Liên Quyết gọi Khang Đồng lên thư phòng ở lầu hai để nói chuyện, Thẩm Đình Vị đứng ở cửa do dự trong chốc lát, vẫn không gõ cửa —— Cậu không biết phải dùng lập trường gì để đi vào trong làm phiền Liên Quyết dạy con.
Nhưng dù sao cũng là trò chơi mà cậu đã đề ra, cũng là cậu dung túng Khang Đồng đi ngủ trễ, hại Khang Đồng bị mắng khiến cậu thực sự áy náy.
Thẩm Đình Vị đứng ở cửa không bao lâu, thư phòng thực sự cách âm quá tốt, hoàn toàn không nghe được động tĩnh ở bên trong.
Cậu vừa mới trốn ở trong tủ, bụng cuộn tròn một lát có hơi khó chịu, cậu đè lên cái eo đau mỏi, đỡ bụng dưới quay về phòng trước, đi đến ngồi xuống giường nghỉ ngơi.
Cậu dựa vào đầu giường, cửa phòng được khép lại một nửa, tâm tư cũng bị tình huống ở bên thư phòng ảnh hưởng, đọc quyển sách ở trong tay một hồi lâu, vẫn giữ nguyên một trang không thay đổi.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nghe được một tiếng mở cửa phòng truyền đến từ hành lang, có hai tiếng bước chân vang lên, bước chân hơi nhẹ chưa đi được mấy bước đã biến thành chạy chậm, lại có tiếng bước chân bình tĩnh đi theo sau.
Giọng nói của Liên Quyết vang lên: “Chậm một chút.”
Thẩm Đình Vị nghe thấy Khang Đồng nhỏ giọng trả lời “vâng ạ”, bước chân cũng biến thành bước đi, chỉ là vẫn nhanh hơn nhiều so với trước đó.
Thẳng đến khi tiếng bước chân của Khang Đồng đến gần, Thẩm Đình Vị mới khép sách lại, định đứng dậy từ trên giường đi ra nhìn xem.
Cậu vừa mới ngồi dậy, liền thấy một cái đầu lông xù trắng nhỏ thò qua cánh cửa phòng khép hờ.
Miêu Miêu đang duỗi cổ định chui vào phòng cậu.
Nó chưa kịp chui vào, cơ thể đã bị một đôi tay nhỏ vọt tới ôm lên, Khang Đồng rón rén ôm Miêu Miêu lui ra ngoài, Thẩm Đình Vị nghe thấy nó đứng ở cửa khẽ nói với mèo con: “Miêu Miêu, suỵt ——”
Sau khi trở về phòng Thẩm Đình Vị vốn chỉ bật một chiếc đèn bàn ở trước giường, tia sáng bị cửa phòng che đi hơn một nửa, có thể là Khang Đồng hiểu lầm rằng cậu đang nghỉ ngơi, sau khi nói với Miêu Miêu, giơ tay lên chuẩn bị đóng cửa phòng lại giúp Thẩm Đình Vị.
“Đồng Đồng?” Thẩm Đình Vị gọi nó một tiếng.
Động tác đóng cửa của Khang Đồng ngừng lại, dường như kiêng dè điều gì đó mà quay đầu nhìn thoáng qua phía sau lưng.
Thẩm Đình Vị nghe thấy Liên Quyết nói: “Về ngủ sớm một chút.”
Khang Đồng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vâng ba ba.”
Cửa phòng sát vách được đóng lại, Khang Đồng được cho phép, mới dám đi vào phòng của Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Khang Đồng, vỗ vỗ giường: “Đến đây.”
Trên mặt Khang Đồng có hơi do dự, cuối cùng vẫn đi tới, nó cởi dép lê chậm rãi bò lên giường, ngồi cạnh Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị lôi chiếc chăn mỏng ở bên cạnh bị nó đè lên, đắp lên trên người nó, hỏi: “Bị ba mắng?”
Khang Đồng lắc đầu, giọng nói rầu rĩ: “Không có.”
Nhìn ra được tâm trạng của nó hơi sa sút, Thẩm Đình Vị giơ tay lên giúp nó vuốt tóc sang một bên.
