Lúc Lương Hiện nắm lấy cổ tay cô cơ hồ các đốt ngón tay của anh luôn siết chặt.
Hai người nhìn nhau đồng thời thấy được có gì đó không ổn thậm chí là vô cùng kì lạ trong mắt đối phương.
Vội vàng buông tay ra.
Trên đầu ngón tay còn lưu lại chút xúc cảm vừa rồi,Lương Hiện bất giác cảm thấy cổ tay mảnh khảnh gầy gò kia của cô đặc biệt vô cùng mềm mại.
Liếc nhìn Minh Tự dùng tay phải nắm cổ tay trái của cô xoa nhẹ nhàng vuốt ve nghiêng mắt nhìn anh “Anh là tên lưu manh à?”
Lương Hiện đối với lời này quả thật không nói nên lời trong giây lát, sau đó đột nhiên bật cười. Chống khuỷu tay lên mặt bàn, nghiêng người tới gần “Cô hình như đối với tôi tâm phòng bị có phải quá nặng rồi không?”
Lần trước ở câu lạc bộ, Thừa Vũ kéo cánh tay cô không cho cô lên xe cô cũng không mắng cậu ta là lưu manh.
“Bởi vì anh là người không đứng đắn,không nghiêm túc” Cô liếc anh một cái rồi nói.
Lương Hiện thay đổi tư thế ngồi,anh dựa vào lưng ghế duỗi ra đôi chân dài miên man của mình thản nhiên nói: “Sao cô biết?”
Minh Tự nhìn đôi lông mày kiếm bên trên cùng đôi mắt đào hoa của Lương Hiện thờ ơ nhất quyết không nói lời nào tựa như là người đang ấp ủ rất nhiều từ trong lòng.
Người đàn ông môi mỏng như Lương Hiện vốn dĩ sinh ra chính là một kẻ bạc tình.
Lương Hiện kịp thời nhìn ra thái độ này của Minh Tự, anh cong cong khóe môi “Tìm không thấy chứng cứ chứng minh lời nói của mình đành quay sang dựa vào sắc mặt phân tích sao?”
Minh Tự lườm anh một cái sau đó lấy danh sách vật phẩm trước mắt chặn ngang mặt hai người không để ý đến sự trêu chọc của anh.
Lương Hiện duỗi tay kéo lấy danh sách xuống nhưng cô không cho.
“Làm gì?” Đôi mắt màu nâu nhạt của Minh Tự lúc này được chiếu sáng bởi ánh sáng trên đầu sáng ngời như lưu ly hiện ra từ phía sau danh sách vật phẩm.
“Nhớ để lại địa chỉ nhà, khoảng chừng trong hai ngày tới tôi sẽ cho người gửi cây trăm qua cho cô.” Lương Hiện nói xong thu tay ngả người ra ghế, mi mắt hơi rũ xuống không nói thêm điều gì khác.
Minh Tự càng ngày càng cảm thấy không hiểu được mạch não của mình. Cô do dự một chút, buông danh sách vật phẩm xuống nhẹ nhàng đưa tay gõ gõ mặt bàn “Lương Hiện.”
Anh nghiêng mắt liếc nhìn cô.
“Anh không cảm thấy gần đây trông anh rất kỳ quái sao?Tôi đặc biệt nghĩ anh nên tìm một chỗ xem thử.” Minh Tự thành khẩn đưa ra kiến nghị.
Lương Hiện liếc cô một cái rồi bình tĩnh nói: “Tôi bình thường.”
“Cho tôi tiền sau đó là cho tôi cây trăm ngọc,tôi thật sự có lý do hoài nghi……” Minh Tự dừng lại sau đó đưa một ánh mắt cực kì áp bức đánh giá anh từ trên xuống dưới không chút do dự nói “Anh định gài bẫy gì tôi sao?”
Lương Hiện mỉm cười không nhìn ra ý vị gì trong đó.
“Cứ như vậy đi. Cô không thấy thật tuyệt khi chính mình tận hưởng quyền lợi mà không cần phải thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào sao?” Anh nhướng mày, ý cười không giảm “Hay là chúng ta thử cách khác?”
Minh Tự nghe xong tức giận đem danh sách đập Lương Hiện một cái.
