Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 40
Phiếm Hải chống bán khống (1)
Vài ngày sau là đến tết.
Kinh Hồng làm việc đến tận sáu giờ tối ngày giao thừa, sau đó lái chiếc Mercedes-Benz đến chỗ Kinh Hải Bình đón năm mới. Tài xế của anh đã về quê.
Ông bà nội của Kinh Hồng đã qua đời hơn mười năm, ông bà ngoại và các cậu đều sống ở một thành phố nhỏ ở nước ngoài. Gia đình Kinh Hồng quây quần cùng nhà các chú các bác vào mỗi ngày mùng một, đêm giao thừa bao giờ cũng đơn giản.
Vừa bước vào nhà, Kinh Hồng đã thấy bữa cơm giao thừa bày sẵn trên bàn, là do đội ngũ đầu bếp nấu sẵn. Cô Phó cũng quay về nhà con gái. Chai rượu vang đỏ khui sẵn nằm trên bàn.
Tưởng Mai lại đang đọc tiểu thuyết chủ tịch thao túng kinh tế toàn cầu. Kinh Hồng nghe sản phẩm gia dụng thông minh nhà mình đọc: “Trong khi chờ xe cấp cứu, cả người Phó Tinh Nhiên đầy máu, nhưng anh không hề quan tâm đ ến cái chân bị gãy của mình, chỉ ngồi bên đường, xây một ngôi nhà bằng hàng chục tấm thẻ đen vì quá buồn chán…” Vì có trí tuệ nhân tạo để phân tích ngữ nghĩa, giọng đọc nghe cũng khá là cảm xúc.
Thấy Kinh Hồng vào nhà, Kinh Hải Bình gọi Tưởng Mai: “Kìa, con trai em về rồi, bảo nó biểu diễn cách dùng hàng chục tấm thẻ đen xây nhà đi.”
Tưởng Mai đáp lại: “Con em bị khùng chắc?”
“Con trai mẹ không biết làm thế nào đâu.” Kinh Hồng tiếp lời, vừa cười vừa nói: “Mẹ, ba, con về rồi.”
Kinh Hồng vẫn thích gặp mặt trò chuyện trực tiếp như thế này. Trên điện thoại, Kinh Hải Bình cứ luôn tỏ ra uy nghiêm kiểu chủ tịch, tin nhắn nào cũng là: “Con trai, cô Phó hỏi, chủ nhật chúng ta thu xếp một buổi họp mặt gia đình được không, trả lời sớm”; “Con trai, thương vụ mua lại này là một chiến thắng tuyệt vời, mẹ nói rất hài lòng.” Tóm lại là kỳ lạ thế nào ấy.
Dù đôi khi ở nhà, cũng chỉ thỉnh thoảng, Kinh Hải Bình cũng nhắc đến những điều mà Kinh Hồng không muốn nhắc tới.
Thức ăn vẫn rất ngon như ngày thường. Cá song da báo hấp, sườn heo sốt mận, thịt bò Wagyu viên, hải sâm, vân vân, cũng như vài đ ĩa sủi cảo hấp nóng hổi, bên cạnh sủi cảo có nước sốt và tỏi băm.
Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng sau vài ly rượu vang và vài câu chúc mừng, Kinh Hải Bình nhắc đến một việc mà Kinh Hồng không muốn nhắc đến.
“Kinh Hồng à…” Kinh Hải Bình nói: “Dương Thạc… Con đuổi việc nó à?”
Kinh Hồng ngừng đũa, nói: “Không phải con đuổi.”
Dương Thạc, em họ của Kinh Hồng, con gái của anh hai Kinh Hải Bình. Người bác hai này có một trai một gái, tuổi cách nhau không nhiều, con trai theo họ cha, tên là Kinh Bác, con gái theo họ mẹ, tên Dương Thạc. Hai cái tên mang nghĩa một tiến sĩ, một thạc sĩ, phản ánh đầy đủ tính cách của bác hai Kinh Hồng: mong con đạt được thành tựu hơn người.
Dương Thạc thực ra là bị Trương Lệ sa thải.
Vào ngày Kinh Hồng đi cướp Trương Lệ từ Thanh Huy, điều duy nhất Trương Lệ yêu cầu là quyền nhân sự của bộ phận giải trí, Kinh Hồng cũng đã đồng ý. Quyền nhân sự thuộc về chị ta chứ không phải bộ phận nhân sự của công ty.
