6 giờ 10 phút sáng hôm sau, Bồ Thần vác đôi mắt thâm quầng rời giường.
11 rưỡi tối hôm qua nằm lên giường, trằn trọc đến 1 giờ sáng cô mới ngủ được.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không có cách nào xem nhẹ một sự thật, trò chuyện WeChat với Tần Dữ đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Số người liên lạc trong WeChat của cô không quá 10 người, trong trường học ngoại trừ Lục Bách Thanh còn có “Đại gia Triệu” Triệu Thù, Tần Dữ là người thứ ba cô thêm bạn.
Bố và cô ruột hy vọng cô thử tiếp xúc với bạn học, cô xem như… làm được rồi nhỉ?
Bồ Thần mất tập trung nghĩ ngợi, trên bàn chải đánh răng mãi chưa thêm kem đánh răng, đến khi bố cô đi đến cửa, xem tình hình cô thế nào, sao còn chưa rửa mặt xong.
[Xong ngay đây ạ.] Bồ Thần hoàn hồn, dùng thủ ngữ nói với bố.
Bồ Vạn Lý nhìn chằm chằm vào con gái, quầng thâm mắt rất nghiêm trọng, hỏi cô: [Có phải bài tập tối qua rất nhiều không?]
Không tính là nhiều, quầng thâm mắt không có chút liên quan nào đến bài tập cả.
Bồ Thần không có cách nào nói thật với bố, mấy năm này đây là lần đầu tiên cô nói mấy lời không tính là nói dối thiện ý với bố: [Tối qua làm xong bài tập con lại học thuộc tiếng Anh một tiếng đồng hồ.]
Bồ Vạn Lý đau lòng con gái, ông không có bất kỳ yêu cầu gì với thành tích của con gái, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi: [Không cần đặt áp lực lớn như vậy, có thể thi được bao nhiêu thì thi bấy nhiêu, sức khỏe quan trọng nhất.]
Bồ Thần chột dạ mỉm cười, nhìn vào gương bắt đầu đánh răng.
Mặc dù chưa ngủ được mấy tiếng, nhưng cô không buồn ngủ chút nào. Cô thèm ăn hơn trước, ăn bữa sáng đến say sưa ngon lành.
Tâm tình là thứ thật sự khiến người ta khó mà suy nghĩ.
Trời tờ mờ sáng, khí lạnh bức người, hôm nay Bồ Vạn Lý muốn đi chợ sáng mua thức ăn, thuận tiện đưa con gái đi học, thỉnh thoảng ông nghiêng đầu nhìn con gái, sợ gió lớn thổi bay mũ của áo lông vũ.
Ra đến đầu ngõ, Bồ Thần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tần Dữ từ tòa chung cư bên kia đi tới.
Bồ Vạn Lý thấy ánh mắt con gái vẫn luôn khóa chặt vào nam sinh mặc đồng phục, [Bạn học lớp các con hả?]
Bồ Thần gật đầu, nói cho bố biết Tần Dữ là học sinh mới chuyển đến.
Tần Dữ cũng nhìn thấy Bồ Thần, anh không kiêng kị việc phụ huynh có mặt ở đây, thoải mái chào hỏi cô, cũng qua chào hỏi Bồ Vạn Lý.
Bồ Vạn Lý dừng bước, dặn dò con gái: [Người ta là học sinh mới đến, con là cán sự môn Anh, bình thường quan tâm bạn học mới nhiều một chút.]
Bồ Thần biết dụng ý của bố, hy vọng cô giao lưu với bạn học nhiều thêm, cô lại gật đầu lần nữa.
Tần Dữ nhìn không hiểu thủ ngữ, đợi hai bố con nói xong, anh và Bồ Thần băng qua đường.
Bồ Vạn Lý dõi mắt nhìn theo hai đứa nhỏ vào cổng trường học mới xoay người đi ra chợ thức ăn.
