Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 44: Một bắt đầu mới



Tần Dữ và Lục Bách Thanh đợi đến mười một giờ, Bồ Vạn Lý vẫn chưa đến tiệm sửa xe.

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, không chỉ tiệm sửa xe không mở cửa, mà Bồ Thần cũng không nhắn tin cho anh, trước đây bất kể cô đã dậy hay ngủ nướng, chỉ cần vừa tỉnh dậy, cô sẽ nhắn tin chào buổi sáng anh.

Anh không yên tâm, gọi điện cho Bồ Thần.

Tiếng chuông vang lên một lúc cô mới nghe máy.

“Bé Thần, sao hôm nay dậy muộn thế?”

Cô tắt máy, sau đó nhắn tin trả lời anh: [Tần Dữ, em còn chưa dậy.]

Nếu như cô có thể nói, chắc chắn là giọng làm nũng ngái ngủ. Tần Dữ: [Bé con vậy em ngủ tiếp đi.]

Vài giây sau, Bồ Thần giải thích nguyên nhân cô chưa tỉnh ngủ: [Hôm qua em chơi bài thâu đêm với bố và cô, đến bốn giờ sáng mới ngủ, nên giờ em ngủ thêm chút nữa.]

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

Tần Dữ ngẩng đầu nói với Lục Bách Thanh: “Chúng ta không cần đợi nữa, cả nhà họ đánh bài thâu đêm, nên chưa dậy.”

Lục Bách Thanh biết cả nhà tại sao lại vui vẻ như thế, rắc rối công việc của Bồ Văn Tâm được giải quyết, nên họ đánh bài chúc mừng.

Hôm nay anh ấy đến đây cũng không có chuyện quan trọng, theo thói quen đến tiệm ngồi một lúc.

“Đi thôi, cùng đi ăn trưa.” Anh ấy nói với Tần Dữ.

Hai người vừa bước ra hẻm, Lục Bách Thanh liền nhận được điện thoại của mẹ.

Bên của mẹ rất ồn, có lẽ là đang ở nơi đông người.

Quan hệ giờ đây giữa anh ấy và mẹ cũng không khác gì với người lạ, cuộc trò chuyện gần nhất là ba tháng trước.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Bách Thanh hỏi mẹ.

“Mẹ đang ở trạm cao tốc Tô Thành, đi cùng Minh Hàm.”

Vốn dĩ anh ấy định sau khi nghỉ đông sẽ về Bắc Kinh tìm Tần Minh Hàm, bây giờ anh ấy đỡ phải đi một chuyến, “Con đi đón hai người.”

Đến khi anh gác máy, Tần Dữ hỏi: “Ai đến Tô Thành sao?”

Lục Bách Thanh: “Mẹ chú và dì nhỏ của cháu.”

Buổi ăn cơm trưa bị hủy, anh gửi lì xì cho Tần Dữ, bảo Tần Dữ tự đi ăn.

Lục Bách Thanh vội vàng rời đi, Tần Dữ một mình đứng ở đầu hẻm một lúc, về việc trưa nay đi đâu, ăn gì, anh không còn hứng thú.

Hôm nay là sinh nhật của Tần Minh Nghệ, hôm qua Hà Quân Thạc đã gọi điện cho Tần Dữ nhắc nhở, bảo anh đừng quên sinh nhật mẹ.

Sao anh có thể quên được chứ, bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn nhớ việc cùng mẹ đón sinh nhật.

Tần Dữ đứng ở đó vài phút, đi đến tiệm bánh kem gần đó, đặt bánh kem tối sẽ giao đến chung cư.

Bên cạnh tiệm bánh là một tiệm hoa, anh bảo bà chủ gói cho anh một bó hoa tươi, thiếp chúc anh tự ghi câu chúc đơn giản nhất:

Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.

Ps: Dù bây giờ con với mẹ đang cãi nhau, nhưng lúc cần bảo vệ mẹ con vẫn nhớ rõ, vẫn giống như lúc nhỏ yêu thương mẹ như thế.

