Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 12: Kịch bản văn nam chủ



Edit + beta: Văn Văn.
Tuy đã đồng ý với Triệu Tự sẽ thay bộ đồ khác nhưng trên thực tế làm rất khó.
Đại Ninh buồn rầu ngồi trên thảm, chọn chọn lựa lựa: “Quần áo của tôi bộ nào cũng đẹp hết.”
Triệu Tự tập trung nhìn vào, không phải vậy sao, quần áo đại tiểu thư luôn được đặt làm riêng, lại thêm thích phô trương, mỗi bộ váy đều đủ kiểu dáng, thiết kế mười phần cảm giác.
Triệu Tự nói: “Cô mặc quần đi, đừng mặc váy.”
Đại Ninh có hơi không vui, cô từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc quần đùi ngắn, Triệu Tự nhìn vải vóc, khóe miệng giật giật.
“Quần dài.”
“Anh thật phiền toái!” Oán giận thì oán giận, nhưng nhớ đến anh ta khen mình đẹp, Đại Ninh vẫn đi tìm một cái quần jean.
Cô vài ba động tác đã thay xong, áo trên đổi sang áo ngắn tay màu hồng nhạt.
Triệu Tự ở bên ngoài chờ cô, Đại Ninh tết mái tóc xoăn dài của mình thành hai bím tóc.
Mặc dù cô hay lười, các loại ngũ cốc cũng chả phân biệt được, nhưng về phần năng lực làm dáng bên ngoài, là một người lão luyện.
Thấy cô lần nữa đẩy cửa ra, Triệu Tự mím môi, khó có lúc bất lực.
Chiếc quần jean ôm lấy đôi chân của cô gái, làm cho đôi chân của cô vừa thon vừa thẳng, hai bím tóc đặc biệt mềm mại, trông thế nào cũng rất xinh đẹp.
Ăn mặc này đó không thể làm giảm bớt đi vẻ đẹp của cô.
Triệu Tự không biết nói gì, chỉ đành tự an ủi bản thân, Đại Ninh một thân thế này so với kiểu ăn mặc như con công vàng nhỏ hồi nãy còn tốt hơn chút ít.
“Đi thôi.”
Đại Ninh đi theo phía sau anh, trong đầu còn nhớ rõ mười bốn người vệ sĩ của mình.
“Bọn họ cũng muốn đi cùng tôi.”
Triệu Tự nghĩ thầm, đây là đám cưới người ta, không phải nơi đập phá. Hiện giờ anh đã biết rõ cách vuốt lông cho đại tiểu thư, bạn khen hay tán thưởng cô ấy, nói không chừng cô ấy có thể sẽ ngoan một ngày, nhưng nếu bạn mắng cô ấy dù một câu đi nữa, cô ấy sẽ hận không thể lôi tất cả người nhà của bạn ra đánh chết hết.
Vì thế, Triệu Tự nói, “Không có đủ chỗ ngồi cho buổi lễ. Xuyên Tử chỉ mời cô, không có mời bọn họ.”
Đại Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình tương đối đáng yêu và được hoan nghênh ở Hạnh Hoa thôn, nghĩ như thế lập tức vui vẻ trở lại.
“Được rồi, không mang theo bọn họ, vậy thì anh phải bảo vệ tôi cho tốt.”
Không cần cô nói, hôm nay Triệu Tự sẽ luôn ở bên cạnh cô, một tấc không rời.
Anh thấp giọng: “Ừ.”
Đi được hai bước, một bàn tay nhỏ kéo quần áo của anh ta từ phía sau: “Triệu Tự, Triệu Tự!”
Triệu Tự quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Tôi muốn bông hoa kia, anh đi hái cho tôi, tôi muốn hai bông.”
Triệu Tự nhìn theo nơi ngón tay cô chỉ, liền thấy một đóa hoa cúc màu xanh da trời nhỏ nở rộ ở bờ ruộng, nơi thôn quê đều có những bông hoa nhỏ như vậy, sức sống bền bỉ lại xinh đẹp.
Triệu Tự không nói gì thêm, về những chuyện này anh có thể nguyện ý theo cô, đi ngang qua bờ ruộng, hái cho cô hai bông hoa trở về.
