Hôm sau, nắng chiếu muôn nơi, trời xanh không mây.
Đông Phương Uyển Ngọc dậy từ rất sớm, cảm giác trên người có chút ngứa ngáy, nhẹ nhàng gãi hai cái, không ngờ chỉ hai cái mà vẩy da từ vết thương cũ đã rụng xuống, lộ ra một phần thịt mới hồng mềm.
Lúc chạm lại chỗ vết thương, nàng đã không còn thấy bất kỳ đau đớn nào.
Nàng nâng lọ thuốc hôm qua Đông Phương Minh Huệ giúp nàng bôi, nhẹ nhàng ngửi, “Thuốc này còn vô dùng có tác dụng.”
Đông Phương Minh Huệ ra bờ sông lấy chút nước, quay trở lại đã không thấy nữ chủ đại nhân đâu.
Cô đem những bó da thú được buộc lại bằng cỏ khô ngày hôm qua chia ra, dùng bốn cành cây cố định tương ứng với bốn góc, vì đám dược thảo mà dựng lên một thế giới nhỏ.
Làm sau hết tất cả, cô đeo bao phục đi ra bên ngoài.
Từ khi rời khỏi phủ đệ, Đông Phương Minh Huệ một mực dùng linh lực yếu đuối của mình truyền đạt cảm xúc với hoa cỏ xung quanh, có lẽ là dùng linh lực có chút siêng năng, cô ẩn ẩn cảm giác bản thân Linh Giả cấp Hai cũng có dấu hiệu đột phá.
Đây là chuyện tốt!
Nhưng cô không nói cho nữ chủ đại nhân.
Cả thế giới này, không, quyển tiểu thuyết lấy bối cảnh huyền huyễn làm chủ này, dựa vào sức mạnh mà được tôn trọng, đại đa số mọi người cũng sẽ thức tỉnh linh lực, giống như lúc cô thức tỉnh năng lực vào năm mười tuổi đã được cả gia tộc coi trọng, nhưng thuộc tính của cô lại có chút đặc biệt, ở trong sách thuộc loại thuộc tính bán phế.
Linh lực phân chia các cấp từ Linh Giả, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Sĩ, Linh Vương, Linh Quân, Linh Hoàng, Linh Tôn, Linh Thánh, cuối cùng là Linh Đế.
Thuộc tính linh lực gồm mười hệ, phân chia làm phong, thủy, hỏa, thổ, mộc, kim, băng, lôi, ám và quang hệ.
Trước đây khi nữ chủ đại nhân ra tay ỏ trong rừng, chính là đã thức tỉnh song hệ Thổ cùng Lôi, vì thế, cô chỉ có thể giả ngu, nếu không khả năng cao sẽ bị nữ chủ đại nhân diệt khẩu.
Thức tỉnh linh lực đại đa số đều có thể trở thành những ngành nghề như chiến sĩ, dược tề sư, luyện đan sư.
Phóng mắt nhìn xa, ba đại đế quốc cũng chưa từng nhìn thấy sự ra đời của Linh Đế.
Đông Phương Minh Huệ đối với thăng cấp chuyện này cũng chẳng rõ, cấp cao nhất Linh Đế cô càng không dám nghĩ đến, cô cảm thấy bản thân có thể đột phá thì đột phá, mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Ôm chặt chân của nữ chủ đại nhân, bảo vệ cái mạng nhỏ này mới là nhiệm vụ quan trọng.
Lần này, cô cần một nụ hoa thược dược đỏ cấp Ba, hoặc là một đôi nụ tịnh đế liên, hoa thược dược đỏ thuộc loại hoa phổ thông, ở trên phố chợ còn có chút dễ tìm.
Nhưng ở rừng rậm thú hoang này, độ khó đều là khó gấp đôi.
Tịnh đế liên lại còn khó tìm hơn nữa, Đông Phương Minh Huệ hoài nghi ở trong khu rừng ma thú này chưa từng tồn tại một nhánh tịnh đế liên.
Đông Phương Minh Huệ vừa đi vừa hỏi, nhờ vào sự giúp đỡ của hoa cỏ mà thành công né được rất nhiều lần sự truy sát của ma thú cao cấp, vòng được rất nhiều lối nhỏ, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của một nhánh tiểu thảo mà tìm thấy hoa thược dược đỏ đang phất phơ trong gió.
“Thật đẹp.”
Ở trên mảnh đất này, chỉ có một nhánh thược dược đỏ, giống như một bông hoa đỏ nở ở trên núi cao, đang đong đưa khoe khoang vóc dáng mềm mại, xinh đẹp của nó.
Đáng tiếc, trời không có mắt, nguyên bản bầu trời tươi sáng lại kéo đến đám mây đen mịt mù, bạo vuc khuynh bồn*, hạt mưa như những hạt đậu nói rơi liền rơi.
Cùng với tiếng sấm chớp vang, đem nguyên một vùng ma thú rừng rậm trở nên càng dọa người.
*Bạo vũ khuynh bồn: mưa như nước ở trong chậu đổ xuống.
