Như Nước Với Lửa

Chương 72



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 72

Ngoại truyện 1 – Đã từng

Trong năm đầu tiên Kinh Hồng và Chu Sưởng tiếp quản Phiếm Hải và Thanh Huy, tức là trước khi hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi, cả hai cũng đã gặp nhau vài lần tại các hội nghị công nghệ thông tin khác nhau.

Tại hội nghị thượng đỉnh ở Mỹ, lần đầu tiên họ nghe người kia phát biểu một bài hoàn chỉnh, lúc đó chỉ có ba doanh nhân đến từ Trung Quốc Đại lục.

Trong hội nghị hôm đó, Kinh Hồng mặc sơ mi trắng, Âu phục xám, giọng nói điềm tĩnh, ung dung tự tại, phát biểu về phương diện AI của tập đoàn Phiếm Hải. Sân khấu thật ra không lớn nhưng rất cao, Chu Sưởng ngồi ở hàng ghế đầu, phải ngước cổ lên nhìn Kinh Hồng, thấy chiếc cổ dài trắng nõn và trái cổ hơi nhô lên phía trên cổ áo.

Tương tự như vậy, khi Chu Sưởng đứng trên sân khấu, Kinh Hồng cũng nhìn hắn như thế.

Phong cách diễn thuyết của Chu Sưởng có phần phóng khoáng, dễ dãi. Hắn làm việc tại McKinsey năm năm, hiểu rõ phong cách ăn nói mà người Mỹ ưa thích là hài hước thú vị, thỉnh thoảng có tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên dưới khán đài. Cuối bài phát biểu, Chu Sưởng cũng thoải mái giải đáp nhiều vấn đề khác nhau của khán giả, ứng đối hết sức thành thạo.

Khi đó, Kinh Hồng đã cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ dáng vẻ Chu Sưởng trong cuộc thi đấu năm xưa, cuối cùng xác định rằng sau nhiều năm, hắn đã trở nên ung dung hơn, độc đoán hơn, từng cử chỉ đều toát lên khí chất đặc biệt của người ở địa vị cao.

Trong giờ nghỉ ngơi uống trà của hội nghị thượng đỉnh, Kinh Hồng và Chu Sưởng là “thế hệ thứ hai” vừa tiếp quản hai gã khổng lồ, người mới tiếp quản được ba tháng, còn người kia chỉ mới tiếp quản được một tháng, họ chỉ có thể giữ thái độ khiêm tốn, không tiện cao giọng bàn luận điều gì. Hai người đứng giữa hai vòng người khác nhau, lắng nghe, giữ thái độ khiêm nhường, họ chắc chắn không phải là trung tâm của nhóm hay tâm điểm của mọi người.

Nhưng cả hai đều dã tâm bừng bừng, không thể hài lòng với tình huống này. Hai người nhìn qua có vẻ khiêm tốn và lễ phép, thỉnh thoảng có nói chuyện vài câu nhưng cũng không đón lấy chủ đề, kỳ thực đang mất kiên nhẫn.

Vì vậy, chẳng hiểu sao mà trong một khoảnh khắc nào đó, cả hai đều nhìn đi chỗ khác, liếc nhìn về hướng đối phương, ánh mắt vô tình chạm vào nhau.

Có lẽ là vì họ biết người kia cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự.

Bởi vì sau cuộc thi kinh doanh đó, cả hai đều biết một bí mật, người kia chắc chắn là rất khó hòa đồng.

Giờ uống trà trôi qua chậm rãi, tình thế lại thay đổi ngay vào lúc Kinh Hồng tưởng rằng hai người sẽ kết thúc giờ nghỉ trong bầu không khí bề ngoài rất lịch sự nhưng bên trong lại mất kiên nhẫn, nhưng không ai có thể nhận ra rằng họ đang mất kiên nhẫn, ngoại trừ người kia.

Một khách hàng mà Chu Sưởng đã làm việc cùng khi ở McKinsey đã gia nhập vào nhóm người bên phía hắn.

Đó là một gã khổng lồ lâu năm, ông ta vừa bước vào đã chào Chu Sưởng. Ông ta bày tỏ sự bàng hoàng, nói rằng sau khi đọc tin Thanh Huy được Chu Sưởng tiếp quản thì hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, nghĩ mình bị mất trí, thực sự không ngờ rằng người phụ trách bên B từng rất vui vẻ được hợp tác với mình bỗng nhiên biến thành CEO của Thanh Huy.

Chu Sưởng chỉ cười nhẹ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

Sau đó, vị khách này kể về tình bạn trước đây của họ, cũng như chức vụ và thành tích của Chu Sưởng tại McKinsey, một số vấn đề mà hắn đã giúp giải quyết… Lần này, vì trở về “bối cảnh Mỹ”, trở lại lĩnh vực mà các CEO đang có mặt đều quen thuộc, Chu Sưởng liền hòa nhập vào họ.