******
Hai ngày sau, Minh Tự ở nhà nhận được trâm cài màu hồng ngọc cùng vòng tay ngọc bích hình chim ưng Ấn Độ khảm máu chim bồ câu mà đêm đó Lương Hiện thắng giá.
Trong phòng ngủ, Minh Tự đang ngồi trước cửa sổ dùng 1 tay đẩy đẩy má còn một tay kia gõ gõ vào hộp quà nhung đen có một viên kim cương nằm ở chính giữa giống như ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh đêm đấu giá đó.
Có thể ở trong mắt người ngoài cho rằng Lương Hiện chính là người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái.Giật mình bất ngờ đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc bị Lương Hiện nắm lấy cổ tay đặc biệt có cảm giác kỳ dị. Trong lúc vô tình hai người chạm thấy ánh mắt nhau, trong đầu Minh Tự nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ ——
Lương Hiện –người đang ngồi trước mặt cô, không phải là một người bạn chơi từ thuở nhỏ, cũng không phải là một người thường hay ầm ĩ khích bác cô mà là chân chính một người đàn ông trưởng thành.
Một Lương Hiện cực kì quen thuộc bất ngờ trở nên xa lạ bởi vì ý nghĩ vừa nãy khiến trái tim Minh Tự dường như bị rung nhẹ sững sờ trong giây lát.
Cô khẽ nhíu mày càng ngày càng cảm thấy hoang mang không biết mình đang suy nghĩ cái gì và lối suy nghĩ kì lạ gần đây của Lương Hiện.
Rõ ràng là anh ta không có ý với cô nhưng lại đến đón cô và mua cho cô vòng tay và trâm cài bằng ngọc…
Đừng nói là Lương đại thiếu gia đang học làm một người…. CHỒNG TỐT chân chính?????
Tin tức cùng ý nghĩ này đối với cô không phải là quá đáng sợ sao?
******
“…… Đã tìm người xác minh qua,quả thật trong buổi đấu giá kín của Du Diệu Đức, Lương Hiện đã đi cùng với đại tiểu thư Minh gia.”
Trụ sở Tập đoàn Kinh Hoằng, Văn phòng Phó Chủ tịch…..
Lương Tiến Vũ cau mày nhìn tất cả ảnh chụp trên bàn làm việc mà đối diện với anh ta, người đàn ông gầy gò tiếp tục báo cáo “Hình như Minh tiểu thư đi với thân phận bạn gái anh ta thì phải?”
Ánh mắt Lương Tiến Vũ nhìn vào một trong những bức ảnh và nói “Gần đây tôi có nghe tin đồn rằng nhà họ Lương và nhà họ Minh đang có ý định liên hôn giữa hai nhà. Nhìn đi,theo lý mà nói hai người bọn họ cũng nên đến và xuất hiện nhiều sự kiện cùng nhau, anh cảm thấy nó đúng trong trường hợp này không?”
Đây rõ ràng là một mệnh đề khó có được đáp án.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, cân nhắc nói: “Lương Hiện cùng đại tiểu thư Minh gia kia vốn dĩ là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên tôi nghĩ rằng có lẽ giữa bọn họ chỉ là quan hệ tốt bình thường vô tình trùng hợp đi cùng nhau “
Ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào cửa kính trong suốt lan tỏa khắp văn phòng làm việc.Nơi mà Lương Tiến Vũ đang đứng bây giờ tình cờ tách giữa ánh sáng và bóng tối. Sau lưng anh ta là ánh hoàng hôn màu cam ấm áp nhưng trong mắt lại bị che phủ dày đặc bởi những ý nghĩ tăm tối.
Một lúc sau, anh ta nhếch mép cười “Hy vọng là như vậy. Nếu không, tôi sợ mình sẽ khó xử”
******
“Giám đốc Lương, đây là lịch trình hôm nay của ngài. Buổi sáng có một cuộc họp đầu tư, yêu cầu xác định các dự án hạng mục đầu tư tiếp theo. Buổi chiều, ngài có một cuộc họp quan trọng cho dự án《Cuộc trò chuyện đêm Trường An》chủ yếu bàn về vấn đề chuyển thể nội dung cải biên lại kịch bản.”
