Cô chẹp môi, trực tiếp xoay người, quá buồn ngủ rồi.
Ba ngày ba đêm không được ngủ, Đông Phương Minh Huệ không nhấc nổi mí mắt lên, cũng tội cho viện trưởng đại nhân, một khắc cũng không được nghỉ ngơi để chữa trị cho Nam Phi.
Thứ gì đó ướt rề rề theo cô xoay người như hình với bóng.
“Bép.”
Thế giới đột nhiên an tĩnh.
Khoé môi Đông Phương Minh Huệ mang theo ý cười, cuối cùng cũng có thể ngủ yên ổn rồi.
Tiểu gia hoả bị đánh lật đến hướng bốn chân múa may trên trời, bởi vì thân hình khá vuông, nó cả ngày cũng không thể lật được người lại.
Bịch bịch bịch.
Không cẩn thận đá phải ghế, chi sau của tứ chi bị quấn lại với nhau, nó mượn sức thành công xoay lại, hê hê hê, tiếp tục trèo lên mặt của Đông Phương Minh Huệ.
Tiểu gia hoả bò lên mặt cô, liếm liếm, liếm mũi xong lại chuyển đến môi.
“Bép.”
Một cái tát của Đông Phương Minh Huệ khiến nó văng ra ngoài.
Trong mơ cô thấy có một con sói đang đuổi mình, chạy mãi chạy mãi, con sói ấy trực tiếp lao bổ đến đè cô xuống, sau đó lại liếm cô.
Ai dà, Đông Phương Minh Huệ bị giấc mơ này doạ đến hồn sắp bay khỏi người.
Đột nhiên cô cảm giác lồng ngực của mình có thứ gì đó đè lên, xoay người không thể xoay được, cô cử động ngón tay, ép mình từ trong mơ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô đã thấy một cái lưỡi nhỏ ướt đang liếm cằm của cô.
“Đệch.”
Cô bị doạ sợ, trực tiếp ngã từ trên giường xuống, liên luỵ cả tiểu gia hoả cũng bị lật ngược theo.
“Nương thân nương thân.”
Đông Phương Minh Huệ nhìn thứ gì đó trông có vẻ xấu vươn ra bốn cái chân ngắn, sau mông còn có cái đuôi vẫn chưa mọc dài ra, nó vui vẻ chạy lại đây, chạy đến nửa đường cò bởi vì tay chân vướng víu mắc vào nhau mà ngã dập đầu.
Thứ này lẽ nào là quả trứng kia?
Vì để chứng minh suy đoán của bản thân, cô lập tức dùng ý niệm vào trong không gian xem xem, bình lọ ngang ngổn khắp nơi, còn có một quả trứng lớn, vỏ trứng đã nứt vỡ thành từng mảnh còn dính thêm một ít dịch lỏng ở dưới đất.
“Ngươi làm sao trông kỳ quái thế này?” Đông Phương Minh Huệ bế nó lên, ước chừng một chút, ngoan ngoãn, không xong rồi, thứ này không hổ là dùng linh dịch của cô nuôi lớn, nặng quá, rất có phân lượng.
Chỉ là có chút xấu, Đông Phương Minh Huệ nuối tiếc.
“Nương thân nương thân.”
Đông Phương Minh Huệ tách miệng nó ra, xem một chút, còn có mấy cái chân răng nhỏ, có lẽ là bởi vì chưa trưởng thành, “Vô Nha*”
*Vô nha: không có răng.
“Nương thân nương thân.”
Con thú còn vui vẻ trả lời, vì thế mà đặt cho nó cái tên bi thảm.
“Nếu ngươi đã vui thế này, sau này gọi là Vô Nha.”
Vô Nha chui ra khỏi trứng, cô không biết đối phương là cái gì, Đông Phương Minh Huệ suy nghĩ một lúc, cảm giác não mình không đủ lớn, có khả năng là bởi vì ngủ không đủ.
“Đến, tiếp tục ngủ.”
Đông Phương Minh Huệ dang tay ôm Vô Nha vào trong lòng rồi lăn lên giường, một cánh tay đè lên nó, tay còn lại ôm chặt nó, cứ như thế này tiếp tục chìm vào trong giấc mộng.
Vô Nha giãy giụa, phát hiện bản thân không thể thoát, cũng làm tư thế như thế ngủ mất.
Ung Tinh đưa Nam Phi trở về tiểu viện của Đông Phương Minh Huệ, Nam Nam liền chăm sóc, đương nhiên không thể quên được đại ân của hai tỷ muội Đông Phương Minh Huệ, nàng đem quyết định của mình nói cho Nam Phi, nhận được sự cổ vũ toàn lực của hắn.
Đông Phương Uyển Ngọc xuất quan, mở cửa liền thấy Nam Nam bưng cơm luẩn quẩn bên cửa phòng Cửu muội, “Sao thế?”
“Ta mới làm một ít đồ ăn, muốn mời cô ấy nếm thử một chút.”
Đông Phương Uyển Ngọc lại gần cửa phòng, nghe một chút, cười nói, “Nàng ấy vẫn còn đang ngủ, ngươi đưa cho ta đi, lát nữa ta sẽ mang cho nàng.”
Nam Nam do dự, “Nàng ấy đã ngủ đến sắp ba ngày ba đêm rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Ba ngày?.
Được tại _ .
VЛ _
“Không sao, ngươi trở về chăm sóc đại ca ngươi đi, nơi này giao cho ta.”
“Được.”
Đông Phương Uyển Ngọc đẩy cửa, lúc đi vào, phát hiện cô đang nằm ngang nằm dọc ở trên giường, y phục bừa bãi, chăm gối hơn nửa đều rơi xuống đất, cô lại lật người hướng ra bên ngoài, có lẽ lăn từ trên giường xuống dưới đất.
Trước đây hai người cũng từng chung giường, bây giờ lại một lần nữa hiểu biết về tư thế nằm ngủ của cô, Đông Phương Uyển Ngọc dở khóc dở cười.