Tuy nhiên, Kinh Hồng vừa tốt nghiệp đã quay lại Phiếm Hải, không có gốc gác như Chu Sưởng, cũng không có mối quan hệ và nguồn lực ở Mỹ, nên hầu như bị bỏ rơi bên ngoài vì là “người mới trong giới CEO”.

Nửa chừng có một lúc nào đó, Chu Sưởng lại liếc nhìn anh, cái nhìn đó có rất nhiều ý nghĩa.

Kinh Hồng thầm nghiến răng.

Trong giờ uống trà đó, Kinh Hồng phát hiện ra rằng Chu Sưởng không chỉ có thể nói giọng Mỹ chuẩn và trôi chảy, mà nói giọng Anh cũng không kém gì.

Giọng Chu Sưởng trầm và đầy sức hút, khi nói giọng Anh thực sự rất gợi cảm.

Đêm đó, các vị khách của hội nghị phải chuyển sang nhà hàng bên cạnh. Lần này, ban tổ chức đại hội đã rất chu đáo, tổ chức bữa tối kín đáo vào buổi tối tại một nhà hàng Tây khá cao cấp trên phố bên cạnh. Nhà hàng đó rất nổi tiếng, cũng rất độc đáo.

Trên đường, một con chó đen to lớn hung dữ đột nhiên lao ra. Người Mỹ rất thích nuôi chó lớn, có một số con rất hung dữ. Lúc con chó lao ra, trong khi mọi người đang ngơ ngác hoặc co rúm lại theo bản năng thì Kinh Hồng lặng lẽ tiến lên hai bước, đi ra phía ngoài, bảo vệ cánh phụ nữ ở bên trong.

May mắn là người chủ sau đó đã kéo chú chó đi ngay.

Lúc bấy giờ Chu Sưởng ở khá xa. Thấy phản ứng của Kinh Hồng, hắn im lặng nhìn anh mấy giây.

Chẳng bao lâu đã đến nhà hàng, các vị khách lần lượt ngồi vào chỗ. Là “ba doanh nhân duy nhất” đến từ Trung Quốc, Kinh Hồng, Chu Sưởng và người còn lại không thể ngồi riêng, thế là ngồi chung một bàn.

Không hiểu sao giữa chừng lại có người nhắc đến bố cục của AI trên thế giới.

Về thực trạng phát triển AI ở Trung Quốc, Kinh Hồng phát biểu hùng hồn, có những phân tích rất sâu sắc từ chính sách, đến trường đại học, doanh nghiệp, đến đối tác như bệnh viện.

Mọi người trong bàn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại ồ lên: “Thì ra là thế.”

Trước đó Chu Sưởng làm việc ở McKinsey, việc tiếp quản thực ra tương đối đột ngột, tất nhiên hắn cũng biết rất rõ về tình hình AI ở Trung Quốc, nhưng không bằng Kinh Hồng. Bởi lẽ mấy năm qua, Kinh Hồng vẫn ở tập đoàn Phiếm Hải, chịu trách nhiệm chính về mảng trí tuệ nhân tạo. Vậy nên hắn không xen vào.

Đến giữa chừng, khi mọi người đang im lặng lắng nghe, Kinh Hồng lại liếc nhìn Chu Sưởng một cái. Trả lại cái liếc mắt trong giờ nghỉ uống trà buổi sáng.

Hội nghị thượng đỉnh được tổ chức ở phía đông Boston, trên đường về, tuyết đột nhiên rơi xuống.

Một chiếc xe buýt phóng vụt qua, tuyết rơi trên mặt đất bay tung lên. Kinh Hồng mặc áo sơ mi trắng, gilê xám, khoác chiếc áo vest xám trên cổ tay, tiếp tục đi dọc đường mà không hề để ý.

Kinh Hồng không ngờ rằng Chu Sưởng bên cạnh bỗng nhiên ôm lấy eo mình, kéo lại, anh lập tức bước hai bước về phía hắn. Tay Chu Sưởng lập tức thu lại, như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi trở về khách sạn, trong vòng hai giờ, tuyết rơi đã dày ngoài cửa sổ.

Trong thời tiết xấu như vậy, các khách mời không thể làm gì khác ngoài việc ở lại khách sạn.

