Hoàng Hi Ngôn bị đánh thức vào lúc bốn giờ sáng.
Vì đèn cây bật sáng, lúc mở mắt cô thấy hơi lóa, lập tức nheo mắt lại, mãi một lúc lâu mới mở ra lần nữa.
Cuối tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú gầy gò của Tịch Việt, cô vẫn còn lơ mơ, cứ ngơ ngác nhìn anh, hơi không rõ bây giờ mình đã tỉnh hay vẫn còn đang mơ.
Mãi đến khi bả vai bị lay khẽ một cái, và một giọng nói vang lên nhắc cô: “Xong rồi.”
Bấy giờ cô mới kịp phản ứng, ngồi phắt dậy, luống cuống tìm dép, khi quay mặt đi thì tai đã đỏ lựng.
Hoàng Hi Ngôn ngồi xuống trước máy tính, ngáp một cái rõ dài, kiểm tra hai lần từ đầu đến cuối đoạn phim đã xuất, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới báo một tiếng qua Wechat cho chị biên tập cùng nhóm, bảo sáng mai cô sẽ đến sớm nửa tiếng để nghiệm thu lần nữa.
Khuya thế này chắc chị biên tập kia đã ngủ, không hồi âm cho cô.
Cái kiểu tỉnh ngủ trái giấc thế này là trái khoáy nhất, cô cứ thấy đầu váng mặt hoa, chỉ cần nhắm mắt thì đứng thôi cũng ngủ được.
Bởi vậy khi Tịch Việt bảo cô đi nghỉ một lát, cô hầu như không hề có ý định từ chối, vừa chép đoạn phim vào ổ cứng di động xong thì đã vô thức đứng dậy bước tới ghế sô pha nằm xuống.
Lý trí bảo cô đáng lẽ bây giờ nên xuống lầu về nhà, nhưng thân thể lại chẳng chịu nghe lời bộ não.
Cô buồn ngủ quá.
Cô sực nhớ vẫn còn chuyện chưa làm bèn gắng gượng mở mắt ra, lẩm bẩm: “Sáng mai em phải dậy lúc bảy giờ…”
Tịch Việt ở cách đó không xa, hắng giọng đáp lại cô: “Để anh đặt báo thức hộ em.”
Câu nói này của anh khiến cô từ bỏ đấu tranh tâm lý, vừa nghe xong đã thiếp đi ngay.
*
Sáng sớm, cô bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Hoàng Hi Ngôn tưởng là báo thức điện thoại nên thò tay xuống dưới gối theo phản xạ có điều kiện, nhưng sờ một lúc chẳng thấy gì.
Mở mắt nhìn quanh thấy mình đang nằm tỏng một căn phòng xa lạ thì tim đánh thịch một tiếng. Nhìn lại, đây là phòng ngủ của Tịch Việt.
Cô còn nhớ rõ là mình đã ngủ trong phòng làm việc.
Tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng gấp, Hoàng Hi Ngôn không nghĩ nhiều nữa, vội vàng xuống giường, xỏ dép vào rồi chạy ra mở cửa.
Bên ngoài là một người đàn ông cắt đầu đinh, đi giày da mặc đồ Tây, tướng mạo đứng đắn đang cầm chiếc va li.
Thấy cô, anh ta thoáng sửng sốt, lùi về sau một bước kiểm tra số nhà, “Tịch Việt ở đây à?”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
“Thế em là…” Chưa dứt câu, người đàn ông nọ đã cười mờ ám với cô, như thể cảm thấy mình không nên hỏi câu này.
Hoàng Hi Ngôn vô cùng xấu hổ nói, “Em là hàng xóm lầu dưới của anh ấy.”
Người đàn ông nọ tự giới thiệu: “Anh tên là Tưởng Hỗ Sinh, là bạn của Tịch Việt, và cũng là cộng sự làm việc chung với cậu ấy.”
Hoàng Hi Ngôn nghiêng người để anh ta vào nhà, còn mình thì rảo bước đi tới phòng làm việc.
Tưởng Hỗ Sinh đặt chiếc va li xuống, không thay giày mà vội vàng theo sau.
Trong phòng làm việc, Tịch Việt đang nằm ngủ gục trên bàn.
Hoàng Hi Ngôn giơ tay khẽ lay anh một cái, “Anh Tịch Việt, có bạn anh tới tìm này.”
Tịch Việt không phản ứng gì.
Hoàng Hi Ngôn lại đẩy thêm cái nữa, cuối cùng Tịch Việt cũng từ từ ngẩng lên.
Tưởng Hỗ Sinh bước tới, vỗ một phát vào lưng anh, “Mau tỉnh cho ông! Này họ Tịch kia, tôi đúng là muốn ** mẹ cậu đấy, mẹ kiếp sao cậu không chạy xa hơn chút, chạy tới Siberia ấy!”