Vừa định dịch cô vào bên trong giường.
Một tiểu gia hoả gầm gừ, từ sau lưng cô ló đầu ra, há miệng với Đông Phương Uyển Ngọc, nhe răng nghiến lợi, trông rất hung dữ.
Đông Phương Uyển Ngọc ngơ ngác, nàng mới bế quan được một trận, cùng lắm là một tháng, tiểu gia hoả này từ đâu mà ra.
Nàng xách cổ đối phương lên, tứ chi của Vô Nha múa may lung tung, trừng cả ngày cũng không thể thoát nổi nàng, liền há to miệng, cắn ngón tay của Đông Phương Uyển Ngọc đang đưa tới, nhưng trong miệng không có răng, cắn chẳng đau chút nào.
“Đây có lẽ là quả trứng mà lúc trước ngươi phát hiện ở đất cấm của Đông Phương gia.” Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nói.
Đông Phương Uyển Ngọc nghi hoặc, “Trước đây chúng ta dùng hết mọi cách cũng không thể ấp nó, Cửu muội làm sao làm được?”
Vừa nhắc đến Đông Phương Minh Huệ, Thanh Mặc đã tức không chịu nổi, cũng không trả lời nàng nữa.
“Nương thân nương thân, có kẻ xấu, cứu mạng —” Vô Nha khóc tu tu, ồn đến đầu Đông Phương Minh Huệ sắp nổ, nàng mở to mắt, “Vô Nha.”
Vô Nha dùng hai tay che miệng.
“Thì ra nó gọi là Vô Nha.” Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh.
Nữ chủ đại nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng làm Đông Phương Minh Huệ giật mình, cảm giác buồn ngủ cũng bay sạch, “Thất tỷ, ngươi làm sao lại đến rồi!”
Đông Phương Uyển Ngọc ném Vô Nha vào lòng cô, “Nam Nam nói ngươi đã ngủ ba ngày rồi, ta vào xem xem ngươi định ngủ đến lúc nào.”
Đã nói là tu luyện gì đó, đứng trước giấc ngủ thì đều là phù du.
Đông Phương Minh Huệ cười gượng, sau đó buộc y phục của mình cẩn thận lại, “Thất tỷ ngươi biết, trước đây lúc trị thương chân cho Nam đại ca, cả ba ngày ta đều không được ngủ, vì thế —”
“Chân hắn phục hồi rồi?”
“Đúng.” Đông Phương Minh Huệ lập tức phản ứng lại, nữ chủ đại nhân hỏi tình trạng của Nam Phi, có phải giữa bọn họ đã có hảo cảm rồi?
“Viện trưởng nói, Nam đại ca cần nghỉ ngơi mấy tháng, ít nhất ba tháng, vì để thuận tiện cho viện trưởng tuỳ lúc giám sát việc hồi phục của hắn, vì thế ta đề nghị Nam Nam bọn họ tạm thời đừng vội trở về viện luyện đan.” Đông Phương Minh Huệ kích động tóm tắt.
Ba tháng, tình cảm gì mà ba tháng không thể bồi dưỡng được?
He he, cô đúng là thiên tài.
Đông Phương Uyển Ngọc căn bản không quan tâm hai huynh muội Nam Nam sẽ ở đây bao lâu, nàng nghi hoặc hỏi, “Cửu muội ngươi rất vui?”
“Đúng, đương nhiên là vui.”
Đông Phương Minh Huệ nghĩ cũng không nghĩ hồi đáp, thế này cô liền không phải là ác nhân cùng nữ chủ đại nhân tranh giành nam nhân rồi, những báo ứng kia sẽ không xảy ra ở trên người cô nữa.
Vì thế tiếp theo, cô cần nghĩ cách mai mối nữ chủ đại nhân với Nam Phi, tình cảm có thể giải phóng, nữ chủ đại nhân sẽ không suốt ngày âm u khó đoán rồi, Đông Phương Minh Huệ thầm nghĩ.
Mặt của Đông Phương Uyển Ngọc không đổi, nhưng ánh mắt lại tối đi.
“Ngươi thích hai người huynh muội Nam Nam này?” Thanh âm của Đông Phương Uyển Ngọc có chút nguy hiểm.
Bất quá người nào đó đang mải suy toán tương lai lại không chú ý đến, khoé miệng cô không ngừng cong lên, “Thực ra cũng không phải.”
Cô một chút cũng không quan tâm đôi huynh muội kia như thế nào, cô chỉ quan tâm sau này nữ chủ đại nhân cùng dàn nam nhân hậu cung của nàng ấy rơi ân ái sẽ không phí sức đến quản cô nữa.
Cô muốn đi đâu thì đi, muốn xoã thế nào thì xoã.
La la la la, tương lai quá tốt đẹp rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc lén liếc cô, “Trước đây ngươi lải nhải muốn bày sạp, địa điểm cụ thể đã chuẩn bị xong chưa?”
Đông Phương Minh Huệ nghệch ra, lúc cô trở về liền bận rộn, sau đó quên béng mất chuyện này.
“Bận đến quên mất rồi?”
Không biết vì sao cô cảm giác nữ chủ đại nhân không vui a.
“Trước đây hỏi qua viện trưởng đại nhân, hắn nói tuỳ ta.” Đông Phương Minh Huệ mới không nói, cô cùng viện trưởng đại nhân trao đổi một điều kiện nhỏ, ông béo đó mới cho cô mở sạp bán.
“Không sao, buổi chiều Thất tỷ dẫn ngươi đi xem.”
Học viện Hoàng gia quản thúc chuyện này không nghiêm, có nhiều học viên nhân cơ hội ra bên ngoài rèn luyện, lúc trở về còn đem theo bảo bối ra bán hoặc trao đổi thứ mình muốn, có người lén lút làm chuyện này, có người trực tiếp mang báu vật lên sạp bán.