Khoảng chín giờ, doanh nhân người Hoa kia gõ cửa phòng Kinh Hồng, mời anh xuống quán bar nhỏ ở tầng một uống vài ly. Ông ta nghiện rượu, ở Trung Quốc, sau bữa ăn mỗi ngày phải uống vài ly. Nhưng tiếng Anh của ông ta lại rất kém, không biết chữ nào, không nói được gì, phát biểu phải dùng phiên dịch tại chỗ nên dù có đi đâu làm gì cũng phải lôi kéo Kinh Hồng.

Thấy vậy, Kinh Hồng đồng ý.

Vì tổng cộng chỉ có ba doanh nhân người Trung Quốc nên hai người cũng không tiện đi uống rượu riêng sau lưng Chu Sưởng, thế khác gì tẩy chay người ta, dù sao cũng phải hỏi hắn một câu.

Kinh Hồng tưởng Chu Sưởng sẽ từ chối, không ngờ hắn nghe doanh nhân kia gọi điện xong thì im lặng mấy giây, rồi nói: “Được.”

Thế là ba người gặp nhau ở quán bar. Bởi vì tuyết rơi dày nên quán bar rất đông đúc, chỉ còn chỗ trống ở quầy bar, ba người cũng không mấy quan tâm, thậm chí Kinh Hồng nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.

Như mọi lần trước, mối quan hệ giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng rất không tốt, ngồi giữa chính là vị CEO đã rủ đi uống. Ông ta nói vài câu với Kinh Hồng ở bên trái, lát sau lại nói vài câu với Chu Sưởng ở bên phải, nhưng trong suốt quá trình, Kinh Hồng và Chu Sưởng hầu như không nói chuyện với nhau.

Vì uống rượu khá nhiều, giữa chừng vị CEO nọ phải đi vệ sinh, thế là ba người chỉ còn lại hai, Kinh Hồng và Chu Sưởng cách nhau một chiếc ghế trống. Mỗi người lo uống rượu của mình, bên tai là tiếng nhạc.

Thời gian kéo dài, Kinh Hồng và Chu Sưởng không thể cứ làm lơ nhau mãi, vậy thì quá kỳ lạ.

Hai người luôn cư xử một cách có chừng mực, đều là những người có ý thức không chê vào đâu được, nên vào một thời điểm thích hợp, Chu Sưởng nâng ly của mình trên quầy bar lên, nhẹ nhàng đưa về phía Kinh Hồng.

Kinh Hồng mỉm cười, trong giai điệu thong thả của âm nhạc, cũng nâng ly lên chạm vào ly của Chu Sưởng, động tác cũng rất nhẹ. Sau khi nghe thấy tiếng “canh” giòn giã, cả hai không nói gì mà mỗi người nhấp một ngụm rượu trong ly của mình.

Chẳng bao lâu người thứ ba đã quay lại, bầu không khí vẫn như cũ.

Uống rượu xong, vị CEO nọ nói: “Hai người các cậu thật giống nhau, thật ra có thể bàn bạc hợp tác đấy.” Kết quả, Kinh Hồng và Chu Sưởng đều bật cười, rõ ràng là khinh thường, còn nâng ly lên uống cùng một lúc.

CEO kia: “…”

Ông ta nghĩ: Còn không thừa nhận hai người rất giống nhau nữa chứ… ngay cả vẻ mặt khinh thường vừa rồi cũng gần như giống hệt nhau.

Uống xong, ba người muốn đi thang máy ở phía nam tầng một để lên lầu.

Trên đường đi ngang qua khu giải trí của khách sạn, vị CEO nọ thò đầu vào xem, thấy bên trong có mấy bàn bida cỡ tiêu chuẩn, ngứa tay liền hỏi: “Tổng giám đốc Kinh, tổng giám đốc Chu, hai cậu có biết chơi bida không?”

Kinh Hồng khẽ gật đầu. Anh liếc nhìn Chu Sưởng, rồi nói: “Nhưng kỹ thuật của tôi chỉ ở mức trung bình.”

“Vậy đi thôi nào, chôi một ván.” CEO kia hưng phấn nói: “Đã lâu không chơi.”

Thế là Kinh Hồng theo vào, Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng một cái rồi cũng đi vào.

Sự thật đã chứng minh, CEO kia thuộc dạng “càng gà càng nghiện”.

Trong ván đấu chín bóng, ông ta bị Kinh Hồng và Chu Sưởng giết cho không còn manh giáp, chỉ đánh bóng được một lần, hoàn toàn không thể chống trả. Còn Kinh Hồng và Chu Sưởng, một khi đã bắt đầu, thường có thể dọn sạch cả bàn chỉ bằng một gậy.

CEO kia luôn miệng: “Cái gì chứ, tổng giám đốc Kinh lừa tôi phải không, thế này mà gọi là trung bình à?”

Kinh Hồng chỉ cười.

