Như Nước Với Lửa

Chương 9: Thương vụ sáp nhập Côn Bằng và Hoa Vi (7)



Dứt khỏi mạch hồi tưởng.

Về cuộc thi hồi đó, Kinh Hồng nghĩ, dù đội anh khởi đầu hơi bất lợi nhưng cuối cùng vẫn hái được quả ngọt, điều này đã đủ để chứng minh đội anh không thua gì đối phương.

Những đội thi cuối cùng của Cuộc thi Đổi mới sáng tạo và Khởi nghiệp Trung Quốc đã lên sân khấu. Cuộc thi năm nay diễn ra thành công tốt đẹp với 20 phần trình bày xuất sắc.

Dựa trên số điểm chấm và đánh giá của hội đồng ban giám khảo, cuộc thi đã chọn ra những thí sinh xuất sắc nhất để nhận giải Nhất Nhì Ba. Giải thưởng, cúp và những lời chúc mừng lần lượt được các lãnh đạo trao cho người chiến thắng. Về phần cậu thí sinh được nhiều giám khảo chấm điểm tuyệt đối, vì nhận hai điểm 1 từ Kinh Hồng và Chu Sưởng nên thứ hạng của cậu ta tụt xuống cuối cùng.

Sau khi cuộc thi kết thúc, các CEO đến từ các công ty đầu tư ra trò chuyện cùng các thí sinh, các giám khảo trong hội đồng cũng ngồi lại hàn huyên một lát.

Đa số các thí sinh khi nhận được lời hỏi thăm từ các ông lớn đều vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn có những người rất tự tin, ví dụ như cô gái này: cuộc thi vừa khép lại, cô đã lập tức ôm xấp tài liệu về dự án của mình tới chỗ từng giám khảo và khách mời để mời họ xem. Vừa đưa cô vừa nói: “Sản phẩm này thực sự đang được triển khai, công ty chúng tôi đã đăng ký kinh doanh rồi ạ! Mong các vị sẽ xem, trong có đủ giới thiệu chi tiết…”

Kinh Hồng nhận cuốn tài liệu của cô gái. Người Trung Quốc thường rất để ý phải giữ sĩ diện, nhưng so ra thì Kinh Hồng lại thích kiểu chủ động tấn công như thế này hơn. Anh luôn tôn trọng những người biết chủ động tạo ra cơ hội cho mình, vì vậy anh cầm cuốn tài liệu về cho Triệu Hãn Thanh đánh giá dự án này.

Mọi người lần lượt ra về. Kinh Hồng gặp được cấp dưới cũ của Kinh Hải Bình – người mà sau đó cũng đã tự đứng ra kinh doanh riêng, hai người trò chuyện tương đối lâu nên anh là một trong những người cuối cùng rời hội trường.

Sau khi ra khỏi hội trường lớn, anh có vào nhà vệ sinh một lát. Khi bước ra khỏi gian vệ sinh, Kinh Hồng thấy Chu Sưởng đang đứng rửa tays trước gương. Hắn mặc một bộ đồ may đo màu đen khiến bóng lưng trông rất cao lớn.

Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm gương, nhưng không ai cất lời.

Kinh Hồng cũng bước tới chỗ bồn rửa tay, anh vươn tay tới, dòng nước mát lạnh lập tức chảy ra.

Làm ướt tay xong, Kinh Hồng khua tay qua chỗ xà phòng, nhưng mà chẳng có gì chảy xuống cả. Phần cảm ứng của máy rửa tay có vẻ có vấn đề rồi.

Kinh Hồng hơi cau mày, anh lại đưa tay phải xuống dưới phần cảm biến của máy rửa tay một lúc nhưng nó vẫn không cho tí phản ứng nào.

Chu Sưởng đứng bên cạnh nhìn bỗng cười khẽ: “Cái máy này xem ra hơi bị kiêu đấy, nãy tôi cũng phải thử mãi mới được.”

Kinh Hồng đưa mắt nhìn hắn qua gương.

Chu Sưởng nhấc chân bước qua rồi đứng ở bồn rửa tay bên cạnh, hắn đưa tay qua chỗ dưới máy rửa tay một lát rồi kêu Kinh Hồng: “Tay đây.”

