Cuộc thi tuyển vào Học viện Hoàng gia so cửa này với cửa khác càng khó, vòng đầu tiên kiểm tra linh lực của bọn họ, mọi người đều hiểu là để ghi chép lại dữ liệu ban đầu của bọn họ.
Nhưng đến vòng thứ hai, liền để cho bọn bọ chiến đấu.
Học viên của Lôi điện có thể là thuộc tính lôi hoặc song thuộc tính, Lôi Giả, quỷ đạo dã.
Đông Phương Uyển Ngọc bị đưa vào một gian phòng diễn luyện, trong phòng xuất hiện khu rừng mờ mịt sương mù, bên ngoài phòng diễn luyện còn có một ngọc thạch lớn nhỏ ảo, dùng để ghi chép lại những gì xảy ra ở bên trong.
Đông Phương Minh Huệ không có cách nào đi cùng vào, phiền não không thôi.
Đông Phương Uyển Ngọc một bước vào trong rừng, đã cảm thấy một cỗ nồng đậm của cỏ xanh, từng ngọn cỏ từng cái cây đều có linh tính, hiển nhiên nơi này đã mô phỏng đạt đến tỷ lệ 1:1.
“Cẩn thẩn.” Thanh Mặc đột nhiên cảnh báo.
Một tia hoả lôi bắn từ bốn phía đột nhiên công kích về hướng nàng, may nhờ Thanh Mặc nhắc nhở, Đông Phương Uyển Ngọc chật vật tránh né, lăn lộn ở trên mặt đất một vòng.
Tiếng nổ vang lên cực lớn, nơi nàng vừa đứng xuất hiện một cái hố, cỏ xanh ở bên cạnh cũng bị cháy sạch.
Ngay lúc này, một con ma thú to lớn như sói từng bước đến chỗ nàng, mỗi một bước đi, đất sẽ rung chấn một chút, nó chạy về hướng Đông Phương Uyển Ngọc, trong tức khắc đến núi cũng rung.
“Là sói ngân liêu lôi, ngươi phải cẩn thận.”
Đông Phương Uyển Ngọc muốn chửi thề, chỉ là bài kiểm tra mô phỏng, làm sao lại thả một con ngân liêu lôi lang dữ ra ngoài, hình dáng của nó giống như sói, có bốn chi, lông bạc trên người đều là lôi điện, lông sói giống như từng cái gai dựng đứng lên.
Nó chạy điên cuồng như tia chớp ở trên mặt đất, tốc độ cực kỳ nhanh.
Quan trọng nhất là, bất cứ lúc nào nó cũng có thể phun hoả lôi, giống như một con rồng lửa biết bò.
Đông Phương Uyển Ngọc không dám để đối phương tiến lại gần mình, chúng nó một khi lại gần, những gai điện kia có thể sẽ giật nàng đến ngoài giòn trong mềm.
Điều quan trọng là, đối phương phun ra hoả lôi uy lực cực lớn, một khi chạm đất sẽ bạo nổ, nếu như tránh không kịp, thì sẽ giống như lúc nãy, đầu tóc đều bị cháy rụi.
Hơi nóng hầm hập toả lên mặt nàng, khiến nàng có cảm giác nguy cơ, có cảm giác như cái chết vừa lướt qua.
Loại cảm giác này nàng chỉ có thể ở Tử Ma sơn mạch mới gặp phải, mỗi một lần ra ngoài rèn luyện, là một lần cảm thấy mạng sống mỏng manh, gặp phải một ma thú lớn mạnh hơn bản thân, nàng không có đường lui, chỉ có thể bán mạng, ở trên biên giới cái chết tranh đấu.
“Rất tốt, ngươi khiến ta hưng phấn rồi.”! Đông Phương Uyển Ngọc liếm môi, cả người đều thấy máu đang sôi lên.
Cùng lúc đó, lôi lang bị nàng hết lần này đến lần khác né tránh, phát nộ rồi.