Chơi được vài ván, CEO kia cảm thấy nhàm chán, càu nhàu: “Ầy, thôi bỏ đi! Hai cậu tự chơi vài ván với nhau đi, tôi không chơi nữa. Không chơi nổi.”

Ánh mắt Kinh Hồng và Chu Sưởng chạm nhau, đều thử thăm dò.

Kinh Hồng đặt cây cơ xuống đất, hất cằm về phía bàn chơi Snooker giữa phòng nghĩ, hỏi Chu Sưởng: “Vậy thì, chơi một ván?”

Chu Sưởng nhìn cái bàn, một lúc sau mới quay lại, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Được.”

Không ai lùi bước.

“…?” CEO ở giữa hỏi: “Không phải chứ, hai người chơi Snooker? Thế vừa nãy chơi chín bi là nhường tôi à?”

Kinh Hồng và Chu Sưởng đều không đáp. Bầu không khí giữa họ thật lạ lùng, như có một sợi dây trong không khí, căng chặt, rung động, khiến cho trái tim của người bên cạnh bị nhấc lên, rồi treo lơ lửng ở đó. Nhìn người kia thật sâu, Kinh Hồng quay người trước, hai người lần lượt đi về phía bàn Snooker.

Bằng cách tung đồng xu, Kinh Hồng là người phát bóng đầu tiên. Anh đẩy cơ thật nhẹ nhàng, kỹ thuật vô cùng thuần thục khéo léo.

Sau đó Kinh Hồng ngồi tựa lưng vào ghế, bắt chéo đôi chân dài, một tay nhẹ nhàng giữ cơ, tay kia cầm ly lên uống một ngụm nước.

Hai người đều rất cẩn thận, anh đến tôi đi, CEO kia càng nhìn càng thêm lo lắng.

Có lần, bi đỏ do Chu Sưởng đánh chỉ lộ ra ngoài một chút, có một cách duy nhất để giải quyết, Kinh Hồng cầm cơ, đi vòng quanh bàn hai vòng, cuối cùng quyết định liều một phen.

“Đánh dọc luôn à?” Vị CEO kia chơi không giỏi nhưng lại rất lo lắng, ông ta nói: “Cái đoạn này… quá xa rồi đấy? Hơn nữa còn phải lách qua bên hẹp kia, nếu không cẩn thận là cậu đánh trượt, rồi bị phạt điểm, hoặc đánh quá mạnh, để lại cơ hội cho đối phương. Liều thật à? Hay là vừa tấn công vừa phòng thủ?”

“Im đi.” Kinh Hồng lạnh nhạt bảo, nói rồi đứng ở mép bàn cúi người xuống.

CEO kia: “…”

Chu Sưởng ngồi trên ghế, vừa hay ở ngay bên cạnh Kinh Hồng. Mắt hắn theo dõi từng động tác của Kinh Hồng.

Kinh Hồng mặc áo sơ mi trắng và gilê xám, trên cổ vốn có một chiếc cà vạt màu xám chấm bi, nhưng lúc này đã được cởi ra.

Dáng người anh rất đẹp, tay áo xắn lên hai ba nếp, để lộ hai cẳng tay trắng trẻo rắn chắc. Bàn tay phải với những ngón mảnh khảnh thon dài, lúc này năm ngón hơi hơi xòe ra, nhẹ nhàng ấn xuống mặt bàn màu xanh lá cây, hình dạng bàn tay rất đẹp. Vì thường xuyên cầm bút, anh có một vết chai mỏng ở ngón giữa. Ngón cái hơi nhấc lên, các đốt ngón tay thu vào, các khớp uyển chuyển, hai gân nối với cổ tay căng lên trên mu bàn tay, tạo thành một vết lõm hơi sâu trên mu bàn tay của Kinh Hồng.

Hai chân rất dài, chân phía sau duỗi thẳng, chân phía trước hơi co, vì tư thế khom người xuống thấp nên một phần mắt cá chân đi vớ đen lộ ra, gân Achilles dài mảnh, giày da sáng bóng.

Anh nhẹ nhàng cầm cây gậy bằng tay trái, đặt nó cạnh đùi. Bởi vì đang lúc chuẩn bị, đôi khi từng ngón tay sẽ rời khỏi gậy một chút, rồi lại siết chặt lại. Anh giữ gậy, đẩy nhẹ rồi kéo về để nhắm hướng.

Sát bên cây cơ là đùi của anh. Không gầy chút nào, vì tư thế mà lớp vải màu xám căng chặt trên đùi. Chiếc quần ôm sát từng đường cong cơ thể anh, căng ra khoe hình dáng mông và phía sau đùi, phần mông tròn đầy đặn cho đến đùi sau khỏe khoắn và rắn chắc. Đường cong của chân trụ lại càng rõ ràng.