Bồ Thần không biết phải tìm chủ đề gì nói chuyện với Tần Dữ, rập khuôn bước từng bước phía sau anh, anh cao ráo, vừa vặn cản gió lạnh thổi đến từ phía trước.
Tần Dữ không nhìn thấy cô, quay đầu lại tìm, anh cho rằng bản thân đi nhanh quá, vì thế thả chậm tốc độ, hỏi cô: “Mỗi lần cậu làm bài tập đều làm đến muộn như vậy?”
Bồ Thần lấy di động ra gõ chữ: [Ừm, có đôi lúc còn muộn hơn.]
Cô giải thích: [Rất nhiều câu tớ không biết, phải tra từng câu một.]
Tần Dữ nhất thời quên mất cô giao tiếp với người khác phải dùng điện thoại, trời lạnh như vậy mà để tay ở bên ngoài, người thường không chịu được.
Anh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó không tìm cô nói chuyện nữa.
Hai người trở lại trạng thái không giao tiếp gì với nhau.
Bọn họ đi song song, Bồ Thần dùng ánh mắt liếc nhìn anh, theo sát bước chân của anh, cẩn thận từng chút một như vậy.
Đón gió lạnh, Bồ Thần không tự chủ được rụt tay vào trong ống tay áo đồng phục.
Rõ ràng mấy năm nay cô đã sớm luyện thành thói quen yên tĩnh, thậm chí thích để bản thâm đắm chìm trong thế giới riêng mình, không ai có thể quấy rầy là tốt nhất.
Cô không thích tiếp xúc với người khác, càng không muốn giao lưu với người không thân thiết, nhưng lúc này cô muốn nói chuyện gì đó với Tần Dữ.
Anh đi cùng với một người không thể nói chuyện, hẳn là một loại tra tấn.
Cô suy nghĩ miên man.
Những chuyện có thể nói giữa cô và Tần Dữ quá ít.
[Cậu và Bành Tĩnh Dương là bạn tốt hả?] Chờ khi cô đưa di động đến trước mặt Tần Dữ, cô phát hiện mình đã hỏi một câu vô nghĩa.
Tần Dữ: “Ừm, hồi cấp hai tớ có quen biết cậu ấy ở một trại hè.”
Mấy vấn đề cô hỏi tiếp theo không có ngoại lệ, đều có liên quan đến Bành Tĩnh Dương, tựa như muốn nghe ngóng mọi chuyện của Bành Tĩnh Dương từ chỗ anh vậy.
Tần Dữ nhìn Bồ Thần, cô thầm mến Bành Tĩnh Dương?
Chắc là vậy rồi, cô chưa từng tiếp xúc với Bành Tĩnh Dương còn có ấn tượng tốt như vậy về cậu ấy, ngay cả nhân phẩm của anh cũng phải dựa vào Bành Tĩnh Dương để chứng minh.
Cho dù cô thầm mến cũng không kỳ lạ, Triệu Thù ngồi sau anh nói, Bành Tĩnh Dương là hotboy có vầng hào quang học bá, nữ sinh thích cậu ấy trải dài từ lớp 10 đến lớp 12, còn có nữ sinh vì Bành Tĩnh Dương mà xích mích với bạn thân, từ đó biến thành tình địch.
Đến cửa phòng học, Bồ Thần cất di động, đầu ngón tay sắp bị đông cứng rồi.
Còn chưa đến 6 giờ 45 phút, trong phòng học không có mấy người, cô vào phòng học từ cửa trước, Tần Dữ từ cửa sau vòng lên chỗ ngồi.
Bồ Thần lấy máy sưởi ấm mini từ trong cặp ra, nắm trong tay sưởi ấm, tay phải vừa lạnh vừa tê.
Cô mở sách tiếng Anh, lặng lẽ học thuộc từ đơn.
