đi đào bới kết quả tìm kiếm của Google mà ra, sắp xếp lại rồi cài sẵn vào máy đối tác như điên khùng. CEO thì không đặt tâm trí vào đúng chỗ, ngày ngày chỉ biết bóc lột cấp dưới. Trước đó có một nữ quản lý cấp cao làm việc liên tục năm ngày năm đêm, kính áp tròng “mọc” trong nhãn cầu, làm giác mạc bị viêm nhiễm rồi thủng ở giữa dẫn đến mù một mắt, sau khi ghép giác mạc xong thì người này lập tức nhảy sang chỗ khác.
Nhưng lạ thay, vào lúc này, sự chú ý của Chu Sưởng lại không phải ở Vị Lai mà là ở Phiếm Hải.
“Thứ hai à…” Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng xác định rằng thứ hai tuần trước là trước ngày mình gặp Kinh Hồng ở Trực Lệ. Nói cách khác, ngay ngày đầu tiên, trước cuộc gặp tình cờ đó, Kinh Hồng đã dặn người dưới quyền làm điều đó.
Kinh Hồng…
Tổng giám đốc khối điện toán đám mây của Thanh Huy vẫn đang cảm thán: “Vì vậy, chất xúc tác lớn nhất lần này chính là tập đoàn Phiếm Hải. Tôi thực sự không ngờ rằng cuối cùng chính tập đoàn Phiếm Hải đã giúp đỡ chúng ta, nhưng đừng nói là tôi không thể tưởng tượng được, mà chẳng ai có thể ngờ được ấy chứ.”
Chu Sưởng khẽ kéo vào môi dưới: “Ừ.”
“Có điều, Kinh Hồng này cũng khá thú vị…” Tổng giám đốc đổi chủ đề, bổ sung thêm: “Mới hôm qua thôi, tôi nghe nói Phiếm Hải muốn đi trước chúng ta trong việc ra mắt sản phẩm Giáo dục đám mây mới.”
Chu Sưởng khựng lại, hỏi: “Tên là gì?”
Anh ta đọc ra một cái tên, Chu Sưởng nói: “Được, để tôi xem sao.”
Tổng giám đốc nói tiếp: “Để đi trước chúng ta, Phiếm Hải đã trực tiếp giao sản phẩm này cho nhóm của Maurice, đồng thời yêu cầu Maurice dừng một dự án họ đang thực hiện, chen hàng, vượt đầu xe, đã phát triển được hai tháng rồi, bắt đầu vào đầu tháng 12. Nhưng đội của chúng ta ở đây đã được thành lập rồi.”
“Ừ.”
Đương nhiên Chu Sưởng biết nhóm của Maurice là một trong những nhóm ưu tú nhất trong tập đoàn Phiếm Hải. Tính thời gian, có lẽ sau đêm đó Kinh Hồng đã sắp xếp chuyện này. Đồng thời, anh còn lập tức hợp tác với một công ty để chặn đánh hoạt động kinh doanh phát sóng trực tiếp của Thanh Huy…
Chu Sưởng cười khẩy: “Kinh Hồng.”
“Còn nữa…” Tổng giám đốc tiếp tục: “Mới đây thôi, Phiếm Hải tuyên bố đầu tư vào Workflow, ngọn lửa chiến tranh đã lan đến lĩnh vực Văn phòng đám mây, mục đích cũng là Thanh Huy, hình như họ quyết tâm giành lấy cả hai mảng Giáo dục đám mây và Văn phòng đám mây, tranh giành khốc liệt, không hiểu tại sao nữa.”
Tương tự như giáo dục trực tuyến dựa trên đám mây, văn phòng trực tuyến dựa trên đám mây cũng đã trở thành chiến trường. Văn phòng đám mây tích hợp nhắn tin tức thời, hội nghị video, cộng tác tài liệu, quản lý tác vụ, chia sẻ lịch trình và các chức năng khác thành một, có triển vọng rất lớn. Ở lĩnh vực này, Phiếm Hải hiện đang đứng đầu, Thanh Huy xếp thứ hai, Workflow thứ ba, còn những công ty khác chỉ là tôm tép.
Chu Sưởng hỏi: “Làm thế nào để tránh chống độc quyền? Doanh thu của hai công ty này hẳn là đã đạt tiêu chuẩn tối thiểu.”
