Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 43



Sau khi Lục Triết và Phó Lê kết hôn một năm, hai người dính nhau rất lâu mới chuẩn bị có con.

Đầu tiên là điều dưỡng thân thể nửa năm để chuẩn bị cho việc mang thai, sau đó Phó Lê đã nhanh chóng mang thai, chín tháng sau, cô sinh ra một bé gái trắng trẻo mập mạp nặng 3.5 cân, rất khỏe mạnh.

Lục Triết và Phó Lê đã tính xong từ lâu rồi, nếu sinh con gái thì đặt tên là Phó Yên Yên.

Trước khi kết hôn, Lục Triết đã lên kế hoạch rồi, hai người bọn họ chỉ sinh một đứa con và đứa bé sẽ theo họ của Phó Lê.

Vì bây giờ Lục Trăn Xuyên đã thừa kế tài sản nhà họ Lục, mà công việc anh đang làm bây giờ cũng không thể kinh doanh tiếp được sau khi anh hoặc Phó Lê qua đời. Do tính chất đặc biệt của app nuôi bé con nên con cái của hai người họ sẽ không thể kế thừa được.

Chỉ cần một trong hai người là bé con hoặc người dùng qua đời thì việc nhập hàng trên app nuôi bé con cũng sẽ không thể tiến hành được.

Cũng vì lí do này, lại thêm việc tuy Phó Trịnh Đào đã kết hôn với thư ký của mình nhưng hai người họ cũng đã khá lớn tuổi rồi, chẳng những thế còn rất tham việc, không có ý định sinh con nên muốn Phó Lê và Lục Triết sinh con để kế thừa sản nghiệp nhà họ Phó.

Lục Triết cũng đã lên sẵn kế hoạch cho con mình, đợi đến lúc một trong hai người là anh hoặc Phó Lê qua đời, tất cả số tiền kiếm được sẽ để lại cho con lập nghiệp và sử dụng vào tập đoàn nhà họ Phó.

Lúc Phó Yên Yên ba tuổi đã như bà cụ non. Từ nhỏ bé đã nghe bác mình nói, sau khi lớn lên bé sẽ thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, thân là một tổng giám đốc mỹ nữ bá đạo tương lai, bé cần phải có khí thế bá đạo của một tổng giám đốc.

Vì vậy, dù tuổi còn nhỏ nhưng Phó Yên Yên đã luôn trưng ra vẻ mặt thâm trầm, tự cho là mình rất chín chắn nhưng lại không biết ở trong mắt người nhà, bé chỉ là một cô nhóc đáng yêu giả vờ làm người lớn.

Phó Lê cảm thấy bé cưng của mình rất đáng yêu, mỗi khi nhìn thấy những bộ quần áo dễ thương, bé đều nói mình không thích hoặc không muốn nhưng trong mắt toàn là mong chờ.

Đợi sau khi cô mua rồi mặc cho bé, bé cưng còn phải ra vẻ, nói không thích cái váy trẻ con này chút nào, vẻ mặt đó cực kì dễ thương!

Ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo, Lục Triết đã chuẩn bị cho bé một chiếc cặp nhỏ rất đáng yêu, ngoài mặt thì ghét bỏ nhưng thật ra trong lòng bé rất thích. Bé đeo chiếc cặp nhỏ xinh xắn đi theo bên cạnh bố và mẹ, ngoan ngoãn đến trường mẫu giáo báo danh.

Khi đến văn phòng giáo viên, lúc ngang qua cửa lớp mầm, Phó Yên Yên phát hiện bên trong có rất nhiều bạn nhỏ, trông dáng vẻ không lớn hơn bé là mấy, trong lòng bé hơi hi vọng mình có thể kết bạn được ở đây.

Sau khi bố và mẹ đi, Phó Yên Yên nắm tay cô giáo, đôi chân ngắn cũn bước vào lớp.

Cô giáo giới thiệu bé với các bạn nhỏ, bé nhân cơ hội nhìn quanh lớp thì thấy mọi người đều đang tò mò nhìn mình, chỉ có một cậu nhóc đang chống đầu, hình như không có hứng thú với bé.

