Lời vừa dứt, Đổng Tây liền nhìn về phía này.
Mà Long Thất đã quay sang đối mặt với Lư Phong, cô giống như đã kết thúc khoá tu hành của mình, ở trong góc tối chậm rãi lên tiếng, nhìn khắp nơi, khói thuốc bay lượn lờ, ánh mắt hằn rõ ý thù địch.
Nắp bật lửa nằm trong tay cô mở ra đóng vào, tạo thành tiếng tanh tách, vô cùng rõ ràng.
Mà Đổng Tây không lên tiếng.
Trong mắt cô ấy vĩnh viễn là cái vẻ xa cách đạm mạc như lá trà, như thể là đang che giấu một nội tâm muôn hình vạn trạng của mình, Đổng Tây cô đơn ngồi đó, không gấp gáp, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi… Cô ấy đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cũng không biết có trông thấy Long Thất hay không. Mà thân hình của Lâm Hội lại vừa khéo che khuất tầm mắt của Đổng Tây, đợi cô ta ngồi thẳng dậy, Đổng Tây cũng đã không còn nhìn nữa.
Mắt cô ấy dừng trên đôi tay đang đặt trên đầu gối của mình, coi chuyện vừa rồi không hề dính dáng đến bản thân, không khác gì cuộc gặp lần đầu tiên của hai người họ ở trong lớp.
“Thực sự có quen biết à?” Câu hỏi của Ban Vệ phá vỡ cục diện bế tắc này, cảm xúc của hắn còn chưa bình ổn lại sau trận cười đùa. Lư Phong cố ý nhìn về hướng này. Long Thất búng búng đầu ngón tay, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống.
“Không thân lắm.”
Lâm Hội một bộ xem mặt đoán ý quan sát tình huống xung quanh, Long Thất lại nói tiếp: “Từng học chung trường.”
“Ồ…” Ban Vệ đáp.
“Bạn học cũ à?” Lư Phong lúc này cũng không chịu lẻ loi tham gia vào chủ đề câu chuyện, tay hắn cầm một ly rượu được điều chế thành hàng trên bàn, “Trùng hợp như vậy, vậy cạn một ly đi.”
Ban Vệ nói: “Rượu mà tên này pha khá mạnh đấy.”
Lư Phong rót cho mình một ly, hai cái ly rỗng còn lại, hắn đổ vào mỗi ly một nửa, sau đó một ly đưa cho Đổng Tây, ly thứ hai thì chỉ hướng Long Thất.
Ban Vệ ghé vào bên tai cô: “Cô đừng có hùa theo đấy nhé, ngày mai cô còn có cái hoạt động chung với tôi, tôi giúp cô ứng phó là được rồi…”
“Được thôi.” Long Thất nói.
Bên này Ban Vệ còn chưa nói xong, cô đã uể oải đáp ứng. Ban Vệ còn muốn vỗ đầu gối cô khuyên can, cô đã nói: “Tránh ra”.
Ban Vệ tuy nói là người của mình, nhưng mà nếu có kịch vui thì cũng không nguyện ý làm người cản đường. Hắn thấy khuyên không được Long Thất liền lập tức thay đổi thái độ thu chân lại. Long Thất từ vị trí góc trong cùng bước ra khu vực trung tâm của ghế sô pha, vượt qua Ban Vệ, bước qua đám con gái, không vội vàng không sợ hãi tiến vào vòng tròn của Lư Phong, bật lửa kẹp giữa hai ngón tay vang lên tiếng “tách tách”. Người ở đây đều chú ý đến động tĩnh bên này, chỉ có Đổng Tây là vẫn bình thản như cũ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Long Thất vừa đi vừa cử động một ngón tay ra hiệu cho Lâm Hội.
Lâm Hội lập tức nhấc người dậy, ở giữa bản thân và Đổng Tây chừa ra một chỗ trống. Lúc Long Thất ngồi, ghế sô pha mềm mại nhẹ lún xuống, mái tóc dài trên vai của cả ba cũng thoáng lay động, một mùi thơm lành lạnh thoảng qua.
Đổng Tây đang hít thở.
Long Thất hất cằm với Lư Phong.
Lư Phong đưa ly rượu cho cô, cô nhận lấy.