– – Con trai Tần Dữ.

Bà chủ tiệm hoa hỏi: “Cậu muốn giao hoa đến đâu?”

Nói rồi liền đưa cho Tần Dữ thẻ ghi chú.

Tần Dữ: “Giao đến văn phòng luật Thạc Dữ.”

Anh điền tên và số điện thoại của mẹ lên đó.

– –

Chiều hôm đó, Bồ Thần nghe em gái tiệm gội đầu bên cạnh nói, Tần Dữ và Lục Bách Thanh đã đến tiệm rất nhiều lần, hai người thấy tiệm đóng cửa nên lại quay về, cứ nửa tiếng lại đến một lần.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau.

Em gái nhỏ nghi hoặc hỏi: “Chị ơi, sao anh Tần Dữ không nhắn tin cho chị vậy, anh ấy nên hỏi chị khi nào chị đến là được, anh ấy không có nick wechat của chị sao?”

Cô bé nghĩ lại cảm thấy cũng không đúng.

Thế là cảm thấy khó hiểu.

Bồ Thần nói với cô bé: [Anh sợ đánh thức chị đang ngủ nướng, nên mới không nhắn tin hỏi chị.]

Ngón tay cô bé chỉ ngay sau chữ “ngủ”: “Em đột nhiên quên mất chữ này đọc thế nào rồi.”

Bồ Thần cười, [Lan, âm thứ ba.] [1]

([1] cách đọc phiên âm từ đó)

“Ồ~~~” Cô bé nhỏ dựa lên lưng cô nói: “Em cũng thích ngủ nướng, thầy Lục và anh Tần Dữ thật là siêng năng, nghỉ đông còn dậy sớm như vậy.”

Hôm nay Bồ Văn Tâm cũng đến trong tiệm, cô ấy hỏi: “Cháu biết thầy Lục sao?”

“Dạ cháu biết ạ, thầy Lục là thầy chủ nhiệm của chị, thầy ấy còn dạy cháu trong cuộc thi nói tiếng anh, lần đó cháu thi được hạng nhì.” Cô bé vui vẻ nhoẻn môi cười.

Lúc đó, ước mơ của cô bé là làm phiên dịch viên, bây giờ lại muốn làm bác sĩ.

Không thể thay đi đổi lại, cô bé quyết định sẽ làm bác sĩ.

Bồ Văn Tâm gọt táo xong, đưa cho cô bé, lại từ trong khay lấy ra một phần chuẩn bị cho Bồ Thần, Lục Bách Thanh gọi điện qua cho cô ấy.

“Văn Tâm, em dậy chưa?”

Sáng nay anh ấy đã đến tiệm rất nhiều lần, cô ấy còn cho rằng anh ấy gọi điện đến là vì chuyện này.

Bồ Văn Tâm nói: “Em dậy rồi, tiệm cũng mở rồi, nếu như anh đến tìm anh trai em, bây giờ có thể qua đây.”

Lục Bách Thanh: “…”

Sáng nay anh ấy đi qua hẻm bốn lần, nhanh như thế cô ấy đã biết rồi.

Cuộc gọi này của anh ấy không phải là vì hỏi khi nào tiệm mở cửa, mà là liên quan đến dự án của cô ấy.

“Mẹ anh và Tần Minh Hàm bây giờ đang ở Tô Thành.”

“Tần Minh Hàm cũng đến Tô Thành rồi?” Bồ Văn Tâm nhất thời quên mất cháu gái vẫn còn ở đây, cô ấy đứng dậy đi ra ngoài tiệm sửa xe, “Cô ta đến đây làm gì, tìm em sao?”

Lục Bách Thanh: “Đến tìm Tần Minh Nghệ, có lẽ là Trần Trí Luân đã nói gì với cô ta, cô ta không giải quyết được hậu quả nên muốn mượn sinh nhật của Tần Minh Nghệ, cô ta chủ động đi làm hòa với Tần Minh Nghệ.”