Thành công bị thu hút sự chú ý, bạn nhỏ Phó Yên Yên cứ thế nhìn chằm chằm cậu nhóc kia.

Cô giáo cúi đầu nhìn Phó Yên Yên: “Yên Yên muốn ngồi ở chỗ nào?”

Phó Yên Yên giơ bàn tay mũm mĩm chỉ vào cậu nhóc đang cúi đầu trong góc không biết đang làm gì: “Em muốn ngồi vào chỗ trống đó.”

Nụ cười trên mặt cô giáo bỗng trở nên xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, Yên Yên có thể tự đi được không?”

“Được ạ.” Phó Yên Yên gật đầu, sau đó đi về phía cậu nhóc kia rồi ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.

Bé cất cặp sách nhỏ vào trong ngăn bàn, quay mặt sang thì thấy cậu nhóc vẫn đang vẽ, dường như không muốn để ý đến mình: “Tớ tên là Phó Yên Yên, cậu tên là gì?”

Cậu nhóc dừng tay, nghiêng đầu nhìn bé rồi nói: “Phó Sâm.”

Phó Yên Yên cảm giác mình thua rồi, không ngờ một tổng giám đốc bá đạo cao lãnh tương lai như bé còn nói nhiều hơn cậu, bé không vui lắm nên im lặng không nói chuyện với cậu nữa.

Chỉ một tháng sau, Phó Yên Yên và Phó Sâm đã trở thành bạn tốt của nhau. Bởi vì hai người rất ít nói, Phó Sâm cũng rất thích yên tĩnh, không chịu được những người bạn cùng bàn ồn ào nên trước đây đã đuổi hai người bạn cùng bàn đi rồi.

Từ mẫu giáo quý tộc đến tiểu học quý tộc, trung học cơ sở, trung học phổ thông, Phó Yên Yên đều học chung trường với Phó Sâm, bởi vì cả hai đều có thành tích rất tốt nên từ tiểu học đến giờ đều học chung một lớp.

Làm bạn học hơn mười năm, Phó Yên Yên đã thấy phát ngán khi nhìn thấy mặt cậu.

Vì vậy, ở học kỳ tiếp theo năm lớp 10, khi nghe cô bạn cùng bàn liên tục khen Phó Sâm đẹp trai thế nào, cô đều chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn cảm thấy cô bạn cùng bàn quá mê trai.

Phó Sâm đẹp trai thật, nhưng đâu có khoa trương như vậy chứ?

Cũng chỉ tạm được mà thôi.

“Đúng rồi, Yên Yên, chúng ta sắp chia ban rồi, cậu chọn ban tự nhiên hay xã hội?”

Phó Yên Yên một tay chống cằm nói: “Tự nhiên.”

“Cậu giỏi cả tự nhiên và xã hội. Cô giáo nói những người học được cả tự nhiên và xã hội thì nên chọn tự nhiên hơn vì tự nhiên có thể chọn nhiều chuyên ngành hơn lúc thi đại học. Có phải vì vậy nên cậu mới chọn không?”

“Không phải, bởi vì lười.” Phó Yên Yên nói.

Bạn cùng bàn: “…” À đúng, giáo viên cũng từng nói ban tự nhiên ít học sinh hơn ban xã hội.

Sau khi chia ban ở lớp 11, Phó Yên Yên và Phó Sâm lại học chung một lớp. Cô thật sự rất nghi ngờ, có khi nào hai người bọn họ sẽ thi vào cùng một trường đại học, rồi học cùng lớp chuyên ngành trong trường đại học hay không?

Vậy thì đúng là nghiệt duyên rồi?

Có một số việc không nên nghĩ nhiều, bởi vì sau khi nghĩ về nó, rất có khả năng nó sẽ xảy ra.

Ngày nhận được giấy báo nhập học của trường đại học, Phó Yên Yên rất vui mừng vì mình đã đỗ đại học B. Bố mẹ thường hay nói trước đây bọn họ học ở đại học B. Mấy năm gần đây, đại học B đã xây dựng lại nhiều lần, có lẽ nó đã không còn giống như trước đây rồi.