Quan trọng là chuyện kiếm tiền sau này, Đông Phương Minh Huệ tự nhiên sẽ đi theo nữ chủ đại nhân.
Các nàng quanh quẩn một vòng, ở cửa giữa viện tổng hợp và viện dược tề, có một vài người ở viện luyện đan bày sạp, bán một vài đan dược, bất quá sạp chủ chỉ có một người.
“Chúng ta đi xem xem.”
Đông Phương Uyển Ngọc dẫn cô đến bên sạp hàng, co gối xuống, trên sạp lẻ tẻ lác đác vài cố nguyên đan phổ thông, thối luyện đan, tẩy tuỷ đan vân vân.
Đông Phương Minh Huệ chỉ vào tẩy tuỷ đan, “Cái này cần bao nhiêu linh thạch?”
Sạp chủ không nói gì, trực tiếp vươn năm ngón tay.
Năm linh thạch, Đông Phương Minh Huệ nhìn nữ chủ đại nhân, thầm nghĩ đây rốt cuộc là rẻ hay đắt?
“Cảm ơn, ta muốn cái này.” Đông Phương Uyển Ngọc lấy ngọc bội nhập năm linh thạch cho hắn, kéo Đông Phương Minh Huệ sang một bên nói, “Bọn họ là bán đan dược lại ở trước cổng viện dược tề, rõ ràng là muốn cướp khách muốn đến việc dược tề xin thuốc.
Ngươi là bán thuốc, mặc dù bản chất luyện đan và dược tề không giống nhau, nhưng phẩm chất của thuốc của Cửu muội với đan dược của bọn họ có chút giống nhau, vì không để xảy ra tranh chấp, chúng ta đi Bắc viện xem xem.”
Đông Phương Minh Huệ không vấn đề, chỉ cần không phải ra khỏi Học viện Hoàng gia là được.
Bất quá, Học viện Hoàng gia thực sự rất lớn, các nàng đi suốt một canh giờ mới đi được một nửa, Đông Phương Minh Huệ không ngừng nghĩ, nếu mỗi ngày đều ra ngoài mở sạp, cô là đang đi tập thể dục sao?
“Cửu muội ngươi đang nghĩ gì thế?”
Đông Phương Uyển Ngọc một mực quan sát cô, phát hiện lúc cô cười hi hi, lúc lại cau mày khổ sở, cảm xúc biến đổi rất nhanh, nàng không thể nắm bắt được.
“Ta đang nghĩ, mỗi ngày đều ra ngoài mở sạp, thời gian ta lãng phí ở trên đường đã đủ để luyện thêm vài bình thuốc rồi.”
“Làm sao có thể mỗi ngày đều mở sạp, chúng ta vừa mới bắt đầu có thể thử ba ngày một lần, đợi đến có danh tiếng rồi, lại quyết định mấy ngày mở.”
Đông Phương Minh Huệ dùng ánh mắt tôn sùng nhìn nữ chủ đại nhân, lúc cô còn đang cân nhấc chuyện đi đường mệt, nữ chủ đại nhân đã tính xong hết rồi, muốn đem danh tiếng truyền đi xa, bộ não này thật đáng sợ.
“Đây là vườn Tình Lữ có tiếng trong Học viện Hoàng gia, có rất nhiều đôi tình nhân rảnh rỗi là lại ra đây, chúng ta sau này để thuốc ở đây.” Đông Phương Uyển Ngọc quan sát, cuối cùng quyết định vị trí là ở cửa ra vào.
Đông Phương Minh Huệ ngẩn ngơ, cô cũng không phải là bán đồ cho các cặp đôi, chạy vào nơi toả ra mật ong ngọt ngào để làm gì, ngược đãi đơn thân cẩu sao?
“Không đúng, Thất tỷ, chúng ta vì sao lại đến đây?”
Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô, chỉ nói, “Lát nữa có kịch hay cho ngươi xem.”
Kịch hay?
Cô còn chưa hiểu rõ, đã thấy nữ chủ đại nhân từ trong không gian lấy ra một tấm thảm da thú trải xuống đất, lại từ trong nhẫn lấy ra đủ loại bình lọ, trên còn ghi tên các loại thuốc.
“Thất tỷ, những thuốc này chẳng phải là những thứ ta tặng ngươi hay sao?”
Đông Phương Minh Huệ lập tức nhét bình lọ vào trong tay Đông Phương Uyển Ngọc, “Tặng cho ngươi thì là của ngươi, không được đem ra ngoài bán.
Ngươi yên tâm, chỗ của ta có rất nhiều.”
Cô dồn hết sức moi từ trong không gian, đem ra hơn khoảng hai mươi bình.
Đông Phương Minh Huệ kéo nữ chủ đại nhân ngồi xuống bên cạnh, chớp mắt, nhìn những người thành đôi thành cặp đi lại ở trước mặt cô, thấp giọng nói, “Thất tỷ, chúng ta có cần hò khách không?”
Đông Phương Uyển Ngọc cười, lắc lắc đầu.
Đông Phương Minh Huệ vuốt đầu, đoán không ra trong hồ lô của nữ chủ đại nhân là bán thuốc gì.
Không để các nàng đợi lâu, rất nhanh có một cô nương đưa một nam tử bị thương gấp gáp từ trong vườn Tình Lữ đi ra, trông cô nương ấy rất lo lắng, đi qua, xong lại đi lại, nói với Đông Phương Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ, “Này, các ngươi có phải là bán thuốc, mau cho ta một viên cầm máu.”
Cô nương này tính cách vội vàng, giọng lại rất lớn, hơn nữa người bên cạnh lại đang bị thương, ngay lúc này phần bụng chảy máu, dưới đất đều loang lổ vết máu, trông còn rất nghiêm trọng.
Cô lần này hò hét, liền thu hút được nhóm hai ba người, lũ lượt kéo về đây.