Đại Ninh kẹp chúng vào trên bím tóc của mình, hoa nhỏ xinh xắn, cô cũng xinh xắn, một hương vị đầy sức sống lan tỏa.
Thấy Triệu Tự nhìn mình, Đại Ninh hỏi: “Nhìn có đẹp không?”
Anh ho khan một tiếng.
Đại Ninh giả bộ muốn hung hăng với anh ta, Triệu Tự thở dài nói: “Đẹp.”
Tâm trạng cô vui vẻ, trước đây nhìn anh ta chỗ nào cũng không vừa mắt, hôm nay cảm thấy anh ta thuận mắt hơn không ít.
Vẫn còn một khoảng cách đến nhà Xuyên Tử, âm thanh của kèn xô na và trống vang lên xa xa, chưa đi qua mà đã có thể cảm nhận được sự náo nhiệt.
Đại Ninh thăm dò xem: “Cô dâu là ai?”
Triệu Tự: “Tiểu Yến ở trong phòng đang chuẩn bị bái trời đất với Xuyên Tử.”
Đại Ninh kinh ngạc: “Mấy người ở đây còn bái trời đất sao? Một truyền thống cổ xưa như vậy.”
Triệu Tự: “Đây là quy tắc do tổ tiên truyền lại, ở đây không có chuyện ly hôn, một khi đã bái trời đất, Xuyên Tử liền phải cùng Tiểu Yến sống vậy cả đời, sinh lão bệnh tử, không rời không bỏ.”
Đại Ninh chớp chớp mắt: “Anh cũng giống vậy sao? “
Triệu Tự dừng một chút, khẽ liếc mắt nhìn cô: “Tôi cũng vậy.”
Đại Ninh đột nhiên đến gần anh, Triệu Tự khống chế không lui lại, cô cười xấu xa: “Tôi mới không tin đâu, nếu có một ngày anh trở nên giàu có quyền thế, chắc chắn anh sẽ nuôi mười tám ả tình nhân nhỏ, trong lòng còn thêm một cô bạch nguyệt quang [1].”
[1] Bạch nguyệt quang: một người con gái mãi mãi không thể có được, mối tình khó quên.
Triệu Tự có vài phần không vui: “Tại sao cô lại nghĩ vậy? “
Đại Ninh nói: “Tiểu thuyết nam chủ đều viết thế.”
Dù sao thì các phái nam dưới ngòi bút của tác giả, lúc nào cũng là kiểu hận không thể gom toàn bộ đám mỹ nhân trong thiên hạ thu vào túi.
Triệu Tự không biết cô đang xem mớ hỗn độn gì cả ngày, anh cũng lười giải thích.
“Bọn họ bái đường nhìn không thấy?”
“Nhìn đi.”
Hai người họ bước qua, Triệu Bình phấn chấn hướng họ vẫy vẫy tay, đám người chen chúc, Triệu Tự bảo vệ Đại Ninh, không cho ai chen lấn đến cô.
Đại Ninh tò mò nhìn sang, liếc mắt liền thấy cô dâu Tiểu Yến trên hỉ đường.
Như Triệu Tự đã nói, Tiểu Yến mặc một bộ đồ vải đỏ. Cô ấy không đội khăn voan trên đầu như các cô gái thành phố, mà chỉ cài một đóa hoa màu đỏ trên đầu.
Trên mặt Tiểu Yến trang điểm cô dâu, nhìn qua vừa e thẹn vừa hạnh phúc.
Triệu Tự im lặng che trước người Đại Ninh nên không mấy ai chú ý đến đại tiểu thư sắc nước hương trời, Tiểu Yến như cũ là vai chính của tiệc cưới.
Đại Ninh nắm chặt quần áo của Triệu Tự, hỏi bên tai anh: “Nhẫn đâu? Không cần nhẫn luôn sao?”
Triệu Tự thấy khuôn mặt nhỏ của cô hứng thú bừng bừng, giải thích: “Không có nhẫn.”
Giam cầm một người nào đó lại, thường không phải vàng bạc ngọc khí, mà là một lòng thật tình hiếm có.