Trước đó Tần Minh Nghệ và Tần Minh Hàm trở mặt, Tần Minh Hàm định sau khi làm hòa với Tần Minh Nghệ sẽ nhờ bà đi tìm Trần Trí Luân giúp đỡ.

Cô ta sợ Tần Minh Nghệ trở mặt không thèm để ý đến cô, thế là liền nhờ mẹ anh đến làm người hòa giải.

“Mẹ anh và Tần Minh Hàm hẹn Tần Minh Nghệ uống trà chiều, anh dẫn em qua đó, những uất ức kia không thể để em chịu được.”

Bồ Văn Tâm không muốn gặp mẹ của Lục Bách Thanh nhưng nợ của Tần Minh Hàm cô vẫn phải tính.

Cô ấy bảo Lục Bách Thanh nhắn cho cô ấy biết nơi họ hẹn uống trà chiều, cô ấy sẽ đến gặp Tần Minh Hàm.

Sau khi gác máy, Bồ Văn Tâm vừa xoay người liền nhìn thấy cháu gái từ trong tiệm bước ra.

Vừa rồi nghe thấy cô ấy bảo Tần Minh Hàm đến Tô Thành, không có ý tốt, Bồ Thần liền lo lắng.

Cô không biết cô ấy sẽ đi đâu nhưng chắc chắn là liên quan đến Tần Minh Hàm.

[Cô, con đi với cô.]

Bồ Văn Tâm khẽ ôm cháu gái: “Cảm ơn bé Thần của cô, không cần con đi cùng, thầy Lục đi cùng cô, có anh ấy đi cùng con còn không yên tâm?”

[Yên tâm, nhưng mà…] Bồ Thần cũng không biết nhưng mà điều gì, nếu như cô có thể nói chuyện thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể cho cô ấy có được chút tự tin.

Bây giờ cô đi cũng không giúp được gì.

Cuối cùng Bồ Văn Tâm quyết định dẫn theo cháu gái đi, cháu gái vẫn luôn cho cô ấy dũng cảm, cô ấy muốn cháu gái biết điều đó.

Tần Minh Nghệ cũng ở đó, nên cô ấy bảo cháu gái ở trong xe đợi mình.

Nơi uống trà chiều cách văn phòng luật Thạc Dữ không xa, Bồ Văn Tâm rất quen thuộc với cảnh tượng này, cô đỗ xe xong, Lục Bách Thanh cũng đã đến.

Lục Bách Thanh đứng trước tiệm cà phê, căn dặn Bồ Văn Tâm: “Lát nữa em nói thế nào cho thoải mái nhất là được, không cần để ý bất kỳ điều gì cả.”

Cô ấy có gì có thể để ý chứ, Quế Phân đã không còn là mẹ chồng của cô ấy, cô ấy cũng không cần cho bà ta thể diện, dù là sau này cô ấy có tái hợp với Lục Bách Thanh, cửa lớn nhà họ Lục cô ấy cũng sẽ không bước vào nửa bước.

Lục Bách Thanh biết mẹ mình ở trong phòng bao nào, sau khi lên lầu liền đi thẳng về phía phòng bao đó.

Nhân viên phục vụ đến dẫn đường, Lục Bách Thanh không cho họ đi theo.

Đến cửa phòng bao, anh gõ cửa.

“Mời vào.” Là giọng của Tần Minh Hàm, cô ta tưởng là nhân viên phục vụ của tiệm.

Lục Bách Thanh nắm tay trái của Bồ Văn Tâm, đẩy cửa bước vào.

Ba người trong phòng nhìn thấy cảnh này, mỗi người một vẻ, vô cùng đặc sắc.

Sau giây phút ngỡ ngàng, Tần Minh Hàm căm hận nhìn Lục Bách Thanh, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ.

Quế Phân đang thưởng thức cà phê, cánh tay đờ đẫn cầm cốc.

Sắc mặt bà ta xanh đen, trước mặt mọi người, bà ta cố gắng kiềm chế không vấy cà phê lên bàn.