Đông Phương Minh Huệ ngốc lăng, chuyện gì thế? Là nữ chủ đại nhân cố ý sắp xếp sao?
“Còn đần thối ra đấy làm gì, còn không bằng mau chóng giúp?”
“Đúng đúng.”
Đông Phương Minh Huệ từ trong sạp nhảy ra, để cô nương đặt người kia nằm xuống đất, kiểm tra xem nơi hắn để tay chặn lên, trên đó ngoại trừ máu còn có khí lạnh, “Là linh lực Băng hệ làm tổn thương?”
Chẳng trách máu chảy nhiều đến thế, vừa mới bắt đầu vết thương đã bị băng đông cứng, nhưng theo thời gian, băng tan chảy, vết thương của hắn cũng không thể che giấu nổi.
“Đúng, cô nương rất có mắt nhìn, đệ đệ ta hắn với mới cùng Linh Sư Băng hệ quyết đấu, không cẩn thận trúng chiêu của hắn, nên mới bị thương, đan dược của ngươi có thể trị khỏi hắn không?”
Đông Phương Minh Huệ hối hận bản thân không mặc y phục của viện dược tề ra ngoài, người này một câu một viên đan dược, một câu một đan cầm máu, thực là sát thương vạn phần.
“Ngươi đừng làm phiền ta.”
Cô nương kia biết điều lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên xem cô một lát đè nhấn, một lát lại sờ chạm, xem ra cô rất sốt ruột.
“Thất tỷ, ta cảm giác vết thương của hắn có chút kì quái, ngươi có thể giúp ta lấy thứ mang tàn tích Băng hệ từ trong vết thương của hắn ra không?” Đông Phương Minh Huệ còn đang suy nghĩ làm thế nào để lấy thứ ở trong vết thương ra, dùng tay? Hay là dùng cái gì, thuốc thang gì đó đều đem theo, duy chỉ công cụ để cứu người lại không mang.
Đông Phương Uyển Ngọc ngay tức khắc hiểu ra lời cô nói, khom người xuống, hơi dùng một chút linh lực, liền có thể nhẹ nhàng đem gai băng ở trong bụng ra ngoài, gai băng ra ngoài còn hoá thành một bãi, trên đó còn có vụn thịt, trông cực kỳ đáng sợ, “Ngươi chỉ cần lợi dụng linh lực đem nó ra là được, lúc trở về ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để dùng linh lực.”
“Được.”
Đông Phương Minh Huệ rất nhanh lấy ra một bình sứ, đem viên thuốc đổ ra sau đó nghiền nát, đắp lên miệng vết thương lớn của hắn, nhưng vết thương quá lớn, cô nghiền nát năm viên rồi mới xong.
Máu rất nhanh đã được cầm, nam tử nằm ở dưới đất bị mọi người bao vây đột nhiên kì quái “í” một tiếng, “Tỷ, hình như ta hết đau rồi.”
Cô nương kia vừa nghe, lập tức trừng to mắt, lúc bọn họ từ trong đấu trường đi ra, đệ đệ còn nói bụng đau đến không chịu nổi, sau đó vuốt qua mới phát hiện chảy máu, nhưng mỗi bước đi đều đau đến xé tim, hơn nữa máu chảy càng ngày càng nhanh.
Đây, cô nương vừa nãy đỡ hắn bị kinh ngạc một màn.
“Nhị vị cô nương, đan dược của các ngươi làm sao bán?”
Đông Phương Minh Huệ đen mặt lại, “Ta là dược tề sư, đây là thuốc, không phải đan dược.”
Đông Phương Uyển Ngọc ngược lại kiên nhẫn giải thích, “Đây đều là thuốc do ta Cửu muội tự mình luyện chế, bảo tồn linh khí rất tốt, ngay cả viện trưởng viện dược tề cũng khen ngợi, mọi người nếu như tin, có thể mua một bình đem theo người phòng trường hợp khẩn cấp.”
Hai tỷ muội nhận sai người, nhất thời có chút ngượng ngùng, cô lấy bình sứ ở trong tay Đông Phương Minh Huệ, “Cô nương, báo giá đi, ta thấy đệ đệ ta so với vừa nãy đỡ hơn nhiều rồi, cho dù là đan dược hay thuốc, có thể cầm máu nhanh đến thế nhất định là thuốc tốt.”
Đông Phương Minh Huệ nhìn Đông Phương Uyển Ngọc, linh thạch rốt cuộc là cái gì, cô dược tề sư ẩn cư ở trong viện dược tề còn không rõ, càng không hiểu một viên linh thạch có thể đổi cái gì.
Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ một chốc, “Ba linh thạch một viên thuốc, đệ đệ ngươi vừa nãy dùng năm viên, ngươi trả mười lăm linh thạch đi.”
Oa, giá này có chút cao, mười lăm viên linh thạch ở Học viện Hoàng gia có thể ăn một bữa linh thực phong phú rồi, nếu đã như thế, mọi người đều không nỡ uống.
“Các ngươi xem cô nương nói chuyện này có chút quen mắt không?”
“Đừng nói, để ta nghĩ xem, nhất định ta đã từng gặp qua nàng ấy.”
Đông Phương Minh Huệ thấy mọi người ngươi một lời ta một lời, chỉ trỏ vào các nàng, nhịn không được dịch gần lại nữ chủ đại nhân, lại thêm chút nữa, “Thất tỷ, bọn họ có phải nhận ra ngươi rồi?”
Hai tỷ đệ kia cũng nghe ngóng, nam tử vuốt bụng mình, hiện giờ máu đã đông rồi, hung thủ ở trong bụng cũng được các nàng lấy ra rồi, nam tử chỉ vào Đông Phương Uyển Ngọc nói, “Ta nhớ nàng ấy, nàng ấy chính là người đưa chúng ta đi đối phó với đám lão sinh.”