Hắn không vui mừng khi thấy sai lầm của Kinh Hồng, cũng không hỏi: “Thế đã liên quan đến chống độc quyền rồi còn gì?” Hắn tin vào nhận định của Kinh Hồng, cũng tin vào nhận định của mình.
Những năm gần đây, có quá nhiều thương vụ đầu tư, sáp nhập trong lĩnh vực Internet, thế nhưng chính quyền lại rất hiếm khi nhúng tay vào, ngay cả trong lần hợp nhất của Côn Bằng và Hoa Vi trước đây.
Điều này trước hết là do luật liên quan đã được ban hành từ năm 2009, việc xác định “mức độ tập trung của các doanh nghiệp” dựa trên số liệu tương đối chính xác về doanh thu, chứ không phải dựa trên thị phần rất khó xác định. Tuy nhiên, hầu hết dịch vụ của các công ty Internet bản địa tại Trung Quốc đều miễn phí trong giai đoạn đầu, thị phần của họ có thể rất cao và số lượng người dùng rất lớn, nhưng doanh thu lại không cao nên hoàn toàn không thể đạt đến giới hạn khai báo tối thiểu. Ngoài ra, chống độc quyền không chỉ xem xét tình hình hiện tại của toàn thị trường, có thể loại bỏ cạnh tranh hay không là một tiêu chí quan trọng, ngưỡng gia nhập các dịch vụ liên quan đến Internet hầu hết không cao, hiếm có tình huống hai công ty hợp nhất thì các công ty khác sẽ không thể vào được. Điều khoản loại bỏ và hạn chế cạnh tranh tương đối mông lung, những năm gần đây rất lỏng lẻo, thái độ của chính quyền cũng khá mơ hồ, lâu nay ít can thiệp.
Nhưng lần này thì khác, Chu Sưởng nhận định doanh thu của hai công ty này vượt chỉ tiêu, có rủi ro.
Quả nhiên, nghe đến vấn đề độc quyền, tổng giám đốc lập tức trả lời: “Phiếm Hải chỉ nắm giữ 49% cổ phần, dưới 50%, chưa đạt đến tiêu chuẩn tập trung doanh nghiệp theo Luật Chống độc quyền. Nhưng… một cổ đông nhỏ khác là quỹ mạo hiểm lại rất thân thiết với Phiếm Hải. Cùng lúc đó, Phiếm Hải điều đội ngũ quản lý sang, toàn bộ ban lãnh đạo của Workflow từ chức, chỉ còn lại giám đốc công nghệ và đội ngũ nòng cốt của anh ta. Hội đồng quản trị cũng vậy, thành viên độc lập đều do Phiếm Hải đề cử, trong hội đồng quản trị có chín người, bản thân Phiếm Hải cộng thêm một số quản lý cấp cao do họ cử đến, cộng thêm thành viên độc lập thì Phiếm Hải đã chiếm sáu ghế, trên thực tế là tập đoàn Phiếm Hải thực sự kiểm soát chặt chẽ Workflow. Phiếm Hải không chỉ đầu tư mà còn quản lý, không biết Phiếm Hải thương lượng thế nào mà được nữa.”
Chu Sưởng dừng lại mấy giây, đột nhiên cười nói: “Được, làm tốt lắm.”
“…Kinh Hồng vẫn rất mạnh.” Tổng giám đốc khối điện toán đám mây lại nói: “Mới có mấy năm mà đã đứng đầu lĩnh vực Văn phòng đám mây, cái thời của sếp Kinh lớn… không có triển vọng gì luôn ấy chứ. Phiếm Hải không có nhiều nguồn lực và kinh nghiệm với mô hình 2B (doanh nghiệp với doanh nghiệp), các sản phẩm ban đầu và sản phẩm chủ chốt sau này đều là 2C (doanh nghiệp với khách hàng), ngoại trừ email doanh nghiệp ra thì còn lại toàn là tôm tép không đáng nhắc tới. Theo lý mà nói, họ không thể vượt qua chúng ta, bởi vì chúng ta khởi nghiệp từ công cụ tìm kiếm, có rất nhiều tài nguyên 2B cũng như kinh nghiệm.”