Tiết tự học sáng sớm kết thúc, Bồ Thần bắt đầu thu bài tập tiếng Anh, thu đến mấy dãy đằng sau, Tần Dữ đang nằm bò ra bàn ngủ, không biết là hết giờ học anh mới ngủ hay là từ lúc bước vào lớp đã ngủ rồi.
Cô đứng ở bên cạnh bàn anh mấy giây, do dự có nên đánh thức anh hay không.
“Bồ Thần!” Có người ở cửa trước lớp học gọi cô, âm thanh không nhỏ, cô ở cửa sau cũng nghe thấy rõ ràng.
Một âm thanh không tính là xa lạ, Bồ Thần chợt ngẩng đầu lên, thật sự đúng là Bành Tĩnh Dương.
Sự xuất hiện của Bành Tĩnh Dương trong lớp gây nên một trận xôn xao không nhỏ.
Bành Tĩnh Dương đi đến chỗ nào cũng đều là tiêu điểm thảo luận của nữ sinh, cậu sớm đã luyện thành thói quen, giơ mấy cuốn sách trong tay lên, “Chủ nhiệm Tôn bảo tớ mang cho cậu mấy cuốn sách.”
Bồ Thần không đặt sự chú ý vào việc thu bài tập tiếng anh nữa, chạy chậm qua.
Tần Dữ bị đánh thức, mắt thấy Bồ Thần chạy về phía Bành Tĩnh Dương như một cơn gió.
Anh lấy một chai đồ uống từ ngăn bàn ra hành lang cho tỉnh táo, tối qua không biết bị làm sao, anh làm một đề thi đấu Toán học, 2 rưỡi mới đi ngủ.
Bên phía cửa trước lớp học, Bồ Thần không hiểu gì, mờ mịt nhận sách từ trong tay Bành Tĩnh Dương.
Bành Tĩnh Dương nhìn ra sự ngờ vực trong mắt cô, giải thích: “Sáng nay chủ nhiệm Tôn gặp tớ ở cổng trường, bảo tớ mang cho cậu, hình như thầy ấy vào thành phố họp gì ấy, đi gấp lắm. Thầy nói kỳ nghỉ đông không có chuyện gì làm cậu có thể xem thử, nội dung bên trong rất hay. Bây giờ chủ nhiệm Tôn không dùng đến những quyển sách này nữa, khi nào cậu trả cũng được.”
Cậu ấy truyền đạt lại lời nhắn nhủ của chủ nhiệm Tôn không sót một chữ.
Bồ Thần nhìn bìa quyển sách trên cùng kia, là quyển sách “Làm thế nào để đối mặt với tình cảnh khó khăn”, bìa sách đã sắp rơi ra rồi, dùng băng dính dán lại một lớp, xưa cũ lại quý giá.
Từ khi khai giảng đến này, chủ nhiệm Tôn rất quan tâm cô, mỗi lần thấy cô trong trường học, đều sẽ quan tâm tình hình học tập của cô.
[Cảm ơn cậu và chủ nhiệm Tôn.]
“Đừng khách khí.” Bành Tĩnh Dương đi hai bước lại quay trở lại, gọi Bồ Thần: “Cậu thêm bạn WeChat tớ đi, chờ khi nào cậu đọc xong nói với tớ, đến lúc đó nếu như cậu không liên lạc được với chủ nhiệm Tôn, tớ giúp cậu trả lại sách, tớ và chủ nhiệm Tôn sống cùng một khu.”
Thật ra chủ nhiệm Tôn là cậu của cậu ấy, có điều trong trường học không có mấy người biết mối quan hệ họ hàng của bọn họ.
Học kỳ sau có thể cậu của cậu ấy sẽ chuyển đi, những người khác tạm thời không biết tin này.
Nếu như người cậu này chuyển đi thật, đến lúc đó Bồ Thần không tìm được người trả sách, những quyển sách này chính là bảo vật quý giá mà cậu của cậu ấy cất giấu mấy chục năm, ông ấy yêu sách như mạng vậy. Nếu không phải tình huống của Bồ Thần đặc biệt, chắc hẳn ông ấy không thể nỡ cho bên ngoài mượn nhiều sách như vậy.