Tỷ tỷ quan tâm hỏi, “Ngươi có chắc viện thuốc rất có hiệu quả không, nếu hiệu quả thực rất tốt, vậy năm viên còn lại chúng ta cũng mua.”
“Hai vị cô nương, số thuốc này chúng ta đều muốn, ba mươi linh thạch.”
Đông Phương Uyển Ngọc huých Đông Phương Minh Huệ, ngọc bội của cô là do ông béo đưa, trên ngọc bội còn ghi lại có bao nhiêu linh thạch, còn khắc in thân phận dược tề sư sơ cấp của cô, khác với viện tổng hợp, ngọc bội của cô còn khắc hoan ký hiệu một quả linh thảo.
“Được, cảm ơn.” Đông Phương Minh Huệ cảm thấy mình đi theo nữ chủ đại nhân, kiến thức liền tăng lên.
“Nàng ấy là Thiên Uyển Ngọc đứng đầu bảng đi?” Một cô nương nhân lúc quẹt ngọc bội, lén lút hỏi.
Đông Phương Minh Huệ liếc nữ chủ đại nhân, gật đầu cười nói, “Ừm, phải giữ bí mật ô.”
“A, ta nhớ ra rồi, là Thiên Uyển Ngọc.”
Đột nhiên trong đám đông có một tiếng hoi, lập tức thu hút mọi sự chú ý lên người Đông Phương Uyển Ngọc, Đông Phương Minh Huệ không kìm được đỡ trán.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy mọi người kích động, vô tâm vô cảm vọt về bên này, lập tức ngoại phát linh lực, chặn lại nói, “Chúng ta hôm nay xuất hiện là để bán dược tề và thuốc, vị bên cạnh ta là dược tề sư được viện trưởng viện dược tề công nhận, mọi người nếu như thân thể không ổn, có thể đến tìm nàng ấy.”
Đông Phương Uyển Ngọc từ sau khi lấy được vị trí đầu bảng, liền biến mất không dấu vết ở Học viện Hoàng gia, mọi người đều đoán rằng nàng là bởi vì muốn tiến vào trong bảng Phong Vân thứ hạng ba mươi trở lên nên mới bế quan.
Nhưng bên ngoài truyền đủ mọi phiên bản cũng không bằng tự mắt nhìn thấy nàng đi bán thuốc càng trở nên kích thích.
“Thiên học muội, những viên thuốc này có thực sự tốt như ngươi nói?” Có người cầm lấy một bình sứ, mở ra ngửi ngửi, xét từ bên ngoài thì viên thuốc này không bằng đan dược trơn bóng, màu sắc cũng đa dạng, nhìn tổng thể có chút kì quái, khiến người không thể nào an tâm được.
“Đương nhiên.” Đông Phương Uyển Ngọc không chút do dự bảo đảm.
Chuyện tiếp theo nằm ngoài dự liệu của Đông Phương Minh Huệ, chỉ một câu chắc nịnh nhẹ nhàng này, những bình lọ Đông Phương Minh Huệ vừa bày ra đã bị mua sạch.
Rõ ràng nữ chủ đại nhân bán không hề rẻ, mỗi bình đều mất khoảng hai mươi lăm đến ba mươi linh thạch.
Ngọc bội của Đông Phương Minh Huệ không ngừng tăng lên, qua một canh giờ, trên sạp chẳng còn một thứ gì.
“Thất tỷ, chiêu gọi khách này của ngươi thật hiệu nghiệm.” Đông Phương Minh Huệ cười ngốc, ngày đầu tiên mở sạp được vầng quang nhân vật của nữ chủ đại nhân chống đỡ, chớp mắt thu được hơn năm trăm linh thạch.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô cười giống như một tiểu hồ ly, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Hôm nay thu hoạch không tệ, chúng ta đi thôi.”
Trên đường, Đông Phương Minh Huệ cười nhăn nhở, cô đột nhiên tò mò hỏi, “Thất tỷ, đôi tỷ đệ vừa nãy sẽ không phải là ngươi thuê đi?”
Đông Phương Uyển Ngọc nghiêm túc hỏi, “Thuê là cái gì?”
“Là ngươi cố ý tìm người đến đóng vai thì gọi là thuê.”
“Không phải, bọn họ không phải là thuê.”
“Vậy thì sao sẽ trùng hợp đến mức từ trong vườn Tình Lữ đi ngang qua.”
“Bên cạnh vườn Tình Lữ có một đấu trường rất lớn, trước đây có rất nhiều sư huynh đến đấu trường vì thích thử thách đẳng cấp cao hơn mình, nếu như chiến thắng có thể lấy được linh thạch tương ứng, đây là cách tốt để kiếm linh thạch.”
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được vỗ tay cho nữ chủ đại nhân, “Thất tỷ, ngươi từng đi đến thử đấu trường chưa?”
Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô, “Ta có đi đấu trường hay không ngươi chẳng phải rõ nhất sao?”
“…”
Đông Phương Minh Huệ ngại ngùng gãi đầu, hình như từ khi nữ chủ đại nhân chuyển đến sống ở tiểu viện, liền thường xuyên bế quan, nếu không sẽ đi cùng cô đến Tử Vong Cốc, giờ mới thấy, các nàng chưa từng chia tách nhau ra.
Có phải đồng nghĩa bản thân đã gây thiện cảm đủ rồi? Xem ra, nữ chủ đại nhân đã quên mất chuyện trước đây.
Đông Phương Minh Huệ nghĩ lại thấy vui vẻ.
Sau khi trở về tiểu viện, Đông Phương Minh Huệ thấy Nam Nam đang tưới nước cho linh dược, cô đi đến cướp bình nước của nàng, “Này, Nam Nam, đây là việc kiếm sống của ta, ngươi không được tranh giành với ta.”
Nam Nam không nhịn được dậm chân, “Minh Huệ, ngươi là đại ân nhân của ta và đại ca, để ta làm cho ngươi một ít chuyện đi.”