Tên này, rõ ràng tên là “Hỗ Sinh” mà vừa mở miệng đã nói giọng miền Bắc đặc sệt.
*“Hỗ sinh” = “sinh ở Thượng Hải”.
Tịch Việt day trán một cái, vẻ mặt trông rất khó chịu, vì thức đêm nên giọng anh khàn khàn, “Cậu tới đây làm gì?”
“Mẹ kiếp cậu, cậu còn ngó ngàng gì tới công ty nữa không hả?!”
Hoàng Hi Ngôn còn muốn đứng xem, nhưng thời gian không cho phép cô thỏa mãn trí tò mò của mình, cô phải về tắm rửa, ăn sáng, tới tòa soạn trước giờ vào làm.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng bỏ ổ cứng di động và máy tính xách tay vào túi xách, sau đó cất tiếng chào Tịch Việt: “Anh Tịch Việt, em đi trước nhé, đêm qua… cảm ơn anh ạ.”
Tịch Việt: “Ừ.”
Hoàng Hi Ngôn lại gật đầu với Tưởng Hỗ Sinh một cái xem như chào hỏi rồi đeo ba lô đi khỏi đó.
Tưởng Hỗ Sinh ngồi xuống cạnh bàn làm việc, móc điếu thuốc trong túi áo vest ra châm lửa, cười khẩy: “Cậu bảo cậu rơi vào giai đoạn chững, muốn ra ngoài tìm linh cảm, chẳng buồn nói tiếng nào đã lặn mất, tôi nhịn. Cậu không bảo tôi cậu đi đâu, tôi nhịn. Bắt tôi phải lục tung thế giới tìm cậu, tôi cũng nhịn. Nhưng mẹ kiếp cậu tìm linh cảm thế à? Tôi thấy cậu tìm đàn bà, tìm niềm vui thì có!”
“Giữ mồm miệng sạch sẽ chút đi.” Mặt Tịch Việt hiện vẻ lạnh lùng.
“Ngày nào Tần Trừng cũng tới chỗ tôi kiếm cậu!”
Tịch Việt mất hết kiên nhẫn, đẩy ghế đi ra ngoài, nhưng bị Tưởng Hỗ Sinh túm áo giữ lại.
Anh quay đầu nhìn anh ta một cái lạnh tanh. Tưởng Hỗ Sinh biết rõ tính anh, bèn buông tay ra.
“Có phải cậu đã quên có một người tên Tần Trừng không mà chưa gì đã vội vã dẫn đàn bà lạ về nhà…”
Tịch Việt ngắt lời anh ta, “Bọn tôi đã chia tay lâu rồi.”
Tưởng Hỗ Sinh sững sờ, “Từ bao giờ? Ai đề nghị?”
Tịch Việt mặc kệ anh ta, đi ra ngoài cửa.
Tưởng Hỗ Sinh theo ra, tò mò hỏi gặng, “Ai đề nghị? Cậu không bị đá đấy chứ?”
Tịch Việt vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Tưởng Hỗ Sinh thừa dịp anh chưa kịp khóa cửa đã mở ra, lì lợm chắn trước cửa.
Anh ta vốn ôm đầy bụng tức, vừa nghe Tịch Việt bị đá thì đã tan thành mây khói, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác, “Tần Trừng tốt tính thế mà cũng hết chịu nổi cậu, cậu nói xem cậu sống thất bại cỡ nào hả?”
Tịch Việt mở vòi nước rửa mặt, chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái.
Tưởng Hỗ Sinh càng nói càng hăng, “Để mai mốt tôi kiếm ai xem cho cậu một quẻ, số cậu có khi là thiên sát cô tinh ấy chứ đùa.”
Tịch Việt rút chiếc khăn sạch xuống lau mặt, bảo Tưởng Hỗ Sinh tránh đường chút. Anh ra khỏi phòng tắm, quay lại phòng làm việc, cầm bao thuốc lên, ra phòng khách.
Tịch Việt ngồi trên ghế sô pha, đốt một điếu, rít một hơi, chống hai khuỷu tay lên đầu gối.
Tưởng Hỗ Sinh ngồi xuống phía đối diện anh, bắt chéo chân hỏi, "Cậu tính khi nào về thành phố Thâm?"
Tịch Việt buông một câu cụt lủn: “Không về.”
“Đại ca ơi, dự án lớn đang đợi cậu về chủ trì, làm ơn đi, hơn nửa năm rồi mà còn chưa giải sầu xong à?”
Tịch Việt chẳng nói câu nào.
Thật ra Tưởng Hỗ Sinh cũng hết cách với Tịch Việt, tên khốn này tuy tính tình lạnh lùng quái gở nhưng tài hoa lại số một, nếu không cũng đâu có chuyện vừa tốt nghiệp đã nhận được lời mời của một công ty game trứ danh bên Mỹ.
