Tô Ngư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhiều loại cảm xúc dâng lên trong lòng, cô cố gắng trấn định lại, hỏi: “Lần này xem mắt cũng do được sắp xếp ngầm ạ? Thế đồng chí Lục Thiệu Phong có phải cũng vậy không dì?”
Thím Vương lắc đầu: “Con nghĩ nhiều rồi, buổi xem mắt này quang minh chính đại, không có sắp xếp ngầm gì cả, đồng chí Lục Thiệu Tông không có, nhưng đồng chí Tống Thanh Vinh phải xem mắt đồng chí nữ kia lại do phụ huynh cậu ấy sắp xếp, chúng tôi chỉ làm theo thôi.
”
Tô Ngư trầm tĩnh lại, cười.
Thím Vương là người từng trải, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, lập tức cười mập mờ: “Xem ra không cần thím nhiều lời, đi đi, đừng để đồng chí Lục đợi lâu.
”
Tô Ngư ngại ngùng cười, nhưng bước chân lại rất thành thực đi về phía Lục Thiệu Tông.
Thím Vương: “À đúng rồi, nếu được thì hai đứa quyết định sớm một chút, thím Vương chờ ăn kẹo cưới của con.
”
Tô Ngư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
“Đồng chí Tô Ngư.
” Lục Thiệu Tông im lặng chờ đợi, nếu như có người quen biết anh ở đây tuyệt đối sẽ hô to lên chưa từng có ai ôn nhu kiên nhẫn như vậy Lục Thiệu Tông.
Lúc này thái độ của Tô Ngư nghiêm túc, không lùi không tránh, nghiêm túc cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, nhân vật yêu thích của cô lại sống sờ sờ đứng trước mặt cô, cô nên làm sao bây giờ? Đương nhiên cô sẽ lựa chọn…
“Đồng chí Lục Thiệu Tông, em họ Tô, tên là Tô Ngư, năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp trung học, hiện tại làm việc ở xưởng may, ba đều mẹ khỏe mạnh…” Tô Ngư dừng lại: “Em đồng ý.
“
Lục Thiệu Tông gật đầu cười: “Được, thế khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
Thanh âm Tô Ngư run lên: “Thế, thế thì hơi nhanh! ! Ý em là, chúng ta nên tìm hiểu nhau trước, mới biết có thích hợp với đối phương hay không đã.
”
Lục Thiệu Tông nhìn cô, trầm mặc không nói.
Chuyện gì xảy ra thế này, sao cảm giác giống như cô đang trêu đùa người ta vậy?
Tô Ngư giải thích: “Em cảm thấy, kết hôn vẫn nên cẩn thận, dù sao cũng là đại sự cả đời mà.
”
Lục Thiệu Tông: “Được, nghe em.
”