Chức vụ của Dương Thạc là giám đốc, có lẽ hơi hống hách. Cách đây không lâu, Trương Lệ phê bình Dương Thạc vì một số chuyện, nhưng cô ta lại không chịu tiếp thu, ngược lại nói mình là người của Kinh Hồng. Trương Lệ khựng lại một lúc nhưng chỉ vài giây sau, chị ra lệnh cho Dương Thạc từ chức, cuốn gói đi. Dương Thạc hét ầm lên rằng mình là em gái của Kinh Hồng, là cháu gái của sếp Kinh lớn. Trương Lệ lúc đó cũng hơi bối rối, không ngờ quan hệ của cô ta lại là họ hàng gần như vậy, nhưng sự việc lại đến nước này, nếu nhượng bộ sẽ mất uy, thế là vẫn quyết định sa thải cô ta.
Sau khi sự việc xảy ra, Trương Lệ đã chủ động đến tìm Kinh Hồng giải thích sự việc, còn nói nếu không quản lý được cấp dưới thì chị sẽ không làm tiếp được nữa, còn nếu Kinh Hồng không chấp nhận, chị có thể trở lại Thanh Huy, về chỗ sếp Chu.
Khi ấy Kinh Hồng đã trả lời: “Không sao, chị cứ làm tiếp.”
Người là do anh cướp về, việc là do anh hứa, Kinh Hồng không thể nuốt lời. Vả lại ngay từ đầu, anh đã không nên tùy tiện can thiệp vào những việc trong quyền hạn của cấp dưới. Nếu anh làm vậy, người ta quả thực không thể làm việc tiếp. Anh tốn bao công sức cướp người về, rồi lại để cho người thân đứng bên can thiệp vào nhiều việc, còn ra thể thống gì.
Và dường như Kinh Hồng không thể chấp nhận việc Trương Lệ quay lại chỗ Chu Sưởng lần nữa, như thế khác gì anh đã thua cuộc.
Kinh Hồng nghiêm túc giải thích cho Kinh Hải Bình, cuối cùng kết luận: “Họ hàng là họ hàng, nhưng con không thể lợi dụng vấn đề nhân sự của Phiếm Hải để lấy lòng người khác. Con là con, Phiếm Hải là Phiếm Hải. Con vẫn giữ ý kiến đó, thương trường ngày nay đã khác với hai mươi năm trước, mà so với mười năm trước cũng đã khác xa.”
Bầy sói rình rập. Hễ bất cẩn là sẽ bị kéo xuống.
Kinh Hải Bình không bình luận gì, mà nói tiếp: “Ba cũng nghe nói…Phiếm Hải gần đây rất thân thiết với đối thủ của Kinh Bác, Livestream Tường Long?”
Kinh Hồng đã cảm thấy sủi cảo trong miệng thật nhạt nhẽo, chỉ muốn trả lời cho xong, nên đáp: “Xem như là thế đi.”
Trước đó, con gái của bác hai của Kinh Hồng – Kinh Thiên Bình – Dương Thạc làm việc ở Phiếm Hải, con trai Kinh Bác thì khởi nghiệp trong lĩnh vực phát sóng trực tiếp game chuyên nghiệp, đương nhiên cũng được Phiếm Hải đầu tư.
Trong lĩnh vực phát sóng trực tiếp này, nền tảng của Thanh Huy hiện đang đứng đầu, phủ sóng đủ mọi hạng mục, Phiếm Hải cũng vậy. Tuy nhiên, cả hai công ty cũng đã đầu tư vào một nền tảng livestream game chuyên nghiệp, Phiếm Hải là Livestream Không Biên Giới của Kinh Bác, còn bên Thanh Huy là Livestream Tường Long.
Dựa vào thông tin nội bộ của Phiếm Hải, công việc kinh doanh của Kinh Bác tiến triển tốt. Ví dụ như Kinh Hải Bình sẽ nói với hắn ta rằng Phiếm Hải đang bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng và quảng bá tên tuổi của game nào đó, và Kinh Bác sẽ ngay lập tức liên hệ với streamer của các game tương tự, ký hợp đồng, tập trung phát sóng trực tiếp game của Phiếm Hải trong giai đoạn tiếp theo, giành được cơ hội sớm hơn người khác. Vì vậy, nền tảng livestream của Kinh Bác hoạt động rất tốt.