Hoa thược dược đỏ vốn còn đang nhảy múa ở dưới ánh nắng, trải qua một trận mưa đập gió táp, lập tức trở thành quả cà tím bị sương đánh, cành hoa không chịu nổi độ nặng, dần dần có tư thế cúi đầu cong eo.
May mắn là cô đã chuẩn bị từ trước, nếu không sẽ phải chịu cảnh ướt như chuột lột.
Thược dược đỏ tiếp tục kêu lêu những tiếng ai oán độc nhất của nó, Đông Phương Minh Huệ cũng bày tỏ tâm ý, một người một cây ngay lập tức kí kết hiệp nghị.
“Rễ của ngươi một khi cắm vào trong đất liền khó có thể di chuyển, hay là ngươi đem hạt giống của ngươi cho ta, đợi ta yên ổn trở lại, liền đưa ngươi trồng ở trong vườn của ta, ngươi thấy thế nào?”
Đông Phương Minh Huệ đào gốc rễ của nó ra mới phát hiện triệt để tình huống, rễ cây loạn xạ rắc rối.
Nếu như linh lực của cô cao hơn một chút, còn thể đem nó ra khỏi không gian này.
Đáng tiếc, cô hiện tại đến bảo vệ bản thân còn khó.
Thược dược đỏ gật đầu, đem hạt giống cùng nhụy hoa giao cho Đông Phương Minh Huệ.
Mưa bão táp sạch cả vùng rừng, một chút biểu hiện dừng lại cũng không có.
Chớp giật sấm rền, Đông Phương Minh Huệ trơ mắt nhìn đại thụ ở trước mắt bị sét đánh thành đôi, một bên đại thụ kia đổ xuống đè lên cái cây khác, suýt nữa đè chết cô.
Cô bị dọa đến mất phách hồn tan, trốn đông trốn tây, từ xa nhìn thấy một cái hang động, liền không nghĩ ngợi gì lao vào đó.
Theo lời cô mà nói, khắp nơi đều là cây cối bị sét đánh sập, khắp nơi đều là nguy hiểm, chỉ có hang động là an toàn hơn một chút.
Có lẽ là lao đến có chút vội, cô căn bản không quan sát kĩ môi trường xung quanh.
Cách động trăm mét, đừng nói động vật, đến một nhánh cỏ dại cũng không có.
“Mưa cũng to quá rồi.” Đông Phương Minh Huệ vẩy vẩy da thú ở trên người, cho dù đã có sớm chuẩn bị, nhưng y phục trên người vẫn là ướt đẫm.
Cô đánh giá cái hang động này, phát hiện trong động trống rỗng, còn rất sạch sẽ, sạch sẽ đến cô đều muốn nhảy dựng lên, tim đập “thình thịch”, không biết là bởi vì do cô vừa chạy tám trăm mét hay là do âm thanh từ trong động không ngừng vang lên âm thanh tí tách.
“Ách.”
Đông Phương Minh Huệ muốn giả chết.
Vừa nhìn cũng biết là thường xuyên có người dọn dẹp hang động, có lẽ là có ai đó chiếm dụng rồi, nói không chừng còn là một con ma thú cao cấp?
Dù là kết quả nào đi chăng nữa thì đề muốn lấy cái mạng nhỏ của cô.
Nghĩ trái nghĩ phải, Đông Phương Minh Huệ lập tức chậm rãi nhấc da thú ở bên cạnh, từ từ nhấc chân, lén la lén lút, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Không cần nói, trực giác về nguy hiểm của cô luôn luôn chính xác.
“A – cứu mạng.”
Ngay lúc cô sắp rời khỏi hang động còn mấy bước chân, đột nhiên đôi chân không nghe lời đứng yên tại chỗ, một nhánh thô to so với thân cây bên ngoài còn lớn cuốn chặt vào eo cô kéo vào sâu trong động.
Lúc Đông Phương Minh Huệ bị kéo vào bên trong, do quá sợ hãi cùng không ngừng bị va đập, mắt thấy tối sầm liền ngất lịm đi.
Từ khi đến Tử Ma sơn mạch, Đông Phương Uyển Ngọc chưa từng nhìn thấy trận mưa nào lớn như nầy, hỗn loạn bất kham không nói, ở dưới cơn mưa bão dùng linh lực hệ Lôi đánh chết một con thú cấp Ba liền bị sét đánh đến ngoại tiêu lí nộn*, suýt nữa thì mất mạng.
*Ngoại tiêu lí nộn: (1) món ăn bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, (2) gặp sự vật, sự việc gì đó gây kinh ngạc.
“Trận mưa này chính là vì ngươi mà rơi, là Thượng Đế tặng ngươi một trận đại tạo hóa, liền tranh thủ cơ hội này đem ngươi Linh Giả hệ Lôi cấp Năm nâng lên Linh Sư.” Âm thanh thanh lạnh từ bên trong đầu Đông Phương Uyển Ngọc nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc chần chừ không quá lâu, liền khoanh chân ngồi ở trên đỉnh núi, tiếp nhận từng cơn sét đánh xuống, linh lực trên người điên cuồng hấp thụ, đem tinh túy của lôi điện đều hút sạch.