Tổng giám đốc này mới nhậm chức nên có thể nói như vậy, dù sao việc thua Phiếm Hải ở lĩnh vực này chẳng liên quan gì đến anh ta.
Chu Sưởng liếc anh ta một cái: “Tất nhiên là Kinh Hồng rất mạnh.”
“Vâng…” Tổng giám đốc lại nịnh Chu Sưởng, cứ như đây mới là mấu chốt: “Nhưng hai mảng video ngắn và phát sóng trực tiếp thì ngược lại. Lợi thế của chúng ta nằm ở 2B chứ không phải 2C, 2C là lợi thế của Phiếm Hải. Vậy mà từ 2016 đến nay, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, sếp Chu đã làm tập đoàn chúng ta thống trị hai mảng này.”
Chu Sưởng chán ghét ngắt lời: “Được rồi, im được rồi đấy.”
Sau khi tiếp quản, khi quyết đoán tấn công vào lĩnh vực phát sóng trực tiếp, Chu Sưởng hành động cực kỳ nhanh chóng, ngay lập tức chiêu mộ những phóng viên cấp cao nhất của các hãng truyền thông lớn, bởi những phóng viên đó có mạng lưới quan hệ rộng đến kinh ngạc, có thể mời được ngay các ngôi sao, người nổi tiếng từ khắp nơi ở Trung Quốc. Vì vậy, chỉ sau vài tháng, mảng phát sóng trực tiếp của Thanh Huy đã có khởi sắc.
…
Khi trong văn phòng chỉ còn lại một mình, Chu Sưởng bước tới trước bức tường kính chạm sàn bên bàn cạnh làm việc.
Hắn nhớ lại những việc vừa nghe được về Phiếm Hải: Vào thời điểm nguy hiểm của Thanh Huy thì ra tay giúp đỡ, nhưng sau đó, xảo quyệt lách luật chống độc quyền để đè bẹp Thanh Huy… cuối cùng thu Workflow vào trong túi mình.
Hóa ra tối hôm đó tại hội quán Trực Lệ, Kinh Hồng đã gặp mấy người của Workflow để bàn về vấn đề này.
Chu Sưởng lại một lần nữa phát hiện, trên người Kinh Hồng có sự cao thượng thần thánh hiếm có, đồng thời cũng tồn tại sự bí ẩn và quỷ quyệt, hai thái cực hòa quyện thành một tạo nên một con người đặc biệt hấp dẫn.
Khi còn ở Ô Trấn, Kinh Hồng nói: “Dược phẩm là ngành huyết mạch”, “không có thuốc sản xuất trong nước thì không có quyền định giá”, “Có thể tổng giám đốc Lý không tin, nhưng tôi tin vào tham vọng và quyết tâm của các công ty dược phẩm Trung Quốc”. Giờ đây khi các công ty thi nhau giậu đổ bìm leo, Kinh Hồng đứng một mình trước áp lực nói rằng “không thấy tức là không thấy”, kéo theo việc Hành Viễn, Á An cùng giải cứu Thanh Huy.
Nhưng đồng thời, anh cũng lợi dụng các thanh niên tham gia hội trại nghiên cứu AI để giành lấy Hồng Tu, buộc Thanh Huy phải nhượng lại công ty AI trực thuộc Med-Ferry, buộc giám đốc công nghệ mới của Mua Thỏa Thích phải cùng tiến cùng lùi với Phiếm Hải, thâu tóm thù địch Saint Games, đào mất quản lý cấp cao của Thanh Huy ngay dưới mũi hắn, và giờ thì xảo quyệt lách luật chống độc quyền…
Kinh Hồng luôn khiến người ta muốn đi sâu hơn, muốn nhìn rõ hơn.
Ván cờ Trân Lung đã bắt đầu, hai người lần lượt ra quân, mỗi nước đi đều dấy lên bão táp. Bây giờ đã đến giữa ván, trong cuộc giao tranh ác liệt, trong màn sương máu, hắn vừa muốn chinh phục đối thủ, lại vừa vô thức bị đối thủ chinh phục.
Bàn cờ tuy phức tạp khó hiểu, nhưng ở một nơi khác, Chu Sưởng biết Kinh Hồng đang không ngừng công thành chiếm đất, mở rộng lãnh thổ.