“Nếu còn coi ta là bằng hữu, nếu còn thì nấu một bữa cơm cho chúng ta đi.”
Cô lập tức đuổi người đi, một mình ngồi ở trước linh dược, “Nước có đủ không?”
Linh dược lập tức vui vẻ rung lá, “Không muốn nữa.”
Đông Phương Minh Huệ đặt bình nước ở một bên, giúp bọn nó xới đất, lại giúp bọn nó xem có chỗ nào không thoải mái, liền giúp chúng nó giải quyết.
“Tiểu hoả bàn của ngươi tỉnh lại chưa?” Tình Hoa không can tâm, thấy Đông Phương Minh Huệ đối đãi những linh dược này, nó lại càng không can tâm.
Có cảm giác như một trái dưa vừa to vừa tốt lại bị đem cho lợn ăn.
“Vẫn chưa, Tình Hoa ngươi mỗi ngày đều ở trong cái góc ấy, ánh nắng đều chiếu không đến ngươi, hay là ta giúp ngươi chuyển ổ, cho ngươi cảm nhận một chút ánh nắng ở đây?”
Tình Hoa thực ra có thể tự mình dời ổ, nhưng đối phương đã có lòng như thế, nó đương nhiên sẽ không từ chối, “Có thể, chỉ cần nửa canh giờ.”
Lam Tinh Mộng thấy cô, lập tức vươn cành cây ra, cuốn lấy cổ tay cô, thân thiết cọ lên, “Huệ Huệ, ta cũng muốn phơi nắng.”
“A?”
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được đỡ trán, “Lam Tinh Mộng, ngươi quá lớn rồi, ta không khiêng nổi ngươi.”
Mỗi lần dời ổ, liền đổi đến trời đất xoay chuyển, cô đều thấy mệt.
Đông Phương Uyển Ngọc một mực ngồi trên ghế đá xem cô chăm sóc xong cái này lại chăm sóc cái khác, dù sao có vẻ trông rất bận rộn, nhưng đối phương vui vẻ tự tại, hoàn toàn coi thường cảm giác tồn tại của nàng.
“Quả nhiên vẫn là nên để ở bên cạnh mình.”
Một buổi chiều trôi qua, Nam Nam làm cho các nàng một bữa thịnh soạn, Đông Phương Uyển Ngọc nhìn đều phát hiện ra manh mối.
“Một bữa ăn này cũng không rẻ đi.”
Tất cả các món hoặc ít nhiều đều có linh khí, là một bữa linh thực.
Đông Phương Minh Huệ căn bản không quan tâm, cô ăn thử một miếng, thoải mái cười một tiếng, “Ta không hề biết cá lại ngon như vậy.”
Đan cá còn có một hạt năng lượng, bên trên dính một chút Thuỷ hệ linh lực, thử một miếng liền cảm nhận được vị cam tuyền chảy vào trong cổ họng.
“Nam Nam, một bữa này ngươi nhất định tốn rất nhiều tâm tư.
Nhưng Nam đại ca đâu? Ngươi đã cho hắn ăn chưa?” Đông Phương Minh Huệ vừa ăn vừa thắc mắc.
Nam Nam cười nói, “Vẫn chưa, đại ca nói hắn tạm thời chưa thể ăn được những thứ này.”
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, “Đúng, hắn tạm thời chỉ có thể ăn những thứ thanh đạm, bữa tối của hắn ngươi vẫn chưa làm sao?”
“Đúng thế, bằng không hiện tại ta đi nấu cho đại ca, đợi chúng ta ăn xong rồi, cũng vừa vặn lúc đó hắn có thể ăn.”
“Đừng, chuyện này vẫn nên để ta làm, ta là dược tề sư, so với ngươi càng hiểu hắn nên ăn gì, cái gì không nên ăn.”
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, Đông Phương Minh Huệ vội vàng ăn qua bữa, ăn được hai miếng liền chạy.
“Này, Minh Huệ.” Nam Nam thậm chí còn không kịp chặn cô lại.
Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy nuốt không trôi những món ăn trước mắt.
“Nam Nam ngươi tiếp tục ăn, nếu đã là bằng hữu, thì đừng tính toán nhiều.
Cửu muội nói đúng, nàng là dược tề sư, nàng nhất định sẽ hiểu rõ Nam đại ca nên ăn cách gì tốt nhất.”
Đông Phương Uyển Ngọc mơ mơ màng màng ăn xong bữa.
Vừa mới buông đũa xuống, liền nhìn thấy người kia vội vàng chạy vào đây, vừa chạy vừa véo dái tai.
“Thất tỷ, ngươi ăn xong rồi?”
“Đúng.”
“Ngươi đi cùng ta một chút.”
Đông Phương Minh Huệ kéo tay nàng đi, kéo nàng đến trước nhà bếp, đem bát cháo đặt lên mâm, đưa cho Đông Phương Uyển Ngọc.
“Thất tỷ, phiền phức ngươi đem thứ này đưa đến phòng Nam Phi.”
Đông Phương Uyển Ngọc ngơ ngác, nhưng vẫn nhận lấy, “Đây là ngươi làm cho hắn?”
“Đúng thế, vết thương của Nam Phi đại ca cần tĩnh dưỡng, trước mắt chỉ có thể ăn cái này, nhưng ta còn bỏ thêm một ít linh dược vào, có lẽ sẽ không có chuyện gì.”
“Bỏ thêm linh dược?” Còn là tự tay làm.
Đông Phương Uyển Ngọc ra khỏi phòng bếp, xúc động muốn đánh vỡ bát cháo này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, nàng không có nhỏ nhen đến tính toán với một bát cháo.
“Uyển Ngọc cô nương.” Nam Phi tạm thời chưa thể rời giường, phạm vi hoạt động của hắn chỉ có thể ở quanh giường, không phải là nằm, thì là ngồi.
Hắn lặng lẽ dựa vào đầu giường, mượn ánh sáng từ bên ngoài để đọc một chút sách.