Nhưng cách đây không lâu, một vài việc đã lặng lẽ thay đổi.
Thanh Huy bắt đầu phát triển mạnh mẽ lĩnh vực game trên nền tảng livestream đủ mọi thể loại của riêng mình, trước đó Chu Sưởng đã tránh được những tranh đấu trong nội bộ nhờ đầu tư vào Livestream Tường Long. Nhưng bây giờ phong cách của Chu Sưởng rất hung hãn, cho rằng đầu tư dù sao cũng không bằng của mình, và thực sự bắt đầu hành động.
Và như vậy, Livestream Tường Long do Thanh Huy đầu tư đương nhiên cảm thấy không an toàn. Họ biết rằng trong tương lai nguồn lực của tập đoàn chắc chắn sẽ nghiêng về sản phẩm của chính Thanh Huy, thay vì sản phẩm do Thanh Huy đầu tư, Tường Long không còn thơm nữa rồi, sắp bị chính cha mình làm thịt, thế là quay sang Phiếm Hải.
Nhưng Phiếm Hải đã có Livestream Không Biên Giới của Kinh Bác, Phiếm Hải sẽ không đầu tư vào cả hai công ty, vì vậy đối với Tường Long, cách duy nhất để được đưa vào lãnh thổ của Phiếm Hải là hợp nhất với Livestream Không Biên Giới.
CEO của Livestream Tường Long liều cả mạng già vì mục tiêu này. Anh ta cố gắng hết sức để lấy lòng Phiếm Hải, mong rằng Phiếm Hải sẽ mua mình, mà bên Thanh Huy cũng hứa sẽ buông tay.
Vị CEO này đầu tiên là mua một lượng lớn slot quảng cáo trên nhiều ứng dụng của Phiếm Hải, dâng tiền cho Phiếm Hải, dùng tiền để mở đường, thể hiện lòng trung thành.
Anh ta trực tiếp thuê phòng khách sạn gần Phiếm Hải, hàng ngày gặp quản lý cấp cao của tập đoàn Phiếm Hải, cung cấp dữ liệu riêng cho Phiếm Hải, lên kế hoạch hợp tác với Phiếm Hải… Anh ta cởi mở, giỏi ăn nói, thông minh lanh lợi, trông có vẻ cũng trung thành lắm, dần dần nhiều người trong Phiếm Hải thích Livestream Tường Long hơn. Kinh Hồng đã gặp người này vài lần, cũng cảm thấy CEO này có năng lực hơn, Livestream Tường Long sẽ phát triển tốt hơn. Năng lực của Kinh Bác rất bình thường, chẳng qua trước đây anh không còn lựa chọn nào khác thôi.
“Phải.” Kinh Hồng dứt khoát đặt đũa xuống và nói: “Hợp nhất thôi. Nhưng sau khi hợp nhất, Kinh Bác sẽ không làm CEO, mà là người của bên kia.”
Kinh Hải Bình: “…”
“Hợp nhất là giải pháp tốt nhất.” Kinh Hồng nói thêm: “Nếu Kinh Bác không đồng ý, Phiếm Hải sẽ bán hết cổ phần trong Không Biên Giới tại vòng gọi vốn tiếp theo.”
Nghe vậy, Kinh Hải Bình cũng biến sắc, hỏi: “Bán hết cổ phần của Không Biên Giới, nghĩa là… đổi sang nâng đỡ Tường Long, không cần Không Biên Giới nữa? Sau này, Phiếm Hải và Không Biên Giới sẽ thành đối thủ?”
“…Nếu ba nhất định phải nói như vậy.” Kinh Hồng đáp: “Sau khi giải quyết xong cổ phần, Phiếm Hải sẽ ngừng hỗ trợ cho Không Biên Giới. Nếu đầu tư vào Livestream Tường Long, Phiếm Hải phải có trách nhiệm với Tường Long, ra sức đấu tranh với một số nền tảng livestream game khác, không có cách nào hỗ trợ cả hai cùng một lúc, chỉ phí tiền mà thôi.”