Mà khi Lư Phong đưa ly rượu cho Đổng Tây, cô cũng nhận lấy. Tay của Đổng Tây mới giơ ra đến giữa chừng thì dừng lại, cùng mọi người nhìn Long Thất đổ hai ly rượu vào làm một, động tác vô cùng gọn gàng lưu loát, Ban Vệ nhìn không chớp mắt. Long Thất không nói hai nói dứt khoát uống cạn, uống xong còn dốc ngược ly xuống, trên miệng ly còn lưu một dấu son mờ nhạt, theo quy tắc, đẹp đẽ, một giọt cũng không ăn gian.
Lư Phong không lên tiếng, Ban Vệ vỗ tay, còn tiện tay cầm lấy ly trà ô long trên bàn, kêu Lâm Hội đưa cho Đổng Tây: ”Uống cái này đi, lấy trà thay rượu.”
Hắn đang cho Lư Phong một bậc thang đi xuống.
Nhưng Long Thất đến giữa đường cũng cướp đi mất, ly nước vừa đưa đến tay Đổng Tây, cô liền đè lại miệng cốc, lòng bàn tay chạm vào ngón tay của Đổng Tây. Chiếc ly kẹp giữa hai người, Đổng Tây nghiêng đầu nhìn cô, cô lại đang nhìn Ban Vệ.
“Trà lạnh rồi, đổi sang nước ấm đi.”
“Trà này không lạnh.”
“Không thì anh uống thử một ngụm xem?” Miệng cốc hướng về phía Ban Vệ. Ban Vệ lập tức nhập vai anh hùng, nhận lấy ly trà đổ thẳng vào miệng. Hắn vốn còn định tiếp tục làm kẻ ngoài cuộc theo dõi trò vui, nhưng ai ngờ trà vừa vào miệng liền trực tiếp phun ra, mặt đỏ tai hồng kịch liệt ho khan, tròng mắt cũng sắp bắn ra ngoài, mắt một mí cũng sắp gấp thành hai mí rồi. Ban Vệ che miệng chỉ tay về phía Long Thất không bật ra nổi một tiếng. Khắp nơi truyền đến tiếng cười vang, còn Long Thất quay lưng lại cũng lười để ý đến hắn.
Lúc này mới chính thức giao tiếp bằng ánh mắt với Đổng Tây.
Cô ấy vốn đang nhìn Ban Vệ nhưng bởi vì động tĩnh của Long Thất nên thu hồi tầm mắt. Trong phòng vẫn ồn ào náo nhiệt, Long Thất không lên tiếng, Đông Tây đang hô hấp, bầu không khí giữa hai người ảm đạm, không có tương tác, không có gợn sóng, cũng không thu hút sự chú ý của kẻ thứ ba. Bốn giây sau, cồn ở trong bao tử bắt đầu nóng lên, cô cúi đầu uống một ngụm nước, không nhìn nữa, cứ như chưa từng nhìn Đổng Tây vậy.
Mà Đổng Tây nói: “Giúp mình nói với Lâm Hội một tiếng, mình về trước đây.”
Cô không đáp lời.
Đổng Tây lặng lẽ rời đi không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, ngay cả Lư Phong đang lo lắng cho người đang phát hoả là Ban Vệ cũng không phát hiện ra. Trên mặt Long Thất xuất hiện ý cười nhàn nhạt, sau khi Đổng Tây đi được năm giây, cô vẫn không quay đầu lại.
Sau khi Đổng Tây đi được 10 giây, cô không quay đầu lại.
Sau khi Đổng Tây đi được 15 giây, cô vẫn bất động như cũ.
Đến khi Đổng Tây đi được 20 giây, Long Thất thở phào một hơi, quay người đứng dậy đi ra ngoài. Ban Vệ cuối cùng cũng có thể thốt ra tiếng, giọng nói khàn khàn gào thét tên cô, kêu cô đừng có trốn. Mà bước chân của cô ngược lại càng nhanh hơn.
Lúc đuổi kịp Đổng Tây, cô ấy đang đứng ở bên đường mở cửa xe taxi, gió đêm mát lạnh, làn váy khẽ bay lên theo từng cơn gió thổi qua. Long Thất dừng trước cửa, gọi tên cô ấy.
Đổng Tây nghe thấy tiếng gọi thì quay người lại nhìn, gió dường như cuốn theo cả mùi hương dịu dàng của cô ấy thổi đến, dù cho Long Thất có đang đứng cách đó mười bước chân thì vẫn có thể ngửi thấy.