Thành tích của cô vốn rất tốt, cô cũng muốn chụp vài bức ảnh sau khi thi đậu đại học B cho bố mẹ xem, coi như là để bọn họ làm kỉ niệm.

Vì vậy, đỗ vào chuyên ngành mà mình thích ở đại học B đã trở thành mục tiêu của cô. Sau khi nhận được thư nhập học, cô đăng lên vòng bạn bè.

Chỉ lát sau đã có một người like, người đầu tiên ấn like là Phó Sâm.

Trong lòng Phó Yên Yên có một dự cảm không lành. Chiều hôm đó, cô đổi mới vòng bạn bè thì thấy Phó Sâm cũng đăng giấy báo nhập học, cùng trường, cùng chuyên ngành với cô.

Diễn đàn trường nói mấy năm nay chuyên ngành này chỉ có một lớp?

Phó Yên Yên: Đây là nghiệt duyên gì thế!

Sau khi Phó Yên Yên vào đại học được hơn một tháng, cô được rất nhiều chàng trai tỏ tình.

Cô có ngoại hình xinh đẹp. Lúc học cấp 3, đám học sinh còn biết hạn chế nhưng đến lúc vào đại học, tất cả mọi người có thể yêu đương tự do, tất nhiên khi không còn sự gò bó ban đầu, tất cả đều hận không thể yêu đương mấy lần lúc học đại học.

Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, bao gồm cả cuộc sống hàng ngày và những cuộc trò chuyện riêng tư với bạn cùng lớp trên điện thoại, cô đã được tám người tỏ tình trong đó còn có một cô gái??

Khi tiết tự học tối nay sắp kết thúc, một nam sinh lớp bên cạnh cầm theo một bó hoa hồng đỏ, trực tiếp bước tới chỗ Phó Yên Yên, giơ hoa hồng đỏ về phía trước, nói: “Yên Yên, tặng cậu. Tớ thích cậu.”

“Ồ~~” Nhiều người trong lớp bắt đầu ồn ào.

Có rất nhiều người đã tỏ tình với Phó Yên Yên, nhưng tặng một bó hoa hồng lớn như vậy trước mặt mọi người thì đúng là không nhiều.

Phó Yên khéo léo từ chối: “Tôi không thích hoa lắm, cậu nên tặng cho người khác đi.”

Tai nam sinh hơi đỏ lên, cậu ta hỏi: “Vậy cậu thích gì? Tớ sẽ mua tặng cậu. Điều kiện nhà tớ khá tốt, có mấy căn nhà ở thủ đô.”

“Không liên quan đến tôi.” Phó Yên Yên rất ghét kiểu nam sinh bị từ chối thì nói điều kiện gia đình mình thế này thế kia, chẳng lẽ bọn họ tưởng chỉ cần nói nhà mình có mấy căn nhà hay mấy chiếc xe thì có thể khiến bên nữ đồng ý?

Trông cô giống người không mua nổi nhà à??

“Tớ… tớ thật sự rất thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tớ được không? Tớ có thể mua túi xách và mỹ phẩm cho cậu.” Chàng trai bóp chặt bông hồng trong tay, nói.

“Tôi muốn túi xách hay muốn mỹ phẩm, tôi có thể tự mua, tôi không thiếu chút tiền ấy.” Phó Yên Yên cau mày, giọng điệu đã lộ rõ

vẻ không kiên nhẫn.

Cậu ta thẹn quá thành giận, nói: “Cô giả vờ thanh cao cái gì?”

Tiếng ồn ào xung quanh chợt yên tĩnh lại, rất nhiều người thấy cảnh này đều chuẩn bị hóng hớt.

“Không thích cậu, không đồng ý làm bạn gái cậu là giả vờ thanh cao? Cậu tự tin với điều kiện của mình đấy.” Phó Yên Yên nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, đứng lên nói: “Đối mặt với tôi cậu không cảm thấy tự ti à?”

Hôm nay Phó Yên Yên đi một đôi giày xăng đan đế dày cao năm phân, cô đã cao 1m72, đi đôi giày này còn cao hơn nữa. Tên kia đứng trước mặt cô còn thấp hơn cô một chút.

