Sáng sớm hôm sau, tin tức Trường An cắn lưỡi tự sát truyền khắp thiên hạ, bao gồm cả Viên Minh Viên.
Bên trong Mẫu Đơn đình tối đen.
Hoàng thượng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, manh mối không còn, chứng tỏ người đứng sau chuyện này còn nhởn nhơ ngoài quốc pháp, nhưng nếu hắn nhắm vào Như Ý, vậy cho dù như thế nào hắn cũng không thể yên tâm, nhất định phải điều tra.
Hoàng thượng hạ chỉ, đem thi thể Trường An ném vào loạn táng cương, những nam nhân khác nếu Tiến Bảo kiếm tra vô tội sẽ được thả.
Trong lòng hoàng thượng đầy phiền muộn, đó có thể là sợi dây thừng duy nhất, nhưng vì vậy có thể thấy được, người tên Trường An kia chính là hướng về phía Như Ý mà đến, nếu điều tra theo hắn, cũng có thể phát hiện dấu vết, Tiến Bảo không dám chậm trễ vội vàng đi dân gian điều tra.
Sắc mặt Uông Phù Chỉ không tốt, hai mắt chua xót, vô luận Tư Nhược nói cái gì, nàng ta đều thờ ơ.
Nàng ta đều biết, Trường An là vì các nàng mà cắn lưỡi tự sát, nàng ta tràn đầy áy náy.
Năm đó Trường An là một thị vệ trẻ tuổi của Uông phủ, cùng Uông Phù Chỉ còn có Tư Nhược lớn lên cùng nhau, Trường An đối xử với các nàng như a mã sư huynh, loại tình cảm này thật sự khó có được.
Mà Uông Phù Chỉ tuyệt đối không ngờ, Trường An lại sẽ làm nàng ta vui vẻ, nhưng hôm nay nàng ta làm cái gì nói cái gì cũng vô dụng, hắn không còn ở đây!
Vậy thì mối thù mới, hận cũ cùng nhau tính!
Hoàng thượng cùng Như Ý dùng bữa trưa, tỉ mỉ ân cần thăm hỏi nàng, thấy sắc mặt nàng trước sau như một, hắn thoáng an tâm.
Sau bữa trưa, hắn nắm tay nàng, nhưng không có gì để nói.
Như Ý thấy sắc mặt hắn tiều tụy, nhíu chặt mày, nàng không khỏi đau lòng, duỗi tay xoa xoa lông mày nhíu chặt của hắn, biết hắn đang vì cái gọi là “hung thủ thật” mà phiền não.
Nàng ôn nhu an ủi: “Thần thiếp không sao, hoàng thượng đừng lo lắng!” Hoàng thượng không nói tiếp.
Nàng lắc lắc tay hắn: “Chỉ cần chúng ta đề phòng người tính kế phía sau, sẽ không có việc gì!” Hoàng thượng bất mãn, hoặc có lẽ là không an tâm.
Hắn quay đầu nặng nề nói: “Trái tim nàng thật rộng lớn.
” Như Ý thấy vẻ mặt hắn háo hức, liền nở nụ cười.
Hoàng thượng tức giận, nhéo khuôn mặt tròn trịa của nàng: “Nàng còn có tâm trạng cười!”
Như Ý chống lại bàn tay quái dị của hắn, nằm trong lòng hắn, vuốt ve ngực hắn nhẹ nhàng trấn an.
“Đừng bận tâm.
“
“Hoàng thượng như vậy thần thiếp và hài tử không thể yên tâm.
” Nghe nàng an ủi, lại nhắc đến đứa bé, trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn, thoáng yên tâm.
Ôm chặt người trong ngực, theo thời gian lẳng lặng trôi qua.
Cho nên, hắn tăng thêm người canh giữ Cửu Châu Thanh Yến, mặt khác cũng âm thầm phái người điều tra hắc y nhân kia.
Cuộc sống vẫn như ngày xưa, nhưng hắn vẫn bảo vệ mẫu tử nàng chặt chẽ, kín đáo như gió.
Khi Hải Lan tới, cùng Như Ý nói đến chuyện kia, Hải Lan cho rằng Như Ý đúng là bị người ta tính kế, mấy ngày nay nàng cũng đang điều tra, sau khi hoàng thượng tra ra Trường An, còn có hắc y nhân kia toàn bộ manh mối đứt đoạn, rốt cuộc tra không ra dấu vết gì.
Như Ý nghe được nàng tự trách, cười trấn an và cho thấy hiện giờ nàng tất cả đều tốt, khiến cho nàng không cần lo lắng, Hải Lan cũng chịu bỏ qua.
Chớp mắt, chính là ngày mười một tháng tám, còn hai ngày nữa là đến vạn thọ tiết của hoàng thượng, hoàng thượng đã sớm phân phó đã đãi tiệc ở Cửu Châu Thanh Yến, mời các vương công đại thần, phi tần tề tựu một chỗ.
Uông Phù Chỉ chậm rãi hỏi: “Tư Nhược, chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn một tháng rồi, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
Tư Nhược đã có ý định: “Nương nương yên tâm, kế hoạch nương nương tỉ mỉ bày ra, thay cố nhân báo thù ở đó đến rồi!” Uông Phù Chỉ lộ ra nụ cười nịnh nọt.
.