“Vậy Không Biên Giới còn sống được không? Tổng giám đốc Kinh con làm như thế hơi quá tàn nhẫn rồi đấy.” Kinh Hải Bình làm chủ doanh nghiệp hơn hai mươi năm, vẫn còn uy nghiêm lắm, ông nói: “Con làm thế là phong tỏa Không Biên Giới, bắt tay với Thanh Huy giế t chết nó! Bị mắc kẹt vào cuộc cạnh tranh giữa Phiếm Hải và Thanh Huy, nó còn sống sót được không? Con và Thanh Huy cùng nhau đối phó với em trai mình à?”
“Nếu ba nhất định phải nói như vậy.” Kinh Hồng lặp lại. Đang trong Tết, Kinh Hồng đã bắt đầu không hài lòng: “Doanh thu từ kinh doanh game chiếm phần lớn lợi nhuận của Phiếm Hải, mà livestream game lại liên quan trực tiếp đến ngành công nghiệp game, thời khắc mấu chốt quyết định sống chết, không được phép thất bại. Nó khác với các sản phẩm khác.”
Dừng lại vài giây, Kinh Hồng cố gắng dịu giọng nói: “Con đề nghị Kinh Bác chọn hợp nhất. Trong lĩnh vực Internet, quá nhiều công ty phân chia và hợp nhất, thị trường thay đổi từ thời Xuân Thu sang thời Chiến Quốc, rồi từ thời Chiến Quốc sang thời Xuân Thu, điều này là bình thường. Kinh Bác chỉ không làm CEO nữa mà thôi.”
“…Rời khỏi đó, Kinh Bác không chịu đâu, công ty là tâm huyết của nó.” Bình tĩnh lại sau cơn sốc khi biết Kinh Hồng có ý định đánh sập Không Biên Giới, thấy Kinh Hồng nói đúng, khí thế của Kinh Hải Bình yếu đi một chút: “Kinh Bác và Dương Thạc dù sao cũng là cháu của ba, bây giờ lại…”
“Ba…” Kinh Hồng nói: “Chúng ta chưa bao giờ có lỗi với họ trong suốt những năm qua. Chuỗi siêu thị của bác hai do tập đoàn Phiếm Hải điều hành, hiện nay kiếm được bao nhiêu tiền? Còn thế hệ sau, con gái vào tập đoàn Phiếm Hải, đã được nâng lên đến cương vị này rồi, đi đâu cũng quản lý cấp cao; con trai nhận đầu tư từ Phiếm Hải, Phiếm Hải đã giúp công ty đó có được như ngày hôm nay, chỉ cần đồng ý hợp nhất công ty thì cổ phiếu sẽ có giá trị rất lớn. Con chỉ có thể nói rằng hai người họ không đáp ứng được yêu cầu của con đối với giám đốc và CEO của một công ty con ở giai đoạn này.”
“…” Kinh Hải Bình im lặng một lát, rồi cố khuyên: “Con nghĩ thêm đi? Không chỉ là vấn đề tình anh em đâu, trong tay bác hai con còn có chuỗi siêu thị đó thôi, ba cũng lo họ dùng chuỗi siêu thị đó để gây chuyện.”
Kinh Hồng: “…”
Khi đó, thấy Kinh Hải Bình khởi nghiệp thành công, Kinh Thiên Bình cũng ngấp nghé chuyện khởi nghiệp, cuối cùng chọn ngành bán lẻ. Tuy nhiên, chuỗi siêu thị của nhà bác hai lại do Phiếm Hải kinh doanh, Phiếm Hải thu phí quản lý.
Nhưng trong hai năm trở lại đây, mối quan hệ giữa hai bên ngày càng gắn bó hơn, chẳng hạn, để đánh bại mảng kinh doanh thực phẩm tươi sống của Thanh Huy, tiết kiệm chi phí bảo quản và vận chuyển, Kinh Hồng đã biến những siêu thị đó thành trung tâm phân phối thực phẩm tươi sống, sản phẩm tươi sống trước khi giao được cho vào tủ lạnh, tủ đông của siêu thị, chứ không xây dựng thêm trung tâm phân phối mới. Nói cách khác, những siêu thị đó hiện nay liên quan trực tiếp đến thực phẩm tươi sống và các sản phẩm khác của Phiếm Hải.