Kinh Hồng chưa kịp hình dung ra chuyện gì: “… Hả?”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rồi lại chỉ vào một vị trí: “Tay, đặt ở đây này.”

“…” Kinh Hồng im lặng hai giây rồi cúi người qua, đặt lòng bàn tay vào chỗ mà Chu Sưởng chỉ. Ánh mắt Chu Sưởng di chuyển theo bàn tay anh. Đường vân tay của Kinh Hồng rất sáng, ngón tay dài và gầy, ngón giữa hơi chai do thường xuyên cầm bút viết, lớp da cổ tay anh khá mỏng, lộ rõ mạch máu xanh và đường gân chắc khỏe.

Chu Sưởng quét tay qua, dung dịch xà phòng màu trắng sữa rơi vào giữa lòng bàn tay Kinh Hồng.

Chu Sưởng nói: “Phải để ở đây… Phần cảm biến của nó bị lệch.” Không ở giữa mà lại ở vị trí chếch dưới của hộp.

Kinh Hồng cũng bật cười vì thiết kế lạ lùng này: “Tôi cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sau đó Kinh Hồng rửa tay, rửa từng lòng bàn tay, khe ngón tay, mu bàn tay đến các ngón tay. Sau đó anh mở vòi nước ra, cụp mắt, để dòng nước mát xối khắp tay mình.

Chu Sưởng bước tới chỗ để giấy vệ sinh ở gần cửa, hắn xé một đoạn giấy, vừa lau tay vừa nhìn Kinh Hồng qua gương.

Kinh Hồng như cảm giác được, động tác rửa tay của anh không ngừng, nhưng mắt lại nâng lên. Thấy vậy, ánh mắt Chu Sưởng trong gương cũng di chuyển từ tay lên mặt anh.

Thông qua một tấm gương, họ mặc sức nhìn ‘thẳng’ vào nhau.

Chẳng ai nói lời nào.

Thường khi nhìn người đối diện ta sẽ không nhìn thẳng vào mắt của đối phương, bởi như vậy dễ khiến đối phương cảm thấy bị mạo phạm. Nhưng Kinh Hồng phát hiện ra, nếu là qua một tấm gương, cảm giác đó sẽ không còn nữa.

Người kết thúc trước là Chu Sưởng. Hắn ném giấy vệ sinh vào thùng rác rồi xoay người đi ra ngoài.

*

Ra khỏi nhà vệ sinh, lúc lên tới giữa đại sảnh ở tầng một, điện thoại của Chu Sưởng chợt vang lên.

Hắn vừa bấm nhận vừa bước vào chỗ hàng lang gần đó.

Đầu bên kia là Giám đốc Bộ phận Điện toán đám mây. Đứng ở nói vài câu, Chu Sưởng thấy Kinh Hồng cũng bước vào đại sảnh.

Kinh Hồng nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không thấy hắn đứng bên này.

Nhưng khi đi gần tới cửa, Kinh Hồng đột nhiên dừng lại. Anh nhấc cánh tay lên, hai ngón tay trái lần quanh cổ tay áo sơ mi bên phải như tìm kiếm gì đó. Anh cúi đầu nhìn khắp xung quanh mình nhưng không tìm được gì, thế là quay người đi thẳng ra khỏi cửa lớn.

Đồ bị mất tìm trong năm giây mà không thấy là bỏ cuộc luôn, không có gì đáng quý hơn thời gian hết.

“…” Nói xong cuộc điện thoại, Chu Sưởng bước ra khỏi hành lang, tới chỗ lối vào, hắn chợt cúi đầu xuống: một chiếc khuy măng sét đang nằm yên lặng trên sàn gạch lát nền, ngay trước mũi giày của hắn.

Chu Sưởng dùng hai ngón tay nhặt rồi nhấc nó lên ngang tầm ngực, nhìn nó một cách tỉ mỉ.

Một viên đá lớn màu xanh chàm được nạm một vòng kim cương nhỏ xung quanh.