Cô ấy đang đợi cô mở miệng.
Sau hai giây đình trệ, Long Thất đặt tay vào trong túi áo, “Mình còn tưởng cậu vào đại học Hoa Ninh, chính là ngôi trường cậu được đề cử năm lớp 12 đó.”
“Trung Dục cũng khá tốt.”
“Đại học Trung Dục đúng là không tệ.”
Đổng Tây vẫn như cũ nhìn cô, không có vội bước lên xe, nhưng cũng không có ý định đóng cửa xe lại.
“Cho nên,” Long Thất trực tiếp nói, “Chuyện hồi đó, vẫn cứ là ảnh hưởng đến việc cậu học lên.”
Trên mặt Đổng Tây nhìn không ra cảm xúc gì.
Hai bên đều trầm mặc trong chốc lát, cô ấy dùng một khẩu khí cực kỳ lãnh đạm nói: “Không có ảnh hưởng gì cả, không phải là Hoa Ninh không chọn mình, mà là do mình đã chọn Trung Dục.”
Long Thất gật đầu.
Sau đó cô lại nói: “Tin nhắn cậu gửi lúc tốt nghiệp mình đã nhận được rồi.”
“Tin nhắn nào?”
Đổng Tây hỏi như vậy nhưng vài giây sau đã tự trả lời: “Ồ, tin nhắn đó à.”
“Là tin nhắn được gửi hàng loạt đúng không?”
“Không phải.”
Sau đó dường như thực sự đã hết chủ đề để nói, Long Thất đón gió, hít vào một hơi. Chính vào lúc này, cửa xe phía trước đột ngột mở ra, có một người từ bên trong ló đầu: “Nói xong chưa?”
Long Thất có chút bất ngờ, gương mặt của một nam sinh ưu tú có nét tương tự với Trác Thanh đập vào mắt cô, cô ngẩn người, đôi mày khẽ chau lại.
Đổng Tây gật đầu với người đó, sau đó, nam sinh kia lại hướng mắt nhìn Long Thất một cái.
Có lẽ hắn cảm thấy cô có chút quen mắt.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ khách sáo gật đầu xem như chào hỏi rồi nói với Đổng Tây: “11 giờ sẽ khóa cổng ký túc xá, bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi, từ đây về cũng phải mất khoảng 15 phút.”
“Em biết rồi.”
Hắn rụt đầu vào trong, đóng cửa xe lại, Long Thất còn chưa kịp hồi thần, Đổng Tây đã quay sang nói với cô: “Vậy, tạm biệt.”
……
“Tạm biệt.”
Sau đó, Đổng Tây bước lên xe taxi. Cô nhìn cánh cửa đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi
Tay.
Đang.
Run.
Lý trí mách bảo rằng đây hẳn là một chuyện bình thường, nhưng đầu óc lại giống như sắp nổ tung. Ly rượu mạnh vừa nãy bắt đầu phát huy tác dụng, một cảm giác khô nóng từ trong dạ dày xộc thẳng lên não.
Trùng hợp là Lâm Hội cũng mới từ bên trong đi ra, một câu “Đổng Tây đâu rồi” vừa mới ra khỏi miệng đã bị Long Thất bất ngờ túm lấy cổ tay. Lâm Hội còn chưa bước xuống bậc thềm, cả người bị giữ lấy, bước chân khẽ đảo, lòng bàn tay bị Long Thất nắm chặt, tầm mắt cũng rơi trên người cô.
Long Thất vẫn đang nhìn chiếc xe đó.
Dù cho nó càng lúc càng xa, dần dần hoà vào trong dòng xe cộ, cô vẫn kiên nhẫn đứng đó nhìn, mặc kệ gió lớn, mặc kệ đôi mắt cay xè, cũng mặc kệ sự ồn ào xung quanh. Lâm Hội tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không dám chủ động lên tiếng. Tận đến khi chiếc xe taxi hoàn toàn biến mất ở ngã tư đường, Long Thất mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại, lực chú ý lúc này chuyển đến người vẫn đang bị cô kéo tay là Lâm Hội.
Lâm Hội cũng nhìn cô, cũng vì khoảng cách vô cùng gần thế này, nên nhìn thấy vành tai của cô ta đang đỏ lên.
“Cô muốn đi rồi sao?” Long Thất nói, “Để lại phương thức liên lạc cho tôi đi.”
– —–oOo——