Bành Tĩnh Dương đưa mã QR cho Bồ Thần.
Thịnh tình khó chối từ, Bồ Thần quét mã thêm bạn WeChat với cậu ấy.
Đến lúc đó cô chắc chắn muốn đích thân trả lại sách cho chủ nhiệm Tôn, còn phải gửi lời cảm ơn tận mặt, nhưng vẫn rất cảm ơn ý tốt của Bành Tĩnh Dương.
Phía bên cửa sau, Tần Dữ chậm rì rì uống xong đồ uống, quét mắt mấy lần nhìn hai người ở cửa trước trao đổi phương thức liên lạc.
Bành Tĩnh Dương thêm bạn WeChat xong, đến tìm Tần Dữ, hỏi: “Còn có đồ uống không?”
Tần Dữ: “Có cũng không cho cậu uống.”
Bành Tĩnh Dương biết Tần Dữ mang đồ uống không thể chỉ mang một chai, cậu ấy không coi mình là người ngoài, từ cửa sau đi vào lớp 10, mấy bước đã đến chỗ ngồi của Tần Dữ, từ trong ngăn bàn lấy ra một chai, vặn nắp uống luôn.
Cậu ấy không cẩn thận quệt vào bàn học Triệu Thù, có quyển sách trên bàn bị chạm vào nên lệch đi.
“Không xin lỗi mà đã muốn đi sao bạn ơi.” Triệu Thù kéo vạt áo đồng phục của cậu ấy lôi trở lại.
Bành Tĩnh Dương nhíu mày: “Tớ làm gì rồi mà phải xin lỗi?”
Triệu Thù hất cằm: “Sách tiếng Anh lệch rồi kia.”
Bành Tĩnh Dương không muốn so đo với cô ấy, dịch quyển sách tiếng Anh bị lệch một chút kia về chỗ cũ: “Như thế này được rồi chứ?”
Triệu Thù vẫn không buông tay, đôi mắt híp lại nhìn cậu ấy: “Chó nhà bạn hôm qua đi qua trước cửa nhà mình, tiểu một bãi ở trong vườn hoa nhà mình đấy bạn ạ.”
Bành Tĩnh Dương: “…Vậy cậu đi tìm chó nhà tớ đấy, tìm tớ làm cái gì!”
Cậu ấy giật áo đồng phục từ trong tay cô ấy, sải bước ra khỏi phòng học lớp 10.
Tần Dữ dựa lưng vào lan can, xoay mặt nhỏ giọng nói với Bành Tĩnh Dương: “Hôm qua Bồ Thần có một câu Toán không biết làm, tớ giải cho cậu ấy, có nói là tớ hỏi cậu, lời giải đó là cậu làm.”
Câu này có ý là bảo cậu ấy đừng để lộ trước mặt Bồ Thần, giữ bí mật cho anh.
Bành Tĩnh Dương ngửa đầu uống mấy ngụm, hỏi: “Cậu định cứ sống thế này à?”
Tần Dữ: “Không biết.”
Bành Tĩnh Dương nhún vai.
Buổi sáng có hai tiết Toán và hai tiết Anh, tất cả nội dung anh đã học qua, rất nhàm chán, Tần Dữ đọc tiểu thuyết bản tiếng Anh cả buổi sáng.
Lục Bách Thanh giảng xong nội dung nội dung tiết này, còn dư 10 phút.
Có học sinh nói giỡn: “Thầy ơi, chúng ta có thể thu dọn một chút, chuẩn bị xông đến nhà ăn không ạ?”
Lục Bách Thanh: “Giữ lại 2 phút cho các em xông đến đó, giờ thầy sẽ đổi chỗ ngồi.” Thầy lấy ra sơ đồ chỗ ngồi đã sắp xếp trước đó, trước tiên hỏi ý kiến: “Các em có đặc biệt muốn ngồi cạnh bạn học nào không, có thể nói ra.”
