Bồ Thần cứ mãi hí hoáy mái tóc dài của mình, chỉ để không nhìn Tần Dữ.
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tần Dữ biết nỗi ngượng ngùng của cô nên không chọc ghẹo cô.
Anh gấp gọn chăn xong, nói với cô: “Em đi thay bộ váy xem có hợp không?”
Lúc này Bồ Thần mới chú ý tới bộ váy đang phủ trên sô pha, là mẫu mùa thu.
Nhãn hiệu và tem mác đều đã được cắt đi, trên bộ đồ không còn LOGO của một vài nhãn hiệu xa xỉ, cô cũng không biết có phải hàng hiệu hay không, cũng không đoán ra giá cả của bộ đầm.
Tần Dữ nói rõ: “Không phải anh mua đâu, đúng lúc cô đến Boston công tác, tiện đường đi tới trường học anh một chuyến, nên nói là đi đến trường học cũ của thầy Lục để thăm trường, cô biết anh sắp sửa về nước, nên đi mua bộ đầm để anh mang về cho em.”
Bồ Thần bận đi tìm điện thoại, cô nắm bắt được trọng điểm trong những lời nói ban nãy của anh, [Anh biết cô ruột em và thầy Lục…]
“Anh biết từ lâu rồi, từ hồi lớp mười.” Anh giải thích, “Anh không có ý giấu giếm em, ban đầu thầy Lục không xác định được cô của em có tha thứ cho thầy hay không, nói rồi ảnh hưởng đến việc học của em.”
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Bồ Thần hiểu: [Không sao đâu ạ, em không trách anh.]
Có lẽ chuyện gì cô cũng đã biết rồi, Tần Dữ nói: “Là thầy Lục nói với em hả?”
Bồ Thần gật đầu, cô nhanh chóng gõ chữ: [Anh thấy cô em còn thích thầy Lục không?]
“Có lẽ còn, dù sao cũng chưa quên.” Còn thích bao nhiêu thì người ngoài như anh không thể xác định được.
Bồ Thần nhớ cô mình, lại nghĩ tới không biết sau này mình với Tần Dữ sẽ ra sao, kết cục không chắc có tốt hơn cô ruột và thầy Lục hay không, cô khẽ thở dài.
“Thở dài gì đó hả?” Tần Dữ nói với cô: “Anh và em sẽ không giống như bọn họ.”
Bồ Thần kinh ngạc nhìn anh, bây giờ anh như thể có thuật đọc tâm, trong lòng cô nghĩ gì anh gần như đoán được chính xác.
“Lãng phí thời gian vào chuyện chia ly, anh làm không được loại chuyện này.” Tần Dữ gõ gõ vào đầu cô, “Em đi thử bộ váy trước đi.”
Bồ Thần nhét điện thoại vào tay anh, cầm theo bộ váy đi đến phòng cất quần áo.
Chẳng qua bao lâu, cánh cửa phòng cất quần đã mở ra từ bên trong.
Tần Dữ ngước mắt nhìn sang, thoáng sững sờ, bộ váy màu khói hồng rất hợp với cô, nổi bật vẻ dịu dàng trong trẻo của cô, nhưng cố ý mang theo chút ít nữ tính.
Lần đầu tiên anh được nhìn thấy cô mặc dạng đầm phong cách này, lúc học cấp ba cơ bản là chỉ mặc đồng phục, cô cũng rất ít khi trang điểm.
Tần Dữ đưa điện thoại cho cô: “Nhớ chụp một tấm cho cô xem.”
Bồ Thần gật đầu: [Đợi khi về trường rồi em chụp.]
Chụp ở trong căn hộ của anh không thích hợp cho lắm.
– –
Sắp sửa tới mười một giờ, Bồ Thần và Tần Dữ mới ra khỏi nhà đi ăn, bữa sáng bọn họ chỉ uống một hộp sữa bò và một lát bánh mì lúa mạch để đối phó, bánh mì là phần còn sót lại của buổi leo núi ngày hôm qua của cô.
Đi vào trong thang máy, Tần Dữ tìm một nhà hàng ngon trên điện thoại, Bồ Thần đứng bên cạnh anh, túm lấy một góc áo khoác thể thao của anh.
“Em muốn ăn gì?” Tần Dữ hỏi ý kiến cô.
Bồ Thần chọt chọt mấy cái lên ngực anh, rồi ngón tay lại chỉ vào miệng mình, sau đó khoác khoác tay, ý là: Anh chọn đi, em không kén ăn.
“Em còn không biết ngại mà nói mình không kén ăn.” Tần Dữ cười, cúi đầu cắn cô một cái.