Chính anh ta cũng xuất thân là sinh viên nghệ thuật thể thao, cũng từng vờ vịt làm mấy năm vẽ frame chính, về sau cũng tự thấy trình độ của mình quá lừa bịp quá công nghiệp, sau khi quen Tịch Việt bèn rẽ hướng mở công ty riêng, bản thân thì phụ trách công việc quản lý còn nghiệp vụ thì giao cho Tịch Việt.
Lý lịch và trình độ của Tịch Việt xét trong nước thì đâu phải chỉ là trái ngon, mà quả thực là cây rụng tiền. Nhưng vị thần tài này lại đương lúc sự nghiệp lên như diều gặp gió, đột nhiên tuyên bố mình đã rơi vào giai đoạn chững, dự án trong tay vừa hoàn thành thì chẳng buồn chào hỏi tiếng nào mà lặn mất tăm.
Tưởng Hỗ Sinh cũng biết nhà nghệ thuật đúng là cần thả lỏng và nạp điện, cho nên không hề quấy rầy anh. Nhưng biến mất gần năm trời thì thật quá đáng. Gần đây một công ty game đứng nhất nhì cả nước sắp khởi động dự án cấp S, chỉ đích danh muốn hợp tác với Tịch Việt, cái giá họ đưa ra phàm là người thì không ai là không động lòng.
Thế là, sau khi Tưởng Hỗ Sinh nghe ngóng nhiều nơi biết được chỗ ở hiện tại của Tịch Việt bèn giết tới cửa ngay trong đêm.
Tưởng Hỗ Sinh dùng hết lý hết tình để thuyết phục: “Thế này đi, cậu quay lại hoàn thành dự án này trước, sau đó lại cho cậu nửa năm… À không, một năm nghỉ phép nhé?”
“Cậu tìm đại ai làm đi.”
“Cậu tưởng dễ ăn thế à? Nếu tìm được thì đã tìm từ lâu rồi, bên bố A chỉ chịu cậu.”
“Thế thì từ chối.”
“Đó là tiền đấy!”
Tịch Việt chẳng kiên nhẫn nghe anh ta nói nữa, đứng lên.
“Cậu đi đâu thế?” Tưởng Hỗ Sinh theo sau.
“Đi dạo.”
“Thế tôi cũng đi dạo với cậu.”
“…”
Tưởng Hỗ Sinh đi tới, lấy một tập tài liệu trong chiếc cặp công sở, đưa cho Tịch Việt, “Cậu xem chút đi, chắc chắn cậu sẽ thấy hứng thú, không phải tôi nói ngoa đâu nhưng đây đúng là tác phẩm lớn chuẩn cấp 3A đấy.”
Tịch Việt vẫn lặp lại, “Không làm.”
“Nếu cậu không làm thì tôi cứ ở đây, chừng nào cậu nhận lời thì khi đó tôi về.”
“Không có chỗ cho cậu ở.”
“Không có chỗ cho tôi ở mà lại có chỗ cho người đẹp lúc nãy ở à?”
Tịch Việt chẳng buồn để ý tới anh ta, anh tiện tay vứt tập tài liệu chắn đường mình lên bàn trà rồi đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu thế?”
“Nói rồi còn gì, đi dạo.”
“Đi ăn sáng à? Tôi vẫn chưa ăn sáng đâu, mình đi chung nhé? Lâu rồi không gặp, cậu không muốn ôn chuyện với tôi à?”
Tịch Việt chỉ nghĩ tới cảnh ấy thôi đã thấy buồn nôn, bèn đổi hướng đi vào phòng làm việc.
“Cậu chỉ không muốn ở chung một chỗ với tôi chứ gì!” Tưởng Hỗ Sinh cảm thấy dù mình không trị nổi Tịch Việt thì làm anh buồn nôn cũng tốt, “Cậu muốn ăn gì, tôi mua cho cậu.”
“Tùy.”
Tưởng Hỗ Sinh ra ngoài, rốt cuộc trong nhà cũng yên tĩnh.
Tịch Việt day day thái dương, than một tiếng.
Chưa từng gặp ai phiền hơn Tưởng Hỗ Sinh.
Nhưng không thể không nói, về chuyện làm ăn, anh không thể rời được Tưởng Hỗ Sinh. Tưởng Hỗ Sinh là cầu nối giữa anh và những chuyện bình thường, có thể chắn bớt rất nhiều chuyện xã giao mà anh không thích giúp anh.
*
Tưởng Hỗ Sinh là một người rất biết nhập gia tùy tục, bất kể đi đâu đều thấy tự nhiên như ở nhà.
Anh ta xuống lầu dạo quanh một vòng, chọn một tiệm bán đồ ăn sáng, gọi một chén hoành thánh tôm khô.