Tay cầm cây cơ để lộ một phần cổ tay trắng nõn nhưng mạnh mẽ, phía trên phần ống tay áo sơ mi trắng xắn lên có một viên đá quý màu đỏ đính ở cổ tay áo.

Lên trên nữa là phần eo được hạ xuống.

Vì đang đấu trên bàn dài nên eo của Kinh Hồng hạ xuống rất thấp khiến mông càng nhô ra, vòng eo không thô, thậm chí còn hơi gầy, bị dây thắt lưng siết chặt vào. Áo và gilê trên lưng phập phồng lên xuống, đầu tiên là ép xuống, rồi lại phồng lên. Vì sức nặng của những chiếc nút áo nên ngực áo hơi rũ xuống, bên trong trống không.

Vì tư thế mà cổ anh duỗi dài, toàn bộ phần cổ lộ ra, đường nét đẹp mắt, nhô ra nơi trái cổ rồi lại trượt phẳng xuống.

Cây cơ khẽ cọ vào cằm anh, gãi qua lại phần da thịt mỏng manh nơi đó.

Lên trên nữa, khuôn mặt đường nét của Kinh Hồng mượt mà, hàm dưới rõ ràng. Môi mím thật chặt, răng đang nghiến nhẹ. Chu Sưởng nghĩ, nghiến răng khi gặp khó khăn, là thói quen như hồi thi đấu, một động tác rất nhỏ nhưng đủ để thể hiện tính cách ngoan cường mạnh mẽ. Sống mũi rất cao, lông mi rất dài, được phủ lên một quầng sáng vàng mờ ảo.

Kinh Hồng không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bi trắng trước mặt và bi đỏ ở phía xa bằng ánh mắt sắc bén, dưới ánh đèn chùm của khách sạn, đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng. Vẫn là vì tư thế mà con ngươi của anh đã cao lên hơn nửa, trông càng dữ tợn và lạnh lùng. Nhưng Chu Sưởng chợt phát hiện, làn da dưới đuôi mắt thường ngày của Kinh Hồng lại hơi hồng lên.

Đã nhắm mục tiêu trong thời gian rất dài rồi, nhưng Kinh Hồng vẫn không cảm thấy mệt mỏi hay thiếu kiên nhẫn, anh như một con thú hoang luôn mạnh mẽ và hoạt bát, tràn đầy quyết tâm và kiên nhẫn với con mồi.

Kinh Hồng ngắm bi đỏ một lúc, Chu Sưởng cũng ngắm Kinh Hồng một lúc. Rồi không hề báo trước, trong một khoảnh khắc, Kinh Hồng bất ngờ ra tay không chút do dự!

Như sư tử đực chớp thời cơ, quyết đoán dứt khoát, mí mắt Chu Sưởng giật mạnh.

Một tiếng “bộp” vang lên, bi đỏ rơi vào lỗ!

“Mẹ nó!” Vị CEO kia kinh hãi thốt lên: “Xa thế mà cũng vào! Ngầu thật đấy tổng giám đốc Kinh, xa như thế, lại còn ở sát sườn! Mà tổng giám đốc Chu lại chỉ dành ra khe hở hẹp như vậy thôi! Nếu không vào, cậu sẽ gặp nguy hiểm!”

Mắt Kinh Hồng dõi theo bi đỏ. Thấy bi đã vào lỗ, Kinh Hồng chậm rãi đứng thẳng lên, đứng thẳng người dậy bên mép bàn từng chút một, hệt như một con sư tử lười biếng sau khi nuốt chửng con mồi.

Khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, anh nhìn vị trí bi đỏ lọt vào lỗ, rồi liếc nhìn Chu Sưởng đang cầm cơ ngồi trên ghế với nụ cười nhạt.

Nghĩa là: Tôi đã bắt đầu rồi, bây giờ anh chắc chắn không thể đứng dậy được, cứ ngồi đó đi.

Chu Sưởng một tay cầm cơ, tay kia chống lên tay vịn ghế, ấn vào môi dưới, cũng nhìn Kinh Hồng.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát.

Chu Sưởng nhìn nụ cười nhạt mang hàm nghĩa ra oai của Kinh Hồng, điều đầu tiên nghĩ đến là: Người này đẹp quá.

Suy nghĩ thứ hai là: một tay cơ thuận tay trái như Kinh Hồng quả thật là khó nhằn.

Sau khi đánh được vài trái bi đỏ vào lỗ, tình hình trên bàn không lý tưởng nên Kinh Hồng chuyển sang phòng thủ, quan sát một lát rồi đẩy bi trắng ra sau bi đen, khiến Chu Sưởng khó đánh trúng bi đỏ hơn.