Chắc là tổ tông kén ăn đó giờ còn chưa tự nhận ra mình kén ăn.
Thang máy dừng ở tầng một, Tần Dữ dắt tay cô đi.
Hai người còn chưa chọn xong nên ăn ở tiệm nào.
Ra khỏi khu căn hộ, điện thoại Tần Dữ rung lên, cuộc gọi của bố bất ngờ xuất hiện.
“Con ở nhà hay sao?” Hà Quân Thạc hỏi.
Tần Dữ: “Không, con ra khỏi nhà rồi., chuẩn bị đi ăn.”
Hà Quân Thạc nói: “Bố có để một tập tài liệu trên xe của con, buổi chiều cần dùng đến, con gửi định vị cho bố, bố đi qua lấy.”
Tần Dữ cảm thấy rắc rối: “Buổi chiều con mang đến công ty cho bố.”
“Không kịp đâu, hai giờ bố phải trả lời cho đối phương, bố còn chưa xem qua phần chi tiết.”
“Hay là con chụp rồi gửi cho bố?”
“Tổng cộng hơn tám mươi trang, con muốn chụp bố cũng không ngăn cản.”
“… Bây giờ con mang qua cho bố, con còn chưa quyết định đi ăn ở đâu.”
Buổi trưa Hà Quân Thạc cũng chỉ ăn cơm một mình, “Vậy con qua đây đi, buổi trưa bố mời con và Bồ Thần ăn cơm, ăn xong vừa hay dẫn các con đi một vòng tham quan công ty.”
Ông bảo thư ký đặt chỗ ở một nhà hàng hạng sang, gửi vị trí cho Tần Dữ.
Trên đường đi đến nhà hàng, Bồ Thần vẫn luôn xây dựng tâm lý cho mình, để đến khi gặp Hà Quân Thạc cô sẽ không còn hồi hộp như vậy nữa.
Đây là lần gặp mặt thứ hai của bọn họ, Hà Quân Thạc thu lại vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng ngày thường, nói chuyện rất hiền hòa.
Ở hướng ngồi xéo với bọn họ, cách đó ba bàn có vài vị khách vừa mới ngồi xuống.
“Chị.” Tần Minh Hàm nhỏ giọng ra hiệu với Tần Minh Nghệ, “Anh rể cũng ăn cơm ở đây.” Nói xong, Tần Minh Hàm nhíu mày, “Không phải sáng mai Tần Dữ mới về tới à?”
Nhưng mà người ngồi đối diện với Hà Quân Thạc, còn không phải là Tần Dữ thì là ai.
Tần Minh Nghệ ngoảnh đầu lại liếc nhìn, đúng là cha con hai người bọn họ, Tần Dữ ngồi đưa lưng về phía bọn họ, chỉ thấy được sườn mặt của anh.
Không cần phải nghĩ, ngồi ở bên trong Tần Dữ nhất định là Bồ Thần.
Hà Quân Thạc đang lật giở tài liệu, vẻ mặt chăm chú, không nhìn thấy bà và Tần Minh Hàm.
Bà và em họ tám trăm năm mới ra ngoài đi ăn, không ngờ lại chạm mặt Hà Quân Thạc.
Tần Minh Hàm: “Anh rể biết trước Tần Dữ đã về à?”
Tần Minh Nghệ quay người lại ngồi yên vị, đè nén lửa giận: “Anh ta và Tần Dữ cùng hợp lại để che giấu chị.”
Tần Minh Hàm giữ cổ tay Tần Minh Nghệ, “Chị à, bớt giận đi nào, nói không chừng có khi là lúc gần đi Tần Dữ thay đổi chuyến bay, muốn cho chị một bất ngờ, chúng ta đổi nhà hàng khác nhé, đừng để chuyện vui biến thành chuyện kinh sợ.”
Tần Minh Nghệ hỏi ngược lại dì nhỏ: “Em cảm thấy bọn họ vì muốn cho chị một chuyện vui nên không nói cho chị biết à? Có chuyện vui gì cho chị chứ? Em đã bao giờ nhìn thấy Hà Quân Thạc tích cực đi sân bay đón người? Nếu mà trong lòng không có mưu toan thì ông ta chỉ mong sao đẩy loại chuyện này cho chị ấy!”
Tần Minh Hàm không có lời gì để chống chế.
Tần Minh Nghệ bưng ly nước lên hớp vài ngụm, nước trà không có cách nào làm nguôi bớt cơn giận.
Tần Dữ giấu giếm bà về nước sớm, bà không vui là chuyện tất nhiên rồi, nhưng cũng coi như có thể hiểu được, dù gì thì bà cũng từng có thời tuổi trẻ, lúc yêu đương cuồng nhiệt hận không thể ở bên cạnh người kia suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Nhưng mà Hà Quân Thạc cũng ba phải theo như này thì tính là chuyện gì hả!
Bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm gọi cho Hà Quân Thạc.
Sau mười mấy giây Hà Quân Thạc mới ấn nghe, giọng nói rất nhỏ, hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Minh Nghệ đào sẵn hầm cho ông: “Sáng sớm mai anh nhớ đi sân bay rước Tần Dữ.”
Hà Quân Thạc không có bất kỳ phòng bị gì, nhảy thẳng xuống hố, ông hứa hẹn với vẻ bình tĩnh: “Ừ, không quên đâu, tôi đã đặt chuông báo sáng sớm mai xong rồi.”
Tần Minh Nghệ cười lạnh: “Rất tốt.”
Hà Quân Thạc cảm thấy bà nói chuyện có vẻ kỳ lạ, ngại vì có hai đứa nhỏ ở bên cạnh, ông cũng không chấp nhặt với bà.
– –
Trong lúc ăn cơm, Tần Dữ và Hà Quân Thạc cùng nhau tán gẫu, đều là những câu chuyện không đáng liên quan đến nhà họ Hà, trong suốt câu chuyện Bồ Thần không cần phải tham gia nên rất thoải mái.
Lúc gần cuối, đột nhiên Hà Quân Thạc nhắc đến tên cô, lời thì nói với Tần Dữ: “Trong kỳ nghỉ đông con và Bồ Thần có sắp xếp gì? Hai đứa có muốn đi du lịch nghỉ lễ không? Bố bảo thư ký sắp xếp trước hành trình và khách sạn cho các con.”
Bồ Thần liếc mắt nhìn Tần Dữ.
Tần Dữ uống vài ngụm cho hết nước ép trong cốc thủy tinh rồi nói chuyện với bố: “Kỳ nghỉ đông con còn một hạng mục, phải nghỉ lễ ở Bắc Kinh một khoảng thời gian.”
Hà Quân Thạc: “Là hạng mục gì?”
“Là về AI ạ.” Tần Dữ không nói chi tiết.
Hà Quân Thạc không hiểu về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, là một người ngoài ngành, ông nói với vẻ quan tâm: “Đã có người đầu tư rồi sao?”
Tần Dữ: “Vâng.” Anh tự mình đầu tư.
Hà Quân Thạc cho rằng: “Lục Bách Thanh làm nhà đầu tư thiên thần cho con à?”
Lục Bách Thanh có hứng thú đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật internet, chuyện này tới cả Bồ Thần cũng biết, cô vô tình nghe Tần Dữ nhắc đến, nói là từ năm 2002 Lục Bách Thanh đã bắt đầu đầu tư vào những công ty này, sau mười mấy năm, thầy đã có một nửa khối tài sản do chính mình đầu tư, tất nhiên, những công ty này sau khi ra thị trường, đã không ngừng trở mình tăng lên gấp trăm lần so với lúc thầy mới đầu tư.
Nhưng trong hạng mục AI lần này, Tần Dữ không đề cập với Lục Bách Thanh, anh né tránh trọng điểm nói với bố: “Không phải thầy Lục ạ.”
Rốt cuộc là ai làm nhà đầu tư thiên thần cho anh, anh không nói, Hà Quân Thạc cũng không truy hỏi tới cùng.
Do nghề nghiệp mà Hà Quân Thạc có sự nhạy bén hơn so với rất nhiều người, nếu con trai đã không tìm Lục Bách Thanh đầu tư, vậy nghĩa là chu kỳ của hạng mục này không ngắn, lợi nhuận sau đó cũng khó mà thu được.
Bởi vì biết không kiếm được tiền, nên mới không tìm Lục Bách Thanh đầu tư.
Cha con hai người trò chuyện thêm vài câu, Hà Quân Thạc hỏi Tần Dữ hợp tác với ai.
Tần Dữ: “Bành Tĩnh Dương ạ.”
Bồ Thần cũng không hiểu về hạng mục AI này, cơ bản là làm về cái gì cô cũng không rõ, nếu đã biết là hợp tác với Bành Tĩnh Dương, còn phải tìm người đầu tư, vậy là độ khó cũng không ít.
Ăn hết một miếng thịt, cô nâng tay rút một miếng giấy lau miệng, hết sức chăm chú lắng nghe hạng mục mà Tần Dữ đang nói với bố, cô cứ nắm chặt miếng giấy ăn mãi không vứt đi.
Đột nhiên có một chân của cô bị Tần Dữ đá nhẹ một cái.