Nàng không biết, mô phỏng diễn luyện là dựa theo năng lực chiến đấu của mỗi người mà mô phỏng, người có thiên phú càng cao, nguy cơ đối mặt với nguy hiểm càng lớn.
Nàng là Linh Sư tam thuộc tính, đối mặt với ma thú cũng là song hệ, ở trong cả khảo hạch chỉ có một con ma thú song hệ.
Những thứ này Đông Phương Uyển Ngọc không biết rõ, trước mắt nàng lúc này chỉ có làm thế nào để huỷ diệt con sói ngân liêu lôi, nàng thử tấn công tầm xa, đem lôi điện ở trong người tích tụ lại ở trong lòng bàn tay, nhân lúc tránh né, liền xoay người hung tàn đánh về phía lôi lang.
Lôi lang cũng là ma thú có độ cảnh giác cao, nó cảm giác được sát cơ ở bên Đông Phương Uyển Ngọc, cũng kịp thời phun hoả lôi về phía lôi điện.
Hoả lôi gặp lôi điện, chính là lửa lớn gặp phải điện, hai cường giả đụng phải nhau, cuối cùng nổ ra một trận uy lực lớn gấp mười, cả khu khảo hạch ở những vùng diện tích khác nhau đồng thời cảm thấy chấn động.
Phòng diễn luyện được thiết kế là kháng ép năng lực năm lần, nhưng trận nổ do Đông Phương Uyển Ngọc gây nên quá sức chịu đựng của nó.
Trong nháy mắt, tất cả đều biến mất.
Loá lên một tia sáng, Đông Phương Uyển Ngọc phát hiện mình đã ở bên ngoài phòng diễn luyện.
“Chúc mừng ngươi, khảo hạch thông qua.” Sư huynh ở một bên lau mồ hôi, nếu không phải hắn kịp thời ngắt đoạn mô phỏng của phòng diễn luyện, có lẽ cả khu khảo hạch đều biến thành một bãi phế tích, vừa nãy là lôi điện gì? Uy lực lại lớn đến thế, so với hoả lôi mà hắn mô phỏng ra còn lớn gấp mười lần.
Đông Phương Uyển Ngọc nghi hoặc, như thế này đã kết thúc rồi, cũng quá nhanh đi, nàng còn chưa được thoả thích.
Bởi vì lúc nãy nàng nghĩ đến một phương pháp đối địch, nếu như là cận chiến, nói không chừng còn có thế đánh bại con ngân liêu lôi lang kia.
“Cửu muội, ngươi đang làm gì?”
“Đang đếm kiến.” Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu, thấy gương mặt mỉm cười của nữ chủ đại nhân, lập tức đứng lên, “Thất tỷ, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch.”
“Ngươi lén lút chạy ra ngoài sẽ không sao chứ?” Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô mặc y phục dược đồng, đoán nói.
Đông Phương Minh Huệ khịt mũi, “Thất tỷ, ta lập tức phải đi, trước đây nói chỉ cho chúng ta hai canh giờ.”
“Vị sư muội này, ngươi vừa nãy thông qua khảo hạch, còn phải đến bên này kí tên.” Một sư huynh của Lôi điện thấy Đông Phương Uyển Ngọc liền lao đến.
“Thất tỷ, ngươi cứ bận đi, ta đi đây.” Đông Phương Minh Huệ đoán bài kiểm tra của nữ chủ đại nhân rất đặc sắc, thông qua vòng thứ hai là có thể tạm thời lưu lại Học viện Hoàng gia rồi, sau đó sẽ có người sắp xếp cho nàng nơi tạm trú.
“Được, đợi mọi chuyện kết thúc, Thất tỷ sẽ đến xem ngươi.” Đông Phương Uyển Ngọc nói xong, liền cùng vị sư huynh kia đi vào Lôi điện.