Lòng bàn tay ấm áp cọ vào trán, đuôi mắt của Khang Đồng hơi hướng xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Thẩm Đình Vị hỏi: “Không vui?”
Khang Đồng lại lắc đầu, dừng một hồi, nhỏ giọng kêu cậu một tiếng: “Này.”
Thẩm Đình Vị sững sờ một lát trước, mới nghĩ có thể là nó vẫn còn đang buồn bã vì vừa bị Liên Quyết quở trách, tiếp đó giả vờ làm ra một vẻ mặt tức giận, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trán của nó một cái, nói: “Không được lễ phép.”
Khang Đồng vội vã lắc đầu nói: “Không phải, là Vị trong Thẩm Đình Vị.” Nó dè dặt nhìn Thẩm Đình Vị một chút, như là sợ cậu không vui, cụp mắt xuống giải thích: “Em không biết nên gọi anh là gì, ba nói không thể gọi là anh trai……”
(Này trong tiếng Trung đọc là Wei mà Vị cũng đọc là Wei nên Vị Vị mới nhầm lẫn nhen – JunghoonCBs W@ttp@d)
“…..!Hả?” Thẩm Đình Vị trì trệ một chút, nói: “Được rồi……!Không sao hết, Đồng Đồng muốn gọi sao cũng được hết.”
Khang Đồng rũ mắt xuống, nhìn chiếc chăn mỏng đắp lên thắt lưng của Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị nhìn vẻ mặt của nó, đoán được nó muốn hỏi cái gì, thế là nói: “Ba nói với em rồi?”
Khang Đồng gật đầu, nói: “Ba ba nói trong bụng của anh có em bé, không thể quấy rầy anh.”
Thẩm Đình Vị không nói gì, ngầm thừa nhận lời mà Liên Quyết nói với nó, nhưng rất nhanh cậu đã hiểu rõ vì sao Khang Đồng lại đột nhiên trở nên dè dặt như vậy, cậu vội vã ôm lấy bả vai của Khang Đồng, nói: “Không quấy rầy, Đồng Đồng rất ngoan.”
Khang Đồng còn đang đắm chìm trong cảm giác áy náy khi suýt chút nữa làm hại Thẩm Đình Vị, qua mấy giây, lại như là thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu được, ngẩng đầu lên, không nhịn được mà hỏi cậu: “Anh……!Vị Vị, anh không phải là con trai sao?”
Thẩm Đình Vị nói: “Đúng vậy.”
Trong mắt Khang Đồng tràn ngập hoang mang: “Vậy thì tại sao anh lại có em bé?”
Thẩm Đình Vị bị nó hỏi trực tiếp, cậu cho rằng tạm thời Khang Đồng vẫn chưa thể hiểu rõ cấu trúc sinh lý của cậu, câu hỏi này liền trở nên rất khó trả lời, cậu mím môi: “Ờm……”
Cậu suy nghĩ trong chốc lát, mới nghĩ ra một cái cớ để bảo vệ sự đơn thuần của trẻ con hết mức có thể: “……!Bởi vì con gái sinh em bé rất đau, cho nên……!Chú muốn san sẻ một ít vất vả với các cô ấy.”
Dường như Khang Đồng vẫn không thể hiểu được, nhíu chặt mày nhíu, vân vê mép chăn mỏng, hỏi: “Nhưng như vậy thì không phải là anh cũng sẽ rất đau sao?”
Thẩm Đình Vị mỉm cười với nó, nói: “Chú không sợ đau nha, với lại con trai phải bảo vệ con gái mà có đúng không?”
Khang Đồng dùng sức gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Phải bảo vệ những người nhỏ và yếu hơn chúng ta……!Còn có các động vật nhỏ.”
Thẩm Đình Vị cảm thấy nó như thế này thì trông vô cùng đáng yêu, cũng phối hợp với nó nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Đình Vị không xác định được liệu Liên Quyết đã nói rõ với Khang Đồng chưa, thế là suy nghĩ một chút, nói với Khang Đồng: “Nhưng đây là bí mật của chú, Đồng Đồng có thể giúp chú giữ bí mật hay không?”