Vì không có cách nào đánh trúng bi đỏ nên Chu Sưởng cũng chọn cách phòng thủ.

Hai người cứ mỗi bên một gậy thay nhau phòng thủ như vậy, kéo dài đến tận 40 phút.

Một chiếc nút trên cổ áo Kinh Hồng đã cởi ra. Bởi vì tư thế cúi xuống, phần giữa của xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, vào sâu bên trong thì ánh sáng càng yếu đi, không thể thấy được.

CEO kia đã thấy chán nản đến nỗi suy sụp, nói: “Nói nghe, chúng ta chỉ đang chơi thôi, có cần phải vậy không? Hai người các cậu quá kiên nhẫn rồi đấy? Cứ thay nhau phòng ngự như thế, đã 40 phút rồi!”

Kinh Hồng và Chu Sưởng phớt lờ ông ta, tiếp tục quan sát tình hình, phòng thủ quanh bàn.

Không muốn thua.

Không muốn thua người kia.

Tình thế trên bàn liên tục thay đổi, sau đó Chu Sưởng chớp thời cơ, cũng đánh một gậy theo chiều dọc bàn, giành được lợi thế.

Chu Sưởng cảm thấy hưng phấn vô cùng, mọi tế bào trong cơ thể đều như đang kêu gào. Nếu gặp phải những đối thủ khác, hắn sẽ không thèm đánh dọc bàn như thế này. Trên thực tế, ngay cả đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, cơ hội thành công vẫn có thể không vượt quá 50%, nhưng hôm nay, hắn cực kỳ tập trung, cảm nhận về cường độ và phương hướng dường như đã đạt đến trình động trước nay chưa từng có.

Hắn thầm nghĩ: Vì cớ gì mà toàn thân lại cảm thấy hưng phấn.

Vì tình hình trên bàn, lần này Chu Sưởng ghi được nhiều điểm hơn. Bởi trong những lần phòng thủ trước đó giữa hai người, đống bi đỏ đã bị đẩy tới đẩy lui xung quanh, có phần phân tán nên dễ phá hơn.

Sau khi đánh trúng bi đỏ cuối cùng rải rác bên ngoài, số điểm của Chu Sưởng đã vượt lên trên.

Số điểm còn lại trên bàn đã không còn đủ để lật ngược tình thế nữa.

Dù Kinh Hồng có ghi điểm hết số bi còn lại thì anh vẫn không thể thắng, vẫn kém 7 điểm.

Chu Sưởng cảm thấy khá khó để tạo hiệu ứng nổ tung với những trái bi đỏ cuối cùng, điều này phụ thuộc vào sự may mắn, vậy nên hắn quyết định phòng thủ.

“Được rồi được rồi! Quá tuyệt vời, tổng giám đốc Kinh và tổng giám đốc Chu đánh ván này không còn gì để chê!” CEO kia nói: “Đã 11 giờ, ván này kéo dài 75 phút rồi đấy, giờ là lúc về ngủ rồi.”

Nhưng một lần nữa, Kinh Hồng và Chu Sưởng lại phớt lờ ông ta. Kinh Hồng cầm một cục chalk lên, ba ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy nó, chà lên đầu cơ, động tác của các ngón tay vẫn rất đẹp.

Chu Sưởng dường như biết rất rõ ván đấu này vẫn chưa kết thúc, đứng bên bàn với vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời cũng đang phân tích tình hình trên bàn.

Sau đó Kinh Hồng lấy cơ ra, khom người trên bàn đánh một bi.

Vẫn là vì tư thế, lần này thân trên của anh hơi lệch sang trái một chút, eo cũng hơi lệch sang trái một chút, áo sơ mi trắng và gilê xám bị kéo ra tạo thành vài nếp nhăn.

Chu Sưởng đứng bên cạnh, vừa hạ mắt xuống đã thấy được eo và lưng anh trong lớp sơ mi trắng và gilê xám.

CEO kia kinh hãi: “Không phải chứ, còn đánh nữa? Bây giờ không đủ điểm rồi mà? Nói nghe, tổng giám đốc Kinh, cậu còn muốn để cho tổng giám đốc Chu bị phạt điểm? Mà phải bị phạt hai lần? Đồng thời tự mình dọn sạch cả bàn? Có cần thiết không? Đây là vòng tứ kết của giải đấu quốc tế hàng đầu à? Có một chút cơ hội chiến thắng là không chịu thua? Có nhất thiết phải đi đến cùng không? Cho đến khi mất điểm hoàn toàn?”

CEO kia hiển nhiên cũng hiểu rõ quy tắc của Snooker: chỉ cần không chạm vào bóng mục tiêu, bạn sẽ bị phạt bốn điểm.