Cả quá trình đều vô cùng nguy hiểm cùng rủi ro cao, may mắn bảo vật trên người Đông Phương Uyển Ngọc còn có một ít công dụng, một bên thay nàng chống đỡ lại sự công kích của lôi điện, còn giúp nàng hấp thụ tinh túy của sấm sét vào bên trong cơ thể, trong lúc rèn thân thể, còn đem những tia sét này luyện hóa, để cho bản thân sở dụng.
Tinh túy của lôi điện điên cuồng xông vào bên trong Đông Phương Uyển Ngọc, suýt chút nữa còn muốn phá thể chui ra, kinh mạch lần này đến lần khác bị phình to đến muốn nổ, đều bị cô mạnh mẽ áp chế xuống, lần lượt ở trong kich mạch tẩy tủy, từng lượt lại từng lượt áp chế, trải qua bảy bảy bốn chín lần, tinh túy ở trong tia sét mới ổn định lại, hạt nhân ngang ngược ở trong tinh túy mới triệt để bị luyện hóa.
“Chúc mừng ngươi qua ải.” Âm thanh thanh lạnh đúng lúc xuất hiện.
Việc đầu tiên Đông Phương Uyển Ngọc làm sau khi nhập định tỉnh lại là vung ra một tia sét, đại thụ to lớn cần nằm người mới ôm hết ở đằng xa nhẹ nhàng bị đánh thành một bãi, mặt đất nơi đó cũng xuất hiện một cái hố sâu lớn.
“Chỉ có Linh Sư mới có thể đạt tới cảnh giới này, không tệ.” Âm thanh thanh lạnh kia lại một lần nữa khen ngợi.
“Ta bế quan đã bao lâu?” Đông Phương Uyển Ngọc khinh thường nhìn bản thân mình, y phục không bọc trên người, y phục của nàng đều bị sét đánh thành thứ không ra hình dạng.
Nàng trực tiếp từ trong không gian lấy ra bộ y phục khác, tùy tiện mặc lên.
Ma thú bị cô kích sát ở một bên đã trở thành một đống xương cốt, cái gì khác cũng không lưu lại.
“Mười lăm ngày.”
Trận mưa này lại có thể kéo dài đến tận nửa tháng.
“Xong rồi.”
Đông Phương Uyển Ngọc lúc này mới nhớ đến Đông Phương Minh Huệ ở trong động, nàng đã nói hình như đã quên mất thứ gì.
Đợi nàng chạy về bên động, đột nhiên phát hiện sơn động đã bị hai con xà thú to lớm chiếm lĩnh, Đông Phương Uyển Ngọc nhấc kiếm, vài tia sét liền đánh xà thú thành mấy đoạn.
Xà thú co ro vài hồi liền ngừng thở.
Mùi ở bên trong động khó ngửi, có một loại tanh thối từ trên người con ma thú.
Bố trí đồ vật mặc dù không có gì thay đổi, nhưng có thêm nhiều thứ không thuộc về trong động.
Thảo dược ở bên ngoài điên cuồng lớn lên, bất quá toàn bộ còn có chút khô héo.
Thứ Đông Phương Minh Huệ thay bọn chúng lagm để che chắn trước đây qua được mấy ngày liền bị gió táp thổi bay, bọn chúng phải gánh chịu tập kích của mưa bão, suýt nữa còn chết dưới trận mưa này, tự nhiên sẽ u uất.
“Xem ra ngươi còn rất quan tâm vị Cửu muội kia.” Âm thanh lạnh nhạt lại đột nhiên phát ra.
Đông Phương Uyển Ngọc xem sơn động một vùng hỗn độn, có một loại cảm giác xúc động muốn phá hủy cả cái hang, nghe âm thanh ở bên trong đầu chế giễu, cô quản cũng không quản liền lao ra ngoài.
Nói muốn tìm người cũng thiếu thực tế.
Mưa bão lâu như thế, cho dù là vết tích gì cũng bị nước mưa rửa sạch sẽ.
Hơn nữa, nàng cũng không rõ là Đông Phương Minh Huệ tự ý chạy đi, hay là có chuyện gì đột ngột xảy ra.
Đông Phương Uyển Ngọc ở bên ngoài tìm cả hai ngày, không có mục đích, trên đường gặp ma thú nào cản đường liền trực tiếp giết, khí chất trên người đều thay đổi, giống như bảo kiếm vừa được giải ấn, sắc bén khó so.
Đến buổi tối quay trở lại, cô thậm chí còn tách đôi bụng mấy con xà thú ra, xem xem có thấy hình bóng của Đông Phương Minh Huệ không.
“Cô ấy yếu đuối như thế, bị xà thú nuốt cũng là chuyện bình thường, người có tìm cũng vô ích, thời gian dài như thế cũng đủ cho hai con súc sinh này tiêu hóa sạch sẽ.” Âm thanh lạnh nhạt còn không thương tiếc cười một cái.
Đông Phương Uyển Ngọc không tin Đông Phương Minh Huệ sẽ chết đi như thế, bởi vì cô còn có mục đích còn chưa hoàn thành, làm sao sẽ dễ dàng chết đi?.