Nghe Kinh Hải Bình nói vậy, Kinh Hồng nghĩ, chẳng phải chính hai người đã gây ra một đống lộn xộn đó hay sao, gia đình bác hai đã báo theo Phiếm Hải nhiều năm, đã hút rất nhiều máu của Phiếm Hải rồi còn gì, hậu hoạn khôn lường.
Kinh Hồng luôn quan niệm tình cảm là tình cảm, kinh doanh là kinh doanh. Họ có trách nhiệm với các cổ đông, nhân viên và khách hàng.
Nhưng Kinh Hồng cũng biết, gia đình Kinh Hải Bình là một đại gia đình truyền thống, ngày xưa bà nội quản lý mọi việc, dù đã ngoài 90 tuổi, bà vẫn nắm một tay Kinh Hồng mà nói: “Con phải lo cho em trai em gái, phải lo cho cả gia đình.”
Về phần Kinh Hồng, anh khá thân thiết với con gái của chú là Kinh Ngữ, nhưng với con cái nhà bác hai là Kinh Bác và Dương Thạc thì chỉ bình thường.
“Được rồi, con sẽ nghĩ thêm.” Đã đến Tết rồi, Kinh Hồng lại cầm đũa lên: “Ba, mẹ, ăn cơm thôi.”
Tưởng Mai không muốn nhắc đến từ lâu rồi, lập tức nói: “Ăn đi ăn đi, nguội hết rồi đây này.”
Trong lúc ăn, Tưởng Mai cũng đổi chủ đề: “Kinh Hồng à, con vẫn chưa thích ai à? Có ai thích con không? Mẹ tư vấn cho nào?”
“…” Kinh Hồng nhớ lại câu hỏi có muốn đến bên nhau không của Chu Sưởng, băn khoăn không biết nếu anh đáp là “Chu Sưởng”, Kinh Hải Bình và Tưởng Mai có ngất xỉu ngay trong dịp Tết không.
…
Dùng bữa xong, Kinh Hồng mở khóa màn hình điện thoại, quản lý cấp cao của công ty, CEO của đối tác, nhà đầu tư, đồng nghiệp IT, phóng viên tài chính…, đã gửi khá nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới.
Kinh Hồng chọn vài cái để trả lời.
Khương Nhân Quý thật không hổ danh là dân bán hàng, anh ta viết một bản tổng kết cuối năm dài, vừa cảm ơn vừa chúc mừng khách hàng, còn bảo toàn thể nhân viên khối điện toán đám mây lập tức chuyển tiếp, ai thấy cũng phải giật mình trước khí thế này.
Vì chuyện xảy ra trên bàn ăn nên tâm trạng Kinh Hồng không được tốt. Anh trả lời tin nhắn một cách máy móc, đồng thời phớt lờ một số, để cho chúng chìm, chìm nữa và chìm mãi theo thời gian.
Năm hết Tết đến, khó khăn lắm anh mới được thở phào, trở về nhà gặp ba mẹ mình, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này.
Với tư cách là cha anh và cựu CEO Phiếm Hải, lẽ ra Kinh Hải Bình phải là người hiểu và ủng hộ anh nhất, nhưng dường như không phải như vậy. Trong lòng Kinh Hải Bình, có lẽ còn một vài thứ khác quan trọng hơn Phiếm Hải.
Nói cách khác, Phiếm Hải tuy quan trọng nhưng Kinh Hải Bình không hoàn toàn hiểu được cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than của Kinh Hồng. Ông còn cho rằng Phiếm Hải là một gã khổng lồ, siêu khổng lồ, chút chuyện như thế không đáng lo ngại.
Nhưng Kinh Hồng lại không nghĩ như vậy, trong mắt anh, bầy sói đang vây quanh rình mồi, bất cẩn một giây là đủ để chết mất xác. Anh muốn nắm bắt mọi điểm tăng trưởng trong tương lai, ít nhất là phải có nhiều điểm tăng trưởng, nếu không, một khi sản phẩm trong tay bị thay thế và lãng quên, con tàu lớn Phiếm Hải sẽ chìm.
Đột nhiên, một tin nhắn nhảy lên trên cùng.