Hành động của hai người đã thể hiện rõ ràng cho ông ta biết: Đúng vậy.

Họ tiếp tục đấu.

Khi còn nhiều bi đỏ thì việc sử dụng chúng làm bi phạt điểm là điều quá khó khăn, vì đối phương có thể chọn đánh bất kỳ bi đỏ nào, thực sự rất khó để giấu hết số bi đỏ. Vì vậy, nếu muốn đối phương bị phạt thì hoặc là phải sử dụng viên bi đỏ cuối cùng, hoặc đợi đến khi dùng hết bi đỏ rồi chọn một trong các bi màu khi đối thủ phải đánh hết toàn bộ bi màu vào lỗ theo thứ tự. Rõ ràng, trên bàn còn lại càng ít bi, việc giấu hoàn toàn bi mục tiêu để đối thủ không thể chạm vào được sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

Vì thế Kinh Hồng chọn dùng viên bi đỏ cuối cùng. Anh vẫn luôn sắp xếp, chuẩn bị từ trước, đến lúc tình hình các viên bi trên bàn đúng như ý anh mong muốn, anh bèn giấu bi đỏ vào giữa đống bi màu sặc sỡ chỉ bằng một cú đẩy, chặn hết đường đi của Chu Sưởng.

Chu Sưởng cau mày, đi vòng quanh bàn mấy lần, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành phải chọn một con đường vô cùng khó khăn: áp phê* ba lần. Bi trắng phải đập vào mép bàn ba lần mới sượt qua bi đỏ.

* Áp phê là một kỹ thuật đánh được thực hiện bằng cách không đánh đúng tâm vào bi chủ để tạo ra độ xoáy, khi bi chủ chạm vào thành băng, sẽ bật lại một góc hoặc một đường bóng theo ý muốn của người chơi.

Chu Sưởng cực kỳ cẩn thận nhưng bi nằm ở vị trí quá khó, sau khi bi trắng đập vào băng ba lần thì trượt qua bi đỏ.

Không chạm vào.

Bị phạt bốn điểm.

CEO kia ngơ ngác lật bảng điểm.

Kinh Hồng mỉm cười nói: “Đặt lại, tiếp tục giải.”

Nếu vẫn không giải được sẽ tiếp tục bị phạt, mỗi lần bốn điểm.

Kinh Hồng không ngờ rằng khả năng điều chỉnh của Chu Sưởng lại kinh khủng như vậy, đồng thời hắn còn rất may mắn. Chỉ mới hai lần, Chu Sưởng hơi điều chỉnh đường lăn, anh đã nghe thấy một tiếng bộp nghèn nghẹt, hắn đã phá giải được, bi trắng chạm vào bi mục tiêu.

Kinh Hồng ngước mắt lên, ánh mắt họ chạm nhau trong hai giây. Kinh Hồng bước ra mép bàn, tiếp tục dùng viên bi đỏ này để bày một ván cờ mới.

Anh cứ tạo thế khó, Chu Sưởng cứ giải. Anh là người tạo ra, Chu Sưởng là người giải, hắn hoàn toàn thụ động.

Hai ba lần tiếp theo do không sắp xếp trước nên độ khó không cao, Chu Sưởng đều giải quyết được.

Sau đó, tất cả phụ thuộc vào ai giỏi hơn hoặc ai mắc lỗi trước. Hoặc Kinh Hồng tạo ra thêm một thế bi đẹp nhưng Chu Sưởng không giải quyết được, bị phạt lần nữa, hoặc Chu Sưởng bắt được lỗi của anh, trực tiếp đánh bi đỏ vào lỗ.

Một người rất kiên nhẫn, liên tục tạo thế cờ, không ngừng mài giũa; người kia không vội vàng, giải quyết vấn đề không ngơi tay.

Trông không hề lo lắng chút nào mà dường như rất thích thú.

Trước một đối thủ có sức mạnh ngang bằng mình, nếu không cẩn thận sẽ mất tất cả, họ đều vô cùng thận trọng, tập trung, ẩn nấp, chờ đợi cơ hội ra tay.

Tìm kiếm cơ hội trong nguy hiểm.

Tìm một cơ hội cắn chết đối thủ.

Nếu không, sẽ bị đối thủ cắn chết.

Thật k1ch thích.

Vị CEO đi cùng nói: “Hai người các cậu thật khủng khiếp…”

Bảy tám lần sau, đúng lúc Kinh Hồng đang giăng bẫy, đột nhiên ở hành lang khách sạn có một nhóm người cười lớn, cổ tay Kinh Hồng chệch hướng, anh phạm sai lầm.