Từ khi khai giảng đến nay đã hai lần thay đổi chỗ ngồi, mỗi lần có học sinh yêu cầu, chủ yếu Lục Bách Thanh đều thỏa mãn, trừ phi thầy cảm thấy cực kỳ không đáng tin.
Có nam sinh đứng lên, bất chấp nói: “Thầy Lục, em có thể chuyển đến hàng thứ tư phía Nam kia không?”
Lục Bách Thanh quét mắt nhìn hàng thứ thứ tư phía Nam, suy xét mấy giây: “Không phải là không được, nhưng có điều kiện, lần thi tới nếu như em không vào được top 100 của khối, có thể thầy phải chia rẽ uyên ương đấy.”
Những người khác cười vang.
Cậu ấy yêu đương trong lớp là bí mật công khai, bạn gái ở lớp luôn, ngồi hàng thứ ba phía Nam, nếu như cậu ấy ngồi hàng thứ tư có thể người ngồi trước người ngồi sau với bạn gái rồi, thuận tiện giờ giải lao giảng đề cho bạn gái.
Tai nam sinh đỏ bừng, cậu ấy tuyệt đối không ngờ tới chủ nhiệm biết cậu ấy yêu đương, hơn nữa còn nói ra trước mặt, nhưng dường như không có ý định phê bình cậu ấy.
“Cảm ơn thầy Lục, em nhất định làm được, làm không được tự em dọn về chỗ.”
Lục Bách Thanh gật đầu, ý bảo cậu ấy ngồi xuống.
Thầy bắt đầu điểm danh đến tên một bạn nam sinh khác, là Ân Hạo ngồi cùng bàn với Triệu Thù.
Ân Hạo cười hì hì đứng lên, cực kỳ mong đợi: “Em phải đổi bạn cùng bàn mới ạ?”
Lục Bách Thanh: “Không phải em thích nói chuyện sao, chuyển lên ngồi cạnh bục giảng này, ngồi chỗ của Bồ Thần, sau này vào tiết tiếng Anh em muốn nói chuyện, tìm thầy nói, con người thầy khi nói chuyện cũng tính là có khiếu hài hước.”
“Ha ha ha.”
Trong lớp học lại được một trận cười nữa.
Thành tích thi cử của Ân Hạo không phải hạng hai từ dưới lên thì chính là hạng ba từ dưới lên, nhiều lần không đạt chuẩn tiếng Anh, ngoại trừ chơi bóng rổ giỏi, những cái khác không ổn như nhau, cậu ta cào mái tóc: “Anh Thanh, chừa chút mặt mũi cho em với.”
Lục Bách Thanh: “Miệng lưỡi bớt trơn tru đi, ăn cơm trưa xong thì chuyển qua.”
Bồ Thần sững sờ, Ân Hạo ngồi chỗ của cô, vậy cô ngồi đâu?
Lục Bách Thanh tiếp tục chuyển chỗ ngồi, chuyển xong mười mấy người, sau đó đến lượt Tần Dữ, thầy nói với Tần Dữ: “Em chuyển lên phía trước một hàng, ngồi trong cùng.”
Tần Dữ thế nào cũng được, ngồi hàng thứ năm vừa vặn gần cửa sổ, tầm mắt rộng rãi.
Lục Bách Thanh nói tiếp: “Bồ Thần đến hàng thứ năm ngồi, cùng bàn với Tần Dữ.”
Bồ Thần không thể tin nổi nhìn Lục Bách Thanh, cô ngồi cùng bạn với Tần Dữ?
Lục Bách Thanh: “Trước tiên ngồi 1 tháng, nếu thật sự không thích ứng được thì học kỳ sau lại chuyển vị trí cho em.”
Bồ Thần gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ thầm không cần chuyển chỗ nữa, chắc chắn sẽ thích ứng được.