Khang Đồng không hề nghĩ ngợi gì đã nói được, dừng một lát lại hỏi: “Tại sao vậy? Không phải là anh đang làm chuyện tốt sao?”
“Ờ, bởi vì……” Thẩm Đình Vị vắt óc suy nghĩ, mượn một lý do từ bộ phim nào đó đã xem vài ngày trước: “Bởi vì chú là siêu anh hùng, nếu như bị người xấu biết, sẽ bị người xấu bắt ——”
Không đợi cậu nói hết, Khang Đồng đã vội vàng che miệng, cam đoan với cậu: “Con sẽ không nói cho người khác biết!”
Thẩm Đình Vị cười lên, kéo tầm chăn đã rơi xuống vì động tác quá lớn lên, đắp lên trên người nó lần nữa.
Khang Đồng chui xuống dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, hỏi cậu: “Vậy chú phải làm mẹ sao?”
Thẩm Đình Vị sờ lên bụng cách một lớp chăn, “ừm” một tiếng rất nhẹ.
Không biết Khang Đồng đang suy nghĩ điều gì, qua thật lâu, đặc biệt nhỏ giọng mà nói: “Chú tốt như vậy, em bé nhất định sẽ có được rất nhiều rất nhiều yêu thương.”
Thẩm Đình Vị đột nhiên được nó khen ngợi một câu như thế, nhất thời không thể trả lời lại, tiếp đó suy nghĩ chậm rãi trở nên hỗn loạn theo lời nói của Khang Đồng, nghĩ, yêu thương sao?
Cậu nghĩ đến Liên Quyết.
Nhìn vào cách Liên Quyết chăm lo cho cuộc sống của cậu từ sau khi kết hôn, sau này chắc là sẽ cung cấp cho bé con một cuộc sống rất tốt……!Nhưng cậu không chắn rằng liệu bé con có thể hiểu được sự chu đáo và săn sóc bị giấu kín không dễ dàng phát hiện của Liên Quyết hay không —— Sự dịu dàng này ngay cả độ tuổi của Khang Đồng cũng không thể hiểu được.
Thẩm Đình Vị đột nhiên có chút mơ màng.
Khang Đồng ở bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm ở bên dưới tấm chăn: “Con cũng muốn có mẹ.”
Trong lòng Thẩm Đình Vị đột nhiên rất đau xót, mấy suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự đau xót ngập tràn, quay đầu nhìn nó, dịu dàng hỏi: “Con nhớ mẹ sao?”
Khang Đồng nhắm chặt mắt lại lắc đầu, nước mắt nhòe ra từ khóe mắt lại khiến lông mi ướt sũng: “Vị Vị, con muốn ngủ.”
Thẩm Đình Vị nhìn bộ dạng của nó, mềm lòng đến vô lý, yên lặng thở dài: “Con có muốn ngủ ở đây không?”
Khang Đồng vẫn nhắm chặt mắt không mở ra, giọng nói khàn khàn: “Có được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Thẩm Đình Vị tắt đèn, hôn lên trán nó một cái: “Ngủ đi.”
Khang Đồng khịt mũi một cái, nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Đình Vị bất đắc dĩ cười cười: “Cảm ơn cái gì?”
Khang Đồng không nói chuyện.
Một hồi lâu vẫn không nói gì, Thẩm Đình Vị nhận ra muộn màng, nhận ra Khang Đồng có phải là đang lo lắng cậu có con rồi, Liên Quyết sẽ chia lực chú ý cho đứa bé mới sinh ra, mà không còn quan tâm đến nó nữa hay không.
Nghĩ tới đây, Thẩm Đình Vị nghiêng người lại, đối mặt với Khang Đồng, sắp xếp câu chữ ở trong lòng một chút, nói với nó: “Đồng Đồng, dù cho ba có bé con mới, cũng sẽ đối xử tốt với con giống như vậy.
Con và đứa bé ở trong bụng của chú đều là con của ba, sao ba có thể không yêu con chứ.”