Sau khi lễ cưới kết thúc, chú rể có thể hôn cô dâu.
Âm thanh đám người ồn ào truyền đến, Triệu Tự theo bản năng đi nhìn em trai và em gái mình, Triệu Bình mười hai tuổi nhanh chóng dùng một tay che mắt Triệu An An, tay kia cũng che lại đôi mắt của mình, sắc mặt đỏ bừng.
Triệu Tự yên lòng, anh cụp mắt nhìn cô gái bên cạnh.
Đại Ninh dựa vào cánh tay anh, đang mở to hai mắt nhìn người ta hôn môi say sưa, không có nửa phần biết e lệ.
Triệu Tự không còn lời gì để nói.
Trông chờ vào đại tiểu thư biết thẹn thùng, có lẽ là chuyện kiếp sau.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi bên tai anh: “Vậy mấy người các anh có nháo động phòng không?”
Triệu Tự gật đầu: “Có.”
Đại Ninh nhìn về phía trước chờ mong: “Tôi cũng phải đi.”
Triệu Tự: …
Anh luôn có loại cảm giác xấu.
Cũng may khoảnh khắc làm người lo lắng này sẽ không đến ngay lập tức, cha mẹ Xuyên Tử tiếp đãi mọi người ngồi vào bàn, Đại Ninh ngồi bên cạnh Triệu Tự, một bàn nam nữ già trẻ đều có.
Ánh mắt tất cả mọi người sáng ngời có thần đồng loạt nhìn đại tiểu thư.
Đại Ninh cũng không cảm thấy khó xử gì, cô đẹp như vậy, muôn người nhìn chăm chú đều rất dễ hiểu đó!
Bên kia Đại Ninh không phải ai khác, chính là Triệu An An sáu tuổi.
Trùng hợp là, đối diện là hai mẹ con Đỗ Điềm.
“Này, Triệu Tự, Đỗ Điềm đang nhìn anh kìa.”
Triệu Tự cau mày nói: “Chớ nói lung tung.”
Đại Ninh nói: “Giả đứng đắn, anh nhìn đi, đợi một lát nữa khẳng định cô ta muốn tìm cách nói chuyện với anh, nếu anh có bản lĩnh thì đừng có trả lời.”
Vừa dứt lời, Đỗ Điềm đã nhỏ giọng nói: “Anh Triệu Tự, em đã đọc xong cuốn sách anh cho em mượn lần trước, ngày mai em trả lại cho anh nhé? “
Đại Ninh khinh thường liếc nhìn Triệu Tự.
Triệu Tự: “…”
Trên mu bàn tay của anh nổi gân xanh, trả lời Đỗ Điềm: “Không cần, em cầm lấy đi, anh cũng không cần mấy quyển sách đó.”
Đỗ Điềm cười dịu dàng: “Có thể giữ lại cho Triệu Bình và An An xem.”
Triệu Tự đồng ý.
Nếu cuộc trò chuyện này xảy ra trước khi lời Đại Ninh dự đoán, anh sẽ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lúc này đây trong lòng anh khó tránh khỏi kỳ quái.
Triệu Tự luôn biết tự mình hiểu lấy, nhưng cũng có phần khó hiểu.
Rõ ràng Điềm Nữu Nhi trong trí nhớ của anh ta là một cô gái hướng nội, ngày thường có gặp anh thì nói cũng không được vài câu, thời gian gần đây đột nhiên thân cận anh ta.
Điềm Nữu Nhi trước kia mang theo vài phần cao ngạo, Triệu Tự chưa bao giờ cảm thấy Đỗ Điềm sẽ thích mình, vì vậy nhìn thiếu nữ đối diện cười khúc khích, anh trầm ngâm.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến một người đột ngột thay đổi lớn như thế, đó là Đỗ Điềm cho rằng trên người mình có lợi gì đó.
Nhưng anh ta chỉ là một tên tiểu tử nghèo luôn ăn bữa hôm, lo bữa mai, có gì đáng giá ham?
Đại Ninh tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ rằng một câu nói thuận miệng của chính mình lại khiến Triệu Tự suy nghĩ nhiều vậy, không ngờ cũng gần đúng tám chín phần mười.