Hôm nay con trai nắm tay vợ trước quang minh chính đại đi đến trước mặt bà ta, điều này không khác gì tát cho bà ta một bạt tai.

Chỉ là Tần Minh Nghệ không ngạc nhiên khi thấy màn này, nhưng đáy mắt của bà lại trở nên u ám không rõ, dường như đang đánh giá quan hệ thân mật của hai người trước mặt.

Theo lý mà nói, Lục Bách Thanh và Bồ Văn Tâm đều là người có chừng mực mà cháu gái của Bồ Văn Tâm lại đang yêu đương với con trai bà, về tình về lý, Bồ Văn Tâm không thể động đến bà.

Tuy rằng hôm nay bà không muốn đến đây, nếu như không vì mẹ của Lục Bách Thanh, Tần Minh Hàm thật sự không thể mời bà qua đây.

Không hề chào hỏi mọi người, Lục Bách Thanh và Bồ Văn Tâm tự động ngồi xuống.

“Luật sư Tần, đã lâu không gặp.”

Quế Phân đặt cốc cà phê xuống, không nhịn được nữa: “Lục Bách Thanh con đang làm gì vậy, càng ngày càng không hiểu quy củ! Hôm nay mẹ hẹn chị Minh Nghệ của con đến có chuyện muốn bàn, con lại không nói không rằng xông vào đây, giống gì chứ!”

Lục Bách Thanh không để ý, chăm chú nhìn Bồ Văn Tâm.

Bồ Văn Tâm cũng để ý đến việc Tần Minh Nghệ có thể sẽ trở thành mẹ chồng tương lai của cháu gái mình, cô ấy cố gắng nói ngắn gọn, khống chế tính tình của mình: “Luật sư Tần, hôm nay quấy rầy chị rồi, tôi chỉ muốn ở trước mặt mọi người làm rõ tất cả hiểu lầm bên trong, có người lấy danh nghĩa của chị, đi tìm Trần Trí Luân giúp đỡ hãm hại tôi.”

Vừa nhắc đến cái tên này, Tần Minh Nghệ không hề chuẩn bị tâm lý, “Là ý gì?”

Bồ Văn Tâm: “Cổ đông bên A lớn nhất trong dự án của tôi là Trần Trí Luân, em gái chị lại lấy danh tiếng của chị đi tìm Trần Trí Luân, nhờ anh ta đối phó tôi, muốn dùng cớ đó để ép bé Thần và Tần Dữ chia tay.”

Tần Minh Nghệ chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về hướng của Tần Minh Hàm.

Ánh mắt sắc bén ấy khiến cả đời Tần Minh Hàm đều không thể quên được, cô ta bất giác rùng mình.

Tần Minh Hàm không dám đối đầu với chị họ, cô ta trút toàn bộ oán giận lên người Bồ Văn Tâm: “Chuyện của chị em tôi, không cần người ngoài như cô nhọc lòng, hôn nhân sự nghiệp của mình không thuận lợi, lại ghen tỵ với người khác sống tốt, hận không thể tất cả mọi người đều giống như cô.”

Bồ Văn Tâm không muốn lãng phí nước bọt tranh cãi với Tần Minh Hàm, cô ấy mỉm cười đáp: “Cô Tần có phải vừa biết được chồng trước của tôi đến Tô Thành dạy học không? Anh ấy đến đây hơn bốn năm rồi, không phải bốn tháng cũng không phải bốn ngày, trong nhà anh ấy sớm biết anh ấy đi đâu làm gì, cô không phải rất được Lục gia chào đón sao, vậy, mẹ chồng tương lai của cô không nói cho con dâu tương lai như cô biết con trai bà ta đang ở đâu sao? Xem ra cũng không thật sự xem cô là người nhà mình, vẫn đang đề phòng cô đấy.”

Tần Minh Hàm: “…”

Quế Phân: “…”

Tần Minh Hàm bị chuyện này chặn lại xuýt nữa tim cũng ngừng đập.