Lúc ngồi chờ đồ ăn dọn lên, anh ta trông thấy một cô gái đang đứng chọn món bên quầy thu ngân, cũng chính là người trong nhà Tịch Việt sáng nay.
Cô bé cầm thực đơn, nhìn quanh tìm chỗ ngồi, đúng lúc đó anh ta vẫy tay một cái, bảo cô tới ngồi cùng.
Hoàng Hi Ngôn nghe có người gọi mình, quay đầu lại nhìn, thoáng do dự song cuối cùng vẫn đi qua, ngồi cùng bàn với Tưởng Hỗ Sinh.
Tưởng Hỗ Sinh vô cùng ân cần rót trà cho cô, chống cằm dò xét, cười tủm tỉm hỏi: “Em dâu tên gì thế?”
Hoàng Hi Ngôn sặc nước trà, ho khan hai tiếng, lúng túng hỏi: “Tính anh Tưởng hay thích đùa thế à?”
Tưởng Hỗ Sinh cười, “Hai người chỉ là hàng xóm bình thường thật à?”
“Không thì sao ạ?”
“Chẳng phải vì anh thấy lạ sao, từ trước tới nay Tịch Việt chưa từng cho hàng xóm bình thường ngủ lại.”
Hoàng Hi Ngôn vô cùng xấu hổ, chuyện cô không am hiểu nhất là ứng phó với những người có tính cách gặp ai cũng thân như Tưởng Hỗ Sinh. Cái kiểu vừa gặp đã thân của anh ta và Hà Tiêu không giống nhau, hay nói cách khách là, Hà Tiêu gặp anh ta phải gọi một tiếng sư phụ.
Thấy Hoàng Hi Ngôn im ru, Tưởng Hỗ Sinh bèn thôi cà lơ phất phơ, nghiêm túc cười hỏi: “Thế xin hỏi quý cô họ gì?”
“Hoàng.”
“Cô Hoàng này…”
Hoàng Hi Ngôn nghe anh ta gọi thế thì mất tự nhiên, “Anh cứ gọi em là Hoàng Hi Ngôn đi ạ.”
“Hoàng Hi Ngôn…” Tưởng Hỗ Sinh lẩm nhẩm cái tên này, lát sau, sực như ra một chuyện, “Anh biết một người tên là Hoàng An Ngôn, tên hai người chỉ khác nhau một chữ thôi.”
Hoàng Hi Ngôn cảm thấy chắc hôm nay Tưởng Hỗ Sinh tới đây để trị chứng hay ngượng của cô bằng cách lấy độc trị độc, “…Hoàng An Ngôn là chị gái em.”
Tưởng Hỗ Sinh thoáng ngạc nhiên, “Thế em là… Thế em và Tịch Việt…”
Anh ta gãi đầu, hơi bối rối về tình cảnh này.
Anh ta đưa mắt dò xét Hoàng Hi Ngôn, cô bé xinh xắn gầy gò, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean, chân đi một đôi giày trắng sạch sẽ, trông đơn thuần như một học sinh. Không thể bảo là rất xinh đẹp, nhưng da trắng nõn, gọi một tiếng tiểu mỹ nữ cũng không ngoa. Cô có khuôn mặt của một người chưa từng biết khổ là gì, nhưng khí chất lại đượm ba phần u buồn. Nhất là lúc cụp mắt xuống, khuôn mặt luôn ẩn chứa nét buồn nhè nhẹ khó tan.
Kiểu này có phải là kiểu Tịch Việt thích hay không, anh ta không rõ lắm, chỉ biết ngoại hình của Tần Trừng khác xa cô.
Nếu giữa cô và Tịch Việt có gì đó thật, mà cô lại là em gái của bạn gái cũ kiêm mối tình đầu, là cô em vợ cũ…
Tưởng Hỗ Sinh hớn hở, anh ta thừa nhận Tịch Việt biết chơi thật.
Hoàng Hi Ngôn hỏi anh ta: “Sao anh lại biết chị em? Anh Tịch Việt nhắc về chị ấy với anh à?”
“Em cảm thấy Tịch Việt là kiểu người sẽ kể cho người khác nghe chuyện bạn gái cũ à? Chẳng qua có một lần, Tần Trừng kể anh nghe, bảo bạn gái đầu của Tịch Việt rất xinh đẹp, gửi ảnh chụp trên trang Linkedin cho anh xem. Về phần tại sao Tần Trừng lại biết thì anh chịu.”
“Tần Trừng là ai?”
“Bạn gái của Tịch Việt.”
Những điều này đều là Tưởng Hỗ Sinh cố ý nói ra, thấy ánh mắt cô bé đột nhiên u ám hẳn, anh ta thầm nắm chắc mới thong thả bổ sung một câu, “A, anh sửa đúng một chút, là bạn gái cũ.”
– —–oOo——