Khang Đồng sột soạt ở dưới tấm chăn, đột nhiên rầu rĩ nói: “……!Ba ba không thích con.”
Thẩm Đình Vị yên lặng, không biết phải làm sao để giải thích với nó rằng thật ra Liên Quyết không giống như nó nghĩ, qua một thời gian rất lâu, cậu mới hỏi nó lần nữa: “Đồng Đồng, ba của con……!Ba ruột của con, ông ấy rất thương con sao?”
Khang Đồng yên lặng hồi lâu, lúc mở miệng thì giọng nói lại nghẹn ngào: “Ừm……” Nó khóc thút thít một hồi lâu, mới nói tiếp: “Mỗi lần chị y tá trong bệnh viện lén lút mang sữa bò và trái cây đến cho ba, ông ấy đều lặng lẽ bỏ vào trong cặp của con……!Ba nói phải uống nhiều sữa tươi thì mới có thể càng ngày càng khỏe mạnh, rõ ràng là chính ông ấy cũng đang bị bệnh……”
Đôi mắt của Thẩm Đình Vị hơi chua xót, cậu khẽ nói: “……Ba của chú, mặc dù ông ấy luôn vô cùng nghiêm khắc với chú, không cho phép chú làm những chuyện không phải là “đứa trẻ ngoan”, nhưng ông ấy cũng thật sự rất thương chú……!Con biết hoa Thược Dược không? Nhà ông nội của chú trước kia có một trang viên rất lớn, dùng để ươm giống và bán hoa Thược Dược, ba của chú đã lớn lên trong trang viên đó, vậy nên tin tức……! Trên người ông cũng gần như mang theo một mùi hương Thược Dược rất dễ chịu.
Về sau ông nội lớn tuổi rồi, không thể tiếp tục quản lý và kinh doanh trang viên, ba của chú liền đổi toàn bộ hoa trong trang viên thành hoa Nhài……!Bởi vì chú thích hoa Nhài.”
Từ khi đi đến thế giới này, Thẩm Đình Vị rất ít khi để mình chủ động nhớ lại những chuyện trước kia, cậu sợ tinh thần của mình sẽ sụp đổ, nhưng dưới tình huống như bây giờ, cậu thực sự không biết nên an ủi Khang Đồng như thế nào, mới có thể khiến Khang Đồng hiểu Liên Quyết thêm một chút.
Cậu rút ra hai tờ giấy từ trong hộp giấy ở tủ đầu giường, đưa một tờ cho Khang Đồng, tờ còn lại thì nhẹ nhàng đè lên mắt.
“Đồng Đồng, chúng ta đều là những người rất may mắn.” Giọng nói của Thẩm Đình Vị hơi khàn, âm lượng cũng thấp.
Cậu nói rất chậm, muốn để Khang Đồng hiểu được ý của cậu: “Nhưng ba Liên của con thì không giống như thế, anh ấy……” Thẩm Đình Vị dừng một chút, cảm giác mỏi nhừ tràn ra từ lồng ngực lan lên răng và môi, cậu mở miệng hơi khó khăn: “……!Có thể là anh ấy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng được người khác thương yêu.”
Khang Đồng sững sờ, đôi mắt mở to ở trong bóng tối chứa đầy hơi nước sáng ngời.
Thẩm Đình Vị dịu dàng thì thầm dỗ nó: “Vậy nên Đồng Đồng, không phải là ba Liên không yêu con, mà là anh ấy không biết.
Con phải kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, có được không?”
Khang Đồng dùng sức gật đầu.
“Ngoan.” Thẩm Đình Vị nhận tờ khăn giấy ẩm ướt từ trong tay nó, thương yêu mà sờ đầu của nó: “không phải còn có chú sao? Con cũng sẽ có được rất nhiều rất nhiều yêu thương.”
Đồng Đồng rất cẩn thận khoác tay lên eo của cậu, dường như muốn ôm cậu, nhưng khi Thẩm Đình Vị vứt khăn giấy đi rồi nằm về lại, đổi thành ôm cánh tay của cậu.
“Ngủ ngon, Vị Vị.”
“Ngủ ngon bé con.”.