Huyệt thái dương của Quế Phân giật giật.

Mấy tháng trước bà ta biết con trai ở Tô Thành, cũng thật sự không định nói cho Tần Minh Hàm biết, bà ta không thích người con dâu như Bồ Văn Tâm, càng không muốn Tần Minh Hàm gả vào nhà mình.

Bà ta thân cận với Tần Minh Hàm như vậy, chẳng qua là muốn lợi dụng cô ta để chọc tức Bồ Văn Tâm.

Bồ Văn Tâm nói chuyện rất lợi hại, vỏn vẹn vài câu liền hủy hoại quan hệ giữa bà ta với Tần Minh Hàm, đồng thời cũng khiến cho quan hệ của Tần Minh Nghệ và Tần Minh Hàm đi đến nguy cơ đổ nát, châm ngòi ly gián.

“Luật sư Tần, có vài chuyện vẫn là nhờ chị đích thân đi hỏi sếp Trần, thứ tôi biết có hạn, dù sao đi nữa nhân tình lớn như vậy, tôi vốn dĩ không muốn nợ anh ta, không làm phiền nữa, xin lỗi vì không tiếp tục ở lại.”

Bồ Văn Tâm đứng dậy, không thèm nhìn Tần Minh Hàm.

Lục Bách Thanh đứng dậy theo, toàn bộ quá trình anh ấy không nói một câu.

Anh ấy choàng vai Bồ Văn Tâm, cùng cô ấy bước ra ngoài.

Hôm nay anh ấy dẫn Bồ Văn Tâm đến đây, anh ấy ở Tô Thành bốn năm, chỉ dựa vào hai điểm này đã đủ bạt tai tất cả mọi người có mặt trong này.

Đóng cửa phòng bao lại, Lục Bách Thanh dặn nhân viên, trong vòng hai tiếng không cần bước vào phòng bao.

Với tính tình của Tần Minh Nghê, không biết bên trong sẽ ầm ĩ thành thế nào.

Ra khỏi quán cà phê, Lục Bách Thanh cũng không buông Bồ Văn Tâm ra.

Bồ Văn Tâm nhúc vai, nhưng tay anh ấy vẫn không rời đi.

Cô ấy nhắc nhở anh ấy: “Bé Thần đang đợi ở trong xe, để con bé thấy sẽ không hay lắm.”

Lục Bách Thanh hỏi ngược lại: “Có gì không hay lắm? Đây không phải là con bé và Tần Dữ dạy anh, lúc dạy rất thích hợp, bây giờ sao lại thành không hay lắm rồi.”

Con người cưỡng từ đoạt lý này, Bồ Văn Tâm nói không lại anh ấy.

– –

Hôm nay trời trong xanh, không có một ngọn gió.

Bồ Thần không có tâm trạng cảm nhận ánh nắng ấm áp, cô dựa lên cửa xe, không ngừng đưa mắt nhìn về hướng cửa tiệm cà phê, ánh mắt thẫn thờ, cô lo lắng cô mình lại lần nữa bị người nhà họ Lục tổn thương.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi vu vơ, Lục Bách Thanh nắm tay cô mình bước ra.

Cô vội vàng kéo cửa xe lên, vờ như không nhìn thấy gì.

Đến khi Bồ Văn Tâm mở cửa xe, cô hỏi: [Sao rồi cô, thầy Lục đâu?]

Bồ Văn Tâm ngồi vào ghế lái, vạch trần cháu gái: “Lại giả vờ.”

Bồ Thần không giả vờ tiếp được, phì cười.

Cô nhìn thấy thầy Lục đi về hướng xe mình.

[Sao cô và thầy Lục nhanh như vậy đã ra rồi?]

“Xử lý xong rồi, không đi ở lại làm gì.” Bồ Văn Tâm xoa đầu cháu gái, “Không sao đâu, thầy Lục mời chúng ta đi uống trà chiều, con muốn đi đâu, địa điểm cho con chọn.”

Bồ Thần gấp gáp muốn về tiệm, Tần Dữ đang đợi cô.