Tạo ra một đường lăn có thể đẩy bi đỏ vào lỗ.

Kinh Hồng biết Chu Sưởng nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này, đánh bi đỏ thẳng vào lỗ.

Khoảng cách điểm số càng rộng hơn, trên bàn có ít bi hơn, không còn cách để gỡ lại nữa.

Trong lúc sơ sót, Kinh Hồng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắc đầu rồi đứng thẳng lên.

Ngay khi đánh xong cú đánh đó, anh đã biết rằng “xong rồi”.

Quả nhiên, Chu Sưởng trực tiếp đánh bi đỏ vào lỗ.

Trên bàn không còn bi đỏ nữa.

“…” Kinh Hồng định ngồi bên cạnh xem Chu Sưởng dọn sạch bàn.

Thảo nào mà khán phòng của bộ môn Snooker cần được giữ im lặng tuyệt đối, không được phép có bất kỳ âm thanh nào.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của Kinh Hồng, sau khi Chu Sưởng ghi điểm bi đỏ, lúc tình thế đang có vẻ thuận lợi thì hắn lại đặt cơ xuống, nhìn Kinh Hồng, khẽ cười nói: “Hôm nay dừng ở đây thôi, không có kết quả, không có thắng bại, lần sau có cơ hội lại tính.”

Kinh Hồng nhướng mày: “…?”

Chu Sưởng đặt cơ trở lại giá: “Tôi biết cảm giác thua trận do may rủi là như thế nào, nên lần này bỏ qua đi.”

Kinh Hồng biết Chu Sưởng nói đến lần hắn thua vì nhận được tiền giả, anh không trả lời.

“Được rồi tổng giám đốc Kinh…” Chu Sưởng lại nói: “Về thôi, mệt quá rồi. Dây thần kinh cứ phải căng chặt, chơi một ván với sếp Kinh nhỏ còn mệt hơn họp cả ngày.”

Kinh Hồng nhìn hắn, đáp: “… Như nhau thôi.”

Thế là nhóm người cùng nhau lên lầu, tách ra ở cửa.

Kinh Hồng vào phòng trước tiên, Chu Sưởng ở cạnh phòng anh.

Sau khi cửa phòng Kinh Hồng đóng lại, Chu Sưởng và người còn lại tiếp tục đi dọc hành lang, thế nhưng Chu Sưởng lại có vẻ trầm ngâm.

Người bên cạnh hỏi: “Tổng giám đốc Chu đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì…” Chu Sưởng đáp: “Chỉ cảm thấy tổng giám đốc Kinh chắc là rất dễ vướng nợ phong lưu, mỗi một hành động đều gợi cảm.”

Hắn chợt nhớ tới lúc nhìn thấy Kinh Hồng sáng nay.

Lúc đó trong khách sạn hơi nóng, động tác của Kinh Hồng khá là nhàn nhã, anh mặc bộ vest màu xám, gilê cùng màu, cà vạt trên cổ cũng màu xám nhưng có chấm bi màu trắng. Kinh Hồng tựa người vào một bên trước cửa nhà hàng, áo vest chỉ cài một nút, một tay đút trong túi, khuỷu tay còn lại chống lên quầy lễ tân, lơ đãng nhìn người qua kẻ lại chờ quản lý nhà hàng trở ra, chắc có chuyện gì đó không ổn.

Khi ấy, Chu Sưởng chỉ liếc thoáng qua đã thấy anh.

“?” CEO kia tỏ vẻ “Cậu ta dữ như vậy mà, cậu điên à”.

Ai cũng biết, từ khi lên nắm quyền mấy tháng nay, Kinh Hồng đã giật bốn dự án từ trong tay tập đoàn Thanh Huy, ra tay thoăn thoắt không chừa cho ai đường lui, cho đến tận lúc Chu Sưởng cũng tiếp quản Thanh Huy.

Chu Sưởng khẽ cười, nói: “Được rồi, tôi cũng về phòng đây, hẹn gặp lại.” Sáng sớm mai, hắn sẽ về thẳng Bắc Kinh.

CEO kia đáp: “Hẹn gặp lại.”

Quẹt thẻ vào cửa, Chu Sưởng chợt nhớ tới điều gì đó, đột nhiên đưa tay phải ra vỗ nhẹ vào bức tường ngăn cách với phòng Kinh Hồng, đôi đồng tử sâu thẳm như đang nhìn thấy gì đó xuyên qua vách tường. Hắn nói: “Cả anh nữa. Vừa rồi quên nói, hẹn gặp lại.”

– —

Quất mười ngàn chữ dành để tả sếp Kinh mlem mlem… =.=|||

Có người dán mắt không rời à nha.

Tôi ghét bida…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.