Đương nhiên, thiết lập các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết nam chủ đều không phải là mấy loại não tình [2], Triệu Tự trên mặt không nhìn ra gì, trong lòng lại âm thầm cảnh giác Đỗ Điềm.
[2] Não tình: những người đặt tất cả sức lực và tâm trí vào tình yêu.
Đại Ninh chỉ thản nhiên nói, cũng không quan tâm Triệu Tự sẽ nghĩ thế nào, cô chống cằm nhìn người ta dọn đồ ăn.
Cho dù đây là tiệc cưới cũng không bằng bữa ăn thường ngày của cô.
Triệu An An và Triệu Bình bên kia lại rất vui khi dùng bữa.
Triệu Tự thấy Đại Ninh vẫn chưa động đũa, anh nhỏ giọng dỗ: “Chờ cơm nước xong xuôi, tôi sẽ đi cùng cô đến chỗ chú Tiền, cho cô lót dạ.”
Đại Ninh vui mừng, đôi mắt to cong cong: “Ừm.”
Cô gái nói nhỏ ghé vào lỗ tai anh: “Anh đang đi trên con đường [3].”
[3] Điều đó có nghĩa là vấn đề đã đi đúng hướng, khen ngợi người đó thông minh.
Triệu Tự không biết nên khóc hay cười.
Tương tác giữa hai người, Đỗ Điềm nhìn ở trong mắt, trong lòng có một tia bất an, nhưng cô ta là người từ bên ngoài đến thế giới này, ngoài nắm trong tay nội dung cốt truyện chính là bàn tay vàng lớn nhất thì cô ta không còn gì cả.
Nội tâm của cô ta bình tĩnh, tự an ủi chính mình đừng có gấp, không nói đến chuyện Đại Ninh làm người ghét thế nào, Triệu Tự chỉ là một trong những nam chủ, ngộ nhỡ công lược thất bại, cùng lắm cô ta lại đi tìm hai vị nam chủ khác.
Thân phận này của cô ta chỉ mới mười bảy tuổi, không phải hai mươi bảy, mốc thời gian vẫn còn sớm.
Triệu Tự nói lời giữ lời, đợi sau bữa tiệc tan, đi cùng Đại Ninh đến nhà trưởng thôn, chờ đầu bếp một lần nữa nấu cho Đại Ninh ăn.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh trở lại nhà của trưởng thôn sau khi dọn đi.
Trương Vĩnh Phong vò đầu báo cáo: “Đại tiểu thư, tôi không cho Trần Tiểu Lị đụng vào đồ của cô. Cô có muốn kiểm tra chút không?”
Đại Ninh mặt mày hớn hở, sờ sờ đầu Trương Vĩnh Phong: “Làm tốt lắm.”
Mặt Trương Vĩnh Phong đỏ bừng.
Triệu Tự thấy, nhàn nhạt dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đôi mắt anh rơi vào trên một cây bào đồng cô độc bên ngoài cửa sổ, không nhìn Đại Ninh đến cùng đang làm những gì. Cô nói chuyện với ai hay cách thức giải quyết công việc ra sao đều không liên quan đến anh.
Trần Tiểu Lị hốc hác đột nhiên chạy ra ngoài.
“Kỷ Đại Ninh!” Cô ta nghiến răng nói, “Tôi muốn quay về!”
Đối với Trần Tiểu Lị mà nói, mấy ngày nay trôi qua đơn giản không dành cho con người, không thể lên mạng coi như xong, chi phí sinh hoạt của cô ta ngoại trừ lúc ăn cơm ra, đều là theo nhà trưởng thôn.
Ví dụ như cái khung giường gỗ kia, thân thể cô ta ngủ đến mức sắp té xỉu!
Trương Vĩnh Phong là người thô lỗ, chỉ nghe theo lời của Đại Ninh, hai chiếc xe tải lớn chở đồ tốt, một cọng lông cô ta cũng chạm không được. Trần Tiểu Lị không thể chịu đựng được nữa, cô ta muốn quay về.
Đại Ninh nhấp một ngụm canh ngọt, tò mò nói: “Tớ có bao giờ nói không cho cậu đi đâu.”