Bồ Thần ngẩng đầu nhìn Tần Dữ, Tần Dữ cũng đúng lúc nhìn qua.
Anh đá chân vì tay trái cô nắm chặt giấy ăn, quên phải chống cùi chỏ chung với anh.
Bồ Thần để cánh tay nằm ngang, sát bên cánh tay anh.
Tần Dữ nhìn dáng vẻ cô không muốn cho lắm thì hỏi: “Em no chưa?”
Bồ Thần ăn no rồi, nhưng trong dĩa vẫn còn lại không ít, đều là món ăn khi nãy Tần Dữ lấy cho cô.
Tần Dữ đẩy dĩa của cô tới trước mặt mình, vừa ăn vừa nói tiếp chuyện về hạng mục AI với bố.
Hà Quân Thạc lên tiếng: “Kỳ nghỉ đông này con lo làm hạng mục AI, còn thời gian đi du lịch không?”
Tần Dữ: “Đợi trong kỳ nghỉ đông con bàn bạc xong xuôi với Bành Tĩnh Dương rồi con mới đi du lịch với Bồ Thần, nếu thật sự không được thì đi du lịch ở quanh Tô Thành ạ.”
“Để bố chi tiền cho.” Hà Quân Thạc không phải ghi séc khống, lập tức lấy điện thoại nhắn cho thư ký: [Tuần sau chuyển ba triệu từ tài khoản cá nhân của tôi cho Tần Dữ.]
Tiền này nói là để Tần Dữ đi nghỉ đông, nhưng thật ra là để hỗ trợ hạng mục AI kia.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Hà Quân Thạc đứng lên muốn đi đến nhà vệ sinh, vô tình liếc nhìn về phía trước, hơi sững sờ một chút, ông đã nhìn thấy Tần Minh Nghệ và Tần Minh Hàm.
Chả trách lúc nãy Tần Minh Nghệ gọi điện thoại cho ông, lúc nói chuyện thì thần bí kỳ lạ, thì ra là nhìn thấy ông ấy và Tần Dữ.
Đi qua nhà vệ sinh chắc chắn là đi ngang qua bà, Hà Quân Thạc đành phải ngồi xuống, ông vẫy tay gọi nhân viên viên phục vụ dọn hết đồ trên bàn, rồi lại gọi tiếp món tráng miệng trong nhà hàng.
Ông nói với Tần Dữ: “Nếu hai đứa nhàm chán thì đi tìm phim mà xem, bố xem tư liệu một lúc.” Ông cũng không muốn cứ nhất mực phải xem tư liệu trong nhà hàng, nhưng bây giờ tình thế bí bách đành bất đắc dĩ.
Tần Dữ phát hiện ra phản ứng bất thường của bố, anh nhìn như vô ý về phía Bồ Thần: “Bé Thần, em xem tiểu thuyết đi, anh nói chuyện với Bành Tĩnh Dương về hạng mục kia.”
Bồ Thần chọt ngón tay vào Tần Dữ, [Ở trước mặt của chú, anh đừng gọi em là bé Thần chứ.]
Tần Dữ gọi quen rồi, khi nãy là thuận miệng thốt ra, anh cũng không nhận ra, trả lời cô: “Được, anh nhớ rồi.”
Anh mò lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng không phải muốn nói chuyện với Bành Tĩnh Dương, mà là đi tìm khung chat nói chuyện với bố: [Không phải bố muốn đi nhà vệ sinh à, sao lại không đi nữa, đụng phải người không nên gặp mặt? Có cần con hỗ trợ không?]
Hà Quân Thạc giả vờ lật giở tài liệu, vừa gõ chữ trả lời anh: [Bố nhìn thấy mẹ của con.]
Tần Dữ: “…”
[Mẹ con cũng ở trong nhà hàng?]
Hà Quân Thạc: [Ừ, đi cùng với dì nhỏ của con, bọn họ ăn xong mà còn có ý chưa muốn rời đi, bố đoán là muốn chặn chúng ta lại.]
Con đường ở kế bên bà là con đường nếu muốn ra khỏi đây nhất định phải ngang qua.
Cứ trì hoãn ở đây cũng không phải là cách, Hà Quân Thạc ngẫm nghĩ: [Tìm cậu cả của con hỗ trợ, để cậu ấy gọi mẹ con về.]
Tần Dữ dội gáo nước lạnh vào bố, để bố nhận rõ được thực tế hiện tại: [Cậu cả con không định gặp bố, khó mà nói là có chịu giúp hay không.]
Hà Quân Thạc: [Chính vì cậu cả con không muốn gặp bố, để cậu ấy gọi mẹ con về, mẹ con mới không nghi ngờ bố với cậu cả thông đồng với nhau.]