Lúc ngẩng đầu thì thấy Đông Phương Uyển Ngọc đứng ở bên cạnh, còn bưng theo một bát cháo bốc khói nghi ngút.
Đông Phương Uyển Ngọc đặt cháo lên bàn, lại thấy hắn không thể cử động, lại tự tay mang bát cháo đến trước mặt hắn, “Cháo có chút nóng, bên trong có bỏ thêm ít linh dược, có lẽ sẽ có tác dụng trong việc giúp ngươi hồi phục.”
Nam Phi ngửi, nở nụ cười, gương mặt ôn hoà cười lên đặc biệt mê người, “Uyển Ngọc cô nương, giúp ta cảm tạ Minh Huệ.”
Minh Huệ, gọi thân mật thế sao.
Là do nàng bế quan quá lâu rồi nên phát sinh ra chuyện gì mà nàng không biết?
Đông Phương Uyển Ngọc nheo mắt, “Ta sẽ chuyển lời.”
Đông Phương Minh Huệ trốn ở bên ngoài lén nhìn, thầm nghĩ nữ chủ đại nhân một chút cũng không nhạy bén, cô vì nàng mà tạo ra cơ hội tốt thế này rồi, vì sao không tự thân đi bón cho Nam đại ca ăn?
Thế này, lang hữu tình thiếp hữu ý, bép, thành đôi.
“Minh Huệ, ngươi đang xem gì thế?”
Đông Phương Minh Huệ suýt nữa thì bị Nam Nam doạ chết, cô ra hiệu im lặng, “Suỵt, ta đang xem Thất tỷ cùng Nam đại ca.”
Uyển Ngọc và đại ca?
Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn đem bát cháo chậm rãi uống hết, nàng sau khi nhận lấy, “Ngươi cứ nghỉ ngơi, ngày sau ta lại đến thăm.”
Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân sắp ra đây, lập tức kéo Nam Nam trốn vào phòng bếp, “Khụ, Nam Nam, ngươi thấy Thất tỷ thế nào?”
“Uyển Ngọc rất tốt a.”
Đông Phương Minh Huệ thầm gật đầu, nếu đã cảm thấy tốt, vậy sau này làm chị dâu của ngươi, coi như mọi người trở thành người một nhà rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc vô cảm bưng bát cháo trở về bếp, “Được rồi, các ngươi cứ nói chuyện, ta trở về tu luyện.”
Đừng cho rằng nàng không cảm nhận được Cửu muội vừa đứng ở cửa, cô rốt cuộc muốn làm gì?
Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân đi rồi, âm thầm vỗ ngực, “Thất tỷ tốt như thế, nếu như ở bên cạnh Nam Phi đại ca, không phải là rất tốt sao?”
“A?” Nam Nam hô lớn một tiếng, không dám tin tưởng, “Ngươi nói Uyển Ngọc cùng đại ca ta?”
Nam Nam tưởng tượng một chút, sau đó xua tay, Không được, Minh Huệ hoá ra ngươi có ý định này, đại ca không thích như này, ngươi đừng phí tâm tư.”
Đông Phương Minh Huệ mới không để tâm nàng, người ta Nam đại ca rõ ràng là ôn nhu, vừa vặn có thể làm tan chảy trái tim của Thất tỷ.
Cô là nghĩ phúc lợi cho hắn.
Hôm sau, vào sáng sớm, Đông Phương Minh Huệ làm xong hết mọi chuyện, cố ý đến phòng của Nam Phi.
“Nam đại ca, có muốn ra ngoài đi bộ?” Đông Phương Minh Huệ còn lén lút nháy mắt với hắn.
Nam Phi ở trong phòng đến phát ngột, nghe cô đề nghị như thế, đương nhiên sẽ vui vẻ, “Được, nhưng nếu như Nam Nam biết, nhất định sẽ cằn nhằn.”
Đông Phương Minh Huệ giống như là làm ảo thuật, từ bên ngoài lôi xe lăn trước đây của hắn đến, dùng linh lực đỡ lấy hắn, để hắn ngồi lên xe lăn.
“Yên tâm, ta là dược tề sư, ngươi không nên thường xuyên ở trong phòng, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài hít không khí tươi mới, phơi nắng.
Đến lúc đó nếu nàng ấy cằn nhằn, ngươi cứ nói đây là ta nói.”
Nam Phi nở nụ cười, gật đầu, hắn rất thích ở bên cạnh Đông Phương Minh Huệ, hắn cảm nhận khí tức trên người cô rất ấm áp, hắn cũng rất vui vẻ tiếp cận.
“Ngươi dọn dẹp tiểu viện này rất tốt.” Nam Phi không nhịn được khen ngợi.
Thời gian hắn ở đây cũng không ngắn nữa, thường xuyên gặp phải những linh dược cùng một vài cây không biết tên, hắn mặc dù không phải Mộc hệ Linh Sư, nhưng có thể cảm nhận được linh khí rất nồng quanh quẩn mảnh đất nhỏ này.
Đông Phương Minh Huệ nghe hắn khen ngợi, lập tức vui vẻ, “Đó là đương nhiên, ta đưa ngươi đến nơi khác ở dược tề viện xem xem.”
Nam Phi chần chờ nói, “Trước đây viện trưởng hình như nói chúng ta chỉ có thể ở quanh tiểu viện, không được lại gần nơi khác.”
Đông Phương Minh Huệ nghĩ đó là do viện trưởng đề phòng người của viện luyện đan, hơn nữa không biết đến chi tiết của các ngươi, nhưng cô rất hiểu rõ tường tận về Nam Nam và Nam Phi.
“Không sao, viện trưởng đại nhân lúc còn là thiếu niên thì cùng viện trưởng viện luyện đan kết thù, đây không phải là chuyện nhỏ ở Học viện Hoàng gia, mọi người đều biết rõ.