Cô dự tính thời gian, cảm giác vòng thứ hai của dược tề sư bên kia cũng sắp kết thúc, lập tức vội vàng trở về.
Không ngờ vừa mới bước vào khu ứng tuyển, đã nhìn thấy một đạo thân ảnh màu đỏ, muốn dừng bước, nhưng đã không kịp rồi, kết quả đụng vào.
“Ai dô.” Đau quá.
“Ở đâu có thứ không có mắt.”
Âm thanh của hai người đồng thời vang lên, Đông Phương Minh Huệ nhỏ con, bị đụng một cái, mông liền dập xuống đất.
Nhưng cô cảm thấy âm thanh này có chút quen.
“Ngươi là ở viện nào, đi đường làm sao lại không để mắt mà nhìn, mau bồi thường xin lỗi bản tiểu thư.” Đại tiểu thư Mục Dung Thanh Y tức giận đá Đông Phương Minh Huệ một cái.
Đông Phương Minh Huệ không kịp tránh, mắt cá chân cũng đau, nhưng mà cô thấy cô nương ầm ĩ này có chút quen mắt a.
Đứng người dậy, nghĩ đến nửa ngày.
“Nhìn cái gì, còn nhìn có tin bản tiểu thư đánh chết ngươi.” Một cái trường tiên dài vung ra, nếu như không phải có người kịp thời bắt lấy trường tiên, có lẽ sẽ đánh lên người Đông Phương Minh Huệ rồi.
Ai da, màn kịch quen mắt.
Trong đầu của Đông Phương Minh Huệ loé lên một hình ảnh, giống nữ chủ đại nhân thích sử dụng roi, động tí là đánh người, cmn, đây không phải là cô nương ban đầu cùng nữ chủ đại nhân đại chiến hay sao? Lý Dự Nam còn cùng nàng ta động thủ, làm sao cũng chạy đến Học viện Hoàng gia.
“Ngươi lại là cái quái gì, dám cướp roi của bản cô nương.” Mục Dung Thanh Y gặp ai chửi ai, một chút cũng không nhìn rõ hình thức.
Đông Phương Minh Huệ nghiêng mặt xem người vừa cứu mạng mình, là một cô nương trắng trêo, cô nương ăn mặc đơn giản, sau lưng lại có có một cái đại kiếm, từ biểu tượng chiến sĩ từ trên người nàng ấy có thể thấy, nàng có lẽ là đại sư tỷ của chiến sĩ điện đường, bởi vì học viên mới còn chưa kịp được phân phối đồng phục.
“Người ta đụng ngươi là không đúng, nhưng ngươi cũng không cần vung roi với cô ấy.” Bạch Nhu ước tính, chín mươi phần trăm là sẽ huỷ hoại gương mặt nhỏ tinh xảo của Đông Phương Minh Huệ, nàng chưa từng nhìn thấy tân học viên nào như thế ra tay độc ác, mới nhiều chuyện đi đến đây.
Đông Phương Minh Huệ lập tức chân chó nói, “Xin lỗi, ta không phải là cố ý.”
Trước xin lỗi xong lại nói, còn về đối phương muốn rút lại roi của mình, ngày sau cùng cô tính sổ.
Mục Dung Thanh Y rút nửa ngày, phát hiện roi ở trong tay Bạch Nhu một chút cũng động đậy, lập tức biết bản thân đụng phải một cao thủ, thêm Đông Phương Minh Huệ thành khẩn xin lỗi, để cho người xung quanh chỉ trỏ nàng, thái độ của nàng ta mềm mỏng hơn, cứng miệng nói, “Ngươi mau buông tay.”
Bạch Nhu buông tay rất nhanh, Mục Dung Thanh Y không cẩn thận lảo đảo vài bước, nàng ta trừng Đông Phương Minh Huệ một cái, vung roi rời đi.
Đông Phương Minh Huệ xoa xoa mũi, kì quái, cô tính cách ôn thuận thế này làm sao lại bị người khác nhớ nhung rồi.