Chu Sưởng nhớ hình như hôm nay Kinh Hồng diện một chiếc áo sơ mi kiểu Pháp có tay cài măng-sét đúp. Lúc anh ngồi ở vị trí giám khảo, phần cổ tay áo sơ mi trắng tinh lộ ra dưới chiếc áo vest xanh đậm, trên đó có cài một chiếc khuy măng sét.

Chính là cái khuy này.

Tai nghe đằng sau có tiếng chân bước tới: “Tổng Giám đốc Chu vẫn chưa đi sao?”

“Nán lại một lúc.” Chu Sưởng đáp lời, hắn dùng vạt áo vest đắt tiền của mình lau sạch chiếc khuy rồi thuận tay nhét vào trong túi, đoạn quay đầu lại cười đáp: “Tôi đang chờ tài xế, chỗ dừng xe hơi xa.”

*

Hôm nay Kinh Hồng lại tới chỗ Kinh Hải Bình nên anh không kêu tài xế tới.

Lúc vào nhà đã là giờ cơm chiều. Kinh Hồng đang đọc báo, Tưởng Mai thì đang nghe audio truyện tổng tài bá đạo, Kinh Hồng nghe thấy cái gì mà “Khi Tổng Giám đốc bước vào công ty, các thư ký vội vàng đứng lên gập người chào ‘Kính chào Tạ tổng'”, anh thầm nghĩ, vị bá tổng này bệnh không nhẹ.

Dì Phó chào Kinh Hồng một tiếng, cả nhà mới lục tục qua chỗ bàn cơm ngồi.

“Kinh Hồng,” Tưởng Mai nói, “Dì Phó nói hôm qua con bữa chính thì ăn vớ vẩn, đến nửa đêm lại chạy vào bếp lục tủ lạnh tìm đồ ăn hả?”

Kinh Hồng: “…”

Vài giây sau anh mới đáp: “Con đọc sách một lúc thì đói.”

“Như trẻ con lên ba ấy.” Tưởng Mai nhìn thằng con trai, vốn định dạy dỗ vài câu mà giờ lại thấy buồn cười, “Cơm tối thì không ăn, đến đêm lại đi mò khắp nơi.”

Kinh Hồng không biết nói gì: “… Con chỉ ăn mấy quả vải thôi mà.”

“Được rồi,” Kinh Hải Bình muốn nói chuyện nghiêm túc, “Kinh Hồng, ba nghe nói con vừa điều ông Chử đi?”

“Vâng ạ.” Kinh Hồng ăn một miếng xíu mại, “Trước kia con vốn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng năm nay ông ta đã ép các đại lý của Oceanwide phải nhập quá nhiều hàng, dẫn đến hàng tồn kho nghiêm trọng. Đã đi quá giới hạn rồi.”

Oceanwide cũng kinh doanh cả các thiết bị công nghệ thực thể nữa, ví dụ như kính VR chẳng hạn.

Kinh Hải Bình than thở: “Ông Chử nói cho đúng thì cũng là một ‘khai quốc công thần’ của tập đoàn đấy. Ông ấy đã đi theo ba cả mấy chục năm. Từ công ty đầu tiên đến công ty thứ hai, rồi cũng theo ba sáng lập Oceanwide… Con có thể nhắc nhở ông ấy vài lần… Con vừa tiếp quản được một năm đã bắt người có thâm niên sâu trong công ty rời đi, ba lo điều này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con.”