Cho dù buổi chiều không có chuyện gì, cô cũng không muốn làm bóng đèn giữa hai người họ.

[Cô đưa con về tiệm, chiều nay Tần Dữ đưa con đi chơi.]

Không biết Tần Dữ muốn đưa cô đi đâu, anh bảo sáng nay không gặp được cô, nên cô phải bù thời gian chiều tối lại cho anh.

Bồ Thần sợ Tần Dữ đợi lâu sẽ sốt ruột, [Bây giờ em đang trên đường về.]

Tần Dữ: [Không vội, anh và Bành Tĩnh Dương đang bàn về dự án AI.]

Bồ Thần hỏi: [Bành Tĩnh Dương cũng ở tiệm nhà em sao?]

Tần Dữ: [Chưa đến, sắp đến rồi.]

Bọn họ hẹn nhau đến phòng làm việc mà Triệu Thù đầu tư xem thử, bọn họ đang tăng ca để làm tác phẩm của Tiểu Tây Mễ.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù xuất hiện trong hẻm.

Trước khi ra ngoài, Triệu Thù còn đặc biệt sửa soạn, áo khoác màu caramel phối cùng váy dài, nên cô ấy lạnh đến run rẩy.

Sau khi chào hỏi Bồ Vạn Lý, Triệu Thù chỉ về một chiếc xe điện màu trắng, hỏi Bồ Vạn Lý: [Chú ơi, chiếc xe đó là của Thần Thần sao?]

Lúc học cấp ba ra ngoài chơi, Bồ Thần từng chạy xe, lâu rồi không gặp nên Triệu Thù không chắc chắn là chiếc này.

Bồ Vạn Lý: [Là của con bé, chú cũng không dùng được, bình thường đều ở đây, thỉnh thoảng cho hàng xóm mượn dùng.]

Triệu Thù cười nói: [Vậy con ngồi lên phơi nắng.]

Cô ấy ngoắc tay với Bành Tĩnh Dương, dùng ánh mắt cầu xin: “Giúp tớ với được không? Tớ muốn ngồi lên đó.”

Nếu như trước đây cô ấy cứ sai sử cậu thì hôm nay đột nhiên cô đổi tính, lời cự tuyệt đến bên môi Bành Tĩnh Dương lại nuốt về, cậu hỏi: “Giúp như thế nào?”

“Tớ ngồi đằng sau, cậu giúp tớ đỡ chiếc xe điện, đừng để nó ngã.”

Bồ Thần về đến tiệm, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là Triệu Thù ngồi ở yên sau của chiếc xe điện, Bành Tĩnh Dương đang cầm tay lái, chân cậu buông xuống chạm đất, duy trì cân bằng của xe điện.

Bọn họ ở đây đợi gần nửa tiếng, Bành Tĩnh Dương bảo Triệu Thù xuống xe vào trong nhà cho thoải mái, cô ấy không chịu, nói gần đây thiếu canxi, muốn sưởi nắng, bổ sung canxi thiên nhiên nhất.

Triệu Thù còn nói, cậu còn cần bổ sung nhiều canxi hơn cô ấy, bình thường họ rất ít khi tiếp xúc với ánh nắng, nên lúc được nghỉ nên tiếp xúc nhiều hơn với mẹ thiên nhiên.

Cô ấy nói rất bài bản, cậu sợ mình nghe đến lỗ tai kết kén, chỉ đành đồng ý không bảo cô ấy xuống xe.

Tần Dữ đang đứng trước cửa tiệm chăm sóc vài chậu sen đá của cô, Bồ Thần chạy đến trước mặt anh, vui vẻ nói: [Muốn đi đâu thế?]

“Hẹn hò.”

[Chạy xe điện sao?]

“Lái xe, phòng làm việc ở trong khu công nghiệp, cách đây rất xa.” Anh sẵn tiện hỏi: “Cô em đâu?”

Bồ Thần: [Cô ấy bảo đi uống trà chiều với thầy Lục, đưa em đến hẻm liền đi rồi.]