Hình như cũng hợp lý.
Tần Dữ lo lắng chính là: [Bố nói phải thuyết phục cậu cả như nào để giúp đỡ? Cậu cả giống y mẹ con, không đồng ý cho con ở bên Thần Thần.]
Hà Quân Thạc: [Bố tự có cách.]
Tần Dữ cũng không hỏi nữa, chỉ không biết hôm nay cậu cả có việc công vụ hay không, gọi mười cuộc thì có tám cuộc gọi không bắt máy rồi, đều để ở bên chỗ thư ký.
Hà Quân Thạc gọi được điện thoại cho người anh của vợ cũ, vận may của ông không tệ, lúc này cậu cả cũng còn chút thời gian để nghe điện thoại.
“Anh hai, đã làm phiền anh rồi.”
Giọng nói lạnh lùng đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”
Hà Quân Thạc đã sớm quen với giọng điệu này, Tần Minh Nguyệt được nuôi dưỡng thành tính tình xấu mạnh bạo kia, không khỏi liên quan đến người anh trai bao che vài phần khuyết điểm của bà.
“Anh hai, em tìm anh nhờ giúp đỡ, nói chuyện điện thoại không tiện, chúng ta trao đổi tin nhắn.”
“Đúng là lắm chuyện!” Điện thoại ngắt ngang.
Tuy thái độ không tốt, nhưng mà cũng xem như bằng lòng nghe xem rốt cuộc chuyện muốn nhờ vả là chuyện gì.
Hà Quân Thạc soạn tin nhắn, lời ít ý nhiều.
Nói chuyện với nhau năm sáu phút, sự tình đã được giải quyết vẹn toàn.
Hà Quân Thạc nói với Tần Dữ: [Nhiều nhất thì tầm mười phút nữa thì mẹ con với dì nhỏ sẽ rời khỏi nhà hàng.]
Tần Dữ không dám tin: [ Sao bố khuyên được cậu cả giúp đỡ vậy?]
Hà Quân Thạc lười phải nói nhiều, chụp đoạn nói chuyện lại gửi cho Tần Dữ.
Tần Dữ bấm xem ảnh chụp, bố nói tổng cộng ba đoạn với cậu cả:
[Tần Dữ về nước trước, sáng nay em mới biết. Anh hai, em cũng giống như anh và mọi người, không muốn nó quen với Bồ Thần, muốn tụi nó cắt đứt càng sớm càng tốt.]
[Bởi vì chuyện này mà em đã giáo huấn Tần Dữ một trận, làm rất mạnh tay, ai biết được ở nhà hàng lại chạm mặt Minh Nghệ và Minh Hàm, em sợ nếu Minh Nghệ biết Tần Dữ về nước sớm không báo cho cô ấy biết, tới lúc đó lại to tiếng với Tần Dữ.]
[Chuyện chia rẽ đôi lứa cứ để em làm, để em mang tiếng ác, không cần Minh Nghệ phải xen vào, quan hệ mẹ con giữa cô ấy và Tần Dữ vừa mới êm dịu trở lại, nhịn không được mà lại gây sự, chắc chắn anh cũng không muốn Minh Nghệ và Tần Dữ lại xích mích với nhau.]
Cậu cả quan tâm tới tâm tình em gái mình nhất, vừa nghe chuyện giúp đỡ này có lợi cho em gái, cho nên lập tức không cần nhiều lời mà đồng ý ngay.
Hà Quân Thạc giải thích: [Cũng là hết cách mới nói với cậu cả, không phải lời thật lòng của bố, bố cũng sẽ không làm chuyện chia rẽ đôi lứa, con không cần phải bận lòng với mấy lời này.]
Tần Dữ không biết chuyện mình về sớm lại mang tới nhiều phiền phức cho bố như vậy, lại còn khiến bố phải nói dối.
Anh áy náy nói: [Cảm ơn bố, đã gây phiền phức cho bố rồi.]
Hà Quân Thạc: [Chẳng có gì mà phiền phức hay không phiền phức.]
Tần Dữ hỏi bố: [Bố, bố nói thật đi, bố thấy con với Thần Thần như nào? Có khi nào sẽ giống với mẹ và cậu cả con, cảm thấy con không nên ở cạnh cô ấy, nên tìm một người tốt hơn?]
Hà Quân Thạc: [Nói thật thì, bố cũng còn độc thân, vấn đề của mình còn chưa giải quyết xong, thật sự không có thời gian suy nghĩ chuyện của con.]
Tần Dữ: “…”
Nghẹn cả nửa ngày cũng không lên tiếng được.