“Năng lực làm việc của ông ta có vấn đề.” Kinh Hồng không để cha mình nói thêm, “Ông ta mặc kệ tất cả các sản phẩm cho cấp dưới phụ trách, thậm chí có những thứ bản thân ông ta còn không hiểu. Mỗi lần trước khi một thứ gì đó được tung ra thị trường, phòng thiết kế dưới trướng ông ta lúc nào cũng bị ép phải tăng ca để sửa bản thiết kế, bởi ông ta chỉ hiểu mỗi việc xem bản thiết kế mà thôi. Thế rồi đến cuối cùng lại sử dụng bản thiết kế ban đầu, đúng là phí công phí sức. Để làm đẹp doanh số, đợt nào ông ta cũng ép các đại lý phải nhập bao nhiêu là hàng, đại lý nào cũng phẫn nộ vì thua lỗ do thừa hàng. So với nhân viên cũng như các đối tác của công ty, ông ta không quan trọng hơn ai. Hơn nữa ba có biết không, tháng trước bên thanh tra đã tới kiểm tra đột xuất chất lượng hàng hóa của Oceanwide, kết quả là kho hàng chuẩn bị xuất cho các đại lý có vấn đề về chất lượng, giờ hàng của tất cả các đại lý cũng phải thanh tra lại. Ba thử nghĩ mà xem, liệu có phải có sự phân phối lợi ích nào ở đây không. Chất lượng hàng hóa luôn là vấn đề mấu chốt, nếu ông ta không thể gánh chịu hậu quả thì ngay từ đầu đừng đùa với lửa.”

Nói đến đây, Kinh Hồng bật cười chế giễu: “Giờ không làm cũng được hưởng lương, được thảnh thơi tận hưởng tuổi già, ông ta không biết đủ mà còn tìm ba cáo trạng cái gì không biết? Đây đều là những gì ông ta nên nhận được cả mà. Về danh tiếng của con thì sao cũng được, bây giờ người ta sống thực tế lắm, làm gì có cái gì quan trọng hơn được đồng tiền.”

Kinh Hải Bình sững người: “Ông ta…”

“Đã thay đổi từ lâu rồi.” Kinh Hồng nói, “Ba nhân từ như vậy mà lại xây dựng được cơ đồ thế này, đúng là kỳ tích đấy. Nếu giờ ai con cũng nể thì Chu Sưởng bên Thanh Huy kia đã xơi tái con từ đời nào rồi.”

“Được rồi được rồi…” Kinh Hải Bình không nói gì thêm nữa.

Một lát sau, Tưởng Mai lại nói đến tin đồn trong giới: “Hai ba con có biết chuyện người sáng lập của Khoa học Kỹ thuật XX đã bị cảnh sát bắt ngay tại công ty không?”

“Con biết.” Kinh Hồng gật đầu, “Hình như là có liên quan đến vợ cũ của ông ta?”

“Đúng đấy.” Tưởng Mai nói tiếp, “Vợ cũ của ông ta phát hiện ông ta có người thứ ba, rồi lại phát hiện thêm người thứ tư, năm, sáu… Sắp thành lập được một đội bóng luôn rồi. Sau đó bà ấy lại phát hiện ra rằng là ông ta có đến vài đứa con ngoài giá thú nữa. Nghe bảo ông ta mua biệt thự cho bồ ít, mua xe sang cho con riêng, trong khi vợ con ông ta thì bao nhiêu năm phải ăn tiêu tiết kiệm! Thế là bà ấy quyết định ly hôn. Nhưng số vốn bỏ ra để ông ta khởi nghiệp là bác cả đằng vợ cho. Sau khi đôi bên trở mặt, bác cả muốn xem tài khoản, nhưng ông ta nhất quyết không cho. Thế là bác cả kiện luôn ông ta ra tòa, lý do là CEO từ chối cho nhà đầu tư và đại cổ đông xem tài khoản công ty! Sau cùng là bác cả thắng, điều tra xong tài khoản của công ty thì ông ta thì bị bắt, hình như là vì chiếm dụng tiền của công ty.”

Kinh Hồng phụ họa theo: “Vậy ông ta đúng là đáng đời.”

“Gần đây còn có một chuyện nữa,” Tưởng Mai quay sang một câu chuyện khác, “Đợt trước vợ của ông chủ Mạng XX muốn ly hôn rồi đòi chia tài sản các thứ. Thế mà mọi người biết không? Toà án cho biết tòa đã ra quyết định công nhận ly hôn cho hai vợ chồng nhà này từ 15 năm trước rồi! Hóa ra năm đó khi Mạng XX vừa đạt được những thành công bước đầu, ông Tổng Giám đốc đã nhân lúc vợ mình đi nước ngoài học Tiến sỹ để đệ đơn khởi kiện ly hôn! Hình như tòa quy định văn bản gửi đi quá 60 ngày dù có hồi âm hay không thì đều coi như là gửi rồi thì phải? Vấn đề là lúc đó cô vợ đang ở nước ngoài nên có nhận được văn bản đâu! Rồi trong trường hợp như vậy thì phiên tòa vẫn được diễn ra còn cô vợ thì coi như vắng mặt? Trời ơi cái quy định gì mà khôn lanh thế.”