“Lần sau cẩn thận chút.” Mặt của Bạch Nhu tuy là lạnh băng băng, lời nói lại rất ôn nhu.
“Ta biết rồi.” Đông Phương Minh Huệ thấy nàng muốn đi, vội vành chạy lên trước mặt, “Sư tỷ là người của chiến sĩ điện đường sao? Có thể nói cho ta biết tên ngươi không?”
“Bạch Nhu.”
Nói xong, liền đi.
Miệng của Đông Phương Minh Huệ suýt nữa đủ để nhét một quả trứng gà, Bạch Nhu Bạch Nhu, thì ra nàng ấy là Bạch Nhu a, sau này sẽ cùng nữ chủ đại nhân ghép đội, cũng là một mãnh tướng.
Trong một ngày liền gặp đến hai ngôi sao chổi, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy là do bản thân không xem giờ Hoàng đạo, nếu biết như này, hôm nay sẽ an tĩnh ở trong viện Bạch Chỉ.
“Xong đời.”
Trận cãi cọ này, làm trễ mất thời gian, đợi lúc cô đến nơi, khu ứng tuyển chỉ còn lại lác đác vài người, xem bộ dạng của họ có lẽ là giúp các sư huynh của viện dược tề giám sát.
Đông Phương Minh Huệ ngại ngùng chạy từ một góc ra, tuỳ tiện bắt lấy một người hỏi, “Vị sư huynh này, ta muốn hỏi một chút, khảo hạch ở đây kết thúc rồi sao?”
Vị sư huynh kia nhìn cô một cái, vừa quét dọn vừa nói, “Đã kết thúc từ nửa canh giờ trước, ngươi là dược đồng của viện dược tề? Những linh dược mượn từ bên các ngươi đã được đem về rồi.”
Đông Phương Minh Huệ: “…”
Lần này xong đời rồi, cô cũng không biết nên viện cớ gì đây.
Do do dự dự, lề mà lề mề, Đông Phương Minh Huệ nghĩ nát óc cũng không biết lấy lý do hợp lý gì.
Ở bên ngoài viện dược tề loay hoay một lúc, mang suy nghĩ đành nào cũng chết anh dũng xông vào, nhắm mắt chạy về phía viện Bạch Chỉ.
“Ai dô cô nãi nãi của ta, ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu.” Quản sự sư huynh mắt tinh, thấy cô liền chặn cô lại.
“Thực ra, lúc ta trở lại đã bị lạc mất.” Học viên Hoàng gia rất lớn, cô còn hỏi rất nhiều người đường làm sao đi.
Đông Phương Minh Huệ bộ dạng làm sai chuyện, cúi thấp đầu, thầm nghĩ, mắng thì mắng đi.
“Ai da, Tư Đồ đại sư huynh đã chờ ngươi suốt hai canh giờ rồi, đánh vỡ mất mấy chén trà, lúc ngươi đi cẩn thận chút.”
“A?” Không phải là Từ dược sư muốn trừng phạt cô sao?
Đông Phương Minh Huệ một mặt ngơ ngác bị quản sự sư huynh đưa đến trước mặt Tư Đồ Hạo.
“Đại sư huynh, Thiên Minh Huệ đến rồi.”
Chỉ cần không phải đối mặt với Từ dược sư, Đông Phương Minh Huệ đã có thể thở phào, cô thấy sắc mặt u ám của Tư Đồ Hạo, không tự chủ chế giễu nói, “Là cơn gió nào đưa Tư Đồ đại sư huynh đến rồi?”
Tư Đồ Hạo dở khóc dở cười, “Tiểu nha đầu cũng thật là thù dai, ngươi để ta đợi ngươi những hai canh giờ hợp lí sao? Nếu như bị dược sư khác phát hiện ngươi lười biếng, khả năng cao là sẽ trừng phạt.”