Trần Tiểu Lị nói: “Vậy cô cho người đưa tôi về thành phố B đi, tôi không thể chịu nổi nơi tồi tàn này nữa!”
Khắp nơi toàn là mùi phân gà.
Vốn Triệu Tự đang ngồi ở cửa, nghe thấy lời này liền nhìn qua. Anh biết Trần Tiểu Lị là bạn của đại tiểu thư, nhưng rõ ràng, loại hình cô gái dựa thế giống vầy có gia cảnh kém xa so với đại tiểu thư.
Ngay cả Trần Tiểu Lị cũng không thể chịu nổi hoàn cảnh như vậy, cho nên… Đại tiểu thư cũng nên rời đi, đúng không?
Đại Ninh nói: “Da mặt cô dày ghê cơ, người của tôi, tại sao lại muốn đưa cô rời đi? Tự cô đi đi, bất cứ khi nào muốn đều có thể tự mình về.”
Trần Tiểu Lị làm sao dám một mình đi về, vùng này khỉ ho cò gáy, vách đá còn thêm lởm chởm.
Đến cùng vẫn không dám cứng rắn cùng đại tiểu thư, Trần Tiểu Lị ăn nhiều khổ, học thông minh, cô ta cắn môi: “Chừng nào cậu mới về?”
Đại Ninh dừng một chút, cô quay đầu, không nghĩ đến vừa lúc đối diện với ánh mắt của Triệu Tự.
Triệu Tự bình tĩnh hạ mắt, nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của mình.
Đại Ninh nói: “Tôi tạm thời sẽ không rời khỏi, ở đây chơi rất vui mà.”
Nam chủ thảm, kiếp trước nữ chủ Đỗ Điềm giai đoạn sau sức chiến đấu giống như đóa sen trắng nhỏ, năm này vẫn còn nổ yếu. Thừa dịp lúc này có thể thỏa thích chèn ép Đỗ Điềm, cô luyến tiếc rời đi.
Xem ra Đỗ Điềm cũng là một cao thủ của trường diễn xuất.
Đầu óc Đại Ninh hoạt động, ở trong lòng hỏi Thanh Đoàn: “Ta có thể gọi người đến đánh Đỗ Điềm một trận không?”
Thanh Đoàn: “… Không.”
“Nếu ta muốn thì sao.”
“Cô sẽ không thành công, còn thêm bị người vạch trần.”
À, cô hiểu rồi, đây chắc gọi là vầng hào quang của vai chính. Nếu Đỗ Điềm gọi người đến đánh cô, đoán chừng chỉ trong một giây cô đã xong đời.
Cô không thể trực tiếp đối phó với nữ chủ, trên thế giới này thứ duy nhất có thể đối phó với nữ chủ chính là khí vận tử lớn.
Đại Ninh đứng lên, dùng mũi chân đá đá Triệu Tự đang ngồi ở cửa.
“Về thôi.”
Triệu Tự đứng dậy, cùng cô trở về nhà Xuyên Tử.
Hai bên đường có hoa núi nở rộ, Triệu Tự đột nhiên hỏi: “Tại sao cô lại đến thôn của chúng tôi?”
Đại Ninh nhún nhún vai: “Cha mẹ tôi mất nên đến đây giải sầu.”
Triệu Tự nghĩ đến rất nhiều loại đáp án, nhưng chưa từng nghĩ nhận được câu trả lời thế này, trong lòng anh như thoáng bị đâm vào một phát, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Đại Ninh cười hì hì, không thể biết rốt cuộc có khổ sở hay không.
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô ấy, anh nghĩ thầm, nếu có thể ở lại thôn trong khoảng thời gian này giúp cô tốt hơn một ít thì cứ vậy đi.
Nhưng ý tưởng này đã không tồn tại được một ngày, khi buổi tối nháo động phòng, suýt chút nữa thì phá hỏng.
####
Văn: Thật ra chương này đã xong từ rất rất rất lâu rồi, nhưng tôi lười beta quá mn.
Sắp đến cũng chuẩn bị vô học nên có thấy ra lâu ơi là lâu, đừng hỏi truyện có drop hay không nhé, tôi quạu á :)))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.