Kinh Hồng cười: “Mẹ nghe mấy chuyện này ở đâu vậy? Sao không ai kể cho con hết.”

Kinh Hồng phát hiện mẹ mình rất khoái hóng chuyện, trước kia không hóng là do không có thời gian mà thôi.

Tưởng Mai bĩu môi: “Ai lại đi kể mấy chuyện này cho mấy người. Ôi đám đàn ông toàn thích trò đâm sau lưng người bên gối, thật là quá đáng buồn.”

Thực tế cho thấy, các kiểu lỗ hổng trong thỏa thuận trước sau hôn nhân khiến người vợ không lấy được một xu nào khi ly hôn nhiều như rươi vậy.

Kinh Hải Bình ngắt lời: “Thôi bà ơi, đừng nói mấy chuyện này trước mặt con cái chứ. Kinh Hồng cũng đến tuổi cân nhắc chuyện cả đời rồi, cứ nghe mấy chuyện này của bà con nó sợ yêu sợ cưới mất thôi. Đầy nhà cưới nhau rồi là cả đời chung sống êm ấm thây, như chúng ta vậy.”

“Ừm ừm phải đó.” Tưởng Mai nhìn Kinh Hồng, “Kinh Hồng cũng đến tuổi rồi nhỉ.”

“Thôi đi ạ.” Kinh Hồng không hào hứng chuyện này lắm, “Con không vội, vẫn chưa gặp được người phù hợp. Bao giờ gặp được thì tính tiếp, còn nếu cả đời này không gặp được thì đành thôi vậy.”

Cha mẹ bao giờ cũng mong nhìn con cái nên vợ nên chồng nên nghe Kinh Hồng nói vậy, Tưởng Mai đương nhiên không đồng tình: “Không vội cái gì… Thế con thích kiểu thế nào? Đến Chu Sưởng của Thanh Huy gần đây cũng đang xem mắt rồi kia kìa.” Đang nói chuyện bình thường thì lại có thêm chuyện nhà người ta nhảy từ đâu ra.

Bàn tay cầm đũa của Kinh Hồng khựng lại, anh hỏi như thể vừa nghe chuyện gì buồn cười lắm: “… Chu Sưởng? Xem mắt? Chu Sưởng mà chịu ngoan ngoãn đi xem mắt á?”

Tưởng Mai hỏi lại: “… Thế thì sao?”

“Thì không sao.” Kinh Hồng vẫn tỏ ra khó hiểu, “Con chỉ thấy xem mắt đúng là một việc nhàm chán, Chu Sưởng hẳn sẽ không thích.”

“Xem mắt thì có gì mà không tốt.” Tưởng Mai nói, “Hai vợ chồng môn đăng hộ đối sẽ hòa hợp hơn trong cuộc sống. Mà nghe nói đằng gái rất xinh đẹp, tính nết lại dịu dàng, rất hợp với con người Chu Sưởng. Không biết là con gái nhà nào nhỉ? Hay là đi hỏi thử xem, nếu hai đứa nó không ưng nhau thì con thử coi.”

Kinh Hải Bình cũng tán đồng.

“Tính nết dịu dàng hả?” Vẻ mặt Kinh Hồng như vừa nghe một chuyện còn buồn cười hơn, “Vậy hẳn là Chu Sưởng càng không thích.”

“Nói như thể con hiểu thằng nhóc đó lắm vậy…” Tưởng Mai hơi không vui, “Thế con nói thử coi thằng nhóc đó thích kiểu thế nào?”

Kinh Hồng nghĩ mình thật sự có thể đoán được gu của Chu Sưởng. Anh suy nghĩ một lát rồi cười: “Con cảm thấy… anh ta sẽ thích kiểu khó thuần.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.