Lương Hiện nhận lấy chiếc máy tính bảng ghi lịch trình cụ thể hôm nay ánh mắt quét nhẹ lên đó.
“Hiểu rồi.” Nói xong nhanh chóng đưa máy tính bảng trở lại.
Trợ lý Trần giơ hai tay tiếp nhận “Vậy thì Giám đốc Lương, chúng ta bây giờ cũng nên đến phòng họp rồi.”
******
“Giám đốc Lương!” Đến cửa phòng họp, phó giám đốc nhiệt liệt chào hỏi.
Lương Hiện thờ ơ gật đầu, bước vào.
Hôm nay là cuộc họp quan trọng đầu tiên kể từ khi Lương Hiện trở thành giám đốc của Kinh Hoằng. Thật ra chức vị tổng giám không tính là cao nhưng không phải ai tới ngồi thì ngồi.
Lương Hiện ngồi ở chỗ đó so với những người khác thân phận thấp hơn rất nhiều nhưng không ai dám lỗ mãng.
Anh đang đọc bản kế hoạch đầu tư do phó giám đốc vừa mới bàn giao qua cho mình.
Một số giám đốc điều hành nhìn thấy điều này lặng lẽ nháy mắt riêng với nhau và cảm thấy có chút bất an gì đó không thể giải thích được.
Trên thực tế, Lương Hiện không phải là cái người khó kết thân.
Anh dường như không có ý kiến,không chỉ tay vào công việc của bất kỳ ai và cũng rất hiếm khi can thiệp vào hoạt động hàng ngày của ngành công nghiệp điện ảnh. Anh vẫn luôn ở trong văn phòng giám đốc an ổn xem tài liệu và không có bất kì điều gì gọi là muốn xen vào công việc của họ.Cho nên, bất an gì gì đó lúc này…… Hẳn là một loại ảo giác, ảo giác nhất thời của họ mà thôi.
Ngay sau khi các giám đốc điều hành nguôi ngoai sự lo lắng, họ thấy Lương Hiện đặt cuốn sổ kế hoạch trên tay và nói: “Tôi nghĩ rằng không cần đầu tư vào bất kỳ dự án nào trong bản kế hoạch này.”
Giọng nói của Lương Hiện nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp rộng lớn nhưng lại giống như một tiếng sấm nổ vang.
“Chuyện này….sao có thể xảy ra được!” Ai đó ngạc nhiên nói.
Bốn dự án lớn bên trong đều bị từ chối một cách trực tiếp như vậy?
Các giám đốc điều hành khác bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng vì quyết định này, phó giám đốc người đứng đầu nơi đây bắt đầu nói ra ý kiến: “Giám đốc Lương, anh có muốn nhìn lại không? Đạo diễn kiêm biên kịch bộ 《 Phi Thiên 》 này là Nhạc Chí, dàn diễn viên chính cũng rất độ nổi tiếng nhất định,còn có…” “
“《 Phi Thiên 》 mà anh vừa nói là vấn đề lớn nhất trong tất cả bốn dự án trong này” Lương Hiện chống cùi chỏ nghiêng đầu gõ ngón tay lên bìa kế hoạch đầu tư “Mạo hiểm dùng diễn viên chính như vậy tôi nghĩ không cần đợi lên sóng đã bị gièm pha scandal bên ngoài nhấn xuống triệt để.Một hạng mục vốn dĩ biết lối đi là sai mà còn muốn Kinh Hoằng đầu tư cho?Anh không cảm thấy nó rất lãng phí sao?”
Khi Lương Hiện nói đến từ “vai chính”, tim trợ lý Trần chợt chùng xuống.
《 phi thiên 》quả thực là một bộ phim sản xuất lớn, không nói đến cái khác “Nhạc Trì” chính là bằng chứng cho việc dẫn đầu doanh thu phòng vé hàng năm. Nhưng đồng thời, bộ phim này cũng có một rủi ro chết người – hai diễn viên chính không mấy sạch sẽ.
Một khi scandal gièm pha nổ ra, họ sẽ phải đối mặt với sự nghiệp diễn xuất của mình chôn vùi và các nhà đầu tư cũng sẽ theo họ trực tiếp mất trắng.