Nam sinh tức giận đến đỏ mặt, ném hoa hồng xuống đất, nói: “Người khác cho thể diện mà không cần! Tôi để ý cô là may cho cô đấy, thức thời thì đồng ý đi!”

“Cậu đang dạy tôi phải làm như thế nào à?” Phó Yên Yên nhướng mày hỏi, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, vòng qua cậu ta đi về phía cửa: “Chiều cao dưới 1m85 thì đừng đến, ngoại hình xấu xí cũng đừng đến, có miệng thối cũng đừng đến.”

Phó Sâm đẩy kính, đứng dậy, lúc đi ra thì va vào vai nam sinh khó khăn lắm mới đứng vững kia, khiến cậu ta lại loạng choạng lần nữa.

Sau khi bước ra khỏi phòng học, Phó Sâm sải bước tới chỗ Phó Yên Yên, nắm tay cô, kéo cô đến một phòng học trống.

Lúc đầu bị kéo lại, Phó Yên Yên sợ hết hồn, thấy người kéo mình là cậu, lúc này mới không động thủ.

Mãi cho đến khi bước vào một phòng học không có đèn, lúc này cô mới hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“Chiều cao trên 1m85, ngoại hình ưa nhìn, không bị hôi miệng. Còn yêu cầu gì khác không?” Phó Sâm hỏi.

Phó Yên Yên: “…Không hút thuốc, không uống rượu, môn đăng hộ đối, đừng dính người quá. Có phải cậu muốn giới thiệu bạn trai cho tớ không?”

“Ừm, có một người đáp ứng đủ yêu cầu của cậu.” Phó Sâm híp mắt.

Phó Yên Yên tò mò: “Ai vậy? Tớ có biết không? Cậu có ảnh không?”

“Cậu quen, ở ngay trước mặt cậu.”

Phó Yên Yên: “…Cậu đang đùa tôi đấy à?”

“Không, nghiêm túc đấy.” Phó Sâm tiến lại gần cô, nói: “Tại sao trước đây cậu không trả lời tớ? Những thằng khác tỏ tình với cậu thì cậu từ chối, nhưng tại sao đến lượt tớ thì cậu lại không nói gì cả?”

Phó Yên Yên ngẩn ra: “Cậu đang nói cái gì đấy? Cậu đã từng tỏ tình với tớ á?”

“…” Phó Sâm: “Vào ngày cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tớ đã nhét thư tình vào trong cặp cậu.”

Phó Yên Yên bừng tỉnh: “Hóa ra bức thư tình buồn nôn kia là của cậu!”

Tai Phó Sâm hơi đỏ lên. Buồn nôn ư? Cậu cảm thấy rất hoàn hảo mà, không có chỗ nào buồn nôn.

“Ngay cả tên cậu còn không viết, sao tớ biết là cậu được?” Phó Yên Yên nói đến chuyện này, còn hơi ghét bỏ cậu.

Phó Sâm hơi kinh ngạc, lúc viết thư tình cậu rất căng thẳng, không nhớ là mình có viết tên hay không, nhưng không còn quan trọng nữa: “Vậy thì bây giờ cậu biết rồi. Câu trả lời của cậu là gì?”

Nhịp tim của Phó Sâm bắt đầu tăng nhanh hơn vì căng thẳng.

“Cho cậu một cơ hội, thời gian đánh giá là một tháng. Nếu cậu vượt qua đánh giá thì một tháng sau, cậu được phép chuyển lên chính thức.” Phó Yên Yên hất cằm lên, đắc ý nói.

Tên này cũng đẹp trai, cao ráo, quan trọng là không dính người, thử yêu cũng được. Dù sao họ cũng học chung một lớp từ hồi mẫu giáo đến giờ, nghiệt duyên này đúng thật là duyên phận.

Một tháng sau, dưới sự mặt dày của Phó Sâm, cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng thông qua kỳ kiểm tra của bạn gái, trở thành bạn trai chính thức.

Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện chỉ có một chương này thôi~


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.