Vừa mới nhận được.
Kinh Hồng: “…”
Khi nhìn thấy tin nhắn, Kinh Hồng cảm thấy hơi thở như ngừng lại, sau đó anh dùng ngón tay cái gõ nhẹ vào khung chat của Chu Sưởng.
Một tin nhắn chúc mừng năm mới rất phổ biến.
Chẳng có gì lạ, chỉ là một chiếc phong bì màu đỏ có chức năng “Chúc mừng năm mới” nằm đơn độc trong khung chat, dựa trên công cụ chúc mừng năm mới mà phần mềm cho ra mắt vào mỗi dịp Tết.
Không còn gì khác.
Có thể tiến, có thể lùi, có chừng có mực đến độ không thể chỉ trích.
Một bao lì xì Tết bình thường, vậy thôi.
Kinh Hồng bấm mở bao lì xì, thì thấy là 8,88.
Kèm theo một lời chúc may mắn được tự động gắn vào: Một đêm là phát tài.
Không biết vì sao, Kinh Hồng cảm thấy dễ chịu hơn.
Khóe miệng hơi cong lên, anh gõ mấy chữ: [Keo như kẹo kéo.]
Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Huy, tặng lì xì có mỗi tám tệ tám.
Mười giây sau, Chu Sưởng trả lời tin nhắn: [Làm ăn, đúng là phải tính toán chi li. Hay là để tôi được mở rộng tầm mắt trước sự rộng rãi hào phóng của sếp Kinh?]
Kinh Hồng nhướng mày, ngón tay ấn nhẹ một cái, gửi đi một bao lì xì bình thường.
Chu Sưởng mở ra, số tiền lì xì là 88,88.
Thoắt cái nhiều thêm một đơn vị.
Nhưng đối với Kinh Hồng thì rõ ràng thế này cũng không được tính là hào phóng, vẫn nằm trong phạm vi “keo như kẹo kéo”.
[Nên nói gì đây?] Chu Sưởng cũng cười, gửi lại một câu mà các quản lý cấp cao đã nói khi hắn phát lì xì trong nhóm, nghe nói ai nhận được bao lì xì năm mới, người nhận thường sẽ nói như vậy ngay cả khi hai bên không có quan hệ cấp trên – cấp dưới: [Cảm ơn sếp?]
Kinh Hồng đùa: [Tổng giám đốc Chu không nên nói thế.]
Điều đáng kinh ngạc là tâm trạng của Kinh Hồng dần dần dịu lại sau vài câu trò chuyện.
Nhưng rõ ràng chẳng phải những câu nói tình tứ hay sến súa gì cả.
Hai người trò chuyện vu vơ vài câu, Tưởng Mai mở cửa nhẹ nhàng bước vào, gọi Kinh Hồng đi viết câu đối, trò chuyện với Kinh Hải Bình. Kinh Hải Bình tự tay viết câu đối vào mỗi đêm giao thừa, treo ở hai bên cửa, không hổ là người mang khí chất Nho thương.
Thế là Kinh Hồng nói với Chu Sưởng: “Sếp Kinh lớn cho gọi, tôi phải đi đây”, rồi khóa màn điện thoại, đi lên cầu thang.
Tưởng Mai đi theo phía sau thuận miệng hỏi: “Ai đấy?” Bà nghĩ, mình biết tất cả quản lý cấp cao và đối tác của Phiếm Hải, cũng như bạn bè và anh chị em của Kinh Hồng.
Nhưng Kinh Hồng lại không trả lời Tưởng Mai.
Ở tầng ba, quả nhiên là Kinh Hải Bình đang viết câu đối.
Viết xong hai trang rồi đặt sang một bên, Kinh Hải Bình ngước mắt lên nhìn thấy Kinh Hồng, cũng có ý muốn giảm bớt căng thẳng với con trai trong đêm giao thừa sôi động này, bèn gọi: “Kinh Hồng, đến đây.”
Kinh Hồng đáp: “Dạ.”
Kinh Hải Bình vừa viết vừa trò chuyện với Kinh Hồng, ông nói: “Căn nhà bên New York ấy, ba mẹ vừa gọi vài người làm đường lái xe vào nhà, lắp đặt hệ thống sưởi địa nhiệt bên dưới. Như vậy là hàng năm khi tuyết rơi, tuyết trên đường từ cửa nhà đến cửa sân sẽ tự động tan, không cần phải nhờ người Mexico dọn dẹp nữa.”