Hôm nay là buổi hẹn hò tương đối chính thức, không biết khi nào mới về, túi xách và sạc dự phòng của cô đều để ở nhà, không mang theo.

Tần Dữ cùng Bồ Thần về nhà lấy túi, đã mười mấy tiếng đồng hồ không nhìn thấy cô, anh cầm tay cô cọ dưới cằm anh.

“Bé con.”

[Hả?]

Không có chuyện gì, anh chỉ muốn gọi tên cô.

Bồ Thần đưa mắt nhìn về đằng sau, Triệu Thù vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi: [Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương, bây giờ đang có mập mờ đúng không?]

Tần Dữ: “Anh chưa hỏi, nhưng chắc cũng không khác lắm.”

Lúc này, Triệu Thù vẫn ngồi ở yên sau xe điện, mãi nhìn trộm Bành Tĩnh Dương.

“Tay tớ lạnh, túi áo khoác lại là túi kiểu giả.” Cô ấy than thở với Bành Tĩnh Dương.

“Phải làm sao đây?” Bành Tĩnh Dương cũng không mang theo găng tay, “Cậu vào trong tiệm đi, bên trong có mở điều hòa.”

Triệu Thù: “Không muốn.” Cô ấy muốn ở gần cậu như thế này hơn.

Bành Tĩnh Dương cạn lời, cậu nghĩ ngợi: “Hay là cậu bỏ tay vào trong túi áo khoác của tớ?”

Vừa hay đúng ý của Triệu Thù, cô ấy cố tình tỏ ra khó xử: “Vậy được thôi.”

Cô ấy nhoẻn môi cười trộm, hai tay nguyện ý bỏ vào trong túi áo cậu, mà cả người cô ấy cũng dán vào lưng cậu.

Trên lưng Bành Tĩnh Dương hơi nặng, tim cậu cũng chợt run lên.

Cằm của Triệu Thù gác lên vai cậu, “Hôm qua chó nhà cậu còn tiểu trên thảm cỏ nhà tớ, nhưng tớ cũng không mắng nó.”

Bành Tĩnh Dương không dám quay đầu, trên cổ cậu toàn là hơi thở nóng ấm của cô ấy, cậu nói: “Đợi về nhà tớ sẽ phê bình dạy dỗ nó.”

Triệu Thù nhớ đến trước đây cô ấy tìm cậu tính sổ, cậu sẽ trả lời như thế này: Vậy cậu đi tìm chó nhà tớ đi, cậu tìm tớ làm gì!

“Cậu đừng phê bình nó, có lẽ là nó thích nhà tớ.” Cô ấy nói tiếp: “Tối qua tớ đọc sách, đọc được không ít nội dung không hiểu, đã tìm lời giải nhưng vẫn không hiểu.”

Bành Tĩnh Dương: “Đợi về nhà gửi cho tớ xem.”

Triệu Thù hài lòng: “Ừ.”

Bồ Thần và Tần Dữ cầm túi quay về liền nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp hòa thuận hiếm có, hai người không đấu võ mồm, yên tĩnh hưởng thụ nắng ấm.

Buổi chiều ngày đông này, tất cả đều bất chợt nảy mầm.

Bồ Thần bước vào trong tiệm, vẫy tay với bố, [Bố ơi, tối gặp nhé.]

Bồ Vạn Lý mỉm cười, [Đi chơi vui vẻ nhé.]

Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương xuống xe, đặt xe ở ngay trước cửa tiệm sửa xe, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Bồ Vạn Lý.

Triệu Thù bước nhau đến khoác tay Bồ Thần, bây giờ cô ấy cũng biết được tác giả Tiểu Tây Mễ là Bồ Thần, mấy hôm trước cô ấy ở trong phòng làm việc giở xem hợp đồng ký kết của Tiểu Tây Mễ, nào ngờ đằng sau hợp đồng đóng dấu của Bồ Thần.