Hắn lúc đó không ám chỉ các ngươi, mà là viện luyện đan ở sau lưng Nam Nam.”
Đây là cô nhiều chuyện với Ung Tinh mà biết, chẳng trách lúc nghe Nam Phi ở trong viện luyện đan, ông béo chết cũng không chịu dịch một bước, nhất định là từng thề thốt cả đời này sẽ không đặt chân vào viện luyện đan.
Cô nói, chẳng trách vì sao hai viện thường xuyên đối chọi nhau, thì ra là do hai kẻ dẫn đầu gây nên.
Viện luyện đan coi thường viện dược tề, viện dược tề khăng khăng lại có địa vị trong Học viện Hoàng gia đến không ai dám đắc tội, liền biến thành hai bên viện không thuận mắt nhau.
Khoé môi Nam Phi mang theo ý cười, nghe người này bi bô không ngừng.
Đông Phương Uyển Ngọc từ tu luyện tỉnh lại, thấy Nam Nam ngồi trong viện phát ngốc, “Ngươi vì sao lại ngồi đây? Không đi chiếu cô đại ca ngươi?”
Nam Nam cười híp mắt, “Hiện tại không cần đến ta chăm sóc, Minh Huệ đưa ca ta ra ngoài đi dạo rồi.”
Đông Phương Uyển Ngọc nghe xong mặt liền lạnh.
“Uyển Ngọc, ngươi sao thế, có gì không đúng sao?” Nam Nam rất biết nhìn mặt người, liếc qua liền biết Uyển Ngọc hình như không vui.
Chẳng lẽ như Minh Huệ nói, Uyển Ngọc thích đại ca của nàng?
Đông Phương Uyển Ngọc liếc nàng, âm thanh nhẹ nhàng hơn chút, “Trước đây viện trưởng không phải dặn đại ca ngươi tốt hơn nên ở trên giường nghỉ ngơi một tháng sao?”
Nam Nam thầm thở phào, thì ra là như thế, nàng còn tưởng…
“Ta vừa nãy đi hỏi viện trưởng đại nhân rồi, hắn nói ra bên ngoài phù hợp với tâm lý của hắn, vì thế không sao.” Nam Nam cười, giải thích.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, “Ta đi xem bọn họ.”
Nam Nam cũng đuổi theo, “Ta đi cùng ngươi xem bọn họ.”
“Ngươi rất thích những linh dược này?” Nam Phi hiếu kỳ hỏi.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, “Chúng là một đám tiểu tinh linh đáng yêu, ngươi xen ai cũng không rời xa chúng, một khi có người cần, bọn chúng sẽ hết mình mà không hề nuối tiếc.”
Thực vật hiểu về hy sinh, hiểu về cống hiến, người thì không, bọn họ vì báu vật, vì những thứ mà họ muốn tranh đoạt, đều không tiếc thủ đoạn.
Hắn là lần đầu tiên nghe thấy có người đem linh dược hình dung thành tiểu tinh linh, bất quá nếu nghĩ thì cũng thấy phải.
“Ngươi biết không? Trước đây ta từ Tử Vong Cốc đem về một hạt Tình Hoa, là kết tinh trăm năm của Tình Hoa.”
Đông Phương Minh Huệ cũng không biết nuối tiếc cái gì, cô cảm thấy thực vật cũng không dễ dàng, nhất là thực vật đến nói chuyện cũng không biết.
May mà cô có thể hiểu bọn chúng đang nghĩ gì.
Nam Phi ôn nhu nhìn cô, bởi vì hắn không biết nên nói cái gì mới có thể báo đáp ơn cứu mạng này.
Đông Phương Uyển Ngọc lúc đi đến liền thấy đối phương một mặt thâm tình nhìn về phía Đông Phương Minh Huệ đang ở trong dược bồ thu nhặt sương sớm.
“Đại ca.”
Đông Phương Minh Huệ nghe thấy giọng nói của Nam Nam, vừa quay đầu, liền nhìn thấy các nàng, không nhịn được giơ bình sứ trong tay, trong đó toàn là sương lộ mới nhất, dùng để nấu cháo, là một trong những nguyên liệu tốt nhất.
Cô hiện tại đã quen dậy sớm, sau đó cùng mọi người thu thập sương lộ, tiểu hoả bàn ở trong tiểu viện cô còn cố ý lắc sương lộ trên người, cả buổi sáng để cô đi thu thập.
“Thất tỷ, ngươi đưa Nam Phi đại ca trở về đi, ta muốn cùng Nam Nam nói chút chuyện.” Đông Phương Minh Huệ nháy mắt với Nam Nam.
Đông Phương Uyển Ngọc trầm mặc đẩy Nam Phi trở về, trên đường im lặng, “Cửu muội đã nói với ngươi những gì?”
Nam Phi cười, “Nàng nói với ta nhiều chuyện vui ở trong viện dược tề.”
“Ví dụ?”
Nam Phi không ngờ đối phương coi là thật, suy nghĩ một hồi, “Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng, nàng đưa ta đến viện Bạch Chỉ, sau đó lại cao hứng đi thu thập sương lộ, ta thấy nàng rất thích cùng linh dược này tự mình lẩm bẩm, nghĩ nàng rất thích những linh dược này.”
Đông Phương Uyển Ngọc cũng không nói gì, “Nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng rời đi.”
Nam Phi ngạc nhiên, sau đó cười nói, “Ta nhất định sẽ để bản thân đứng được lên, thời gian này gây rắc rối cho các ngươi rồi, thật là.”
Chỉ là phiền phức?
Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ Đông Phương Minh Huệ vì Tình Hoa mà không cẩn thận rơi xuống vực sâu, nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy đôi huynh muội này nữa.
Cửu muội của nàng lại nhất quyết đi về phía đối phương, làm nàng ngày càng căm ghét bọn họ.
Đông Phương Uyển Ngọc không trả lời, trực tiếp đóng sập cửa lại..