Đông Phương Minh Huệ ỷ hắn sẽ không dám đi cáo trạng, đắc ý hừ hừ, “Thôi được, người lớn không tính chuyện trẻ con, mau nói, tìm ta có chuyện?”
Tư Đồ Hạo thở dài, “Hôm qua ta cũng đã nghĩ, ngươi nói cũng đúng, nếu không phải do ta không hiểu Lam Tinh Mộng nó cần gì, cũng sẽ không hại nó đau khổ thế này.”
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, trong một buổi tối đã nghĩ thông, chứng tỏ Tư Đồ Hạo là thật lòng với Lam Tinh Mộng.
“Ta tối hôm qua đến viện của Lam Tinh Mộng, nói với nó sẽ đưa nó đến chỗ ngươi, nó rất cao hứng, rất lâu ta đã không cảm thấy nó sẽ vui vẻ thế này rồi.” Tư Đồ Hạo đau lòng, hắn ít nhiều cũng là chủ nhân, kết quả còn không bằng Đông Phương Minh Huệ người ngoài.
Nói nhiều đều là nước mắt.
“Ngươi có thể bảo chứng nó sẽ càng ngày càng tốt không?” Tư Đồ Hạo hỏi câu này có bao nhiêu thừa.
Đông Phương Minh Huệ đảo mắt, cô chưa từng gặp qua nam nhân nào uỷ mị thế này, “Ngươi đã đến chỗ ta rồi, còn hỏi còn có ý nghĩa sao, hay là ngươi chạy đến đây là để nói chuyện phiếm với ta?”
Tư Đồ Hạo xua tay, “Ngươi nên suy nghĩ tâm trạng của ta, thân làm chủ nhân của Lam Tinh Mộng, ta không nên —”
“Yên tâm yên tâm, Lam Tinh Mộng ngoan như thế, ta sẽ làm nó ngày càng tốt, đợi nó khoẻ rồi, lại cho nó trở về chỗ ngươi.”
Tư Đồ Hạo véo tai, hắn vừa nãy nghe nhầm sao, Lam Tinh Mộng làm sao sẽ tự mình trở về?
“Phương pháp là ngươi đề ra, ngươi nói ta nghe bản thể Lam Tinh Mộng lớn như thế, làm sao có thể chuyển nó đến viện dược tề?” Tư Đồ Hạo đã đưa ra quyết định, lập tức muốn bắt tay làm chuyện sau đó của Lam Tinh Mộng.
Đây là chuyện Đông Phương Minh Huệ đã sớm sự tính, thứ duy nhất mà cô không ngờ đến là Tư Đồ Hạo chỉ cần một đêm đã nghĩ thông suốt.
“Trước tiên, Lam Tinh Mộng là cây Kim Cức, là một loại ma thực tương đối nguy hiểm, ngươi phải có sự đồng ý của viện trưởng, y nếu như cho phép ngươi dịch chuyển Lam Tinh Mộng, bước thứ hai, ngươi tìm cho ta một nơi hẻo lánh không người ở, cùng với viện tử của Lam Tinh Mộng nhà ngươi không khác là bao, ta muốn chuyển đi sống cùng nó, hiểu không?” Đông Phương Minh Huệ cảm thấy có người quen thật tốt, nhẹ nhàng đơn giản liền có thể một người sống ở viện lớn, oh yeah.
Tư Đồ Hạo ngây người, “Ngươi vẫn chưa nói làm sao chuyển Lam Tinh Mộng lại đây.”
Đông Phương Minh Huệ nhìn hắn một cái, lại nhìn lần nữa, ra vẻ bí ẩn huyền bí nói, “Ngươi cứ làm xong những chuyện kia, chuyện sau đó để ta lo.”
Hắn cùng viện trưởng đại nhân nói cái gì, Đông Phương Minh Huệ không rõ, nhưng khi cô đợi đến ngày thứ hai, mới đợi được Tư Đồ Hạo..