Điều buồn cười là Tần Dữ lén lút mua bản quyền tiểu thuyết muốn làm sách nói cho Bồ Thần để tạo bất ngờ, kết quả lại mua bản quyền của Bồ Thần, lúc đó cô ấy thật sự là cười đến đau bụng.

“Thần Thần, tớ định lồng tiếng bạn thân nữ chính trong tiểu thuyết của cậu, cậu thấy thế nào?”

Nói rồi, cô ấy lập tức đứng thẳng người, hắng giọng, nói vài câu thoại của bạn thân nữ chính, cô ấy hỏi Bồ Thần: “Sao nào, có phải cảm thấy rất chuẩn không nào?”

Bồ Thần: [Thật sự là giống y chang luôn.]

tuy rằng bạn thân nữ chính không hề giống với cuộc sống của Triệu Thù nhưng tính cách trung hòa và thẳng thắn thì rất giống với Triệu Thù, lúc sáng tác cô bất giác nhớ đến Triệu Thù.

Triệu Thù trong đêm đọc xong quyển tiểu thuyết này, đọc xong một lượt vẫn chưa đã ghiền, còn định đọc lần hai.

Cô ấy thích bạn thân của nữ chính trong tiểu thuyết tìm được tình yêu đích thực, cô ấy hy vọng mình cũng có thể may mắn như thế.

“Thần Thần, có thời gian cậu lại viết phần hai nhé. Viết về sau khi hai người đi làm yêu đương với bạn trai như thế nào, hôn lễ của hai cô gái ấy long trọng như thế nào, lại viết về cuộc sống thường ngày của vợ chồng bạn thân nữ chính.”

Cô ấy thật sự không tưởng tượng ra, sau khi yêu đương với Bành Tĩnh Dương sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Bồ Thần: [Câu chuyện kia đã kết thúc, chi bằng tớ viết bốn người chúng ta, từ cấp ba đến sau này.]

Triệu Thù kích động: “Cứ quyết định vậy đi, đợi cậu viết xong, tớ sẽ phụ trách lồng tiếng thành truyện nói.” Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, cô ấy đã bắt đầu hoang tưởng: “Đến khi tớ ba mươi tuổi có tiền, sẽ đầu tư thành phim truyền hình.”

Đến lúc đó, có lẽ cô ấy và Bành Tĩnh Dương đã ở bên nhau rồi.

“Triệu Thù, cậu và Bồ Thần nhanh chút!” Bành Tĩnh Dương đứng ở đằng trước gọi hai người.

“Đến liền đây.”

Xe của Tần Dữ đậu ở bãi giữ xe dưới lầu chung cư, hôm nay anh không bảo tài xế đến, anh tự lái xe, Bồ Thần ngồi ở ghế lái phụ, Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương ngồi ở ghế sau.

Trong xe đang phát bài hát mà bốn người cùng thích lúc học cấp ba, Triệu Thù ngân nga theo giai điệu, không ai nói chuyện, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Chiếc xe chậm rãi chạy qua những con phố quen thuộc mà họ đã đi rất nhiều lần.

Sắp đến nơi, Tần Dữ nói với cô: “Bé Thần, đợi qua tết, mỗi ngày em cùng anh tập lái xe, sau này đi làm em tự lái xe sẽ tiện hơn.”

Bồ Thần gật đầu, cô rất nhát gan, ban đầu lúc bốn người thi bằng lái, chỉ có cô là tốn công nhất.

Từ lúc Tần Dữ nói câu đó, sau này cứ đến nghỉ đông, anh lại cùng cô đi luyện xe, một hai năm sau, cô vẫn không dám một mình lái xe, đặc biệt là ở trong trung tâm đông người.

Đến một ngày hè của sáu năm sau.

Lúc cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bắt đầu thực tập, lúc đó cô mới lái xe vững.

Sau khi tốt nghiệp, cô quay về Tô Thành, thực tập ở chi nhánh Tô Thành của văn phòng luật Thạc Dữ, luật sư hướng dẫn cô là Tần Minh Nghệ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.