Bởi vì tin tức ban đầu đã bị phó chủ tịch hội sở ém chặt với dự định sau khi phim phát sóng rồi mới thông báo nên vấn đề cấp thiết bây giờ là trong chuyện này chỉ có mấy người biết? Làm sao Lương Hiện biết được?
Trong phòng họp lắp đầy điều hòa nhưng Trợ lý Trần lại cảm thấy trên trán mình không ngừng túa ra mồ hôi.
“Chuyện này…. diễn viên chính có vấn đề gì sao?” Phó giám đốc giống như một người không hề hay biết gì bối rối hỏi mọi người.
Anh ta nói xong bắt đầu nhìn xung quanh và phát hiện rằng có vài người cũng có khuôn mặt sững sờ giống như anh ta ngồi đó không nói một lời tựa như đang… xấu hổ thay cho lời nói không hiểu của anh ta vừa rồi.
Lương Hiện đem mấy biểu hiện này nhìn trong mắt, anh hơi hơi mỉm cười cầm lấy bản kế hoạch đầu tư ném về phía trước với tư thế ngạo nghễ của người ra quyết định “Những vấn đề khác trong bản kế hoạch đầu tư này, tôi sẽ không nói ra nhưng mọi người cần phải nên biết Kinh Hoằng làm đầu tư chứ không phải làm từ thiện. Một bộ phim với mức kinh phí vô cùng cao ngất ngưỡng lại biết trước sẽ thua lỗ tại vì sao các người lại muốn đầu tư?”
Bản kế hoạch đầu tư phát ra tiếng “Bang” rơi xuống bàn hội nghị như một cái tát mạnh thẳng vào mặt các giám đốc điều hành.
Dưới khuôn mặt của nhiều giám đốc điều hành dần dần trở nên đỏ bừng lên,Lương Hiện giống như vẫn là anh của bình thường, hiền hoà và dễ tính.
Anh chống cùi chỏ lên bàn hội nghị, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người có mặt hôm nay, trong mắt ẩn chứa đầy ý cười “Tôi cho các vị thêm thời gian một ngày để chuẩn bị lại bảng kế hoạch đầu tư hoàn chỉnh và cũng hy vọng là đến lúc đó các vị đừng để cho tôi lại thêm thất vọng mà trực tiếp sa thải một trong những người ở đây “
******
Sau khi Lương Hiện nói xong mấy lời này cũng không nhìn những người điều hành ở đây nữa đứng dậy rời đi.
Hôm nay Lương Hiện mặc bộ vest màu xám vốn được cho là một màu nghiêm túc và ổn định nhưng bởi vì tính khí của anh đặc biệt tạo cho người ta một cảm giác thờ ơ, tùy ý và phóng túng.
Có lẽ từ nay về sau sẽ không có ai coi anh là một đại thiếu gia chơi bời lêu lổng nữa.
Bởi vì anh chính là một đại thiếu gia giả ăn chơi trác táng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, một vị giám đốc điều hành nào đó đã đi đến tìm trợ lí Trần “Không phải nói rằng anh ta cái gì cũng không biết sao? Chúng ta phải làm gì bây giờ? Đừng quên rằng buổi chiều……”
Vị giám đốc điều hành đó sớm đã đứng về phe Lương Tiến Vũ vì thể hiện sự trung thành của mình, luôn nỗ lực trước mọi thứ mà bây giờ anh ta đang phải hối hận không ngừng vì điều đó ——Lương đại thiếu gia chính là kẻ không phải là cái ngọn đèn cạn dầu gì?
Trợ lý Trần kẹp công văn lại bắt đầu cười khổ nói: “Đừng nói gì về điều này nữa, chính anh không phải nhìn thấy anh ta ngay từ ban đầu đã nhìn thấu bản kế hoạch này rồi sao?”
Ý quá rõ ràng biết thức thời thì giữ,không biết thì kết cục chính là cuốn gói cút đi khỏi nơi đây.
Hôm nay đại thiếu gia Lương đến đây làm điều này chính là muốn nói rõ một lần cho từng người ở nơi đây biết —— cho dù địa vị của anh có bị giáng xuống bùn lầy thì cũng dư sức thu thập cái vai trò nhỏ bé của mỗi người ở đây.