Kinh Hồng đáp: “Dạ.”
Trước đây anh cũng từng nghe nói rằng nhiều người giàu có không còn thuê đội chuyên nghiệp dọn đường tuyết mà trực tiếp lắp đặt hệ thống sưởi địa nhiệt trong sân, có thể lắp dọc theo đường núi từ đỉnh núi đến trước cửa.
Kinh Hải Bình viết xong một tờ, nói với Kinh Hồng: “Kinh Hồng, con cũng có thể viết một tờ đi, treo ở sau cửa phòng.” Kinh Hải Bình vẫn hy vọng được đón một cái Tết ấm cúng.
Vậy là Kinh Hồng lại đáp: “Dạ.”
Kính Hồng có tập viết thư pháp vài năm, dùng cả bút cứng và bút mềm. Kinh Hải Bình cảm thấy Kinh Hồng là người kế thừa tập đoàn tập đoàn Phiếm Hải mà viết chữ xấu quá thì không ổn chút nào, vì sau này anh sẽ phải phê duyệt rất nhiều văn kiện.
Kinh Hồng cởi khuy măng sét đặt sang một bên, xắn áo lên để lộ đôi cẳng tay cơ bắp săn chắc. Ngay cả khi chỉ gấp tay áo, Kinh Hồng cũng phải làm cho thật gọn gàng.
Đặt hai tay lên bàn, Kinh Hồng cúi xuống, nhìn tờ giấy đỏ trên bàn, ngẫm nghĩ xem mình muốn viết gì. Rồi anh cầm bút chấm mực, một tay giữ tờ giấy đỏ xuống bàn, tay kia viết câu đối bốn chữ như rồng bay phượng múa:
[Môn tâm giai thủy.]
Môn tâm giai thủy, vật ngã đồng xuân, một câu đối rất kinh điển.
Ý nghĩa cũng hay. Câu đối trên nói, vạn vật trước cửa, hay là tấm lòng đều như nước, trong trẻo và chân thật. Thể hiện mong muốn trở thành một viên quan thanh liêm. Câu đối sau nói vạn vật và chính bản thân đều đã bước vào mùa xuân năm mới. Nó không chỉ chào đón mùa xuân mà còn thể hiện chí hướng tạo phúc cho nhân gian.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, khi viết đến chữ “thủy” ở cuối môn tâm giai thủy, Kinh Hồng chợt nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Chu Sưởng, những bao lì xì đỏ gửi cho nhau, cùng với đêm đó, nước biển ẩm ướt và mặn chát trước cửa, những thứ ướt át, nhớp nháp bên trên và trong cửa.
Thế có tính là môn tâm giai thủy không?
Kinh Hồng vẫn bình tĩnh, muốn viết tiếp.
Anh đặt câu đối đầu tiên sang một bên, lại chấm mực, hít một hơi thật sâu rồi viết tiếp:
[Vật ngã đồng xuân.]
Khi viết chữ “xuân” cuối cùng, Kinh Hồng hạ bút không vững cho lắm.
Chữ này trong tiếng Trung dường như luôn mang sắc thái ý nghĩa “tình”.
Vật ngã đồng xuân… phải không.
Anh kiềm chế lại, viết thật chậm rãi.
Phẩy, mác.
Sắp rồi.
Sổ thẳng, ngang gập móc.
Đến cuối rồi. Kinh Hồng cố gắng hết sức giữ vững cổ tay, một nét ngang, lại một nét ngang, cuối cùng cũng hoàn thành bốn chữ đơn giản “vật ngã đồng xuân”.
Nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra điều gì.
Mây trôi nước chảy, thư thái tự nhiên.
Đồng hồ trong phòng làm việc nhẹ nhàng vang lên, báo hiệu một năm mới đã đến.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, rực rỡ lộng lẫy, tiếng pháo không ngừng vang lên.
Bên cạnh, Kinh Hải Bình cầm lấy câu đối mà Kinh Hồng viết, khen: “Hay! Hay cho môn tâm giai thủy, vật ngã đồng xuân!”